Tôi Và Vai Phản Diện Sống Nương Tựa Lẫn Nhau
Chương 2: Tôi Là Em Họ Loli Của Nhân Vật Phản Diện (2)
Hồ Đồ
23/07/2021
Tổ chức hòa bình thế giới sắp xếp cho Tô Nguyên Nguyên đến chỗ Hoắc Cần vào lúc anh ấy chưa giàu có, để cảm hóa anh ấy, hy vọng anh ấy sẽ đi đến một con đường tươi sáng hơn. Bằng năng lực và đầu óc của anh ấy, làm nên sự nghiệp, cống hiến vì dân vì nước trở thành một người tốt, bù đắp lại những tội ác mà anh ấy gây ra.
Dựa theo suy nghĩ của Tô Nguyên Nguyên, tốt nhất thân phận của cô ấy nên là trưởng bối của Hoắc Cần, lấy thân phận trưởng bối để dạy dỗ, bồi dưỡng anh ấy, để xây dựng cho anh ấy một tam quan đúng đắn. Cô ấy hoàn toàn tin tưởng bản thân mình có thể làm được.
Sau khi biết thân phận của bản thân, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy mình đã bị lừa.
Cô ấy bây giờ không phải là trưởng bối có thể nuôi dưỡng Hoắc Cần, mà là một đứa con nít ba tuổi cần Hoắc Cần nuôi dưỡng.
Thân xác bây giờ của cô ấy, là em họ của Hoắc Cần. Trùng hợp tên của nguyên thân cũng chính là Tô Nguyên Nguyên.
Thân thế của nguyên thân cũng rất phức tạp, bố của nguyên thân Tô Thanh Văn là chú của Hoắc Cần. Thế nhưng vừa ra đời không lâu đã bị bế đi. Vốn được đưa vào thành phố để sống những ngày tháng tốt đẹp, và cũng tránh đi cái vận mệnh đấu địa chủ.
Thế nhưng Tô Thanh Văn vận may không tốt, sau khi lớn lên vẫn như cũ bị về nông thôn ở vùng núi. Về sau, ở nông thôn ông ấy đã kết hôn với một người con gái thanh niên trí thức và đã sinh ra nguyên chủ.
Trước đó không lâu, hai người đã vào thành phố mua áo bông cho con gái, bởi vì mặt cầu trơn trợt nên hai người đã rơi xuống dòng sông băng giá.
Nguyên chủ đã trở thành một cô nhi. Vả lại không có quan hệ máu mủ, nên bố mẹ nuôi của Tô Thanh Văn không muốn nuôi dưỡng cô bé, và ông bà ngoại của Tô Nguyên Nguyên đã mất sớm, trong nhà từ lâu đã do mợ làm chủ, bà ấy cũng không muốn nuôi thêm một đứa trẻ. Cuối cùng nông trường nơi hai vợ chồng Tô Thanh Văn làm việc thông qua các manh mối do Tô gia cung cấp, đã bảo chủ nhiệm Cao người quản lý của nông trường dẫn theo đứa bé tìm đến đây.
Dựa theo quỹ đạo của kiếp trước, nguyên chủ trên đường tìm người thân đã bị bệnh chết rồi.
Lúc này đây, cô ấy đã đến vào chiếm lấy thân thể của nguyên chủ, cho nên người thân duy nhất trên thế giới này của Hoắc Cần vẫn còn sống.
Nhưng tình huống trước mắt là Hoắc Cần không thèm quan tâm đến đứa em gái này…
“Đứa bé này dễ thương thật đấy.”
Thím Lưu vợ của bí thư chi bộ thôn thở dài rồi nhéo nhéo khuôn mặt của Tô Nguyên Nguyên.
Chủ nhiệm Cao nói: “Bố mẹ của con bé đều là người trong thành phố, trái lại rất biết nuôi con, mỗi ngày đều cho con bé ăn mặc sạch sẽ ở trong nông trường chúng tôi đấy. Nhưng số phận con bé thật khổ, về sau không còn bố mẹ, tương lai sau này sẽ chỉ càng ngày càng tồi tệ hơn thôi. Các ông các bà nhìn xem này, thằng nhóc nhà Hoắc gia nhìn hình như không muốn nuôi đứa bé này, nếu không các người…” Cô ta muốn bí thư chi bộ thôn tìm một nhà khá giả để nuôi dưỡng con bé.
