Tôi Và Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Với Nhau Sao!
Chương 19: Công Nương Đào Hôn (18)
Diệp Hằng
13/01/2024
" Là một loại thuốc cấm, tên gọi là 'nàng tinh linh' ". Giọng nói khàn đặc của gã kế bên tôi lại lần nữa vang lên.
" Đây là một loại thuốc mới, tác dụng của nó làm gây ảo giác cho con người, đưa họ vào trạng thái mà họ mong muốn. Sử dụng càng nhiều thì sẽ càng không khống chế được liều lượng dùng, con người lúc ấy sẽ được đưa vào trạng thái quá kích tột độ thứ bọn họ cần lúc ấy sẽ là thuốc. Nếu trong một ngày mà không có thuốc cho bọn họ uống thì sẽ dẫn đến tử vong." Nói xong, anh ta quay sang nhìn tôi
" Đừng thử và cũng đừng bao giờ đụng vào." Đây là một lời nhắc nhở dành cho tôi
" Cảm ơn lời khuyên. Tôi không có hứng thú với nó". Tôi gật đầu với anh ta.
" Ùm".
Cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc tại đây. Không có nhiều hơn
Buổi đấu giá vẫn chưa tìm được chủ nhân của món hàng và cái giá hiện tại được đưa ra dành cho nó là 500,000,000$, người đưa ra cái giá cao ngất ngưỡng này chính là đứa con trai thứ 2 gia tộc Marcurs- Delvin Marcurs. Hắn ngồi chung bàn với người cha già của tôi, khuôn mặt kiêu ngạo cười thích thú của nhìn từ trên cao xuống kháng phòng tầng dưới. Hắn cao giọng nói:
" Đồ của bổn thiếu gia các ngươi cúng dám giành à"
Lời vừa nói ra đám đông lập tức xôn xao hẳn lên, những cái bảng định ra giá cao hơn lại thụt xuống lại, không còn ai giơ bảng ra giá, món hàng này thuộc về Delvin Marcurs.
" Bọn họ biết giọng của hắn, là người của gia tộc Marcurs nên không dám đắc tội" Moah nói vào sóng trí não của tôi
" Chị cũng đoán là vậy" Tôi đáp. Hắn còn chẳng có ý định che giấu.
" Ký chủ, ngài không mua gì sao?"
" Chúng ta cứ xem tình hình đã rồi tính " Tôi điềm tĩnh nói với Moah.
Cuối cùng, trái táo thứ 5 trong chiếc hộp pandora đã xuất hiện. Tấm vải đỏ được kéo xuống, một chiếc lòng son to được hiện ra, bên trong chiếc lòng có bóng người. Đó là một đứa trẻ.
" Thưa quý ông và quý bà, sau bao nhiêu ngày tìm kiêm những món hàng đặt biệt mà chúng tôi muốn đem đến cho quý vị. Thần không phụ lòng tín đồ đã gửi gắm cho chúng ta một thiên sứ đại diện cho thần. Mọi người hãy nhìn đứa trẻ này xem, nó-----chính là vị thiên sứ đầu tiên được tạo ra tên là -----'Lucifer'----"
Lần này đám quý tộc ở đây bị kích động thật rồi, món hàng này đối với họ vô cùng đẹp đẽ. Tôi liếc nhìn xung quanh kháng phòng, tất cả những kẻ đang đeo chiếc mặt nạ tự nhận mình là quý tộc đang dần trở thành một con dã thú thèm khát đồ ăn. Món hàng trên sân khấu chính là đồ ăn yêu thích của bọn họ. Những ánh mắt thèm thuồng, biến thái và méo mó, giá khởi điểm cho món hàng vẫn chưa được định ra nhưng đã có kẻ la thật to đưa ra một con số.
" Tôi trả 100,000,000$"
" Không, tôi trả 110,000,000$"
Tiếp theo đó là tiếng la ra giá, cãi cọ lần nhau trong kháng phòng không chỉ có những kẻ ở tầng dưới, kẻ tầng trên cũng tham gia vào cuộc chơi. Người cha già của tôi cũng không ngoại lệ
" Tôi trả 800,000,000$" Ông ta ra giá
Tôi đánh giá tổng quan đứa trẻ này. Đứa trẻ này trông vô cùng gầy yếu và thấp, nước da và màu tóc dài ngang vai của nó đều trắng, đôi mắt thì màu xanh lam nhạt. Nó đứng thẳng ở trong chiếc lòng son, ánh mắt lo sợ nhìn xung quay dưới kháng đài. Đứa trẻ ấy không biết mình đã bị xem như là một món hàng đem ra đấu giá.
" 810,000,000$" Tôi cầm bảng đưa lên và ra giá. Tôi cố nói với một chất giọng khác, mong là ông ta không nhận ra là tôi.
" Hứ, 820,000,000$" Ông ta tăng giá
" 830,000,000$" Tôi lại tiếp tục
"835,000,000$" Delvin Marcurs xen vào
" 900,000,000$" Khi tôi định ra giá lần nữa thì gã đàn ông kỳ quặc bên cạnh tôi đã ra giá.
" 900,100,000$" Người cha già của tôi giận rung nhìn xuống kháng phòng tầng dưới. Ánh mắt của ông ta nhìn chằm chọc vào vị trí nơi tôi đang đứng cùng với gã kỳ quặc kế bên.
Tôi cảm nhận được lão ta vô cùng bấm bụng trước cái giá này, lão giận run cả lên luôn rồi vì có kẻ dám hớt tay trên của mình.
" 1,500,000,000$" Gã đàn ông kỳ quặc bình tĩnh giơ bảng nói.
Số tiền này...có vẻ hơi cao nhĩ.
" 1,500,000,000$, còn ai ra giá cao hơn không ạ!" gã trọng tài vô cùng bất ngờ trước con số như vậy
Tôi nhìn lên người cha của tôi thấy ông ta chần chờ giơ bảng, cuối cùng hạ tay xuống không giơ và quay người rời khỏi căn phòng. Ông ta thua rồi.
" 1,500,000,000$ lần thứ nhất....lần thứ hai...lần thứ ba. Thành giao!" Anh ta gõ búa cái ầm, tiếng búa còn mạnh hơn so với lúc trước.
" Chúc...chức mừng vị khách quý này. Nhân viên của chúng tôi sẽ dẫn ngài đi kiểm tra và nhận hàng ạ" Lời nói của anh ta vừa run vừa phấn khích
" Cảm ơn các quý bà và quý ông đã tham gia buổi đấu giá. Hiện tại xin phép kết thúc tại đây, khi nào sẽ diễn ra buổi tiếp theo chúng tôi sẽ thông báo cho các vị và chúc các vị buổi tối ngủ ngon ạ" Anh ta cúi đầu chào
Buổi đấu giá kết thúc. Các hành khách lần lượt ra về
" Tức thiệt, hôm nay chẳng mua được gì" một lão già đá vào chiếc ghế
" Lão gia, ngài còn có em mà ~" Giọng nói ỏng ẹo phát ra từ người phụ nữ mà lão đang ôm
Đây chính là giọng nữ mà tôi nghe được trong cuộc đối thoại ở khách sạn Beard.
" Haha cũng phải, em cũng hơn món hàng kia rồi" Lão ôm eo cô ta, hai người sải bước rời khỏi kháng phòng.
Tôi nhìn theo, không nói, không nhắc nhở.
" Thưa ngài, xin hãy đi theo chúng tôi để làm thủ tục nhận hàng ạ". Nhân viên của buổi đấu giá tìm đến gã kỳ quặc bên cạnh tôi.
" Phải đi sao?" Anh ta không đáp nhân viên mà nắm lấy vạt áo của tôi hỏi
" Phải" Tôi lạnh nhạt trả lời.
" Có muốn ở lại xem một chút..." Anh ta hỏi tôi
" Không cần "
" Chúng ta có gặp lại không?" Tôi nghe ra được một chút tiếc nuối từ lời nó của anh ta.
" Có lẽ là không. " Tôi thẳng thừng cho anh ta một đáp án và xoay người bỏ đi
Vạt áo của tôi từ tay anh ta được nói lỏng, nó từ từ thoát khỏi bàn tay anh ta. Không thể nắm lại được nữa.
" Đây là một loại thuốc mới, tác dụng của nó làm gây ảo giác cho con người, đưa họ vào trạng thái mà họ mong muốn. Sử dụng càng nhiều thì sẽ càng không khống chế được liều lượng dùng, con người lúc ấy sẽ được đưa vào trạng thái quá kích tột độ thứ bọn họ cần lúc ấy sẽ là thuốc. Nếu trong một ngày mà không có thuốc cho bọn họ uống thì sẽ dẫn đến tử vong." Nói xong, anh ta quay sang nhìn tôi
" Đừng thử và cũng đừng bao giờ đụng vào." Đây là một lời nhắc nhở dành cho tôi
" Cảm ơn lời khuyên. Tôi không có hứng thú với nó". Tôi gật đầu với anh ta.
" Ùm".
Cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc tại đây. Không có nhiều hơn
Buổi đấu giá vẫn chưa tìm được chủ nhân của món hàng và cái giá hiện tại được đưa ra dành cho nó là 500,000,000$, người đưa ra cái giá cao ngất ngưỡng này chính là đứa con trai thứ 2 gia tộc Marcurs- Delvin Marcurs. Hắn ngồi chung bàn với người cha già của tôi, khuôn mặt kiêu ngạo cười thích thú của nhìn từ trên cao xuống kháng phòng tầng dưới. Hắn cao giọng nói:
" Đồ của bổn thiếu gia các ngươi cúng dám giành à"
Lời vừa nói ra đám đông lập tức xôn xao hẳn lên, những cái bảng định ra giá cao hơn lại thụt xuống lại, không còn ai giơ bảng ra giá, món hàng này thuộc về Delvin Marcurs.
" Bọn họ biết giọng của hắn, là người của gia tộc Marcurs nên không dám đắc tội" Moah nói vào sóng trí não của tôi
" Chị cũng đoán là vậy" Tôi đáp. Hắn còn chẳng có ý định che giấu.
" Ký chủ, ngài không mua gì sao?"
" Chúng ta cứ xem tình hình đã rồi tính " Tôi điềm tĩnh nói với Moah.
Cuối cùng, trái táo thứ 5 trong chiếc hộp pandora đã xuất hiện. Tấm vải đỏ được kéo xuống, một chiếc lòng son to được hiện ra, bên trong chiếc lòng có bóng người. Đó là một đứa trẻ.
" Thưa quý ông và quý bà, sau bao nhiêu ngày tìm kiêm những món hàng đặt biệt mà chúng tôi muốn đem đến cho quý vị. Thần không phụ lòng tín đồ đã gửi gắm cho chúng ta một thiên sứ đại diện cho thần. Mọi người hãy nhìn đứa trẻ này xem, nó-----chính là vị thiên sứ đầu tiên được tạo ra tên là -----'Lucifer'----"
Lần này đám quý tộc ở đây bị kích động thật rồi, món hàng này đối với họ vô cùng đẹp đẽ. Tôi liếc nhìn xung quanh kháng phòng, tất cả những kẻ đang đeo chiếc mặt nạ tự nhận mình là quý tộc đang dần trở thành một con dã thú thèm khát đồ ăn. Món hàng trên sân khấu chính là đồ ăn yêu thích của bọn họ. Những ánh mắt thèm thuồng, biến thái và méo mó, giá khởi điểm cho món hàng vẫn chưa được định ra nhưng đã có kẻ la thật to đưa ra một con số.
" Tôi trả 100,000,000$"
" Không, tôi trả 110,000,000$"
Tiếp theo đó là tiếng la ra giá, cãi cọ lần nhau trong kháng phòng không chỉ có những kẻ ở tầng dưới, kẻ tầng trên cũng tham gia vào cuộc chơi. Người cha già của tôi cũng không ngoại lệ
" Tôi trả 800,000,000$" Ông ta ra giá
Tôi đánh giá tổng quan đứa trẻ này. Đứa trẻ này trông vô cùng gầy yếu và thấp, nước da và màu tóc dài ngang vai của nó đều trắng, đôi mắt thì màu xanh lam nhạt. Nó đứng thẳng ở trong chiếc lòng son, ánh mắt lo sợ nhìn xung quay dưới kháng đài. Đứa trẻ ấy không biết mình đã bị xem như là một món hàng đem ra đấu giá.
" 810,000,000$" Tôi cầm bảng đưa lên và ra giá. Tôi cố nói với một chất giọng khác, mong là ông ta không nhận ra là tôi.
" Hứ, 820,000,000$" Ông ta tăng giá
" 830,000,000$" Tôi lại tiếp tục
"835,000,000$" Delvin Marcurs xen vào
" 900,000,000$" Khi tôi định ra giá lần nữa thì gã đàn ông kỳ quặc bên cạnh tôi đã ra giá.
" 900,100,000$" Người cha già của tôi giận rung nhìn xuống kháng phòng tầng dưới. Ánh mắt của ông ta nhìn chằm chọc vào vị trí nơi tôi đang đứng cùng với gã kỳ quặc kế bên.
Tôi cảm nhận được lão ta vô cùng bấm bụng trước cái giá này, lão giận run cả lên luôn rồi vì có kẻ dám hớt tay trên của mình.
" 1,500,000,000$" Gã đàn ông kỳ quặc bình tĩnh giơ bảng nói.
Số tiền này...có vẻ hơi cao nhĩ.
" 1,500,000,000$, còn ai ra giá cao hơn không ạ!" gã trọng tài vô cùng bất ngờ trước con số như vậy
Tôi nhìn lên người cha của tôi thấy ông ta chần chờ giơ bảng, cuối cùng hạ tay xuống không giơ và quay người rời khỏi căn phòng. Ông ta thua rồi.
" 1,500,000,000$ lần thứ nhất....lần thứ hai...lần thứ ba. Thành giao!" Anh ta gõ búa cái ầm, tiếng búa còn mạnh hơn so với lúc trước.
" Chúc...chức mừng vị khách quý này. Nhân viên của chúng tôi sẽ dẫn ngài đi kiểm tra và nhận hàng ạ" Lời nói của anh ta vừa run vừa phấn khích
" Cảm ơn các quý bà và quý ông đã tham gia buổi đấu giá. Hiện tại xin phép kết thúc tại đây, khi nào sẽ diễn ra buổi tiếp theo chúng tôi sẽ thông báo cho các vị và chúc các vị buổi tối ngủ ngon ạ" Anh ta cúi đầu chào
Buổi đấu giá kết thúc. Các hành khách lần lượt ra về
" Tức thiệt, hôm nay chẳng mua được gì" một lão già đá vào chiếc ghế
" Lão gia, ngài còn có em mà ~" Giọng nói ỏng ẹo phát ra từ người phụ nữ mà lão đang ôm
Đây chính là giọng nữ mà tôi nghe được trong cuộc đối thoại ở khách sạn Beard.
" Haha cũng phải, em cũng hơn món hàng kia rồi" Lão ôm eo cô ta, hai người sải bước rời khỏi kháng phòng.
Tôi nhìn theo, không nói, không nhắc nhở.
" Thưa ngài, xin hãy đi theo chúng tôi để làm thủ tục nhận hàng ạ". Nhân viên của buổi đấu giá tìm đến gã kỳ quặc bên cạnh tôi.
" Phải đi sao?" Anh ta không đáp nhân viên mà nắm lấy vạt áo của tôi hỏi
" Phải" Tôi lạnh nhạt trả lời.
" Có muốn ở lại xem một chút..." Anh ta hỏi tôi
" Không cần "
" Chúng ta có gặp lại không?" Tôi nghe ra được một chút tiếc nuối từ lời nó của anh ta.
" Có lẽ là không. " Tôi thẳng thừng cho anh ta một đáp án và xoay người bỏ đi
Vạt áo của tôi từ tay anh ta được nói lỏng, nó từ từ thoát khỏi bàn tay anh ta. Không thể nắm lại được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.