Tôi Và Vai Phản Diện Sống Nương Tựa Lẫn Nhau

Chương 5: Tôi Là Em Họ Loli Của Nhân Vật Phản Diện (5)

Hồ Đồ

23/07/2021

Lời nói đáng yêu của Tô Nguyên Nguyên khiến trong lòng Hoắc Cần càng thêm kiên định ý muốn cho em gái mình có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Hai ngày nữa là đến tết rồi.

Vào lúc Hoắc Cần ở một mình thì không sao cả, dù thì cũng chỉ như vậy không khác gì với ngày thường. Thế nhưng năm nay lại khác.

Anh đã có người thân còn là một cô bé nhỏ tuổi như vậy. Vào lúc ăn tết con nít nhà người ta có thể được mặc đồ mới, ăn đồ ăn ngon, nhưng bé nhà anh lại hiểu chuyện như vậy, biết điều như vậy, đương nhiên không thể thua kém mấy đứa con nít đáng ghét ngoài kia được.

Nhưng mà cũng không thể khiến bé lo lắng được. Cho nên anh đã đồng ý với Tô Nguyên Nguyên không đi ra ngoài.

Thế nhưng trong lòng lại suy nghĩ, đợi đến lúc cô em gái nhỏ của mình đi ngủ trưa thì anh sẽ lén đi ra ngoài.

Ngược lại Tô Nguyên Nguyên không hề nghi ngờ rằng người anh trai rơi đang lừa dối mình. Cô vừa nghe thấy anh đồng ý không ra ngoài thì đã rất vui vẻ.

“Anh à, nếu anh muốn đi ra ngoài thì hãy dẫn em đi cùng nha. Mình cùng đi đến thị trấn mua thêm vài bộ quần áo cho anh được không?”

“Thôi đừng mua, số tiền kia để dành cho bé nhà ta về sau còn dùng để đi học.”

Hoắc Cần đã hạ quyết tâm, số tiền đó là của bố mẹ bé để lại, anh không thể dùng được… Tuy rằng lúc trước quả thật anh cũng có suy nghĩ như vậy. Thế nhưng bé đã tin tưởng anh đến thế thì anh cũng không thể dùng số tiền thuộc về bé được.

Tô Nguyên Nguyên nghe vậy thì rất cảm động, tuy rằng cô cũng không thèm đi học, thế nhưng… tấm lòng của nhân vật phản diện này thật sự quá tốt, người thành thật như vậy sau này trưởng thành sao có thể trở thành người xấu chứ.

Cái ý nghĩ này cứ kéo dài mãi cho đến lúc ăn trưa xong thì mới dừng lại.

Sau khi Tô Nguyên Nguyên ăn trưa xong, thì đi ra ngoài tản bộ.

Mặc dù trời vẫn còn hơi lạnh, nhưng cũng phải làm quen với hoàn cảnh sống của mình. Cái này gọi là biết người biết ta.

Kết quả cô vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy một đám trẻ hư đang lảng vảng gần nhà cô, một thằng nhóc trong đám trẻ hư đó còn ném đá vào cô…

Cô cảm thấy bản thân không nên tức giận với bọn nhỏ, vì vậy cô ôn tồn nói: “Sao lại vô cớ đánh người ta vậy?”

“Ai bảo mày là đứa con gái trong nhà địa chủ độc ác.”

Một thằng nhóc khác lại ném một hòn đá vào cô.

Lúc này Tô Nguyên Nguyên đã bị chọc tức. Cô cảm thấy quả thật không thể nói lý với đám nhóc này.

Bây giờ cải cách đã mở ra, còn nhớ mãi cái gì địa chủ với không địa chủ chứ. Vả lại cho dù cô là người nhà địa chủ thì cô cũng không ăn chực một miếng cơm nào của nhà người khác.

Tức giận thì tức giận, nhưng suy cho cùng với vóc dáng nhỏ nhắn này thfi bản thân rất bất lợi, vì vậy cô quay người bỏ chạy.

Kết quả đột nhiên một đứa nhãi ranh sáu, bảy tuổi chạy đến đẩy cô một cái, cơ thể nhỏ bé của cô lập tức bị đẩy ngã xuống đất.