Thế nhưng vợ bí thư chi bộ thôn lập tức lúng túng xua tay tỏ vẻ bất lực.
Nếu đứa bé này là đứa con trai thì tốt rồi, nhiều nhà sinh được nhiều đứa con gái nhưng lại không sinh nổi lấy một đứa con trai, thì cũng nguyện ý nhận một đứa con trai nuôi. Nhưng là con gái… Trong thôn cũng không thiếu con gái. Mấu chốt là đứa bé này vẫn còn là người nhà địa chủ. Ai biết về sau chính sách nhà nước có thể thay đổi hay không, nhà ai cũng không muốn gặp phải chuyện xấu.
Bí thư chi bộ thôn lại chỉ ngồi bên bàn không ngừng hút thuốc lá.
Chuyện này ông ta cũng không muốn quản, thế nhưng người của nông trường lại đến đây, ông ta cũng không mặc kệ được.
“Nếu không như vậy đi, tôi sẽ đích thân tới xin công xã cấp cho nhà bọn họ một phần ruộng đất… Lại phụ cấp thêm một giường và chăn bông. Để xem tên tiểu tử kia có vui hay không đây.”
“Chắc chắn sẽ đồng ý.” Thím Lưu chắc chắn nói tiếp: “Cậu ta đã mười bảy tuổi rồi, hai năm nữa thôi phải là đã đến lúc tìm vợ, có nhiều thứ như vậy cậu ta mới dễ tìm vợ, cho nên tên tiểu tử kia chắc chắn sẽ rất vui lòng.”
Tô Nguyên Nguyên cảm thấy mình không phải là người cứu vớt, ngược lại giống như… Con chồng trước…
Bí thư chi bộ thôn và chủ nhiệm Cao lại lần nữa tìm được Hoắc Cần, đáp ứng cho Hoắc Cần một phần ruộng, còn có một giường và chăn bông, để cho anh ấy tiếp nhận đứa bé Tô Nguyên Nguyên này.
Trên thực tế nếu không phải nể mặt bên nông trường, bí thư chi bộ thôn cũng không hao tốn nhiều công sức như vậy. Lần này coi như ông ta đã bỏ ra rất nhiều thứ. Ông ta cảm thấy tiểu tử này chắc chắn sẽ đồng ý.
Kết quả Hoắc Cần lại lần nữa dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Tô Nguyên Nguyên: “Không nuôi.”
Bí thư chi bộ thôn: “…”
Chủ nhiệm Cao: “…”
Tô Nguyên Nguyên: “…”
“Cảnh báo cảnh báo, nếu như không có cách nào ở lại bên cạnh, nhiệm vụ của ký chủ sẽ thất bại.”
Tô Nguyên Nguyên giật mình: “Hậu quả là gì?”
“Thời gian thử việc thất bại, buộc thôi việc!”
Tô Nguyên Nguyên sợ tới mức run rẩy, cô ấy đã chết rồi, nếu mà còn bị mất việc thì không phải là bị hồn phi phách tán sao?”
Ý chí sinh tồn mãnh liệt khiến cho cô ấy loạng choạng cất đôi chân ngắn ngủn chạy tới ôm chân Hoắc Cần: “Anh, anh, anh ruột!!!Đừng đuổi em đi!!!”
Trước mặt cái chết, mặt mũi gì đều không quan trọng. Nghĩ đến bản thân có thể chết. Tô Nguyên Nguyên càng biểu lộ càng chân thật, nước mắt đầm đìa.
Cô ấy gào thét đến mức khiến người khác phải kinh sợ. Vẻ mặt của Hoắc Cần có chút động lòng.
“Ký chủ, gần thành công rồi, cố gắng thêm chút nữa thôi.” 888 nói.
Tô Nguyên Nguyên càng hét lớn tiếng hơn: “ Anh, anh, anh ơi, anh, anh anh ơi…”
Suýt chút nữa cô ấy đã kêu oppa luôn rồi.
888: “…”
Lúc này đừng nói tới chủ nhiệm Cao ngay cả bí thư chi bộ thôn đều cảm động đến mức không chịu nổi: “Lại cho thêm một cái bình thủy!”
Tô Nguyên Nguyên vừa nghe thấy còn được thêm nhiều ích lợi thì khóc càng lớn hơn, đến nổi bị khàn cả giọng: “Khụ, khụ, khụ, anh, anh, anh ơi, con muốn anh… Anh ơi…”
Chủ nhiệm Cao nói: “Lại thêm một cục xà phòng!” Đây là cô ta tự xuất tiền túi ra.
Nhưng Hoắc Cần không nghe thấy xà phòng gì đó, mà chỉ nhìn đôi mắt khóc sưng lên của Tô Nguyên Nguyên rồi nói: “Đi thôi.”
Mãi cho đến khi bí thư chi bộ thôn đến công xã làm hộ khẩu, phân chia ruộng đất và phát đồ vật rồi thì Tô Nguyên Nguyên mới theo Hoắc Cần trở về nhà, cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm hẳn giống như tảng đá đè nặng trong lòng đã rơi xuống.
Điều làm cho cô ấy vui mừng hơn nữa chính là bên phía nông trường đã phát tiền an ủi cho cái chết bố mẹ nguyên chủ, tuy rằng không nhiều lắm, cũng chỉ có hai trăm đồng, nhưng đối với hai đứa nhỏ như bọn họ thì đây là một khoản tiền lớn rồi.
Tuy rằng trước mắt Tô Nguyên Nguyên còn là một đứa bé ba tuổi, thế nhưng cô ấy cảm giác mình dù sao cũng là người trưởng thành, thế nên phải chăm sóc thật tốt cho cậu thiếu niên có nội tâm đen tối này.
Sau khi lấy được tiền, thì phải mua quần áo và giày mới cho Hoắc Cần.
Cô đã thấy, áo quần trên người Hoắc Cần đầy mảnh vá, giày thì thủng lỗ lộ ra cả ngón chân, quần ngắn một khúc, bây giờ còn là vào giữa mùa đông lạnh giá nữa. Ai có thể nghĩ tới người này về sau chính là lão đại hô mưa gọi gió ở khắp miền nam.
“Em mua thêm cho anh một cái áo bông. Anh đừng để bị cảm lạnh nha.”
Cô ấy tuổi còn nhỏ nên giọng nói rất êm dịu, mặc dù giọng điệu nghiêm túc, nhưng lại có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Hoắc Cần ngồi trên một cái ghế đẩu duy nhất có trong nhà, cúi đầu nhìn cô ấy, bất giác trong mắt anh lại hiện lên một chút ấm áp. Nhìn thấy Tô Nguyên Nguyên nhìn qua, anh ấy lập tức quay đầu đi, làm ra vẻ mặt lạnh lùng.
Dựa theo suy nghĩ của Tô Nguyên Nguyên, tốt nhất thân phận của cô ấy nên là trưởng bối của Hoắc Cần, lấy thân phận trưởng bối để dạy dỗ, bồi dưỡng anh ấy, để xây dựng cho anh ấy một tam quan đúng đắn. Cô ấy hoàn toàn tin tưởng bản thân mình có thể làm được.
Sau khi biết thân phận của bản thân, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy mình đã bị lừa.
Cô ấy bây giờ không phải là trưởng bối có thể nuôi dưỡng Hoắc Cần, mà là một đứa con nít ba tuổi cần Hoắc Cần nuôi dưỡng.
Thân xác bây giờ của cô ấy, là em họ của Hoắc Cần. Trùng hợp tên của nguyên thân cũng chính là Tô Nguyên Nguyên.
Thân thế của nguyên thân cũng rất phức tạp, bố của nguyên thân Tô Thanh Văn là chú của Hoắc Cần. Thế nhưng vừa ra đời không lâu đã bị bế đi. Vốn được đưa vào thành phố để sống những ngày tháng tốt đẹp, và cũng tránh đi cái vận mệnh đấu địa chủ.
Thế nhưng Tô Thanh Văn vận may không tốt, sau khi lớn lên vẫn như cũ bị về nông thôn ở vùng núi. Về sau, ở nông thôn ông ấy đã kết hôn với một người con gái thanh niên trí thức và đã sinh ra nguyên chủ.
Trước đó không lâu, hai người đã vào thành phố mua áo bông cho con gái, bởi vì mặt cầu trơn trợt nên hai người đã rơi xuống dòng sông băng giá.
Nguyên chủ đã trở thành một cô nhi. Vả lại không có quan hệ máu mủ, nên bố mẹ nuôi của Tô Thanh Văn không muốn nuôi dưỡng cô bé, và ông bà ngoại của Tô Nguyên Nguyên đã mất sớm, trong nhà từ lâu đã do mợ làm chủ, bà ấy cũng không muốn nuôi thêm một đứa trẻ. Cuối cùng nông trường nơi hai vợ chồng Tô Thanh Văn làm việc thông qua các manh mối do Tô gia cung cấp, đã bảo chủ nhiệm Cao người quản lý của nông trường dẫn theo đứa bé tìm đến đây.
Dựa theo quỹ đạo của kiếp trước, nguyên chủ trên đường tìm người thân đã bị bệnh chết rồi.
Lúc này đây, cô ấy đã đến vào chiếm lấy thân thể của nguyên chủ, cho nên người thân duy nhất trên thế giới này của Hoắc Cần vẫn còn sống.
Nhưng tình huống trước mắt là Hoắc Cần không thèm quan tâm đến đứa em gái này…
“Đứa bé này dễ thương thật đấy.”
Thím Lưu vợ của bí thư chi bộ thôn thở dài rồi nhéo nhéo khuôn mặt của Tô Nguyên Nguyên.
Chủ nhiệm Cao nói: “Bố mẹ của con bé đều là người trong thành phố, trái lại rất biết nuôi con, mỗi ngày đều cho con bé ăn mặc sạch sẽ ở trong nông trường chúng tôi đấy. Nhưng số phận con bé thật khổ, về sau không còn bố mẹ, tương lai sau này sẽ chỉ càng ngày càng tồi tệ hơn thôi. Các ông các bà nhìn xem này, thằng nhóc nhà Hoắc gia nhìn hình như không muốn nuôi đứa bé này, nếu không các người…” Cô ta muốn bí thư chi bộ thôn tìm một nhà khá giả để nuôi dưỡng con bé.
Thế nhưng vợ bí thư chi bộ thôn lập tức lúng túng xua tay tỏ vẻ bất lực.
Nếu đứa bé này là đứa con trai thì tốt rồi, nhiều nhà sinh được nhiều đứa con gái nhưng lại không sinh nổi lấy một đứa con trai, thì cũng nguyện ý nhận một đứa con trai nuôi. Nhưng là con gái… Trong thôn cũng không thiếu con gái. Mấu chốt là đứa bé này vẫn còn là người nhà địa chủ. Ai biết về sau chính sách nhà nước có thể thay đổi hay không, nhà ai cũng không muốn gặp phải chuyện xấu.
Bí thư chi bộ thôn lại chỉ ngồi bên bàn không ngừng hút thuốc lá.
Chuyện này ông ta cũng không muốn quản, thế nhưng người của nông trường lại đến đây, ông ta cũng không mặc kệ được.
“Nếu không như vậy đi, tôi sẽ đích thân tới xin công xã cấp cho nhà bọn họ một phần ruộng đất… Lại phụ cấp thêm một giường và chăn bông. Để xem tên tiểu tử kia có vui hay không đây.”
“Chắc chắn sẽ đồng ý.” Thím Lưu chắc chắn nói tiếp: “Cậu ta đã mười bảy tuổi rồi, hai năm nữa thôi phải là đã đến lúc tìm vợ, có nhiều thứ như vậy cậu ta mới dễ tìm vợ, cho nên tên tiểu tử kia chắc chắn sẽ rất vui lòng.”
Tô Nguyên Nguyên cảm thấy mình không phải là người cứu vớt, ngược lại giống như… Con chồng trước…
Bí thư chi bộ thôn và chủ nhiệm Cao lại lần nữa tìm được Hoắc Cần, đáp ứng cho Hoắc Cần một phần ruộng, còn có một giường và chăn bông, để cho anh ấy tiếp nhận đứa bé Tô Nguyên Nguyên này.
Trên thực tế nếu không phải nể mặt bên nông trường, bí thư chi bộ thôn cũng không hao tốn nhiều công sức như vậy. Lần này coi như ông ta đã bỏ ra rất nhiều thứ. Ông ta cảm thấy tiểu tử này chắc chắn sẽ đồng ý.
Kết quả Hoắc Cần lại lần nữa dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Tô Nguyên Nguyên: “Không nuôi.”
Bí thư chi bộ thôn: “…”
Chủ nhiệm Cao: “…”
Tô Nguyên Nguyên: “…”
“Cảnh báo cảnh báo, nếu như không có cách nào ở lại bên cạnh, nhiệm vụ của ký chủ sẽ thất bại.”
Tô Nguyên Nguyên giật mình: “Hậu quả là gì?”
“Thời gian thử việc thất bại, buộc thôi việc!”
Tô Nguyên Nguyên sợ tới mức run rẩy, cô ấy đã chết rồi, nếu mà còn bị mất việc thì không phải là bị hồn phi phách tán sao?”
Ý chí sinh tồn mãnh liệt khiến cho cô ấy loạng choạng cất đôi chân ngắn ngủn chạy tới ôm chân Hoắc Cần: “Anh, anh, anh ruột!!!Đừng đuổi em đi!!!”
Trước mặt cái chết, mặt mũi gì đều không quan trọng. Nghĩ đến bản thân có thể chết. Tô Nguyên Nguyên càng biểu lộ càng chân thật, nước mắt đầm đìa.
Cô ấy gào thét đến mức khiến người khác phải kinh sợ. Vẻ mặt của Hoắc Cần có chút động lòng.
“Ký chủ, gần thành công rồi, cố gắng thêm chút nữa thôi.” 888 nói.
Tô Nguyên Nguyên càng hét lớn tiếng hơn: “ Anh, anh, anh ơi, anh, anh anh ơi…”
Suýt chút nữa cô ấy đã kêu oppa luôn rồi.
888: “…”
Lúc này đừng nói tới chủ nhiệm Cao ngay cả bí thư chi bộ thôn đều cảm động đến mức không chịu nổi: “Lại cho thêm một cái bình thủy!”
Tô Nguyên Nguyên vừa nghe thấy còn được thêm nhiều ích lợi thì khóc càng lớn hơn, đến nổi bị khàn cả giọng: “Khụ, khụ, khụ, anh, anh, anh ơi, con muốn anh… Anh ơi…”
Chủ nhiệm Cao nói: “Lại thêm một cục xà phòng!” Đây là cô ta tự xuất tiền túi ra.
Nhưng Hoắc Cần không nghe thấy xà phòng gì đó, mà chỉ nhìn đôi mắt khóc sưng lên của Tô Nguyên Nguyên rồi nói: “Đi thôi.”
Mãi cho đến khi bí thư chi bộ thôn đến công xã làm hộ khẩu, phân chia ruộng đất và phát đồ vật rồi thì Tô Nguyên Nguyên mới theo Hoắc Cần trở về nhà, cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm hẳn giống như tảng đá đè nặng trong lòng đã rơi xuống.
Điều làm cho cô ấy vui mừng hơn nữa chính là bên phía nông trường đã phát tiền an ủi cho cái chết bố mẹ nguyên chủ, tuy rằng không nhiều lắm, cũng chỉ có hai trăm đồng, nhưng đối với hai đứa nhỏ như bọn họ thì đây là một khoản tiền lớn rồi.
Tuy rằng trước mắt Tô Nguyên Nguyên còn là một đứa bé ba tuổi, thế nhưng cô ấy cảm giác mình dù sao cũng là người trưởng thành, thế nên phải chăm sóc thật tốt cho cậu thiếu niên có nội tâm đen tối này.
Sau khi lấy được tiền, thì phải mua quần áo và giày mới cho Hoắc Cần.
Cô đã thấy, áo quần trên người Hoắc Cần đầy mảnh vá, giày thì thủng lỗ lộ ra cả ngón chân, quần ngắn một khúc, bây giờ còn là vào giữa mùa đông lạnh giá nữa. Ai có thể nghĩ tới người này về sau chính là lão đại hô mưa gọi gió ở khắp miền nam.
“Em mua thêm cho anh một cái áo bông. Anh đừng để bị cảm lạnh nha.”
Cô ấy tuổi còn nhỏ nên giọng nói rất êm dịu, mặc dù giọng điệu nghiêm túc, nhưng lại có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Hoắc Cần ngồi trên một cái ghế đẩu duy nhất có trong nhà, cúi đầu nhìn cô ấy, bất giác trong mắt anh lại hiện lên một chút ấm áp. Nhìn thấy Tô Nguyên Nguyên nhìn qua, anh ấy lập tức quay đầu đi, làm ra vẻ mặt lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.