Chương 96: Lần trước anh phải tự kiềm chế, còn bây giờ thì không
Yves Visser
19/11/2023
“Nam Nam, mẹ với bạn của mẹ chiều nay có hẹn, con đi cùng luôn đi.”
Tiểu Nam đang phụ Tô Liên dọn lại căn nhà, nghe vậy không khỏi ngạc nhiên.
“Con sao? Con đi làm gì?”
Tô Liên khom lưng gấp quần áo xếp vào trong tủ, quay người lại nói với Tiểu Nam: “Chiều nay mẹ với cô ấy hẹn gặp ở Đại Lâm, cô ấy nói muốn gặp con nên mẹ đã mua cả vé cho con nữa.”
Đại Lâm.
Năm ngoài cô và anh từng đến Đại Lâm chơi, đã có một ngày thật sự vui vẻ hiếm có trong những ngày bình lặng trôi qua.
Thời điểm ấy hai người vẫn chưa ở bên nhau, chỉ là cô đơn phương dành tình cảm cho anh. Vậy mà có một ngày anh lại chủ động rủ cô đi chơi, cô đương nhiên vô cùng háo hức.
Mặc một bộ váy thật đẹp, được anh đỏ mặt khen, và cả chuyện nắm tay anh chạy khắp con phố cổ nữa. Tất cả đều là lần đầu tiên cùng anh trải qua.
Tiểu Nam vốn lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn, có điều cô không bao giờ để hoàn cảnh ảnh hưởng đến chính mình, đối với tình yêu có chút nhút nhát nhưng vẫn rất hết mình, dám yêu anh, dám dành tình cảm cho anh, thậm chí còn vì muốn được gần anh mà ra sức học tập để vào được đại học A.
Vậy nên khi chính thức ở bên anh, cô thực sự cảm thấy rằng mình là người hạnh phúc nhất bởi tình cảm đã được đền đáp.
Nhớ lại khoảng thời gian đầu khi mới yêu nhau, cả hai đã hòa hợp biết bao, cùng nhau trải qua những ngày tháng tươi đẹp, anh đối với cô rất dịu dàng ân cần, cô cũng hết lòng đón nhận.
Thuở đầu tiên rõ ràng ngọt ngào như thế, chẳng biết vì từ bao giờ lại trở thành hiện giờ.
Có lẽ đây mới chính là hiện thực, Tiểu Nam đã thoát ra khỏi giai đoạn mơ mộng kia rồi.
Tình yêu vốn dĩ chính là như vậy, không thể tách ra khỏi cuộc sống thực tế. Và cô hay anh không chỉ đơn thuần là yêu nhau, mỗi người còn có chí hướng của riêng mình, mà vấn đề của họ chính là hiện thực của cả hai lại mâu thuẫn với nhau, vô tình đẩy mỗi người ra xa hơn một chút.
“Nam Nam! Con có đang nghe mẹ nói không thế?”
Tiểu Nam giật mình đứng bật dậy, cô bình tĩnh trả lời: “Con vẫn đang nghe đây. Chiều nay con không có việc gì bận, nếu mẹ đã mua vé rồi thì chiều nay con đi với mẹ cũng được.”
Sau một năm không đến Đại Lâm, nơi này hiện giờ có thêm nhiều hàng quán hơn, ở phía cuối khu phố còn được mở rộng thành chỗ vui chơi với đủ loại trò chơi dân gian rất thú vị. Tiểu Nam và Tô Liên đứng đợi người bạn bí ẩn của bà ở ngay lối ra vào chính, đợi chừng mươi phút thì Tô Liên bỗng kéo kéo tay cô đến trước mặt một người phụ nữ cũng trạc tuổi mình, cười cười giới thiệu:
“Hân à, lại gặp nhau rồi.”
Tiểu Nam tròn mắt ngạc nhiên khi trông thấy người phụ nữ đứng đối diện mình.
Khuôn mặt xinh đẹp và khí chất cô từng gặp một lần, là mẹ của Tạ Vũ.
Mặc dù vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc, Tiểu Nam theo thói quen lễ phép chào hỏi: “Con chào dì ạ! Dì và mẹ con có quen biết nhau à?”
Tô Liên vỗ vỗ vai cô mấy cái: “Con thật là. Không phải lần trước mẹ đã kể với con rồi
sao? Đây là Phó Hân, bạn đại học của mẹ đó.”
Tiểu Nam nhớ, lần trước về quê mẹ có kể cho cô chuyện này, còn nói Tạ Vũ khiến bà nhớ đến người bạn tên Phó Hân.
Vậy ra người đó thực sự là mẹ của Tạ Vũ.
Trước đây cô từng gặp mẹ anh, nhưng vẫn chưa có dịp biết tên bà ấy nữa.
Không ngờ mẹ của hai người lại là bạn học cũ.
Càng bất ngờ hơn nữa là, Tạ Vũ hôm nay cũng có mặt ở Đại Lâm. Anh cầm theo hai chai nước đi đến bên cạnh Phó Hân, vẻ mặt cũng ngạc nhiên không kém khi thấy cô.
“Tiểu Nam, em cũng đến đây hôm nay sao?”
Cả anh và cô đều vô cùng ngạc nhiên, ngược lại hai ba mẹ lại chẳng có chút bất ngờ nào, cứ như đã biết trước tất cả.
Mà có lẽ họ đã thực sự biết chứ không phải cứ như.
Rốt cuộc Tiểu Nam đã hiểu vì sao mẹ muốn cô đến đây cho bằng được.
Phó Hân nắm lấy tay Tô Liên nói: “Thì ra đây là con gái của Tiểu Liên nhà chúng ta đó ư? Chẳng trách cô bé lại xinh đẹp ngoan ngoãn, còn học giỏi nữa chứ. Khiến mình thật ngưỡng mộ quá!”
Tô Liên nhiệt tình đáp lời: “Thôi đi, bao năm rồi mà vẫn không bỏ được cái giọng điệu này. Con của chúng ta đã lớn lắm rồi kìa.”
“Mới đó mà đã hai mấy năm trôi qua rồi ha.” Phó Hân cảm thán một hồi, quay sang nói với Tạ Vũ và Tiểu Nam:
“Hai đứa đi chơi với nhau một lúc đi, để hai người già này ôn lại chuyện cũ.”
Nói rồi, Phó Hân và Tô Liên khoác tay nhau đi vào một ngõ nhỏ, vừa đi vừa nói đủ loại chuyện thời trẻ, xem chừng thú vị lắm.
Tiểu Nam đưa mắt theo hướng họ đi, Tạ Vũ chợt nắm lấy tay cô nhỏ giọng: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Cô gật đầu, theo anh đi vào một lối khác.Tạ Vũ vừa đi về trước vừa bồi hồi nhớ lại: “Mới đó mà chúng ta đã đến đây được một năm rồi nhỉ. Thời gian đúng là trôi qua nhanh thật.”
Tiểu Nam ngước lên nhìn bóng lưng anh, trong lòng trào lên một loại xúc động rất khó diễn tả. Cô nhỏ nhẹ hỏi:
“Anh vẫn còn nhớ à?”
“Dĩ nhiên là nhớ. Anh đã nói, tất cả những gì liên quan đến em anh đều nhớ.”
Không hẳn là những gì liên quan đến cô anh đều nhớ, chỉ là kể từ khi gặp cô ở lễ hội năm ngoái anh mới nhớ đến cô mà thôi, còn câu chuyện trước đó, hẳn là chỉ có một mình cô biết đến và nhớ đến.
Tạ Vũ dẫn cô vào sâu trong một con ngõ vắng vẻ, từ lúc họ rẽ vào đến giờ cũng chẳng có bóng người qua lại.
“Lúc ấy chúng ta cũng nắm tay nhau như vậy, đi cùng nhau như vậy, nhưng có một điều hiện tại và khi ấy lại khác biệt.”
Cô không hiểu ý anh, ngây thơ hỏi lại: “Khác điều gì?”
“Lần trước anh phải tự kiềm chế, còn bây giờ thì không.”
Tiểu Nam đang phụ Tô Liên dọn lại căn nhà, nghe vậy không khỏi ngạc nhiên.
“Con sao? Con đi làm gì?”
Tô Liên khom lưng gấp quần áo xếp vào trong tủ, quay người lại nói với Tiểu Nam: “Chiều nay mẹ với cô ấy hẹn gặp ở Đại Lâm, cô ấy nói muốn gặp con nên mẹ đã mua cả vé cho con nữa.”
Đại Lâm.
Năm ngoài cô và anh từng đến Đại Lâm chơi, đã có một ngày thật sự vui vẻ hiếm có trong những ngày bình lặng trôi qua.
Thời điểm ấy hai người vẫn chưa ở bên nhau, chỉ là cô đơn phương dành tình cảm cho anh. Vậy mà có một ngày anh lại chủ động rủ cô đi chơi, cô đương nhiên vô cùng háo hức.
Mặc một bộ váy thật đẹp, được anh đỏ mặt khen, và cả chuyện nắm tay anh chạy khắp con phố cổ nữa. Tất cả đều là lần đầu tiên cùng anh trải qua.
Tiểu Nam vốn lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn, có điều cô không bao giờ để hoàn cảnh ảnh hưởng đến chính mình, đối với tình yêu có chút nhút nhát nhưng vẫn rất hết mình, dám yêu anh, dám dành tình cảm cho anh, thậm chí còn vì muốn được gần anh mà ra sức học tập để vào được đại học A.
Vậy nên khi chính thức ở bên anh, cô thực sự cảm thấy rằng mình là người hạnh phúc nhất bởi tình cảm đã được đền đáp.
Nhớ lại khoảng thời gian đầu khi mới yêu nhau, cả hai đã hòa hợp biết bao, cùng nhau trải qua những ngày tháng tươi đẹp, anh đối với cô rất dịu dàng ân cần, cô cũng hết lòng đón nhận.
Thuở đầu tiên rõ ràng ngọt ngào như thế, chẳng biết vì từ bao giờ lại trở thành hiện giờ.
Có lẽ đây mới chính là hiện thực, Tiểu Nam đã thoát ra khỏi giai đoạn mơ mộng kia rồi.
Tình yêu vốn dĩ chính là như vậy, không thể tách ra khỏi cuộc sống thực tế. Và cô hay anh không chỉ đơn thuần là yêu nhau, mỗi người còn có chí hướng của riêng mình, mà vấn đề của họ chính là hiện thực của cả hai lại mâu thuẫn với nhau, vô tình đẩy mỗi người ra xa hơn một chút.
“Nam Nam! Con có đang nghe mẹ nói không thế?”
Tiểu Nam giật mình đứng bật dậy, cô bình tĩnh trả lời: “Con vẫn đang nghe đây. Chiều nay con không có việc gì bận, nếu mẹ đã mua vé rồi thì chiều nay con đi với mẹ cũng được.”
Sau một năm không đến Đại Lâm, nơi này hiện giờ có thêm nhiều hàng quán hơn, ở phía cuối khu phố còn được mở rộng thành chỗ vui chơi với đủ loại trò chơi dân gian rất thú vị. Tiểu Nam và Tô Liên đứng đợi người bạn bí ẩn của bà ở ngay lối ra vào chính, đợi chừng mươi phút thì Tô Liên bỗng kéo kéo tay cô đến trước mặt một người phụ nữ cũng trạc tuổi mình, cười cười giới thiệu:
“Hân à, lại gặp nhau rồi.”
Tiểu Nam tròn mắt ngạc nhiên khi trông thấy người phụ nữ đứng đối diện mình.
Khuôn mặt xinh đẹp và khí chất cô từng gặp một lần, là mẹ của Tạ Vũ.
Mặc dù vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc, Tiểu Nam theo thói quen lễ phép chào hỏi: “Con chào dì ạ! Dì và mẹ con có quen biết nhau à?”
