Tôi Và Vai Phản Diện Sống Nương Tựa Lẫn Nhau

Chương 15: Tôi Là Em Họ Loli Của Nhân Vật Phản Diện (15)

Hồ Đồ

03/08/2021

Người dịch: Hắc Long Du Hí và Họa Nguyệt.

Sau khi về nhà, Tô Nguyên Nguyên trực tiếp bày tỏ ý kiến của mình với Hoắc Cần: “Anh ơi, em không thích mấy anh kia, đánh bài không tốt, anh không được chơi cùng với bọn họ.”

Là một người thành thật, nên trong lòng Tô Nguyên Nguyên không hề thích những người đầu làng xóm chợ này chút nào. Cũng lo lắng Hoắc Cần ở chung với những người này thời gian dài thì nhân vật phản diện của cô sẽ học hư theo.

Hoắc Cần đang viết gì đó trên giấy. Tuy rằng anh chưa từng đọc sách, nhưng người trong nhà đều là những người có trí thức, từ nhỏ ở nhà được dạy dỗ không hề thua kém ở trường, chữ viết của anh như rồng bay phượng múa.

Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nguyên Nguyên phồng lên tỏ vẻ bất mãn, anh đưa tay ra nhéo mặt Tô Nguyên Nguyên rồi nói: “Nhà chúng ta cần có người đi làm kiếm sống. Nếu anh đi làm thì không thể chăm sóc bé nhà ta được.”

“Anh làm gì? Bé cũng có thể giúp đỡ mà.” Cô cũng có thể giúp đỡ rao hàng đấy. Vì việc mua bán này làm nũng kéo khách gì đó thì cô cũng nguyện ý.

Hoắc Cần lập tức cười: “Anh không nỡ để bé nhà chúng ta chịu cực nhọc. Những chuyện lặt vặt này để nhà người khác làm. Bé nhà ta chỉ cần hưởng phúc.”

“...”

Anh ơi, anh như vậy sẽ dạy hư con nít thật sự đấy.

Do trở ngại về giới hạn tuổi tác, Tô Nguyên Nguyên cũng không thể đưa ra quá nhiều lý do để phản bác. Cuối cùng chỉ có thể nói: “Anh không được học cái xấu từ mấy anh kia nha. Mẹ nói, con nít mà học theo cái xấu thì đều không phải con nít ngoan. Anh không thể làm anh trai hư được.”

“Được, anh cam đoan.” Hoắc Cần rất kiên nhẫn hứa hẹn.

Nếu đổi lại người khác, anh cũng không kiên nhẫn như vậy, nhưng không biết vì sao, đối với bé, anh luôn có rất nhiều kiên nhẫn và có thể nói vô số lời hay.

Có lẽ là bởi vì bé chính là mặt trời nhỏ của anh, mùa đông này quả thực rất ấm áp với anh.



Rất nhanh, Lưu Tiểu Quang lại giúp Hoắc Cần gọi mấy người anh em tới.

Đều là những người hai mươi mấy tuổi, đây chính là do Hoắc Cần yêu cầu. Tuổi không thể quá lớn. Tuổi quá lớn sẽ có nhiều tâm tư, đến lúc đó chơi không lại người ta.



Tính thêm cả Lưu Tiểu Quang thì tổng cộng có năm người. Những người này có một số ở thị trấn trên và một số người ở nông thôn, cũng có người ở thị trấn này. Nhưng bọn họ đều có một đặc điểm chung, chính là nghèo. Sinh ra đã có áp lực lớn.

Nếu không phải vì cái này, lúc trước cũng không chơi cùng Trương Đại Bưu làm mấy tên đầu đường xó chợ rồi.

Tô Nguyên Nguyên vẫn nghĩ không hiểu Hoắc Cần sao lại muốn mời nhiều người như vậy làm gì. Buôn bán không phải đều là từ vốn nhỏ làm lên ư, đâu cần phải mời nhiều người như vậy.

Dù sao cũng có phải là bang phái.

Mãi cho đến khi Hoắc Cần cõng cô trên lưng, bắt đầu rời khỏi thôn thì cô mới hiểu rõ tình hình. Hoắc Cần định dẫn mấy người này đi về phía nam lấy hàng.

Chuẩn bị làm đầu cơ trục lợi… Chân chính đầu cơ trục lợi.

Đầu năm nay, buôn bán nhỏ là hợp pháp, nhưng ngược lại bán đồ từ nam đến bắc như vậy thì chính là phạm pháp. Trên đường đi đều có người bị bắt.

Nhưng vì kiếm tiền mà mấy người trẻ tuổi đã mù quáng. Những người đầu đường xó chợ này đến cả việc liều mạng đổ máu còn không sợ. Huống chi là bị người bắt.

Ngay sau đó mấy người trẻ tuổi hùng dũng oai vệ và khí phách hiên ngang liền xuất phát.

Tô Nguyên Nguyên trên lưng Hoắc Cần run bần bật: “888, sẽ không bị bắt chứ.” Làm công dân tuân thủ luật pháp hơn hai mươi năm, thanh niên năm tốt một lòng hướng thiện, loại công việc trái pháp luật này làm cho cô cảm thấy hoảng sợ.

888 nói: “Đừng thấy nhân vật phản diện không bằng nhân vật chính, chỉ cần không gặp nam nữ chính thì nhân vật phản diện chính là vô địch đấy.”

Tô Nguyên Nguyên lúc này mới yên tâm.

Tuy rằng công việc này là trái pháp luật, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với việc đi đến hắc đạo. Tô Nguyên Nguyên cũng không dám gò ép.

Trong mấy ngày trên xe lửa, Tô Nguyên Nguyên được chăm sóc tỉ mỉ chu đáo.

Không chỉ Hoắc cần chăm sóc cô mà còn những người khác cũng kiên nhẫn chơi đùa, kể chuyện cho cô. Còn Lưu Tiểu Quang luôn làm mặt xấu chọc cho cô cười.



Sau khi cô cảm nhận được thiện ý của những anh em đầu đường xó chợ này, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy nên buông bỏ thành kiến của mình, ngay sau đó nể tình cười to vài tiếng.

Ai biết được rằng những người này lại nghĩ cô thích những trò này, dồn dập làm ra những vẻ mặt quái dị, trong lúc nhất thời nhìn như yêu ma quỷ quái đang nhảy muốn, làm cho người xung quanh bị dọa phát sợ.

Cuối cùng làm cho Tô Nguyên Nguyên cũng không dám cười nữa.

Sau ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đến phía nam.

Phía nam lúc này còn rất loạn, chỉ mới ở bên trong nhà ga, Tô Nguyên Nguyên nhìn thấy mấy vụ cướp bóc rồi. Chớ nói chi là trộm đồ.

Tô Nguyên Nguyên được bọn họ bảo vệ bên trong nên mới cảm giác được an toàn.

Cô nhìn mấy anh đầu đường xó chợ có vẻ mặt hung tợn, đột nhiên cô hiểu ra lý do vì sao anh mình lại tìm đến bọn họ. Đây chính là vệ sĩ có sẵn.

Đám người này ra ngoài, bọn họ không gây sự với người khác thì thôi chứ không ai dám gây sự với họ.

Quả nhiên, ngay cả khi bọn họ đi tìm chỗ ở, người khác cũng khách khí với họ, tiền phòng cũng không cao. Không giống đối với hai vợ chồng vào trước, chủ thuê nhà người ta tăng giá cũng không dám phản bác.

Sau khi thu xếp xong, bọn họ đi dạo vài vòng quanh mảnh đất phát triển phồn vinh để nghe ngóng giá cả thị trường, sau đó mới bắt đầu dựa vào kế hoạch làm việc.

Theo như lời 888 nói thì hào quang của nhân vật phản diện rất lợi hại. Sau một tuần lễ đi tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm được nguồn cung cấp. Bán đồ denim.

Hiển nhiên Hoắc Cần là người có chỉ số thông minh cao nhất trong mấy người này và có tầm nhìn xa. Anh không nhập hàng mù quáng mà phải qua vài lần so sánh cửa hàng, so giá tiền, so chất lượng và so kiểu dáng. Cuối cùng mới quyết định một cửa hàng và chuẩn bị nhập hàng thời gian dài.

Sau khi sự việc được quyết định, mấy người trẻ tuổi lấy bánh bao cứng ngắc ăn và uống nước máy, ngồi trên ở cỏ chúc mừng phi vụ đã thành công. Sau đó mỗi người lại khóc giống như một đứa con nít.

Tô Nguyên Nguyên đem cái đùi gà nướng vừa ăn được một nửa nhét vào miệng Hoắc Cần, trong lòng rất vui mừng. Cô cảm thấy mình đang chứng kiến cảnh cải tà quy chánh của những người trẻ tuổi này.

Có lẽ vòng hào quang nhân vật phản diện của Hoắc Cần thật sự rất hữu dụng nên lúc trở về cũng rất thuận lợi.

Editor: Hắc Long Du Hí và Họa Nguyệt--- Hãy đón đọc trên dtruyen để xem được chương mới sớm nhất nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Và Vai Phản Diện Sống Nương Tựa Lẫn Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook