Tôi Và Vai Phản Diện Sống Nương Tựa Lẫn Nhau
Chương 7: Tôi Là Em Họ Loli Của Nhân Vật Phản Diện (7)
Hồ Đồ
25/07/2021
“Anh Hoắc đến rồi, dạo gần đây sao không thấy anh đến, anh bận bịu gì à?”
Trong một căn phòng bí mật có mấy người trẻ đang vây quanh một cái bàn chơi bài. Nhìn thấy Hoắc Cần đến mọi người lập tức cười nói chào hỏi.
Trong đám người thì tuổi Hoắc Cần được xem là nhỏ nhất, nhìn giống như một đứa bé đứng giữa đám người trưởng thành.
Tiểu Quang đang định vỗ lưng Hoắc Cần thì phát hiện ra Tô Nguyên Nguyên: “Anh nhặt đứa bé này ở đâu vậy?”
“Đó là em gái ruột của tôi.” Hoắc Cần rất nghiêm túc nhấn mạnh ba chữ ‘em gái ruột’.
“Cái gì mới đây anh đã có em gái rồi hả?” Tiểu Quang nhìn chằm chằm Tô Nguyên Nguyên.
Tô Nguyên Nguyên trời sinh đã rất sợ loại thanh niên lưu manh như thế này vì vậy theo bản năng cả người run lập cập.
Hoắc Cần cảm nhận được nên lên tiếng nói: “Cậu đừng hù dọa con bé, con bé rất nhát gan.” Nói xong anh lại nhẹ nhàng đung đưa lưng mình để trấn an Tô Nguyên Nguyên.
Tiểu Quang sờ đầu mình: “Em không ngờ rằng anh có thể dỗ con nít đó nha. Ha ha ha ha.”
Hoắc Cần không để ý đến anh ta mà cõng Tô Nguyên Nguyên đi về phía cái bàn bên kia.
Có người thấy Hoắc Cần đến, thì hất cằm về phía anh xem như chào hỏi, trong đó có một người đội mũ lưỡi trai quân đội màu xanh hỏi: “Muốn chơi một ván hay không?”
“Chơi.” Hoắc Cần gật đầu rồi ngồi vào chỗ trống. Sau đó thả Tô Nguyên Nguyên xuống. Tô Nguyên Nguyên sợ hãi ôm cánh tay của anh, anh thấy vậy thì cười rồi ôm Tô Nguyên Nguyên ngồi vào trong lòng mình. Tiếp theo thì bắt đầu chơi bài.
Những người này đang chơi đếm nút, có thể cho nhiều người chơi cùng lúc.
Tiểu Quang mới vừa nói chuyện với Hoắc Cần bây giờ cũng bu lại, ngồi bên cạnh Hoắc Cần, sau đó lén lút giỡn với Tô Nguyên Nguyên.
Tô Nguyên Nguyên mở to đôi mắt nhìn Hoắc Cần thuần thục chơi bài…
Wow, người anh trai rơi này cũng biết đánh bài à. Hơn nữa nhìn bộ dạng như vậy, dám chắc không phải lần đầu tiên chơi.
Cả căn phòng này nhìn qua không thấy ai đàng hoàng cả. Người tốt đến đâu mà ở cùng với những người này sớm muộn gì thì cũng học theo.
Khó trách về sau Hoắc Cần lại dễ dàng đi vào con đường đen tối như vậy, hơn nữa còn trở thành đại lão.
Nhất định là học theo đám người kia.
Rất nhanh, Tô Nguyên Nguyên đã phát hiện Hoắc Cần không chỉ chơi bài thuần thục vả nữa còn đặc biệt chơi giỏi.
Ngoại trừ ván đầu tiên thua, thì những ván sau đó đều thắng.
Cô tính sơ sơ chỉ mới mấy ván mà Hoắc Cần đã kiếm lời được năm đồng tám hào.
Cải cách mở ra chưa được hai năm, tiền lương của công nhân cũng chỉ mới được ba mươi, bốn mươi đồng. Năm đồng tám hào có thể mua rất nhiều thứ.
Nhưng người ngồi trên bàn có chút lo lắng, trên mặt hiện lên vẻ bất mãn.
Lúc này Hoắc Cần lại bắt đầu thua, thua hai ván liên tục, những người này thấy vậy thì thả lỏng.
Những ván sau Hoắc Cần cứ như vậy chốc lát thua rồi chốc lát lại thắng. Chơi liên tục cả một buổi trưa. Tô Nguyên Nguyên mắc tiểu nhưng lại không dám nói lời nào sợ quấy rầy những người này lại gặp phải tai họa.
Đợi đến trời tối om, mọi người mới bắt đầu ra về. Ai cũng than thở bản thân thua tiền, đến cuối cùng người khác cũng không biết rốt cuộc ai là người thắng nhiều, ai là người thua nhiều nữa.
Hoắc Cần đứng lên, vừa bó Tô Nguyên Nguyên lên lưng mình vừa nói tiếp: “Tôi phải về nhà thôi, em gái tôi còn nhỏ, lát nữa trời tối thì con bé sẽ sợ.”
“Ơ, Tiểu Hoắc còn có em gái à…, vừa rồi không chú ý đến. Đứa nhỏ này thật ngoan ngoãn không làm ồn ào chút nào.”
Người đàn ông đội mũ nở nụ cười. Anh ta khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi hình như là đại ca ở đây. Dựa vào những câu xưng hô trong lúc đánh bài, Tô Nguyên Nguyên biết được người này tên là Trương Đại Bưu, mọi người đều gọi anh ta là anh Bưu.
Tô Nguyên Nguyên cảm thấy vừa nghe thấy cái tên đã biết là người hung dữ.
Mọi người nghe anh ta nói như thế thì cũng lại gần xem Tô Nguyên Nguyên.
Tô Nguyên Nguyên thấy vậy thì lại run rẩy.
Hoắc Cần lại đung đưa lưng rồi nói: “Con bé là con gái của chú tôi, vừa được đưa đến đây. Con bé giống tôi đã không còn bố mẹ, sau này con bé chính là người thân của tôi, tôi phải chăm sóc cho con bé thật tốt.”
Anh Bưu nhíu mày nói: “Tiểu Hoắc à, tôi đang chuẩn bị đi đánh nhau một trận cậu mang theo đứa nhỏ như vậy còn có thể đánh được sao?”
Đúng lúc này, tên Tiểu Quang đầu trọc kia cũng nói: “Đúng vậy đó anh Hoắc, ngày hôm qua mọi người đã bàn bạc rồi. Rất nhiều người bán hàng rong trên đường cũng cần có người quản lý, anh Bưu có người thân làm trong cơ quan nhà nước đến lúc đó chúng ta chỉ cần gài phù hiệu lên trên tay áo rồi đi quản lý mấy tiểu thương kia là được. Chúng ta chỉ cần thu tiền nộp lên rồi anh Bưu sẽ phát tiền lương cho chúng ta.”
Trong lòng Tô Nguyên Nguyên không ngừng run sợ, má ơi, đây không phải là bảo kê thu tiền bảo vệ sao?
Thế nhưng mấu chốt là Hoắc Cần đang trầm mặc, hiển nhiên là đang suy nghĩ đến chuyện này.
Cô làm sao có thể để cho người anh trai rơi của mình đi vào con đường sai trái được. Nên cô giơ bàn tay nhỏ bé của mình khẽ kéo tai Hoắc Cần rồi nói: “Anh ơi, anh ơi, em đói. Mình về nhà ăn cơm đi.”
Quả nhiên Hoắc Cần lập tức dời sự chú ý: “Bé đói bụng à, vậy thôi chúng ta về nhà rồi anh làm ăn cho em ăn.” Sau đó anh nói với những người này: “Anh Bưu, em về trước đây em phải chăm sóc cho em gái của em. Ngày mai em sẽ đến tìm mọi người.”
Anh Bưu hơi mất hứng, cảm thấy Hoắc Cần không đồng ý thì có chút mất mặt.
Tô Nguyên Nguyên thấy bộ dạng của anh ta như vậy thì cảm thấy sợ: “Anh, anh ơi, em đói bụng, em muốn được ăn cơm, anh, anh ơi.”
Hoắc Cần đung đưa lưng: “Ngoan ngoan ngoan nào, anh lập tức trở về nhà làm cơm đây.”
Anh Bưu giả vờ cười nói: “Tiểu Hoắc, vậy em trở về nhà suy nghĩ thật kỹ đi, không phải ai anh cũng mời đâu. Anh nhìn trúng cái sự liều lĩnh của em. Bây giờ em còn phải nuôi em gái nữa mà, em không định để con bé sống cuộc sống tốt đẹp hơn hay sao?”
Hoắc Cần nói: “Anh Bưu, em trở về nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ, em về trước làm cơm cho em gái của em ăn đây.”
“Đi đi.” Anh Bưu gật đầu cười.
Hoắc Cần vội vàng cõng Tô Nguyên Nguyên về nhà.
Trong một căn phòng bí mật có mấy người trẻ đang vây quanh một cái bàn chơi bài. Nhìn thấy Hoắc Cần đến mọi người lập tức cười nói chào hỏi.
Trong đám người thì tuổi Hoắc Cần được xem là nhỏ nhất, nhìn giống như một đứa bé đứng giữa đám người trưởng thành.
Tiểu Quang đang định vỗ lưng Hoắc Cần thì phát hiện ra Tô Nguyên Nguyên: “Anh nhặt đứa bé này ở đâu vậy?”
“Đó là em gái ruột của tôi.” Hoắc Cần rất nghiêm túc nhấn mạnh ba chữ ‘em gái ruột’.
“Cái gì mới đây anh đã có em gái rồi hả?” Tiểu Quang nhìn chằm chằm Tô Nguyên Nguyên.
Tô Nguyên Nguyên trời sinh đã rất sợ loại thanh niên lưu manh như thế này vì vậy theo bản năng cả người run lập cập.
Hoắc Cần cảm nhận được nên lên tiếng nói: “Cậu đừng hù dọa con bé, con bé rất nhát gan.” Nói xong anh lại nhẹ nhàng đung đưa lưng mình để trấn an Tô Nguyên Nguyên.
Tiểu Quang sờ đầu mình: “Em không ngờ rằng anh có thể dỗ con nít đó nha. Ha ha ha ha.”
Hoắc Cần không để ý đến anh ta mà cõng Tô Nguyên Nguyên đi về phía cái bàn bên kia.
Có người thấy Hoắc Cần đến, thì hất cằm về phía anh xem như chào hỏi, trong đó có một người đội mũ lưỡi trai quân đội màu xanh hỏi: “Muốn chơi một ván hay không?”
“Chơi.” Hoắc Cần gật đầu rồi ngồi vào chỗ trống. Sau đó thả Tô Nguyên Nguyên xuống. Tô Nguyên Nguyên sợ hãi ôm cánh tay của anh, anh thấy vậy thì cười rồi ôm Tô Nguyên Nguyên ngồi vào trong lòng mình. Tiếp theo thì bắt đầu chơi bài.
Những người này đang chơi đếm nút, có thể cho nhiều người chơi cùng lúc.
Tiểu Quang mới vừa nói chuyện với Hoắc Cần bây giờ cũng bu lại, ngồi bên cạnh Hoắc Cần, sau đó lén lút giỡn với Tô Nguyên Nguyên.
Tô Nguyên Nguyên mở to đôi mắt nhìn Hoắc Cần thuần thục chơi bài…
Wow, người anh trai rơi này cũng biết đánh bài à. Hơn nữa nhìn bộ dạng như vậy, dám chắc không phải lần đầu tiên chơi.
Cả căn phòng này nhìn qua không thấy ai đàng hoàng cả. Người tốt đến đâu mà ở cùng với những người này sớm muộn gì thì cũng học theo.
Khó trách về sau Hoắc Cần lại dễ dàng đi vào con đường đen tối như vậy, hơn nữa còn trở thành đại lão.
Nhất định là học theo đám người kia.
Rất nhanh, Tô Nguyên Nguyên đã phát hiện Hoắc Cần không chỉ chơi bài thuần thục vả nữa còn đặc biệt chơi giỏi.
Ngoại trừ ván đầu tiên thua, thì những ván sau đó đều thắng.
Cô tính sơ sơ chỉ mới mấy ván mà Hoắc Cần đã kiếm lời được năm đồng tám hào.
Cải cách mở ra chưa được hai năm, tiền lương của công nhân cũng chỉ mới được ba mươi, bốn mươi đồng. Năm đồng tám hào có thể mua rất nhiều thứ.
Nhưng người ngồi trên bàn có chút lo lắng, trên mặt hiện lên vẻ bất mãn.
Lúc này Hoắc Cần lại bắt đầu thua, thua hai ván liên tục, những người này thấy vậy thì thả lỏng.
Những ván sau Hoắc Cần cứ như vậy chốc lát thua rồi chốc lát lại thắng. Chơi liên tục cả một buổi trưa. Tô Nguyên Nguyên mắc tiểu nhưng lại không dám nói lời nào sợ quấy rầy những người này lại gặp phải tai họa.
Đợi đến trời tối om, mọi người mới bắt đầu ra về. Ai cũng than thở bản thân thua tiền, đến cuối cùng người khác cũng không biết rốt cuộc ai là người thắng nhiều, ai là người thua nhiều nữa.
Hoắc Cần đứng lên, vừa bó Tô Nguyên Nguyên lên lưng mình vừa nói tiếp: “Tôi phải về nhà thôi, em gái tôi còn nhỏ, lát nữa trời tối thì con bé sẽ sợ.”
“Ơ, Tiểu Hoắc còn có em gái à…, vừa rồi không chú ý đến. Đứa nhỏ này thật ngoan ngoãn không làm ồn ào chút nào.”
Người đàn ông đội mũ nở nụ cười. Anh ta khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi hình như là đại ca ở đây. Dựa vào những câu xưng hô trong lúc đánh bài, Tô Nguyên Nguyên biết được người này tên là Trương Đại Bưu, mọi người đều gọi anh ta là anh Bưu.
Tô Nguyên Nguyên cảm thấy vừa nghe thấy cái tên đã biết là người hung dữ.
Mọi người nghe anh ta nói như thế thì cũng lại gần xem Tô Nguyên Nguyên.
Tô Nguyên Nguyên thấy vậy thì lại run rẩy.
Hoắc Cần lại đung đưa lưng rồi nói: “Con bé là con gái của chú tôi, vừa được đưa đến đây. Con bé giống tôi đã không còn bố mẹ, sau này con bé chính là người thân của tôi, tôi phải chăm sóc cho con bé thật tốt.”
Anh Bưu nhíu mày nói: “Tiểu Hoắc à, tôi đang chuẩn bị đi đánh nhau một trận cậu mang theo đứa nhỏ như vậy còn có thể đánh được sao?”
Đúng lúc này, tên Tiểu Quang đầu trọc kia cũng nói: “Đúng vậy đó anh Hoắc, ngày hôm qua mọi người đã bàn bạc rồi. Rất nhiều người bán hàng rong trên đường cũng cần có người quản lý, anh Bưu có người thân làm trong cơ quan nhà nước đến lúc đó chúng ta chỉ cần gài phù hiệu lên trên tay áo rồi đi quản lý mấy tiểu thương kia là được. Chúng ta chỉ cần thu tiền nộp lên rồi anh Bưu sẽ phát tiền lương cho chúng ta.”
Trong lòng Tô Nguyên Nguyên không ngừng run sợ, má ơi, đây không phải là bảo kê thu tiền bảo vệ sao?
Thế nhưng mấu chốt là Hoắc Cần đang trầm mặc, hiển nhiên là đang suy nghĩ đến chuyện này.
Cô làm sao có thể để cho người anh trai rơi của mình đi vào con đường sai trái được. Nên cô giơ bàn tay nhỏ bé của mình khẽ kéo tai Hoắc Cần rồi nói: “Anh ơi, anh ơi, em đói. Mình về nhà ăn cơm đi.”
Quả nhiên Hoắc Cần lập tức dời sự chú ý: “Bé đói bụng à, vậy thôi chúng ta về nhà rồi anh làm ăn cho em ăn.” Sau đó anh nói với những người này: “Anh Bưu, em về trước đây em phải chăm sóc cho em gái của em. Ngày mai em sẽ đến tìm mọi người.”
Anh Bưu hơi mất hứng, cảm thấy Hoắc Cần không đồng ý thì có chút mất mặt.
Tô Nguyên Nguyên thấy bộ dạng của anh ta như vậy thì cảm thấy sợ: “Anh, anh ơi, em đói bụng, em muốn được ăn cơm, anh, anh ơi.”
Hoắc Cần đung đưa lưng: “Ngoan ngoan ngoan nào, anh lập tức trở về nhà làm cơm đây.”
Anh Bưu giả vờ cười nói: “Tiểu Hoắc, vậy em trở về nhà suy nghĩ thật kỹ đi, không phải ai anh cũng mời đâu. Anh nhìn trúng cái sự liều lĩnh của em. Bây giờ em còn phải nuôi em gái nữa mà, em không định để con bé sống cuộc sống tốt đẹp hơn hay sao?”
Hoắc Cần nói: “Anh Bưu, em trở về nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ, em về trước làm cơm cho em gái của em ăn đây.”
“Đi đi.” Anh Bưu gật đầu cười.
Hoắc Cần vội vàng cõng Tô Nguyên Nguyên về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.