Tô Liên vỗ vỗ vai cô mấy cái: “Con thật là. Không phải lần trước mẹ đã kể với con rồi
sao? Đây là Phó Hân, bạn đại học của mẹ đó.”
Tiểu Nam nhớ, lần trước về quê mẹ có kể cho cô chuyện này, còn nói Tạ Vũ khiến bà nhớ đến người bạn tên Phó Hân.
Vậy ra người đó thực sự là mẹ của Tạ Vũ.
Trước đây cô từng gặp mẹ anh, nhưng vẫn chưa có dịp biết tên bà ấy nữa.
Không ngờ mẹ của hai người lại là bạn học cũ.
Càng bất ngờ hơn nữa là, Tạ Vũ hôm nay cũng có mặt ở Đại Lâm. Anh cầm theo hai chai nước đi đến bên cạnh Phó Hân, vẻ mặt cũng ngạc nhiên không kém khi thấy cô.
“Tiểu Nam, em cũng đến đây hôm nay sao?”
Cả anh và cô đều vô cùng ngạc nhiên, ngược lại hai ba mẹ lại chẳng có chút bất ngờ nào, cứ như đã biết trước tất cả.
Mà có lẽ họ đã thực sự biết chứ không phải cứ như.
Rốt cuộc Tiểu Nam đã hiểu vì sao mẹ muốn cô đến đây cho bằng được.
Phó Hân nắm lấy tay Tô Liên nói: “Thì ra đây là con gái của Tiểu Liên nhà chúng ta đó ư? Chẳng trách cô bé lại xinh đẹp ngoan ngoãn, còn học giỏi nữa chứ. Khiến mình thật ngưỡng mộ quá!”
Tô Liên nhiệt tình đáp lời: “Thôi đi, bao năm rồi mà vẫn không bỏ được cái giọng điệu này. Con của chúng ta đã lớn lắm rồi kìa.”
“Mới đó mà đã hai mấy năm trôi qua rồi ha.” Phó Hân cảm thán một hồi, quay sang nói với Tạ Vũ và Tiểu Nam:
“Hai đứa đi chơi với nhau một lúc đi, để hai người già này ôn lại chuyện cũ.”
Nói rồi, Phó Hân và Tô Liên khoác tay nhau đi vào một ngõ nhỏ, vừa đi vừa nói đủ loại chuyện thời trẻ, xem chừng thú vị lắm.
Tiểu Nam đưa mắt theo hướng họ đi, Tạ Vũ chợt nắm lấy tay cô nhỏ giọng: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Cô gật đầu, theo anh đi vào một lối khác.Tạ Vũ vừa đi về trước vừa bồi hồi nhớ lại: “Mới đó mà chúng ta đã đến đây được một năm rồi nhỉ. Thời gian đúng là trôi qua nhanh thật.”
Tiểu Nam ngước lên nhìn bóng lưng anh, trong lòng trào lên một loại xúc động rất khó diễn tả. Cô nhỏ nhẹ hỏi:
“Anh vẫn còn nhớ à?”
“Dĩ nhiên là nhớ. Anh đã nói, tất cả những gì liên quan đến em anh đều nhớ.”
Không hẳn là những gì liên quan đến cô anh đều nhớ, chỉ là kể từ khi gặp cô ở lễ hội năm ngoái anh mới nhớ đến cô mà thôi, còn câu chuyện trước đó, hẳn là chỉ có một mình cô biết đến và nhớ đến.
Tạ Vũ dẫn cô vào sâu trong một con ngõ vắng vẻ, từ lúc họ rẽ vào đến giờ cũng chẳng có bóng người qua lại.
“Lúc ấy chúng ta cũng nắm tay nhau như vậy, đi cùng nhau như vậy, nhưng có một điều hiện tại và khi ấy lại khác biệt.”
Cô không hiểu ý anh, ngây thơ hỏi lại: “Khác điều gì?”
“Lần trước anh phải tự kiềm chế, còn bây giờ thì không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.