Đám nhóc đó còn đứng cười ha hả.

Có lẽ chúng thấy chuyện này rất vui nên đã học theo và ném đá vào Tô Nguyên Nguyên.

Hoắc Cần sau khi làm xong chuyện trong bếp, thì đi ra tìm em gái, ngay sau đó đã thấy tình cảnh em gái mình bị một đám nhóc ức hiếp.

Cô bé nhỏ xíu như vậy lại bị mấy đứa bé lớn hơn bắt nạt còn ném đá vào người khiến Hoắc Cần tức giận lao đến.

Anh không nói tiếng nào mà lập tức bắt thằng nhóc lớn tuổi nhất trong đám đạp cho nó một cái, sau đó thuận tay bắt một thằng nhóc khác đứng bên cạnh rồi đẩy nó ngã xuống đất.

Lúc anh đánh người trên mặt hiện lên sự tàn nhẫn khiến cho bọn chúng sợ tới mức lập tức giải tán, miệng cứ la to địa chủ đánh người.

Tô Nguyên Nguyên cũng bị bộ dạng hùng hổ của Hoắc Cần làm cho sợ, lo lắng Hoắc Cần đánh người rồi xảy ra chuyện gì đấy. Cô vội vàng chạy tới lôi kéo Hoắc Cần: “ Anh ơi đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà.”

Lúc này mà đánh người xảy ra vấn đề gì đó thì sẽ rất phiền toái.

Hoắc Cần nghe thấy giọng nói của Tô Nguyên Nguyên, mới dừng tay, buông đứa bé đang bị anh túm lấy ra.

Thằng nhóc hư kia tuổi cũng không còn nhỏ, thật ra nó cũng mười ba mười bốn tuổi rồi, vả lại xem chừng bởi vì được ăn uống no đủ nên cũng rất to con. Bây giờ lại bị Hoắc Cần đánh như chó chỉ có thể vách chân lên cổ mà chạy. Hơn nữa còn vừa khóc vừa chạy.

Nhìn bộ dạng của thằng nhóc kia, rồi nhìn lại đứa em gái của mình bị ức hiếp mà vẫn ngoan ngoãn như vậy, Hoắc Cần cảm thấy vô cùng chua xót.



Bé nhà anh ngoan ngoãn như vậy, sao lại có người nỡ ức hiếp em ấy chứ.

Hoắc Cần ngồi xuống ôm Tô Nguyên Nguyên vào lòng: “Sao bé không gọi anh ra?”

Tô Nguyên Nguyên sờ sờ đầu mình, đúng thật cô không nghĩ tới việc gọi anh ra. Trong ý thức của cô thì Hoắc Cần mới là người cần cô giúp đỡ.

“Em không muốn anh đánh nhau với bọn họ. Đánh nhau sẽ rất đau đấy.”

Hoắc Cần hít sâu một hơi rồi ôm thật chặt đứa em gái bé bỏng của mình vào lòng: “Ngoan, về sau anh sẽ không đánh nhau nữa. Về sau bé bị người ta ức hiếp thì nhất định phải nói cho anh biết, được không?”

“Em sẽ không để bị ức hiếp nữa đâu. Anh yên tâm nha.” Lần sau cô sẽ chạy nhanh hơn, còn lần này là do cô không ngờ rằng đám nhóc hư đó lại có thể vô duyên vô cớ ức hiếp người khác như vậy.

Dù sau từ nhỏ cô đã được dạy rằng bản tính của con người là cái thiện.

Hoắc Cần nghe vậy thì cười rồi véo má Tô Nguyên Nguyên một cái.

Tuy rằng lúc này Hoắc Cần cười, nhưng Tô Nguyên Nguyên vẫn còn nhớ rõ bộ dạng hung ác lúc đánh nhau của Hoắc Cần.

Bộ dạng lúc này hoàn toàn không giống với lúc đánh mấy đứa nhóc kia, cảm giác lúc trước giống như muốn liều mạng với người ta vậy, ra tay vô cùng tàn nhẫn.

Lúc này trong lòng Tô Nguyên Nguyên còn hơi sợ hãi, vì vậy sau khi vào nhà, cô lập tức nắm lấy ngón tay Hoắc Cần rồi nói: “Anh ơi, đánh người là xấu đó.”

Hoắc Cần nói dối: “Đánh người không xấu.”

“Đánh người là xấu đấy. Ở nông trường nơi em ở có người xấu đánh người rồi bị bắt đi đấy.” Tô Nguyên Nguyên tỏ vẻ sợ hãi nói. Vẻ mặt này giống như cô đã từng nhìn thấy cảnh tưởng đó rồi hơn nữa còn vẫn còn nhớ như in.

Hoắc Cần thấy bộ dạng sợ hãi của cô, chỉ đành đáp: “ Ngoan, anh đảm bảo với em sẽ không bị bắt đâu.”

Tô Nguyên Nguyên: “…” Đây là trọng điểm ư, trọng điểm là phải chú ý chừng mực đó thiếu niên à.

Trong khi hai anh em đang nói chuyện thì chợt nghe thấy tiếng cãi nhau bên ngoài.

Thì ra là mẹ của đám trẻ hư kia tới nhà hỏi tội.

Tô Nguyên Nguyên sợ tới mức vội vàng chạy đi đóng cửa: “Anh mau đóng cửa lại đi người ta đến tính sổ kìa.”

Bọn họ chỉ có hai người đương nhiên phải trốn rồi.

Hoắc Cần không cảm thấy sợ nên đã mở cửa ra, sau đó nhốt Tô Nguyên Nguyên vào trong phòng…

“Đừng đi ra đó mà anh, anh ơi, anh đi ra ngoài đó làm gì?” Tô Nguyên Nguyên trong phòng la to nói.

Sau đó thì nghe thấy tiếng nói hùng hổ của đám đàn bàn từ bên ngoài truyền vào.

“Nhìn xem mày đánh Cẩu Đản nhà tao thành cái bộ dạng gì rồi?”

“Đúng vậy, thằng Cu Đen nhà tao cũng bị vậy nè, nhìn xem cả người đều bầm tím.”

“Lũ chó nhà địa chủ thì cũng chỉ đẻ ra cái lũ ác ôn này thôi.”

Sau khi đám đàn bà mắng xong thì tiếng khóc của đám con nít truyền đến.

Tô Nguyên Nguyên sốt ruột muốn chết hỏi: “888, làm sao đây, làm sao đây? Tôi thật sự thành con chồng trước rồi.”

888 ngáp một cái rồi nói: “Ký chủ đừng lo lắng anh ấy là đại lão mà.”

“Nhưng không phải bây giờ còn chưa trưởng thành sao…Không đúng, mục tiêu của tôi là không thể để cho anh ấy trở thành đại lão được. 888, cậu mau nghĩ cách đi. Đều tại cậu an bài cho tôi vào cái thân thể như vậy, nếu không tôi sẽ không gặp phải những chuyện như thế này.”

888 nói: “Không liên quan đến tuổi mà liên quan đến chỉ số thông minh.”

“...Bây giờ không phải là lúc nói đến mấy chuyện này, cậu mau giúp tôi nghĩ cách đi. 888 một trợ lý như cậu, tôi nhất định phải phê bình cậu, cậu quá vô dụng mà.”

“Không nghe tiếng con nhà người ta khóc ư, ký chủ cô có thể học theo đó. Thế giới này của các người không phải ai khóc thì người đó có lý sao?”

“Tôi là người trưởng thành mà!”

“Cô bây giờ mới có ba tuổi thôi ký chủ hãy chấp nhận hiện thực đi.”



Tô Nguyên Nguyên: “…”

Ngoài cửa Hoắc Cần đang cầm một cây gậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người tới tận cửa tìm mình.

Anh đã quen với chuyện này lâu rồi, khi còn nhỏ anh thường xuyên bị người ta ức hiếp, nhưng từ sau khi anh học được cách đánh nhau thì trường hợp như vậy ngày càng ít đi.

