Chương 98: Quyết định
Yves Visser
15/12/2023
“Ngày hôm đó tôi nhớ là đến ca giao hàng của tôi đến tầng hai mươi của
cao ốc. Nhưng khi tôi vừa ra đến xe chuẩn bị đi giao hàng thì một cô gái đã chặn lại. Từ lúc còn bên trong nhà hàng tôi đã nghe những nhân viên
gọi cô ấy là cô chủ, cô ấy nói rằng tôi không cần phải giao chuyến này,
sẽ có người thay tôi làm việc đó, nhưng tôi vẫn sẽ nhận được tiền lương
đầy đủ.”
Cách đây mấy hôm Trương Minh Hạo và Lâm Hàng cùng nhau đến gặp mặt người đã giao đồ ăn đến chỗ nhóm Tiểu Nam, sau đó thì được người kia tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Bởi vì anh ta cũng cảm thấy sự việc này rất lạ nên nhớ khá rõ, nội dung kể lại vô cùng chi tiết.
Lâm Hàng và Trương Minh Hạo ghi âm lại đoạn hội thoại khi ấy để sau khi trở về cả nhóm cùng nhau ngồi nghe.
Sau lời của người đàn ông kia, giọng nói của Lâm Hàng vang lên trong đoạn ghi âm: “Vậy anh có nhớ mặt cô chủ hay có biết được điểm nhận dạng đặc biệt gì không?”
Không có tiếng nói nào vang lên một lúc, giọng của Trương Minh Hạo mới tiếp tục vang lên:
“Người đã thay anh đi giao hàng ngày hôm đó có phải người này không?”
Người kia lập tức đáp lại: “Phải, chính là cậu ta. Tôi còn nhớ rất rõ mặt cậu ta vì khi đó chúng tôi đã đổi đồ cho nhau.”
Lời vừa dứt, đoạn ghi âm kia cũng dừng lại.
Tiểu Nam quay sang hỏi Trương Minh Hạo: “Người mà cậu nói đến lúc đó là ai?”
Anh từ tốn mở điện thoại lên, quay màn hình một vòng trước mặt những người khác. Là hình ảnh của một thanh niên khoảng khoảng tuổi họ, có điều khuôn mặt chững chạc hơn một chút. Không hiểu sao, khi nhìn vào tấm hình mà Trương Minh Hạo đưa ra, Tiểu Nam lại cảm thấy có mấy phần rất quen.
Cô nhận ra người này.
“Là Lý Thần.”
“Cậu biết anh ta à?” Hàn Nhiễm ngạc nhiên nhìn cô.
Trước đây Tạ Vũ từng cho Tiểu Nam xem ảnh nhóm của anh khi đạt được giải thưởng trong cuộc thi khởi nghiệp. Lúc ấy anh còn nhiệt tình giới thiệu cho cô từng thành viên một, mà trí nhớ của cô trước giờ vẫn luôn tốt như thế, chỉ một lần duy nhất là đủ để nhớ tên và mặt những người kia.
Trong bức ảnh mà Tạ Vũ cho Tiểu Nam xem, cô đã nhìn thấy Lý Thần đứng ngay bên cạnh anh, không thể nhầm lẫn được.
“Xem ra chúng ta nghi ngờ không sai chút nào, quả thực có liên quan đến Blue Grown. Bởi vì, Lý Thần là một trong những thành viên chủ chốt đã tạo ra Blue Grown.”
Cả căn phòng chợt rơi vào trầm mặc, không có ai lên tiếng. Mặc dù hiện giờ đã chứng minh được sự việc này hoàn toàn không liên quan đến Tiểu Nam, nhưng cô vẫn cảm thấy có lỗi với các thành viên khác, chỉ vì bạn trai của cô cũng là một thành viên của Blue Grown.
Anh chẳng hay biết gì về nguyên nhân cô nửa nóng nửa lạnh với anh suốt thời gian qua, và có lẽ cũng không biết đến chuyện giữa nhóm khởi nghiệp của cô và công ty anh.
Thật lâu sau, Tiểu Nam đứng dậy cúi đầu xin lỗi: “Mình xin lỗi các cậu. Mình đã không hoàn toàn tốt nhiệm vụ của một trưởng nhóm, để nhóm phải rơi vào tình cảnh này.”
Thẩm Lệ đứng lên theo, đưa tay xoa xoa lưng cô nói: “Cậu không cần phải tự nhận lỗi về mình như thế. Nếu nói đến trách nhiệm phải là do mình, mình là người tập hợp tất cả chúng ta lại, nên mới có cớ sự như hôm nay.”
“Được rồi, không phải lỗi của ai cả. Chúng ta ở đây là để giải quyết vấn đề, không phải quy xem trách nhiệm của ai.” Trương Minh Hạo lạnh lùng cắt ngang lời họ.
Sự việc đã thành ra như vậy, hiện tại cách giải quyết duy nhất chính là đối chất trực tiếp với người bên Blue Grown, không ai khác ngoài Lý Thần. Vấn đề chính là ai sẽ là người đến gặp anh ta. Ban đầu tất cả đều đề nghị Trương Minh Hạo, nhưng anh lại từ chối gặp mặt, còn lý do anh đưa ra chỉ là không giỏi ăn nói, sợ sẽ bị đối phương áp chế.
Thật ra nếu nói về những vấn đề kiểu này để con trai như anh đi sẽ tốt hơn, kiểu người lạnh lùng ít nói như anh sẽ có đủ sự cứng rắn cần thiết để đối mặt với Lý Thần, vậy nhưng anh lại nói thẳng ra lý do bản thân không giỏi ăn nói thì cô cũng chỉ đành thay anh đi mà thôi.
Hơn nữa, bản thân Tiểu Nam cũng muốn làm rõ tất cả vấn đề liên quan đến Blue Grown, Lý Thần và Tạ Vũ.
Dao Anh là một sinh viên khoa Luật, cô ấy dĩ nhiên sẽ không để người bạn cùng phòng của mình cô độc đến tìm kẻ xảo quyệt tên Lý Thần, chủ động muốn đi cùng với Tiểu Nam.
Lâm Hàng ngồi cạnh Trương Minh Hạo, đứng lên nói: “Nhóm chúng ta có hai con trai, Trương Minh Hạo không thể đi được, tôi làm sao có thể để hai cô gái đi một mình được.”
Tiểu Nam gật đầu, “ Quyết định vậy đi. Ngày mai ba người chúng ta cùng đến Blue Grown một chuyến, phải làm cho ra lẽ chuyện lần này mới được.”
Nhất định phải đòi được quyền lợi cho cả nhóm của cô, cho cả Tạ Vũ nữa.
Cách đây mấy hôm Trương Minh Hạo và Lâm Hàng cùng nhau đến gặp mặt người đã giao đồ ăn đến chỗ nhóm Tiểu Nam, sau đó thì được người kia tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Bởi vì anh ta cũng cảm thấy sự việc này rất lạ nên nhớ khá rõ, nội dung kể lại vô cùng chi tiết.
Lâm Hàng và Trương Minh Hạo ghi âm lại đoạn hội thoại khi ấy để sau khi trở về cả nhóm cùng nhau ngồi nghe.
Sau lời của người đàn ông kia, giọng nói của Lâm Hàng vang lên trong đoạn ghi âm: “Vậy anh có nhớ mặt cô chủ hay có biết được điểm nhận dạng đặc biệt gì không?”
Không có tiếng nói nào vang lên một lúc, giọng của Trương Minh Hạo mới tiếp tục vang lên:
“Người đã thay anh đi giao hàng ngày hôm đó có phải người này không?”
Người kia lập tức đáp lại: “Phải, chính là cậu ta. Tôi còn nhớ rất rõ mặt cậu ta vì khi đó chúng tôi đã đổi đồ cho nhau.”
Lời vừa dứt, đoạn ghi âm kia cũng dừng lại.
Tiểu Nam quay sang hỏi Trương Minh Hạo: “Người mà cậu nói đến lúc đó là ai?”
Anh từ tốn mở điện thoại lên, quay màn hình một vòng trước mặt những người khác. Là hình ảnh của một thanh niên khoảng khoảng tuổi họ, có điều khuôn mặt chững chạc hơn một chút. Không hiểu sao, khi nhìn vào tấm hình mà Trương Minh Hạo đưa ra, Tiểu Nam lại cảm thấy có mấy phần rất quen.
Cô nhận ra người này.
“Là Lý Thần.”
“Cậu biết anh ta à?” Hàn Nhiễm ngạc nhiên nhìn cô.
Trước đây Tạ Vũ từng cho Tiểu Nam xem ảnh nhóm của anh khi đạt được giải thưởng trong cuộc thi khởi nghiệp. Lúc ấy anh còn nhiệt tình giới thiệu cho cô từng thành viên một, mà trí nhớ của cô trước giờ vẫn luôn tốt như thế, chỉ một lần duy nhất là đủ để nhớ tên và mặt những người kia.
Trong bức ảnh mà Tạ Vũ cho Tiểu Nam xem, cô đã nhìn thấy Lý Thần đứng ngay bên cạnh anh, không thể nhầm lẫn được.
“Xem ra chúng ta nghi ngờ không sai chút nào, quả thực có liên quan đến Blue Grown. Bởi vì, Lý Thần là một trong những thành viên chủ chốt đã tạo ra Blue Grown.”
Cả căn phòng chợt rơi vào trầm mặc, không có ai lên tiếng. Mặc dù hiện giờ đã chứng minh được sự việc này hoàn toàn không liên quan đến Tiểu Nam, nhưng cô vẫn cảm thấy có lỗi với các thành viên khác, chỉ vì bạn trai của cô cũng là một thành viên của Blue Grown.
Anh chẳng hay biết gì về nguyên nhân cô nửa nóng nửa lạnh với anh suốt thời gian qua, và có lẽ cũng không biết đến chuyện giữa nhóm khởi nghiệp của cô và công ty anh.
Thật lâu sau, Tiểu Nam đứng dậy cúi đầu xin lỗi: “Mình xin lỗi các cậu. Mình đã không hoàn toàn tốt nhiệm vụ của một trưởng nhóm, để nhóm phải rơi vào tình cảnh này.”
Thẩm Lệ đứng lên theo, đưa tay xoa xoa lưng cô nói: “Cậu không cần phải tự nhận lỗi về mình như thế. Nếu nói đến trách nhiệm phải là do mình, mình là người tập hợp tất cả chúng ta lại, nên mới có cớ sự như hôm nay.”
“Được rồi, không phải lỗi của ai cả. Chúng ta ở đây là để giải quyết vấn đề, không phải quy xem trách nhiệm của ai.” Trương Minh Hạo lạnh lùng cắt ngang lời họ.
Sự việc đã thành ra như vậy, hiện tại cách giải quyết duy nhất chính là đối chất trực tiếp với người bên Blue Grown, không ai khác ngoài Lý Thần. Vấn đề chính là ai sẽ là người đến gặp anh ta. Ban đầu tất cả đều đề nghị Trương Minh Hạo, nhưng anh lại từ chối gặp mặt, còn lý do anh đưa ra chỉ là không giỏi ăn nói, sợ sẽ bị đối phương áp chế.
Thật ra nếu nói về những vấn đề kiểu này để con trai như anh đi sẽ tốt hơn, kiểu người lạnh lùng ít nói như anh sẽ có đủ sự cứng rắn cần thiết để đối mặt với Lý Thần, vậy nhưng anh lại nói thẳng ra lý do bản thân không giỏi ăn nói thì cô cũng chỉ đành thay anh đi mà thôi.
Hơn nữa, bản thân Tiểu Nam cũng muốn làm rõ tất cả vấn đề liên quan đến Blue Grown, Lý Thần và Tạ Vũ.
Dao Anh là một sinh viên khoa Luật, cô ấy dĩ nhiên sẽ không để người bạn cùng phòng của mình cô độc đến tìm kẻ xảo quyệt tên Lý Thần, chủ động muốn đi cùng với Tiểu Nam.
Lâm Hàng ngồi cạnh Trương Minh Hạo, đứng lên nói: “Nhóm chúng ta có hai con trai, Trương Minh Hạo không thể đi được, tôi làm sao có thể để hai cô gái đi một mình được.”
Tiểu Nam gật đầu, “ Quyết định vậy đi. Ngày mai ba người chúng ta cùng đến Blue Grown một chuyến, phải làm cho ra lẽ chuyện lần này mới được.”
Nhất định phải đòi được quyền lợi cho cả nhóm của cô, cho cả Tạ Vũ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.