Tôi Vai Ác Nhưng Trọng Sinh Thành Vai Chính
Chương 6: Em thích Tạ Tần.??
Giang Oori
19/06/2023
Rất nhanh mọi sự chú ý đã đặt lên nhóm người bắt mắt giữa sân trường, Trịnh Thư Mỹ nào biết cục diện hiện tại, cô chỉ thầm trách cơ thể phản chủ, phản ứng quá mạnh với Thừa Hàn Triết khiến cô càng lúc càng thở không thông
“Hít vào…
Thở ra…
Đúng rồi…
Từ từ thôi…..”
“Chuyện gì vậy?
Trịnh Thư Mỹ???”
Là giọng nói của Thừa Hàn Triết, Trịnh Thư Mỹ đang dần ổn định lập tức nhận ra ngay, cô lại choáng váng, cổ họng cứ bồn chồn muốn nôn nhưng không tài nào nôn ra được, cô chỉ đành hành động theo bản năng
“Tránh…ra….”
Trịnh Thư Mỹ yếu ớt lên tiếng, Dạ Lý Huyền liền hỏi:
“Hả, Mỹ Mỹ cậu nói gì vậy..?
Mỹ Mỹ….”
Hạ Thiên cúi người ghé lỗ tai vào Trịnh Thư Mỹ, động tác này càng khiến cả hai trông thân mật hơn, mọi người có mặt nghe anh dịu dàng hỏi:
“Nói lại lần nữa, từ từ thôi”
Tay vẫn không ngừng vuốt ve phía sau lưng Trịnh Thư Mỹ giúp cô thả lỏng thư giãn, hành động này trong lọt vào mắt Thừa Hàn Triết lại không mấy vừa ý, hắn ta không hiểu ma xui quỷ kiến gì, đột nhiên hất tay Hạ Thiên ra, khó chịu hỏi:
“Anh là ai?”
Hạ Thiên nổi tiếng là người luôn nhu hoà giờ phút này cũng lộ rõ vẻ tức giận, anh đáp xoắn câu hỏi Thừa Hàn Triết
“Vậy cậu là ai?”
“Tôi……”
Thừa Hàn Triết suy nghĩ mãi, cuối cùng trả lời:
“Tôi là bạn của cô ấy”
Những người đi theo Thừa Hàn Triết đến đám đông này đều bốn mắt nhìn nhau
Bạn???
Lần đầu tiên họ nghe Thừa Hàn Triết thừa nhận trước mặt mọi người Trịnh Thư Mỹ là bạn mình đấy, nhưng tất cả đều ngậm chặt miệng không dám hó hé với “cậu trời” khó chiều này
Hạ Thiên nhìn Thừa Hàn Triết một lượt từ trên xuống dưới như đang đánh giá nhân phẩm, cuối cùng vẫn không đổi thái độ nhu hoà như mọi ngày được
“Bạn hay không cũng tránh ra đi, cô ấy đang khó thở”
“Khó thở??? Tôi ở đây thì làm sao??”
“Cô ấy bảo cậu tránh ra”
“Trịnh Thư Mỹ nói vậy?? Anh đùa tôi à…tôi..”
“Này..!!!”
Dạ Lý Huyền gấp đến độ hét lên, đỡ lấy Trịnh Thư Mỹ gần như bất tỉnh quát:
“Hai người các anh không giúp được thì biến đi, đừng đôi co ở đây nữa, Mỹ Mỹ có chuyện gì tôi tính sổ với các người”
Trịnh Thư Mỹ mỗi lần nghe thấy giọng của Thừa Hàn Triết như một lần bị nhấn cả đầu xuống nước, đều không thể nào tỉnh táo nổi, cô biết mình phải rời khỏi chỗ này, tránh xa Thừa Hàn Triết mới có thể bình tĩnh lại
Trịnh Thư Mỹ quơ tay trong không trung, giờ này cô bắt được người nào, cô sẽ bám chết người đó không buông
Như có một ma lực nào đấy khiến Trịnh Thư Mỹ vừa vươn tay ra đã chạm được một cánh tay khác, như bắt được chiếc phao cứu sinh sau nhiều ngày vùng vẫy trong biển nước, Trịnh Thư Mỹ dồn chút sức lực cuối cùng của mình thều thào cầu xin
“Đưa…tôi…đi…”
Trịnh Thư Mỹ một tay che miệng, tay còn lại nắm chặt cánh tay cô vừa tìm được trong đám đông, Trịnh Thư Mỹ như tìm thấy ngọn hải đăng, cảm giác ấm áp từ cơ thể người kia truyền đến khiến Trịnh Thư Mỹ vô cùng dễ chịu
Ai cũng được, làm ơi giúp tôi với..!!!