Dù những người này hùng hổ thế nào thì anh cũng không quan tâm, nhưng nếu ai dám làm tổn thương đến bé nhà anh thì anh sẽ đánh chết người đó.

“Anh, anh ơi, anh…” Đột nhiên tiếng khóc từ trong phòng truyền ra ngoài.

Lập tức khiến Hoắc Cần thấy lo lắng, anh vội chạy đi mở cửa. Sau đó lập tức thấy Tô Nguyên Nguyên đã khóc như mưa.

“Làm sao vậy bé?” Hoắc Cần căng thẳng ngồi xuống hỏi.

“Đau, đau lắm.” Tô Nguyên Nguyên giàn giụa nước mắt nói.

Cô chỉ vào bàn tay của mình, phía trên đã ửng đỏ.

Hoắc Cần lập tức sửng sốt, khi nãy không chú ý, bé bị ai đá bị thương sao?

Tô Nguyên Nguyên nhân cơ hội chạy ra ngoài cửa, đưa bàn tay ra nói: “Bọn họ đánh con, đánh rất đau, con đau lắm!”

Hoắc Cần tức giận đỏ cả mắt.

Đám nhóc nhìn thấy vậy thì lập tức la lên: “Nói dối, chúng con chỉ nén đá thôi, chứ không có đánh tay của con bé đó.”

“Đúng vậy, chỉ ném đá thôi, còn Mao Đản đã đẩy con bé.”

“Mao Đản đẩy người không bị đánh, Cẩu Đản ném đá lại bị đánh.”

Mao Đản: “…”

Tô Nguyên Nguyên càng khóc dữ dội hơn: “Còn nhéo con nữa. Hu hu hu…” Khóc mệt quá đi.

Chứng kiến cảnh tượng này, mấy người phụ huynh đến gây chuyện lập tức buồn bực không nói năng gì.

Những người này đến để tính sổ với Hoắc Cần, dù sao con của họ cũng là người bị đánh đã chịu thiệt rồi, tuy rằng không muốn qua lại với Hoắc Cần cái tên tiểu tử tàn nhẫn này, nhưng dù sao bản thân cũng là bên có lý nên có chút tự tin.

Lúc này mới nhìn thấy con nhóc nhà Hoắc Cần cũng bị con mình đánh bị thương thì sự tự tin này không còn nhiều như lúc đầu.

Tô Nguyên Nguyên khóc nói: “Bọn họ đánh con trước, anh con vì muốn bảo vệ con nên mới đánh họ thôi. Anh con là người tốt, bọn họ là người xấu!”

Nhiều người trong thôn đến xem náo nhiệt, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Tô Nguyên Nguyên thì giúp đỡ khuyên can.

Dù sao mọi người trong thôn không phải ai cũng là người xấu, có vài người thích khóc lóc om sòm, lại có người thích xem náo nhiệt nhưng cũng có một số người rất thành thật chất phác.

Hiện tại cũng không phải đấu địa chủ, sao lại đi ức hiếp con nhà người khác chứ.

“Mẹ Cẩu Đản à, được rồi, con nít nhà người ta còn nhỏ hơn con bà mà.”

“Mẹ Mao Đản à, con nhà bà có bị đánh đâu.”

“Đúng đó, người ta mới vừa đến thôn chúng ta thôi, con bé thật đáng thương mà.”

Mẹ Cẩu Đản nói: “Vậy mấy đứa con chúng tôi bị đánh thì sao?”

Tô Nguyên Nguyên la to: “Cẩu Đản đánh con trước. Dùng đá ném vào con còn nhéo con nữa.”

Cẩu Đản chỉ tay về phía Tô Nguyên Nguyên rồi quát lên: “Cái con nhỏ này.”

Hoắc Cần lập tức trừng mắt nhìn Cẩu Đản. Cẩu Đản thấy vậy thì lập tức sợ rồi nói: “Mẹ, mình, mình về nhà thôi.”

“Chuyện gì vậy?”

Lúc này bí thư chi bộ thôn đã nghe thấy tin tức và đến đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Và Vai Phản Diện Sống Nương Tựa Lẫn Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook