Tôi Và Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Với Nhau Sao!
Chương 47: Công Nương Đào Hôn(46)
Diệp Hằng
24/01/2024
Bởi vì nghe được tiếng ồn và tiếng cãi vã của lão cha và tôi nên đã thu
hút sự chú ý của những người hầu trong dinh thự. Họ mạo gan lên xem xét
thì thấy được cảnh tượng dằn co lời qua tiếng lại của tôi và ông ta. Sợ
phát sinh thêm chuyện nghiêm trọng nên một trong số người hầu đã đi gọi
quản gia đến. Và khi quản gia đến chính là cảnh tưởng lúc nãy
" Tiểu thư người không sao chứ " Oliver lo lắng hỏi tôi và đưa đôi mắt kiểm tra xem trên người tôi có vết thương nào hay không
" Ôi trời ơi, tiểu thư người bị thương rồi" Bà ấy xắn tay áo của tôi lên và phát hiện được những vết hẳn đỏ, chắc do lúc nãy lão cha làm ra.
Thật ra nếu Oliver không phát hiện thì tôi cũng không biết có một vết hắn đỏ hoe như vậy vì tôi đã nhờ Moah giảm đi cảm giác nên có lẽ vậy tôi mới không thấy đau
" Không sao đâu dì Oliver…"
" Sao có thể không sao được chứ ạ. Vết hằn đỏ như vậy…ngài công tước sao có thể làm vậy với tiểu thư chứ…"
Tôi im lặng mà cúi đầu, tránh đi ánh mắt lo lắng của bà ấy. Có lẽ trong dinh thự này, người thật lòng đối xử tốt với Rosabella chỉ có duy nhất một mình dì Oliver. Dì ấy là một người tốt, tôi không thể liên lụy dì ấy vào kế hoạch của tôi được
Dì ấy kéo tôi vào phòng và dặn người hầu đêm hộp sơ cứu cũng như thuốc bôi mỡ đến phòng của tôi.
Trong quá trình dì ấy tha thuốc thì tôi luôn phải nghe sự trách móc của dì ấy dành cho lão cha và cả tôi. Dì ấy đúng là không hề sợ lão cha, người làm chủ gia tộc chút nào mà còn thẳng thừng nói rõ tên của ông mà mắng. Tôi lúc này chỉ có thể biết ngồi im lặng mà không dám phản bác một lời nào.
" Haha, ký chủ vậy mà có người trị được chị đấy" Moah phá lên mà cười
" Vui đủ chưa" Tôi liếc xéo Moah
" Đủ rồi, đủ rồi ạ" Cậu ta bay lại gần mà tỏ lòng hối lỗi.
Sau khi tha thuốc xong thì Oliver không nói gì cả, đôi mắt trìu mến của bà ấy nhìn vào tôi mà xoa đầu. Không hỏi lý do của cuộc cãi vả lúc nãy, không hỏi nguyên nhân tại sao tôi lại như vậy
" Tối ta sẽ đến thay thuốc cho người một lần nữa, vết hằn sẽ mau hết thôi ạ" Bà ấy cười mỉm và quay lưng rời khỏi phòng
Tôi nhìn theo bóng lưng rời đi của bà ấy, có chút cảm giác khiến tôi phải suy nghĩ trong lòng nhưng lại khó để giải bày với ai. Đành thay nó bằng tiếng thở dài của tôi.
" Ký chủ, lúc nãy tại sao chị lại kích thích ông ta vậy?" Moah hiếu kỳ với hành động lúc nãy của tôi
“Người nói như vậy Moah chắc là ông ta sẽ nghĩ ký chủ có bằng chứng trong việc lần này đấy ạ. Chị không sợ ông ta uy hiếp chị bắt giao ra sao”
" Ông ta sẽ không" Tôi lắc đầu
" Chị tại sao lại chắc chắn như vậy" Moah khó hiểu mà nhìn tôi
" Nếu xét về hoàn cảnh bây giờ, ký chủ đã làm lộ đi sự việc này thì chị đang ở tình thế vô cùng khó khăn đấy ạ" Moah nói
" Đúng vậy, cho nên chúng ta cần phải tìm thêm đồng minh" Tôi xoa đầu Moah mà khen ngơi
" Đồng minh? Ai cơ? Nam chính thì không phải rồi? "Moah liệt kê ra từng đối tượng mà nói
" Là công tước Louis" Tôi nói ra cái tên đó
" A, tại sao ký chủ lại chọn anh ta"
" Bởi vì chỉ có anh ta mới có thể làm được " Tôi nhắm mắt mà trầm tư suy nghĩ
Xét về thế lực và địa vị của anh ta thì chỉ có anh ta là tôi mới có thể kết giao đồng minh lật đổ được ván cờ này. Bởi vì, việc tôi ném chiếc phao ra cho lão cha cũng đồng thời đã cho ông ta một cảnh báo để đề phòng tôi sau này. Sở dĩ tôi lại ném chiếc phao ấy là vì muốn đẩy nhanh sự việc tham ô viện kết trợ kết thúc một cách nhanh chống và qua đó tôi muốn lão biết được rằng chỉ có tôi mới có thể giúp lão, tạo sự tin tưởng cho lão về đứa con gái này. Tuy nhiên, tôi chắc rằng sự tin tưởng ấy của lão dành cho tôi chính là viên kẹo có nhân kịch độc trong đó.
Bên cạnh đó thì gián điệp của nam chính đã tiến vào dinh thự, hắn ta đây chính là muốn tìm chứng cự việc tham ô có liên quan đến lão cha, hắn ta cũng phần nào chắc chắn được lão cha có tham gia vào việc tham ô đấy.Đồng thời, lợi dụng việc đó để tìm ra bằng chứng về việc lão cha buôn bán nô lệ và chất cấm. Nếu như sự việc tham ô không tìm thấy chúng cứ thì hắn cũng có thể tạo ra một lý do nào đó để nhằm có thể lục soát được dinh thự này, từ đó mà ngẫu nhiên tìm được bằng chứng về việc buôn bán nô lệ và chất cấm.
Đây rõ ràng là một cái bẫy được thiết lập ra từ rất lâu, nam chính rõ ràng xác định được những chứng cứ này đều ở trong dinh thự Henry nên hắn không một chút do dự nào mà phái người trà trộn vào bên trong để điều tra.
Đến cả tôi còn tìm được những chứng cứ thì không sớm hay muộn thì tên nam chính đó cũng sẽ tìm được nó mà thôi. Cũng may là tôi đã đi trước anh ta một bước trong việc này, bây giờ những chứng ấy đang ở chỗ tôi chứ không phải bên người lão cha già.
Mặc dù có thể phải nói là thuận lợi đi trước nam chính một bước nhưng tôi đã phần nào kéo thêm kẻ thù cho mình nữa. Qua sự việc này, lão cha sẽ đề phòng tôi hơn bao giờ hết. Tấm bùa hù dọa về việc trở thành Hoàng hậu vốn không có giá trị hiệu lực bao lâu, với sức của tôi bây giờ thi không thể đủ khả năng đấu lại với bọn họ vì vậy phải tìm được đồng minh thêm cho mình.
Nhưng vấn đề tôi đang lo là tên Louis này có chấp nhận điều kiện của tôi hay không, tôi vốn chưa thể xác định được anh ta hiện ở thế trung lập hay là bên nam nữ chính. Kẻ này khiến tôi không thể nào nhìn rõ bên trong anh ta đang nghĩ gì.
" Chúng ta đi thôi Moah" tôi mở mắt ra và đứng phắt dạy
" Bây giờ sao?" Moah hỏi
" Đúng vậy. Đến thăm dinh thự của ngài công tước Louis thôi nhìn trước tiên cũng phải đem một chút quà cho ngài ấy chứ "
" Tiểu thư người không sao chứ " Oliver lo lắng hỏi tôi và đưa đôi mắt kiểm tra xem trên người tôi có vết thương nào hay không
" Ôi trời ơi, tiểu thư người bị thương rồi" Bà ấy xắn tay áo của tôi lên và phát hiện được những vết hẳn đỏ, chắc do lúc nãy lão cha làm ra.
Thật ra nếu Oliver không phát hiện thì tôi cũng không biết có một vết hắn đỏ hoe như vậy vì tôi đã nhờ Moah giảm đi cảm giác nên có lẽ vậy tôi mới không thấy đau
" Không sao đâu dì Oliver…"
" Sao có thể không sao được chứ ạ. Vết hằn đỏ như vậy…ngài công tước sao có thể làm vậy với tiểu thư chứ…"
Tôi im lặng mà cúi đầu, tránh đi ánh mắt lo lắng của bà ấy. Có lẽ trong dinh thự này, người thật lòng đối xử tốt với Rosabella chỉ có duy nhất một mình dì Oliver. Dì ấy là một người tốt, tôi không thể liên lụy dì ấy vào kế hoạch của tôi được
Dì ấy kéo tôi vào phòng và dặn người hầu đêm hộp sơ cứu cũng như thuốc bôi mỡ đến phòng của tôi.
Trong quá trình dì ấy tha thuốc thì tôi luôn phải nghe sự trách móc của dì ấy dành cho lão cha và cả tôi. Dì ấy đúng là không hề sợ lão cha, người làm chủ gia tộc chút nào mà còn thẳng thừng nói rõ tên của ông mà mắng. Tôi lúc này chỉ có thể biết ngồi im lặng mà không dám phản bác một lời nào.
" Haha, ký chủ vậy mà có người trị được chị đấy" Moah phá lên mà cười
" Vui đủ chưa" Tôi liếc xéo Moah
" Đủ rồi, đủ rồi ạ" Cậu ta bay lại gần mà tỏ lòng hối lỗi.
Sau khi tha thuốc xong thì Oliver không nói gì cả, đôi mắt trìu mến của bà ấy nhìn vào tôi mà xoa đầu. Không hỏi lý do của cuộc cãi vả lúc nãy, không hỏi nguyên nhân tại sao tôi lại như vậy
" Tối ta sẽ đến thay thuốc cho người một lần nữa, vết hằn sẽ mau hết thôi ạ" Bà ấy cười mỉm và quay lưng rời khỏi phòng
Tôi nhìn theo bóng lưng rời đi của bà ấy, có chút cảm giác khiến tôi phải suy nghĩ trong lòng nhưng lại khó để giải bày với ai. Đành thay nó bằng tiếng thở dài của tôi.
" Ký chủ, lúc nãy tại sao chị lại kích thích ông ta vậy?" Moah hiếu kỳ với hành động lúc nãy của tôi
“Người nói như vậy Moah chắc là ông ta sẽ nghĩ ký chủ có bằng chứng trong việc lần này đấy ạ. Chị không sợ ông ta uy hiếp chị bắt giao ra sao”
" Ông ta sẽ không" Tôi lắc đầu
" Chị tại sao lại chắc chắn như vậy" Moah khó hiểu mà nhìn tôi
" Nếu xét về hoàn cảnh bây giờ, ký chủ đã làm lộ đi sự việc này thì chị đang ở tình thế vô cùng khó khăn đấy ạ" Moah nói
" Đúng vậy, cho nên chúng ta cần phải tìm thêm đồng minh" Tôi xoa đầu Moah mà khen ngơi
" Đồng minh? Ai cơ? Nam chính thì không phải rồi? "Moah liệt kê ra từng đối tượng mà nói
" Là công tước Louis" Tôi nói ra cái tên đó
" A, tại sao ký chủ lại chọn anh ta"
" Bởi vì chỉ có anh ta mới có thể làm được " Tôi nhắm mắt mà trầm tư suy nghĩ
Xét về thế lực và địa vị của anh ta thì chỉ có anh ta là tôi mới có thể kết giao đồng minh lật đổ được ván cờ này. Bởi vì, việc tôi ném chiếc phao ra cho lão cha cũng đồng thời đã cho ông ta một cảnh báo để đề phòng tôi sau này. Sở dĩ tôi lại ném chiếc phao ấy là vì muốn đẩy nhanh sự việc tham ô viện kết trợ kết thúc một cách nhanh chống và qua đó tôi muốn lão biết được rằng chỉ có tôi mới có thể giúp lão, tạo sự tin tưởng cho lão về đứa con gái này. Tuy nhiên, tôi chắc rằng sự tin tưởng ấy của lão dành cho tôi chính là viên kẹo có nhân kịch độc trong đó.
Bên cạnh đó thì gián điệp của nam chính đã tiến vào dinh thự, hắn ta đây chính là muốn tìm chứng cự việc tham ô có liên quan đến lão cha, hắn ta cũng phần nào chắc chắn được lão cha có tham gia vào việc tham ô đấy.Đồng thời, lợi dụng việc đó để tìm ra bằng chứng về việc lão cha buôn bán nô lệ và chất cấm. Nếu như sự việc tham ô không tìm thấy chúng cứ thì hắn cũng có thể tạo ra một lý do nào đó để nhằm có thể lục soát được dinh thự này, từ đó mà ngẫu nhiên tìm được bằng chứng về việc buôn bán nô lệ và chất cấm.
Đây rõ ràng là một cái bẫy được thiết lập ra từ rất lâu, nam chính rõ ràng xác định được những chứng cứ này đều ở trong dinh thự Henry nên hắn không một chút do dự nào mà phái người trà trộn vào bên trong để điều tra.
Đến cả tôi còn tìm được những chứng cứ thì không sớm hay muộn thì tên nam chính đó cũng sẽ tìm được nó mà thôi. Cũng may là tôi đã đi trước anh ta một bước trong việc này, bây giờ những chứng ấy đang ở chỗ tôi chứ không phải bên người lão cha già.
Mặc dù có thể phải nói là thuận lợi đi trước nam chính một bước nhưng tôi đã phần nào kéo thêm kẻ thù cho mình nữa. Qua sự việc này, lão cha sẽ đề phòng tôi hơn bao giờ hết. Tấm bùa hù dọa về việc trở thành Hoàng hậu vốn không có giá trị hiệu lực bao lâu, với sức của tôi bây giờ thi không thể đủ khả năng đấu lại với bọn họ vì vậy phải tìm được đồng minh thêm cho mình.
Nhưng vấn đề tôi đang lo là tên Louis này có chấp nhận điều kiện của tôi hay không, tôi vốn chưa thể xác định được anh ta hiện ở thế trung lập hay là bên nam nữ chính. Kẻ này khiến tôi không thể nào nhìn rõ bên trong anh ta đang nghĩ gì.
" Chúng ta đi thôi Moah" tôi mở mắt ra và đứng phắt dạy
" Bây giờ sao?" Moah hỏi
" Đúng vậy. Đến thăm dinh thự của ngài công tước Louis thôi nhìn trước tiên cũng phải đem một chút quà cho ngài ấy chứ "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.