Cánh tay ấm áp đó lúc đầu có hơi đông cứng lại như thể không ngờ Trịnh Thư Mỹ sẽ nắm lấy mình, như chỉ một khắc sau khi tìm được phao cứu sinh, cả cơ thể to lớn ấm áp đó liền đỡ lấy Trịnh Thư Mỹ ngã xuống như đèn cạn dầu trước gió
“Mỹ Mỹ….”
....
Trịnh Thư Mỹ vừa mở mắt, bên tai liền nhận được âm thanh cực đại
“Mỹ Mỹ, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, oaaaa doạ tớ sợ chết khiếp….”
“Tớ…xin lỗi..”
Trịnh Thư Mỹ vừa chống tay ngồi dậy, Dạ Lý Huyền liền vươn tới đỡ cô, miệng vẫn không quên luyên thuyên:
“Lỗi gì mà xin, có xin thì cậu nên xin lỗi cơ thể của cậu ấy”
“Hửm??”
Dạ Lý Huyền kéo gối đặt phía sau lưng Trịnh Thư Mỹ, giúp cô thoải mái dựa vào, cô tiếp tục nói:
“Thầy Trương nói cơ thể cậu bị kiệt sức cộng với lo âu kéo dài nên bị tuột huyết áp, tớ nói này, thi cử cũng xong rồi, cậu nên thả lỏng người đi chứ
Tớ vẫn nghĩ học nghệ thuật sẽ thoải mái hơn, Mỹ Mỹ, cậu có muốn chuyển khoa không?
Cậu thế này mà học tài chính chắc chắn sẽ có chuyện đấy, mấy con số đó tớ nhìn tới là hoa mắt chóng mặt huống chi người mỏng manh yếu đuối như cậu..”
Trịnh Thư Mỹ mỉm cười đáp:
“Tớ không sao, do ngủ không đủ giấc nên tuột huyết áp thôi, đừng lo lắng quá, mà cậu là người đưa tớ đến đây hả?”
Dạ Lý Huyền thành thật lắc đầu, Trịnh Thư Mỹ siết tay, trong đầu cô nhất quyết phủ nhận không phải Thừa Hàn Triết nhưng cô vẫn không chắc chắn về bản thân mình
“Vậy ai??”
Dạ Lý Huyền nghịch ngợm nhướn mày:
“Cậu đoán xem”
Trịnh Thư Mỹ thận trọng trả lời:
“Chắc không phải Thừa Hàn Triết đâu phải không?”
Dạ Lý Huyền nhìn Trịnh Thư Mỹ, lâu đến nỗi Trịnh Thư Mỹ nghĩ mình đã nhịn thở đến đứt hơi, Dạ Lý Huyền mới chầm chầm lắc đầu
Trịnh Thư Mỹ như trút được gánh nặng trên vai, cô thở phào nhẹ nhõm đến độ Dạ Lý Huyền sinh nghi mà hỏi:
“Cậu và Thừa Hàn Triết có chuyện gì à?”
“Không có”
Dạ Lý Huyền dùng ánh mắt thăm dò đến cực điểm nhìn Trịnh Thư Mỹ, Trịnh Thư Mỹ cũng bình thản đáp lại ánh nhìn kia, cuối cùng đến lượt Dạ Lý Huyền thở phào
“Không có gì thì tốt, Thừa Hàn Triết là tên không nên dây vào, đặc biệt là cậu đấy Mỹ Mỹ”
Mặc dù Trịnh Thư Mỹ chắc chắn mình sẽ không có ý định đó trong kiếp này nhưng nghe Dạ Lý Huyền đột nhiên nói vậy, không khiến Trịnh Thư Mỹ tò mò
“Tại sao đặc biệt là tớ”
Dạ Lý Huyền khỏ nhẹ vào mũi Trịnh Thư Mỹ mắng:
“Tớ nói rồi, người đơn thuần như cậu chắc chắn sẽ bị hắn ta lợi dụng rồi giấu mất xác”
-Vậy mà để đứa nhóc này nói trúng…
“Hahaaa”
“Cậu cười cái gì, tớ nói sự thật đấy”
Trịnh Thư Mỹ lắc tay:
“Đúng, cậu nói cũng không sai…”
“Thế sao cậu lại cười?”
“Vì cậu nói đúng nên tớ cười”
Dạ Lý Huyền hiểu ra, cô ngã người tựa lưng vào ghế tự mãn:
“Cậu thừa nhận mình đơn thuần dễ dụ rồi à?”
“Đúng đúng, cậu nói gì cũng đúng hết”
“Này, thái độ gật gật đó của cậu là sao? Cậu còn không tin”
Trịnh Thư Mỹ tiếp tục gật đầu như gà mổ thóc trêu tức Dạ Lý Huyền:
“Không mà, cậu nói bảo sao tớ không tin được…”
“Cậu…”: vừa cười vừa nói kiểu đó có ngu mới không biết Trịnh Thư Mỹ chỉ đáp bừa cho qua chuyện, Dạ Lý Huyền bị con người bản thân cho là yếu đuối đó chọc cho tức đến độ lắp bắp
Cạch…
Cửa mở, Trịnh Thư Mỹ và Dạ Lý Huyền đang cười giỡn vui vẻ đều bị người đàn ông tay thân cao mét tám chân đi giày tây, đứng sừng sững ở cửa, một phát cắt ngang
Hạ Thiên đón ánh mắt không mấy thiện cảm của hai cô gái trong phòng, như không thấy mà từ tốn đi vào
“Có vẻ như ở đây không ai hoan nghêng anh nhỉ?”
-À, thì ra vẫn nhìn ra đấy chứ..!
Dạ Lý Huyền nhìn như không muốn nói chuyện với Hạ Thiên, thế là Trịnh Thư Mỹ đành mở miệng:
“Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây”
Dạ Lý Huyền khoanh tay ngồi trên ghế liền quay ngoắc đầu lại
“Ai nói với cậu anh ta đưa cậu đến đây”
Trịnh Thư Mỹ vẫn ngây ngô nói:
“Không phải cậu nói không là Thừa Hàn Triết sao?”
“Cũng không có nghĩa là anh ta”
Trịnh Thư Mỹ gật gật như hiểu ra
“À, tớ cứ tưởng là anh ta”
Hạ Thiên kéo ghế ngồi xuống cạnh giường Trịnh Thư Mỹ, anh vẫn từ tốn nhẹ nhàng như mọi khi, hệt như gương mặt đùng đùng sát khí lúc nãy không phải của mình vậy, khiến Dạ Lý Huyền càng thêm chán ghét
Trong mắt Dạ Lý Huyền, người này là kẻ hai mặt, bụng dạ khó lường đang nhắm đến bạch liên hoa Mỹ Mỹ của mình
“Em có vẻ tin tưởng anh hơn rồi nhỉ, Trịnh Thư Mỹ”
Gọi cả họ tên, vào tai Trịnh Thư Mỹ cứ thấy quái quái sao ấy, như thể đang xác nhận lại tên họ của cô vậy, Trịnh Thư Mỹ lại không hề đề phòng Hạ Thiên như cách cô đã nổi nóng ngay lần đụng xe lần trước với anh mặc dù hai người chỉ vừa chạm mặt vài lần
Không phải Hạ Thiên cũng chẳng sao, dù là ai đi nữa đối với Trịnh Thư Mỹ cũng không quan trọng, không phải Thừa Hàn Triết là được
Nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng cô và nụ cười tàn ác Thừa Hàn Triết dành cho cô ở đời trước, sự căm hận từ sâu bên trong vẫn không ngừng sôi sục
Trịnh Thư Mỹ hận Thừa Hàn Triết bao nhiêu, cũng từng yêu hắn ta bấy nhiêu
“Không….”
“Mỹ Mỹ, cậu quen anh ta à?”
