Chương 111: Tôi chỉ tìm anh thôi
Yves Visser
15/02/2024
Lâu lắm rồi hội bạn thân của Tạ Vũ mới có dịp đông đủ người. Anh dẫn bọn họ đi ăn ở nhà hàng Nhật trên tầng năm của trung tâm thương mại mới
khánh thành không lâu.
Nghe nói nhà hàng này dù mới mở nhưng rất đông khách vì các món tươi sống của họ chất lượng rất tốt, nhất là các món liên quan đến cá hồi đều đạt best seller. Mấy khi mới tụ tập cùng nhau, Tạ Vũ hào phóng bao họ một bữa sushi và sashimi đắt đỏ.
Tần Hiểu Tuyết học cùng khoa với Tạ Vũ, là người gặp anh nhiều nhất, cô đã nhìn ra được tâm trạng của anh thời gian gần đây không tốt cho lắm, nên mới gợi ý về buổi tụ tập này. Nhưng điều khiển cô bất ngờ là Tiểu Nam lại không có mặt.
Gần đây cả hai người bọn họ đều bận công việc riêng khá nhiều, không thường xuyên có mặt ở câu lạc bộ như năm trước, Tần Hiểu Tuyết không biết gì về mâu thuẫn giữa Tiểu Nam và Tạ Vũ, buổi tụ tập lần này anh không dẫn theo Tiểu Nam, cô không khỏi tò mò:
“Tạ Vũ lần này không dẫn theo cô bạn gái nhỏ của cậu ư?”
Anh hờ hững đáp: “Dù sao cô ấy cũng không tới.”
Bấy giờ Tần Hiểu Tuyết mới nhận ra có lẽ do cặp đôi này vừa cãi nhau, đang trong thời kỳ giận dỗi đối phương nên trông Tạ Vũ cả ngày mặt mày cứ u sầu. Mặc dù không biết chính xác giữa họ xảy ra chuyện gì, cô vẫn nhỏ nhẹ đưa ra lời khuyên:
“Nếu hai người có hiểu lầm gì thì nên sớm giải quyết đi, cứ giận nhau mãi cũng không giải quyết được vấn đề đúng chứ?”
Tạ Vũ im lặng. Mái tóc anh thường ngày vốn được chải chuốt gọn gàng hôm nay lại xù lên như vừa ngủ dậy, ngay cả bộ dạng tùy tiện lộn xộn cũng khiến người thân quen như Tần Hiểu Tuyết cảm thấy có chút không tin được.
Thật lâu sau, anh mới thở dài một cách nặng nề: “Nếu cô ấy chịu nghe tôi thì sẽ không đến mức như bây giờ.”
Vương Tư Duệ ngồi bên cạnh đẩy chén rượu vào tay Tạ Vũ, khoác lấy vai anh muốn thay đổi bầu không khí, cao giọng nói: “Được rồi được rồi, mấy khi anh em mới có cơ hội ăn uống với nhau, đừng có làm mất hứng như thế. Mau uống cạn chén này đi, cậu sẽ quên hết chuyện không vui.”
“Tôi còn lái xe, không thể uống rượu.” Tạ Vũ đẩy lại chén rượu vào chỗ cũ.
Vương Tư Duệ xì một tiếng, cầm lấy chén uống một hơi cạn.
Bữa tối hôm nay nhìn chung khá trầm, không sôi nổi như trước đây, cũng không có mấy trò đùa vui tăng bầu không khí của Vương Tư Duệ và Tần Hiểu Tuyết.
Lý Thừa Phong ăn xong trước, nói ra mấy câu ít ỏi từ đầu bữa ăn đến giờ: “Chúng ta đều năm tư rồi, sắp tốt nghiệp ra trường, sau đây bận rộn công việc thì càng khó tụ tập đông đủ hơn nữa, nhất là trường hợp của Tạ Vũ.”
Bốn người đều thở dài. Bọn họ đều biết điều này, vậy nên đang cố gắng làm nóng bầu không khí lên, tranh thủ cơ hội gặp mặt thì thoải mái buông bỏ áp lực thường ngày, nhưng hình như không có tác dụng.
Vương Tư Duệ đột nhiên quay sang hỏi: “Mà cậu nói với cô bé bạn gái cậu chuyện đó chưa? Có phải hai người vì thế nên cãi nhau không?”
Tạ Vũ hơi khựng lại, sắc mặt anh tối sầm xuống.
Bữa tối của nhóm bốn người kết thúc, đã tám giờ hơn. Vì Tần Hiểu Tuyết ở trong ký túc có giờ giới nghiêm nên cả nhóm đều đồng ý quay về trường sớm.
Lúc vừa ra ngoài định đi lấy xe, bọn họ bỗng nhiên bị một chàng thanh niên dáng người cao ráo chặn lại. Đầu tháng Mười Hai, buổi tối ở thành phố khá lạnh, nhưng người kia chỉ mặc một chiếc áo len trắng, khuôn mặt sáng sủa điển trai, đôi mắt trầm tĩnh sâu thẳm không thấy đáy.
Lý Thừa Phong và Vương Tư Duệ nhận ra đối phương, đồng thanh gọi tên: “Trương Minh Hạo!”
Ba người họ ở cùng phòng ký túc xá nam, dĩ nhiên là quen biết. Mà Tạ Vũ cũng nhận ra anh, thanh âm đều đều cất lên: “Cậu tìm chúng tôi có chuyện gì?”
“Tôi chỉ tìm anh thôi.”
Tạ Vũ đưa chìa khóa xe cho Tần Hiểu Tuyết, “Cậu không uống rượu, mau lái xe đi về trường trước đi. Lát nữa tôi tự gọi taxi về nhà được.”
Tần Hiểu Tuyết gật đầu, nhận lấy chìa khóa rồi đi trước cùng Vương Tư Duệ và Lý Thừa Phong.
Chỉ còn lại Tạ Vũ và Trương Minh Hạo.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Trương Minh Hạo vừa định nhấc chân lên đi đến gần người kia, có điều bước chân anh lại nặng nề vô cùng, không cách nào nhấc lên được. Anh cười nhạt:
“Trước khi đến đây tôi còn nghĩ bản thân gặp anh sẽ nắm lấy áo cho anh một trận, vì anh dám tin lời kẻ xấu khiến cô ấy tổn thương. Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi có tư cách gì chứ? Cô ấy đau lòng như vậy, cả tôi và anh đều có lỗi. Mà anh chẳng qua cũng chỉ là bị người khác qua mặt thôi. Hôm nay tôi đến đây để cho anh sáng tỏ tất cả.”
Tạ Vũ nghe không ra đối phương đang muốn nói gì, khẽ nhíu mày: “Ý câu là sao?”
“Người yêu anh thật lòng, luôn ở bên cạnh anh bất cứ lúc nào, cô ấy muốn làm mọi điều tốt nhất cho anh mà tự hạ mình xuống. Nếu như sau khi anh biết sự thật mà còn dám làm cô ấy khóc thì biết tay tôi.” Trương Minh Hạo siết chặt hai bàn tay lại, giọng nói lạnh lùng: “Mau ra đi.”
Khoảnh khắc một người khác xuất hiện, Tạ Vũ càng thêm khó hiểu.
Nghe nói nhà hàng này dù mới mở nhưng rất đông khách vì các món tươi sống của họ chất lượng rất tốt, nhất là các món liên quan đến cá hồi đều đạt best seller. Mấy khi mới tụ tập cùng nhau, Tạ Vũ hào phóng bao họ một bữa sushi và sashimi đắt đỏ.
Tần Hiểu Tuyết học cùng khoa với Tạ Vũ, là người gặp anh nhiều nhất, cô đã nhìn ra được tâm trạng của anh thời gian gần đây không tốt cho lắm, nên mới gợi ý về buổi tụ tập này. Nhưng điều khiển cô bất ngờ là Tiểu Nam lại không có mặt.
Gần đây cả hai người bọn họ đều bận công việc riêng khá nhiều, không thường xuyên có mặt ở câu lạc bộ như năm trước, Tần Hiểu Tuyết không biết gì về mâu thuẫn giữa Tiểu Nam và Tạ Vũ, buổi tụ tập lần này anh không dẫn theo Tiểu Nam, cô không khỏi tò mò:
“Tạ Vũ lần này không dẫn theo cô bạn gái nhỏ của cậu ư?”
Anh hờ hững đáp: “Dù sao cô ấy cũng không tới.”
Bấy giờ Tần Hiểu Tuyết mới nhận ra có lẽ do cặp đôi này vừa cãi nhau, đang trong thời kỳ giận dỗi đối phương nên trông Tạ Vũ cả ngày mặt mày cứ u sầu. Mặc dù không biết chính xác giữa họ xảy ra chuyện gì, cô vẫn nhỏ nhẹ đưa ra lời khuyên:
“Nếu hai người có hiểu lầm gì thì nên sớm giải quyết đi, cứ giận nhau mãi cũng không giải quyết được vấn đề đúng chứ?”
Tạ Vũ im lặng. Mái tóc anh thường ngày vốn được chải chuốt gọn gàng hôm nay lại xù lên như vừa ngủ dậy, ngay cả bộ dạng tùy tiện lộn xộn cũng khiến người thân quen như Tần Hiểu Tuyết cảm thấy có chút không tin được.