Dạ Lý Huyền đã cướp mất lời còn trên môi của Trịnh Thư Mỹ khiến cô chỉ có thể cười trừ, cô bạn ruột để ngoài da này, thật sự đem Trịnh Thư Mỹ thành trân bảo mà đối xử
Trịnh Thư Mỹ vừa định đáp lời, Hạ Thiên lại thay cô lên tiếng trước
“Tuần trước, anh đi xe đạp vô tình đụng trúng em ấy”
Dạ Lý Huyền đứng phắt dậy, nhanh đến mức tua rua trên người cô cũng rung lắc theo, Dạ Lý Huyền chỉ vào Hạ Thiên mà chất vấn Trịnh Thư Mỹ
“Mỹ Mỹ, tên khốn tông cậu bỏ trốn là tên này đó hả, tại sao cậu không nói cho tớ biết, hay là tên này uy hiếp cậu phải không?”
Trịnh Thư Mỹ: “Không phải.."
Hạ Thiên: “Em nói anh tông em bỏ trốn hả? Anh mới là người năn nỉ em để em cho anh giúp em xử lí mà”
Trịnh Thư Mỹ:”Tôi không có nói vậy….”
Dạ Lý Huyền:” Này, đàn anh, Mỹ Mỹ không nói nhưng tôi nhìn là biết cậu ấy chịu uất ức cỡ nào, đừng nghĩ Mỹ Mỹ hiền rồi dễ bắt nạt, tôi ở đây anh đừng hòng ăn hiếp cậu ấy”
Trịnh Thư Mỹ: “Lý Huyền à, cậu bình tĩnh chút đi, chuyện không phải như vậy đâu"
Hạ Thiên: “Em định không bỏ qua như thế nào? Hửm??”
Trịnh Thư Mỹ:..!!!
Dạ Lý Huyền:” Anh đang chọc tức tôi đấy à, đừng nghĩ tôi không dám, tôi…tôi….”
Hạ Thiên:” Tôi thế nào????”
Dạ Lý Huyền: “Anh….”
Trịnh Thư Mỹ bị kẹp ở giữa đến mức ong cả đầu, Dạ Lý Huyền tính tình nóng nảy, Hạ Thiên biết thế còn cố tình đùa dai, Trịnh Thư Mỹ chỉ biết im lặng làm người tàn hình ngắm nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ
Mãi đến khi Dạ Lý Huyền tức đến độ đỏ mặt bỏ ra ngoài, Hạ Thiên cơ hồ mới chịu im lặng một chút, Trịnh Thư Mỹ cũng thư giãn đầu óc được một chút
“Em quen Tạ Tần?” Hạ Thiên đột nhiên hỏi
Tạ Tần, đối với Trịnh Thư Mỹ vừa quen vừa lạ, một loại quan hệ mà không thể giải thích được cho Hạ Thiên hiểu nên cô đành thuận theo mối quan hệ của đời này, thành thành thật thật gật đầu
“Có quen một chút, chúng tôi học chung cao trung, anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi, là đàn anh của tôi”
“Em thích anh ta??”
“Gì???”
Trịnh Thư Mỹ bật người ngồi dậy như nghe được chuyện kinh thiên động địa nào đấy, cô còn nhấn mạnh lại câu hỏi của Hạ Thiên như thể cô vừa nghe được chuyện người ngoài hành tinh chuẩn bị xâm chiếm trái đất
“Tôi thích anh ta???”
“Ừm hứm..!!!”
Trịnh Thư Mỹ nhếch môi trào phúng:
“Sao tôi lại phải thích anh ta?”
Hạ Thiên giải thích: “Giống như bao nữ sinh khác trong trường, đều thích anh ta như vậy?”
Trịnh Thư Mỹ cười cười: “Anh cũng chẳng khác gì anh ta, chẳng lẽ tôi cũng thích anh, Lý Huyền vừa bị anh chọc tức bỏ ra ngoài kia cũng thích anh sao? Chẳng lẽ là con gái đều phải thích người như các anh sao?”
Thanh âm phát ra bình thường, nhưng ngữ điệu châm biếm đến cực độ, câu trả lời này của Trịnh Thư Mỹ liền khiến Hạ Thiên có cái nhìn khác về cô
Ở Trịnh Thư Mỹ toả ra khí chất vừa thanh thuần, vừa bí ẩn, lại vô cùng sắc bén nhạy cảm..
Khiến Hạ Thiên đang nghiêm túc cũng phải bật cười thích thú:
“Em đến tên anh còn chưa gọi mà biết anh và Tạ Tần giống nhau, em hiểu rõ bọn anh quá nhỉ?”
Tên khốn thông minh này..
Trịnh Thư Mỹ biết mình lỡ lời, nhưng cô vẫn bình tĩnh đáp:
“Trước khi vào đây cũng nên tìm hiểu đôi chút về nơi mình sẽ sống mấy năm tới chứ, phải không?
Hạ thiếu gia”
“Hít vào…
Thở ra…
Đúng rồi…
Từ từ thôi…..”
“Chuyện gì vậy?
Trịnh Thư Mỹ???”
Là giọng nói của Thừa Hàn Triết, Trịnh Thư Mỹ đang dần ổn định lập tức nhận ra ngay, cô lại choáng váng, cổ họng cứ bồn chồn muốn nôn nhưng không tài nào nôn ra được, cô chỉ đành hành động theo bản năng
“Tránh…ra….”
Trịnh Thư Mỹ yếu ớt lên tiếng, Dạ Lý Huyền liền hỏi:
“Hả, Mỹ Mỹ cậu nói gì vậy..?
Mỹ Mỹ….”
Hạ Thiên cúi người ghé lỗ tai vào Trịnh Thư Mỹ, động tác này càng khiến cả hai trông thân mật hơn, mọi người có mặt nghe anh dịu dàng hỏi:
“Nói lại lần nữa, từ từ thôi”
Tay vẫn không ngừng vuốt ve phía sau lưng Trịnh Thư Mỹ giúp cô thả lỏng thư giãn, hành động này trong lọt vào mắt Thừa Hàn Triết lại không mấy vừa ý, hắn ta không hiểu ma xui quỷ kiến gì, đột nhiên hất tay Hạ Thiên ra, khó chịu hỏi:
“Anh là ai?”
Hạ Thiên nổi tiếng là người luôn nhu hoà giờ phút này cũng lộ rõ vẻ tức giận, anh đáp xoắn câu hỏi Thừa Hàn Triết
“Vậy cậu là ai?”
“Tôi……”
Thừa Hàn Triết suy nghĩ mãi, cuối cùng trả lời:
“Tôi là bạn của cô ấy”
Những người đi theo Thừa Hàn Triết đến đám đông này đều bốn mắt nhìn nhau
Bạn???
Lần đầu tiên họ nghe Thừa Hàn Triết thừa nhận trước mặt mọi người Trịnh Thư Mỹ là bạn mình đấy, nhưng tất cả đều ngậm chặt miệng không dám hó hé với “cậu trời” khó chiều này
Hạ Thiên nhìn Thừa Hàn Triết một lượt từ trên xuống dưới như đang đánh giá nhân phẩm, cuối cùng vẫn không đổi thái độ nhu hoà như mọi ngày được
“Bạn hay không cũng tránh ra đi, cô ấy đang khó thở”
“Khó thở??? Tôi ở đây thì làm sao??”
“Cô ấy bảo cậu tránh ra”
“Trịnh Thư Mỹ nói vậy?? Anh đùa tôi à…tôi..”
“Này..!!!”
Dạ Lý Huyền gấp đến độ hét lên, đỡ lấy Trịnh Thư Mỹ gần như bất tỉnh quát:
“Hai người các anh không giúp được thì biến đi, đừng đôi co ở đây nữa, Mỹ Mỹ có chuyện gì tôi tính sổ với các người”
Trịnh Thư Mỹ mỗi lần nghe thấy giọng của Thừa Hàn Triết như một lần bị nhấn cả đầu xuống nước, đều không thể nào tỉnh táo nổi, cô biết mình phải rời khỏi chỗ này, tránh xa Thừa Hàn Triết mới có thể bình tĩnh lại
Trịnh Thư Mỹ quơ tay trong không trung, giờ này cô bắt được người nào, cô sẽ bám chết người đó không buông
Như có một ma lực nào đấy khiến Trịnh Thư Mỹ vừa vươn tay ra đã chạm được một cánh tay khác, như bắt được chiếc phao cứu sinh sau nhiều ngày vùng vẫy trong biển nước, Trịnh Thư Mỹ dồn chút sức lực cuối cùng của mình thều thào cầu xin
“Đưa…tôi…đi…”
Trịnh Thư Mỹ một tay che miệng, tay còn lại nắm chặt cánh tay cô vừa tìm được trong đám đông, Trịnh Thư Mỹ như tìm thấy ngọn hải đăng, cảm giác ấm áp từ cơ thể người kia truyền đến khiến Trịnh Thư Mỹ vô cùng dễ chịu
Ai cũng được, làm ơi giúp tôi với..!!!
Cánh tay ấm áp đó lúc đầu có hơi đông cứng lại như thể không ngờ Trịnh Thư Mỹ sẽ nắm lấy mình, như chỉ một khắc sau khi tìm được phao cứu sinh, cả cơ thể to lớn ấm áp đó liền đỡ lấy Trịnh Thư Mỹ ngã xuống như đèn cạn dầu trước gió
“Mỹ Mỹ….”
....
Trịnh Thư Mỹ vừa mở mắt, bên tai liền nhận được âm thanh cực đại
“Mỹ Mỹ, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, oaaaa doạ tớ sợ chết khiếp….”
“Tớ…xin lỗi..”
Trịnh Thư Mỹ vừa chống tay ngồi dậy, Dạ Lý Huyền liền vươn tới đỡ cô, miệng vẫn không quên luyên thuyên:
“Lỗi gì mà xin, có xin thì cậu nên xin lỗi cơ thể của cậu ấy”
“Hửm??”
Dạ Lý Huyền kéo gối đặt phía sau lưng Trịnh Thư Mỹ, giúp cô thoải mái dựa vào, cô tiếp tục nói:
“Thầy Trương nói cơ thể cậu bị kiệt sức cộng với lo âu kéo dài nên bị tuột huyết áp, tớ nói này, thi cử cũng xong rồi, cậu nên thả lỏng người đi chứ
Tớ vẫn nghĩ học nghệ thuật sẽ thoải mái hơn, Mỹ Mỹ, cậu có muốn chuyển khoa không?
Cậu thế này mà học tài chính chắc chắn sẽ có chuyện đấy, mấy con số đó tớ nhìn tới là hoa mắt chóng mặt huống chi người mỏng manh yếu đuối như cậu..”
Trịnh Thư Mỹ mỉm cười đáp:
“Tớ không sao, do ngủ không đủ giấc nên tuột huyết áp thôi, đừng lo lắng quá, mà cậu là người đưa tớ đến đây hả?”
Dạ Lý Huyền thành thật lắc đầu, Trịnh Thư Mỹ siết tay, trong đầu cô nhất quyết phủ nhận không phải Thừa Hàn Triết nhưng cô vẫn không chắc chắn về bản thân mình
“Vậy ai??”
Dạ Lý Huyền nghịch ngợm nhướn mày:
“Cậu đoán xem”
Trịnh Thư Mỹ thận trọng trả lời:
“Chắc không phải Thừa Hàn Triết đâu phải không?”
Dạ Lý Huyền nhìn Trịnh Thư Mỹ, lâu đến nỗi Trịnh Thư Mỹ nghĩ mình đã nhịn thở đến đứt hơi, Dạ Lý Huyền mới chầm chầm lắc đầu
Trịnh Thư Mỹ như trút được gánh nặng trên vai, cô thở phào nhẹ nhõm đến độ Dạ Lý Huyền sinh nghi mà hỏi:
“Cậu và Thừa Hàn Triết có chuyện gì à?”
“Không có”
Dạ Lý Huyền dùng ánh mắt thăm dò đến cực điểm nhìn Trịnh Thư Mỹ, Trịnh Thư Mỹ cũng bình thản đáp lại ánh nhìn kia, cuối cùng đến lượt Dạ Lý Huyền thở phào
“Không có gì thì tốt, Thừa Hàn Triết là tên không nên dây vào, đặc biệt là cậu đấy Mỹ Mỹ”
Mặc dù Trịnh Thư Mỹ chắc chắn mình sẽ không có ý định đó trong kiếp này nhưng nghe Dạ Lý Huyền đột nhiên nói vậy, không khiến Trịnh Thư Mỹ tò mò
“Tại sao đặc biệt là tớ”
Dạ Lý Huyền khỏ nhẹ vào mũi Trịnh Thư Mỹ mắng:
“Tớ nói rồi, người đơn thuần như cậu chắc chắn sẽ bị hắn ta lợi dụng rồi giấu mất xác”
-Vậy mà để đứa nhóc này nói trúng…
“Hahaaa”
“Cậu cười cái gì, tớ nói sự thật đấy”
Trịnh Thư Mỹ lắc tay:
“Đúng, cậu nói cũng không sai…”
“Thế sao cậu lại cười?”
“Vì cậu nói đúng nên tớ cười”
Dạ Lý Huyền hiểu ra, cô ngã người tựa lưng vào ghế tự mãn:
“Cậu thừa nhận mình đơn thuần dễ dụ rồi à?”
“Đúng đúng, cậu nói gì cũng đúng hết”
“Này, thái độ gật gật đó của cậu là sao? Cậu còn không tin”
Trịnh Thư Mỹ tiếp tục gật đầu như gà mổ thóc trêu tức Dạ Lý Huyền:
“Không mà, cậu nói bảo sao tớ không tin được…”
“Cậu…”: vừa cười vừa nói kiểu đó có ngu mới không biết Trịnh Thư Mỹ chỉ đáp bừa cho qua chuyện, Dạ Lý Huyền bị con người bản thân cho là yếu đuối đó chọc cho tức đến độ lắp bắp
Cạch…
Cửa mở, Trịnh Thư Mỹ và Dạ Lý Huyền đang cười giỡn vui vẻ đều bị người đàn ông tay thân cao mét tám chân đi giày tây, đứng sừng sững ở cửa, một phát cắt ngang
Hạ Thiên đón ánh mắt không mấy thiện cảm của hai cô gái trong phòng, như không thấy mà từ tốn đi vào
“Có vẻ như ở đây không ai hoan nghêng anh nhỉ?”
-À, thì ra vẫn nhìn ra đấy chứ..!
Dạ Lý Huyền nhìn như không muốn nói chuyện với Hạ Thiên, thế là Trịnh Thư Mỹ đành mở miệng:
“Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây”
Dạ Lý Huyền khoanh tay ngồi trên ghế liền quay ngoắc đầu lại
“Ai nói với cậu anh ta đưa cậu đến đây”
Trịnh Thư Mỹ vẫn ngây ngô nói:
“Không phải cậu nói không là Thừa Hàn Triết sao?”
“Cũng không có nghĩa là anh ta”
Trịnh Thư Mỹ gật gật như hiểu ra
“À, tớ cứ tưởng là anh ta”
Hạ Thiên kéo ghế ngồi xuống cạnh giường Trịnh Thư Mỹ, anh vẫn từ tốn nhẹ nhàng như mọi khi, hệt như gương mặt đùng đùng sát khí lúc nãy không phải của mình vậy, khiến Dạ Lý Huyền càng thêm chán ghét
Trong mắt Dạ Lý Huyền, người này là kẻ hai mặt, bụng dạ khó lường đang nhắm đến bạch liên hoa Mỹ Mỹ của mình
“Em có vẻ tin tưởng anh hơn rồi nhỉ, Trịnh Thư Mỹ”
Gọi cả họ tên, vào tai Trịnh Thư Mỹ cứ thấy quái quái sao ấy, như thể đang xác nhận lại tên họ của cô vậy, Trịnh Thư Mỹ lại không hề đề phòng Hạ Thiên như cách cô đã nổi nóng ngay lần đụng xe lần trước với anh mặc dù hai người chỉ vừa chạm mặt vài lần
Không phải Hạ Thiên cũng chẳng sao, dù là ai đi nữa đối với Trịnh Thư Mỹ cũng không quan trọng, không phải Thừa Hàn Triết là được
Nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng cô và nụ cười tàn ác Thừa Hàn Triết dành cho cô ở đời trước, sự căm hận từ sâu bên trong vẫn không ngừng sôi sục
Trịnh Thư Mỹ hận Thừa Hàn Triết bao nhiêu, cũng từng yêu hắn ta bấy nhiêu
“Không….”
“Mỹ Mỹ, cậu quen anh ta à?”
Dạ Lý Huyền đã cướp mất lời còn trên môi của Trịnh Thư Mỹ khiến cô chỉ có thể cười trừ, cô bạn ruột để ngoài da này, thật sự đem Trịnh Thư Mỹ thành trân bảo mà đối xử
Trịnh Thư Mỹ vừa định đáp lời, Hạ Thiên lại thay cô lên tiếng trước
“Tuần trước, anh đi xe đạp vô tình đụng trúng em ấy”
Dạ Lý Huyền đứng phắt dậy, nhanh đến mức tua rua trên người cô cũng rung lắc theo, Dạ Lý Huyền chỉ vào Hạ Thiên mà chất vấn Trịnh Thư Mỹ
“Mỹ Mỹ, tên khốn tông cậu bỏ trốn là tên này đó hả, tại sao cậu không nói cho tớ biết, hay là tên này uy hiếp cậu phải không?”