Thật lâu sau, anh mới thở dài một cách nặng nề: “Nếu cô ấy chịu nghe tôi thì sẽ không đến mức như bây giờ.”
Vương Tư Duệ ngồi bên cạnh đẩy chén rượu vào tay Tạ Vũ, khoác lấy vai anh muốn thay đổi bầu không khí, cao giọng nói: “Được rồi được rồi, mấy khi anh em mới có cơ hội ăn uống với nhau, đừng có làm mất hứng như thế. Mau uống cạn chén này đi, cậu sẽ quên hết chuyện không vui.”
“Tôi còn lái xe, không thể uống rượu.” Tạ Vũ đẩy lại chén rượu vào chỗ cũ.
Vương Tư Duệ xì một tiếng, cầm lấy chén uống một hơi cạn.
Bữa tối hôm nay nhìn chung khá trầm, không sôi nổi như trước đây, cũng không có mấy trò đùa vui tăng bầu không khí của Vương Tư Duệ và Tần Hiểu Tuyết.
Lý Thừa Phong ăn xong trước, nói ra mấy câu ít ỏi từ đầu bữa ăn đến giờ: “Chúng ta đều năm tư rồi, sắp tốt nghiệp ra trường, sau đây bận rộn công việc thì càng khó tụ tập đông đủ hơn nữa, nhất là trường hợp của Tạ Vũ.”
Bốn người đều thở dài. Bọn họ đều biết điều này, vậy nên đang cố gắng làm nóng bầu không khí lên, tranh thủ cơ hội gặp mặt thì thoải mái buông bỏ áp lực thường ngày, nhưng hình như không có tác dụng.
Vương Tư Duệ đột nhiên quay sang hỏi: “Mà cậu nói với cô bé bạn gái cậu chuyện đó chưa? Có phải hai người vì thế nên cãi nhau không?”
Tạ Vũ hơi khựng lại, sắc mặt anh tối sầm xuống.
Bữa tối của nhóm bốn người kết thúc, đã tám giờ hơn. Vì Tần Hiểu Tuyết ở trong ký túc có giờ giới nghiêm nên cả nhóm đều đồng ý quay về trường sớm.
Lúc vừa ra ngoài định đi lấy xe, bọn họ bỗng nhiên bị một chàng thanh niên dáng người cao ráo chặn lại. Đầu tháng Mười Hai, buổi tối ở thành phố khá lạnh, nhưng người kia chỉ mặc một chiếc áo len trắng, khuôn mặt sáng sủa điển trai, đôi mắt trầm tĩnh sâu thẳm không thấy đáy.
Lý Thừa Phong và Vương Tư Duệ nhận ra đối phương, đồng thanh gọi tên: “Trương Minh Hạo!”
Ba người họ ở cùng phòng ký túc xá nam, dĩ nhiên là quen biết. Mà Tạ Vũ cũng nhận ra anh, thanh âm đều đều cất lên: “Cậu tìm chúng tôi có chuyện gì?”
“Tôi chỉ tìm anh thôi.”
Tạ Vũ đưa chìa khóa xe cho Tần Hiểu Tuyết, “Cậu không uống rượu, mau lái xe đi về trường trước đi. Lát nữa tôi tự gọi taxi về nhà được.”
Tần Hiểu Tuyết gật đầu, nhận lấy chìa khóa rồi đi trước cùng Vương Tư Duệ và Lý Thừa Phong.
Chỉ còn lại Tạ Vũ và Trương Minh Hạo.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Trương Minh Hạo vừa định nhấc chân lên đi đến gần người kia, có điều bước chân anh lại nặng nề vô cùng, không cách nào nhấc lên được. Anh cười nhạt:
“Trước khi đến đây tôi còn nghĩ bản thân gặp anh sẽ nắm lấy áo cho anh một trận, vì anh dám tin lời kẻ xấu khiến cô ấy tổn thương. Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi có tư cách gì chứ? Cô ấy đau lòng như vậy, cả tôi và anh đều có lỗi. Mà anh chẳng qua cũng chỉ là bị người khác qua mặt thôi. Hôm nay tôi đến đây để cho anh sáng tỏ tất cả.”
Tạ Vũ nghe không ra đối phương đang muốn nói gì, khẽ nhíu mày: “Ý câu là sao?”
“Người yêu anh thật lòng, luôn ở bên cạnh anh bất cứ lúc nào, cô ấy muốn làm mọi điều tốt nhất cho anh mà tự hạ mình xuống. Nếu như sau khi anh biết sự thật mà còn dám làm cô ấy khóc thì biết tay tôi.” Trương Minh Hạo siết chặt hai bàn tay lại, giọng nói lạnh lùng: “Mau ra đi.”
Khoảnh khắc một người khác xuất hiện, Tạ Vũ càng thêm khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.