Trịnh Thư Mỹ: “Không phải.."
Hạ Thiên: “Em nói anh tông em bỏ trốn hả? Anh mới là người năn nỉ em để em cho anh giúp em xử lí mà”
Trịnh Thư Mỹ:”Tôi không có nói vậy….”
Dạ Lý Huyền:” Này, đàn anh, Mỹ Mỹ không nói nhưng tôi nhìn là biết cậu ấy chịu uất ức cỡ nào, đừng nghĩ Mỹ Mỹ hiền rồi dễ bắt nạt, tôi ở đây anh đừng hòng ăn hiếp cậu ấy”
Trịnh Thư Mỹ: “Lý Huyền à, cậu bình tĩnh chút đi, chuyện không phải như vậy đâu"
Hạ Thiên: “Em định không bỏ qua như thế nào? Hửm??”
Trịnh Thư Mỹ:..!!!
Dạ Lý Huyền:” Anh đang chọc tức tôi đấy à, đừng nghĩ tôi không dám, tôi…tôi….”
Hạ Thiên:” Tôi thế nào????”
Dạ Lý Huyền: “Anh….”
Trịnh Thư Mỹ bị kẹp ở giữa đến mức ong cả đầu, Dạ Lý Huyền tính tình nóng nảy, Hạ Thiên biết thế còn cố tình đùa dai, Trịnh Thư Mỹ chỉ biết im lặng làm người tàn hình ngắm nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ
Mãi đến khi Dạ Lý Huyền tức đến độ đỏ mặt bỏ ra ngoài, Hạ Thiên cơ hồ mới chịu im lặng một chút, Trịnh Thư Mỹ cũng thư giãn đầu óc được một chút
“Em quen Tạ Tần?” Hạ Thiên đột nhiên hỏi
Tạ Tần, đối với Trịnh Thư Mỹ vừa quen vừa lạ, một loại quan hệ mà không thể giải thích được cho Hạ Thiên hiểu nên cô đành thuận theo mối quan hệ của đời này, thành thành thật thật gật đầu
“Có quen một chút, chúng tôi học chung cao trung, anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi, là đàn anh của tôi”
“Em thích anh ta??”
“Gì???”
Trịnh Thư Mỹ bật người ngồi dậy như nghe được chuyện kinh thiên động địa nào đấy, cô còn nhấn mạnh lại câu hỏi của Hạ Thiên như thể cô vừa nghe được chuyện người ngoài hành tinh chuẩn bị xâm chiếm trái đất
“Tôi thích anh ta???”
“Ừm hứm..!!!”
Trịnh Thư Mỹ nhếch môi trào phúng:
“Sao tôi lại phải thích anh ta?”
Hạ Thiên giải thích: “Giống như bao nữ sinh khác trong trường, đều thích anh ta như vậy?”
Trịnh Thư Mỹ cười cười: “Anh cũng chẳng khác gì anh ta, chẳng lẽ tôi cũng thích anh, Lý Huyền vừa bị anh chọc tức bỏ ra ngoài kia cũng thích anh sao? Chẳng lẽ là con gái đều phải thích người như các anh sao?”
Thanh âm phát ra bình thường, nhưng ngữ điệu châm biếm đến cực độ, câu trả lời này của Trịnh Thư Mỹ liền khiến Hạ Thiên có cái nhìn khác về cô
Ở Trịnh Thư Mỹ toả ra khí chất vừa thanh thuần, vừa bí ẩn, lại vô cùng sắc bén nhạy cảm..
Khiến Hạ Thiên đang nghiêm túc cũng phải bật cười thích thú:
“Em đến tên anh còn chưa gọi mà biết anh và Tạ Tần giống nhau, em hiểu rõ bọn anh quá nhỉ?”
Tên khốn thông minh này..
Trịnh Thư Mỹ biết mình lỡ lời, nhưng cô vẫn bình tĩnh đáp:
“Trước khi vào đây cũng nên tìm hiểu đôi chút về nơi mình sẽ sống mấy năm tới chứ, phải không?
Hạ thiếu gia”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.