Tôi Vai Ác Nhưng Trọng Sinh Thành Vai Chính
Chương 48: Tiểu bảo bối của Tạ Tần..
Giang Oori
16/07/2023
Đắc tội ai? Trịnh Thư Mỹ từng làm nhiều chuyện xấu như vậy để kể ra cao nhân nào thì có khi phải mất cả buổi sáng
Nhưng đó là chuyện của đời trước, đời này cô cũng chỉ mới 18 tuổi, hoạ mai người có thể tính chỉ có mình Vũ Anh
À còn Dạ Tuỳ Linh vừa bị ăn một tát mấy hôm trước nữa..
“Chắc chắn là Dạ Tuỳ Linh, cô ta ghi thù Mỹ Mỹ đánh cô ta nên trả thù đó, cô ta rất xấu tính, chắn chắn là cô ta…”
Nhóc tiểu Dạ thành thật nói ra cái tên mà Trịnh Thư Mỹ vừa nghĩ ra lúc nãy với một thái độ ghét bỏ ra mặt
Cũng có thể là Dạ Tuỳ Linh vì cái nết của cô ta hệt như Trịnh Thư Mỹ đời trước nên hai người mới trở thành bạn của nhau một thời gian..
Trịnh Thư Mỹ khi trạc tuổi này đời trước cũng mang tính nết y như vậy, ai làm gì cô phật lòng, cô nhất định sẽ lén lút đâm sau lưng người đó không chết thì còn nửa cái mạng mới hả dạ
Người cùng tầng số thì rất nhanh đã trở thành bạn, mà không, là Trịnh Thư Mỹ ngu ngốc bị Dạ đại tiểu thư kia xem là công cụ say khiến mới đúng
Ý tưởng xấu thì cả hai cùng nghĩ, chuyện xấu thì cả hai cùng làm, đến khi có chuyện thì một mình Trịnh Thư Mỹ gánh tất cả, người mà cô nghĩ là bạn tốt đó trở với tầng lớp của cô ta thì phủi mông một cái liền chẳng quen cô nữa
Dạ Tuỳ Linh ở trước đám đông tát Trịnh Thư Mỹ một cái vì ngăn cô suýt nói ra tên mình là đồng phạm, đó là lần Trịnh Thư Mỹ nhốt Kiều Nguyệt trong nhà kho suốt sáu tiếng đồng hồ cho đến khi Thừa Hàn Triết tìm được..
Ngẫm lại Trịnh Thư Mỹ thật có duyên với nhà họ Dạ, đời trước làm bạn với người chị, sống lại một đời lại trở nên thân thiết với cô em..
“Này nhóc, đó không phải chị gái em à?” Hạ Thiên hỏi
“Không, cô ta và tôi chỉ cùng họ, cùng sống chung một nhà, cùng….”
“...một cha một mẹ chứ không phải chị em ruột phải không..?” Hạ Thiên cuối câu nói còn bonus thêm nụ cười mỉm mà có mù cũng nhìn ra anh đang ghẹo gan Dạ Lý Huyền
Và cô gái nhỏ đó đương nhiên vì thế mà nổi trận lôi đình, ai nói gì cô cũng có thể bỏ qua nhưng Dạ Tuỳ Linh tuyệt đối không phải là chị gái của Dạ Lý Huyền
Cô ta không phải..!!!!
“Anh biết gì mà nói, tôi…tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa..”
“Nhóc dễ giận dỗi thế nhỉ, anh có nói sai đâu, sự thật là vậy mà..”
“Chuyện của tôi, không cần anh nhiều lời”
“Này, hai người ra ngoài đi” Tạ Tần nghiêm giọng
Dạ Lý Huyền bị sắc mặt Tạ Tần doạ sợ phải lập tức im bặc mồm, cùng tuổi với nhau nhưng cảm giác Tạ Tần mang lại cho Dạ Lý Huyền luôn khác xa so với Hạ Thiên mà cô cũng chẳng biết lý do thật sự là gì..
“Ha, tại sao tôi phải đi, cậu thấy ồn thì cậu đi đi..”
Tạ Tần chuyển ánh nhìn chết chóc về phía Hạ Thiên, không khí liền thay đổi rõ rệt, cả Trịnh Thư Mỹ vừa tỉnh lại cũng cơ hồ cảm thấy hai người này thêm một câu nữa thôi sẽ quay ra đấm nhau
Trịnh Thư Mỹ mặc kệ, con trai không đánh không thân, huống hồ cả hai người đều đáng bị đánh, cô vẫn còn mắc kẹt trong suy nghĩ của mình và quá mệt để phản ứng
“Đi, anh ra ngoài với tôi..” Dạ Lý Huyền kéo tay Hạ Thiên, cô nhóc đương nhiên sẽ không nghĩ như Trịnh Thư Mỹ nên đành kéo tên mỏ hỗn đi trước
“Không, anh không đi, cậu ta nên đi mới đúng…” Hạ Thiên bị lôi đi xềnh xệch vẫn cố vùng vẫy, miệng còn không quên thách thức Tạ Tần:
“Tạ Mặt Băng, cậu có ngon thì solo với tôi, cậu thái độ thế để làm gì, tôi sợ cậu chắc.."
“Xin lỗi, làm phiền anh chăm sóc Mỹ Mỹ một chút nhé..”
“Anh im lặng coi…” Dạ Lý Huyền đánh bôm bốp vào Hạ Thiên
Hạ Thiên đúng là càng quen biết lâu càng không thể ngờ tới, tính cách lại có phần khó nói đến vậy, lúc đầu Trịnh Thư Mỹ biết anh là một công tử danh giá bậc nhất trực thuộc dòng chính của Hạ Gia, con trai duy nhất của gia chủ Hạ Vũ
Cô vốn nghĩ Hạ Thiên sẽ như bao người thừa kế khác, sẽ thâm độc, khó lường, trầm ổn hay ít nhất điềm đạm tử tế như Thừa Hàn Triết mặc dù chỉ là vỏ bọc đi chăng nữa
Nhưng Hạ Thiên không như vậy, anh vẫn là một chàng trai thông minh, nhưng lại khá trẻ con và dễ chịu và hoà đồng, anh mang cho người đối diện khi tiếp xúc với anh cảm giác cực kỳ gần gũi, hệt như nếu không nói ra anh là người thừa kế Hạ Thị tương lai thì Hạ Thiên cũng chỉ là một đàn anh vui tính hoạt bát trong khoa
Trịnh Thư Mỹ nghĩ, đó có lẽ là lý do cô và Hạ Thiên tuy chỉ biết nhau chưa bao lâu nhưng lại tuỳ tiện đối đãi đến vậy
Dạ Lý Huyền kéo Hạ Ồn Ào đi rồi, căn phòng chỉ còn lại Trịnh Thư Mỹ và Tạ Tần, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài đặt tầm mắt vào anh, cô nói:
“Tạ đàn anh, mèo của anh, tôi không đến xem được, xin lỗi…”
Tạ Tần đi đến bên giường Trịnh Thư Mỹ kéo ghế ngồi xuống, anh vẫn còn mặc bộ vest thẳng thóm trên người, duy chỉ có cổ áo mở hờ hai nút và chiếc càvạt vắt tuỳ tiện bên túi trái của anh..
Nếu là người đầu tiên gặp Tạ Tần, chắc chắn sẽ chẳng ai nhìn ra sự khác lạ từ anh, nhưng nếu chịu để ý một chút
Tạ Tần đang khác thường vì anh bị OCD, người mắc chứng OCD sẽ không thể chấp nhận bộ vest lịch lãm khoác lên người mà không có cà vạt, không những thế nó còn bị anh tuỳ tiện nhét vào túi quần
“Điện thoại tôi đưa cho em, tại sao không gọi được”
Tạ Tần không nhắc đến mèo, anh chỉ hỏi điều anh muốn biết
“Tôi không biết, chắc hết pin”
Trịnh Thư Mỹ trả lời thật lòng, cô thật không biết chiếc điện thoại kia đã để ở đâu nữa, nhưng nhìn thái độ của Tạ Tần, cô biết mình dường như đụng đến vảy ngược của anh rồi, nhưng hiện tại cô không có tâm trạng đôi co nhiều lời với anh và cũng không thể lựa lời vuốt chiếc vảy đó xuống được
Thế là cô nghĩ gì nói đó:
“Khi về nhà tôi sẽ tìm kĩ lại rồi trả anh, Tạ đàn anh, tôi không giỏi giữ đồ, lại hay quên, thứ anh mua đó mắc tiền như vậy, anh giữ đi thì hơn, huống hồ số tiền lần trước tôi vay anh ở chỗ lễ hội tôi còn chưa trả, anh muốn dùng tiền mặt hay….ưm…”
Trịnh Thư Mỹ mở to mắt, con ngươi của cô đang mở lớn hết sức có thể vì không kịp thích ứng với hoàn cảnh của mình hiện tại
Tạ Tần chẳng đợi cô nói hết đã giữ sau gáy cô rất chặt rồi nhóm người mạnh bạo mà gặm lấy môi cô ngăn cô nói hết câu
“An…anh….ư…”
Sau gáy bị Tạ Tần giữ lấy, nên Trịnh Thư Mỹ chỉ có thể phản kháng bằng hai tay, cô vùng vẫy đánh đấm loạn xạ lên người Tạ Tần
Cứ mỗi khi tạo được một khoảng hở nhỏ giữa môi hai người thì Trịnh Thư Mỹ lại bị Tạ Tần chế trụ lại, anh hôn càng lúc càng mạnh, càng lúc càng sâu, như một con sư tử đói khát tình thực thụ
Âm thanh giao thoa giữa hai cánh môi ngày một lớn, nó dần lan toả ra không khí để biến không gian kín chỉ có hai người đang vật lộn nhau trở nên cực kì ám muội
"Ưm....ư..." Trịnh Thư Mỹ chỉ có thể yếu ớt phát ra những âm thanh như vậy, đối với cô đó là tín hiệu cầu cứu, là âm thanh của sự chống cự trước nguy hiểm, nhưng lọt vào tai Tạ Tần hay bất kì ai ngoài cô khi tồn tại trong không gian này đều rất kích thích, rất mê hoặc, rất gợi tình
Trịnh Thư Mỹ vùng vẫy được một lúc đã bị Tạ Tần nắm lấy cả hai tay, anh nhấc người khỏi ghế, cả thân hình to lớn vạm vỡ khoác lên người bộ vest lịch lãm kia từ từ áp lên người cô gái nhỏ trong trang phục bệnh nhân vừa tỉnh lại sau hôn mê
Cọt…kéttt…
Chiếc giường nhỏ khẽ phát ra tiếng kêu, Trịnh Thư Mỹ giờ phút này đã vô lực hoàn toàn, phần vì vừa tỉnh lại, phần vì mọi phản kháng của cô đều không thắng nổi Tạ Tần, còn một phần nữa là vì…
Nụ hôn của Tạ Tần quá nóng bỏng, quá kích thích, quá chiếm hữu rồi
Anh gặm lấy cánh môi run rẩy kia mà liên tục mút, lúc đầu khi bất ngờ hôn do Trịnh Thư Mỹ phản kháng quá mạnh mẽ nên giữa răng và môi Tạ Tần đều va vào cô, một số chỗ cơ hồ Tạ Tần còn nếm được vị mặn của máu
Cho đến khi cơn cuồng loạn qua đi, Tạ Tần giữ được cả hai tay Trịnh Thư Mỹ rồi cố định cô dưới thân mình, con sư tử đói cảm nhận được sự nhún nhường của con mồi thì trở nên vô cùng đắc ý
Trịnh Thư Mỹ không vùng vẫy chống cự nữa, Tạ Tần từ từ trở về dáng vẻ dịu dàng của chúa tể sơn lâm âu yếm bạn tình, anh giảm lực tác động lại, từ thô bạo mút lấy trở thành cắn nhẹ trêu đùa, nơi tay giữ lấy cổ tay của cô cũng từ từ thả long, vuốt ve
Chiếc lưỡi hung hãn của anh đã bắt đầu không nghiêm túc, Tạ Tần dùng đầu lưỡi thăm dò trạng thái của Trịnh Thư Mỹ lần một, rồi lần hai và cái mà anh nhận được khiến anh thoáng bất ngờ
Cô nhóc ngây ngô mang vẻ ngoài thanh thuần kia khi bị cuốn vào dục vọng lại phản ứng ngoài sự tưởng tượng của Tạ Tần như vậy
Trịnh Thư Mỹ sau khi chấp nhận nụ hôn của Tạ Tần như biến thành con người khác, cô khẽ mở miệng ra đón chiếc lưỡi hư hỏng của Tạ Tần, điều đó khiến Tạ Tần phải mở mắt xác nhận
Và thứ mà anh nhìn thấy là đôi mắt nhắm tịt của cô cùng giọt nước mắt lăn dài từ đuôi mắt trái
Tạ Tần hoảng hốt, anh dừng lại, tách môi hai người ra, từ trên cao anh nhìn thấy Trịnh Thư Mỹ vẫn nhắm tịt mắt như vậy
Nhưng nước mắt cứ một giọt, hai giọt, rồi ba giọt nối tiếp nhau lăn dài
Tạ Tần bị cô doạ đến bối rối chẳng biết làm gì, anh choàng người ngồi dậy, kéo theo Trịnh Thư Mỹ ngồi lên hai đùi mình rồi ôm lấy cô như đang ôm đứa nhóc mít ướt
Trịnh Thư Mỹ càng lạ hơn là lại không hề chống cự hay ghét bỏ như lúc anh bất ngờ cưỡng hôn cô mà trở nên cực kì ngoan ngoãn, cô tuỳ ý để Tạ Tần xốc mình lên rồi ôm lấy mình, cô chỉ yên lặng gục đầu trong lòng ngực Tạ Tần mà khóc
Từng giọt, từng giọt nước mắt thay nhau rơi
Tạ Tần không nói gì, cũng không hỏi lí do, anh chỉ ôm tiểu bảo bối của mình trong lòng vỗ về
Cạch…
Cánh cửa đột nhiên mở ra, nơi hàng lang thưa người qua lại là một thiếu niên ngũ quan sáng ngời đang đứng bất động, tay vẫn còn nắm ở tay vịn của chẳng buông
Thừa Hàn Triết như bị trời trồng, trực tiếp đứng hình tại chỗ khi trước mắt hắn là cậu ruột mình đang ôm người thích mình trên một chiếc giường
Lại còn ôm ấp rất rất thân mật, rất âu yếm
Tạ Tần quay đầu, anh nhìn thấy Thừa Hàn Triết, cũng nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt hắn nhưng anh không có ý định sẽ buông cô gái trong lòng mình ra
Đôi mắt lạnh ẩn sâu sau chiếc kính bạc nhìn xoáy thẳng vào Thừa Hàn Triết như đang ra lệnh cho hắn:
“Đóng cửa”
Và chỉ một giây sau khi nhận được ánh mắt uy quyền đó, cánh cửa thật sự bị đóng lại nhưng mặc dù vậy, thiếu niên dương quang sáng rọi kia vẫn đứng thẫn thờ sau nó..
Nhưng đó là chuyện của đời trước, đời này cô cũng chỉ mới 18 tuổi, hoạ mai người có thể tính chỉ có mình Vũ Anh
À còn Dạ Tuỳ Linh vừa bị ăn một tát mấy hôm trước nữa..
“Chắc chắn là Dạ Tuỳ Linh, cô ta ghi thù Mỹ Mỹ đánh cô ta nên trả thù đó, cô ta rất xấu tính, chắn chắn là cô ta…”
Nhóc tiểu Dạ thành thật nói ra cái tên mà Trịnh Thư Mỹ vừa nghĩ ra lúc nãy với một thái độ ghét bỏ ra mặt
Cũng có thể là Dạ Tuỳ Linh vì cái nết của cô ta hệt như Trịnh Thư Mỹ đời trước nên hai người mới trở thành bạn của nhau một thời gian..
Trịnh Thư Mỹ khi trạc tuổi này đời trước cũng mang tính nết y như vậy, ai làm gì cô phật lòng, cô nhất định sẽ lén lút đâm sau lưng người đó không chết thì còn nửa cái mạng mới hả dạ
Người cùng tầng số thì rất nhanh đã trở thành bạn, mà không, là Trịnh Thư Mỹ ngu ngốc bị Dạ đại tiểu thư kia xem là công cụ say khiến mới đúng
Ý tưởng xấu thì cả hai cùng nghĩ, chuyện xấu thì cả hai cùng làm, đến khi có chuyện thì một mình Trịnh Thư Mỹ gánh tất cả, người mà cô nghĩ là bạn tốt đó trở với tầng lớp của cô ta thì phủi mông một cái liền chẳng quen cô nữa
Dạ Tuỳ Linh ở trước đám đông tát Trịnh Thư Mỹ một cái vì ngăn cô suýt nói ra tên mình là đồng phạm, đó là lần Trịnh Thư Mỹ nhốt Kiều Nguyệt trong nhà kho suốt sáu tiếng đồng hồ cho đến khi Thừa Hàn Triết tìm được..
Ngẫm lại Trịnh Thư Mỹ thật có duyên với nhà họ Dạ, đời trước làm bạn với người chị, sống lại một đời lại trở nên thân thiết với cô em..
“Này nhóc, đó không phải chị gái em à?” Hạ Thiên hỏi
“Không, cô ta và tôi chỉ cùng họ, cùng sống chung một nhà, cùng….”
“...một cha một mẹ chứ không phải chị em ruột phải không..?” Hạ Thiên cuối câu nói còn bonus thêm nụ cười mỉm mà có mù cũng nhìn ra anh đang ghẹo gan Dạ Lý Huyền
Và cô gái nhỏ đó đương nhiên vì thế mà nổi trận lôi đình, ai nói gì cô cũng có thể bỏ qua nhưng Dạ Tuỳ Linh tuyệt đối không phải là chị gái của Dạ Lý Huyền
Cô ta không phải..!!!!
“Anh biết gì mà nói, tôi…tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa..”
“Nhóc dễ giận dỗi thế nhỉ, anh có nói sai đâu, sự thật là vậy mà..”
“Chuyện của tôi, không cần anh nhiều lời”
“Này, hai người ra ngoài đi” Tạ Tần nghiêm giọng
Dạ Lý Huyền bị sắc mặt Tạ Tần doạ sợ phải lập tức im bặc mồm, cùng tuổi với nhau nhưng cảm giác Tạ Tần mang lại cho Dạ Lý Huyền luôn khác xa so với Hạ Thiên mà cô cũng chẳng biết lý do thật sự là gì..
“Ha, tại sao tôi phải đi, cậu thấy ồn thì cậu đi đi..”
Tạ Tần chuyển ánh nhìn chết chóc về phía Hạ Thiên, không khí liền thay đổi rõ rệt, cả Trịnh Thư Mỹ vừa tỉnh lại cũng cơ hồ cảm thấy hai người này thêm một câu nữa thôi sẽ quay ra đấm nhau
Trịnh Thư Mỹ mặc kệ, con trai không đánh không thân, huống hồ cả hai người đều đáng bị đánh, cô vẫn còn mắc kẹt trong suy nghĩ của mình và quá mệt để phản ứng
“Đi, anh ra ngoài với tôi..” Dạ Lý Huyền kéo tay Hạ Thiên, cô nhóc đương nhiên sẽ không nghĩ như Trịnh Thư Mỹ nên đành kéo tên mỏ hỗn đi trước
“Không, anh không đi, cậu ta nên đi mới đúng…” Hạ Thiên bị lôi đi xềnh xệch vẫn cố vùng vẫy, miệng còn không quên thách thức Tạ Tần:
“Tạ Mặt Băng, cậu có ngon thì solo với tôi, cậu thái độ thế để làm gì, tôi sợ cậu chắc.."
“Xin lỗi, làm phiền anh chăm sóc Mỹ Mỹ một chút nhé..”
“Anh im lặng coi…” Dạ Lý Huyền đánh bôm bốp vào Hạ Thiên
Hạ Thiên đúng là càng quen biết lâu càng không thể ngờ tới, tính cách lại có phần khó nói đến vậy, lúc đầu Trịnh Thư Mỹ biết anh là một công tử danh giá bậc nhất trực thuộc dòng chính của Hạ Gia, con trai duy nhất của gia chủ Hạ Vũ
Cô vốn nghĩ Hạ Thiên sẽ như bao người thừa kế khác, sẽ thâm độc, khó lường, trầm ổn hay ít nhất điềm đạm tử tế như Thừa Hàn Triết mặc dù chỉ là vỏ bọc đi chăng nữa
Nhưng Hạ Thiên không như vậy, anh vẫn là một chàng trai thông minh, nhưng lại khá trẻ con và dễ chịu và hoà đồng, anh mang cho người đối diện khi tiếp xúc với anh cảm giác cực kỳ gần gũi, hệt như nếu không nói ra anh là người thừa kế Hạ Thị tương lai thì Hạ Thiên cũng chỉ là một đàn anh vui tính hoạt bát trong khoa
Trịnh Thư Mỹ nghĩ, đó có lẽ là lý do cô và Hạ Thiên tuy chỉ biết nhau chưa bao lâu nhưng lại tuỳ tiện đối đãi đến vậy
Dạ Lý Huyền kéo Hạ Ồn Ào đi rồi, căn phòng chỉ còn lại Trịnh Thư Mỹ và Tạ Tần, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài đặt tầm mắt vào anh, cô nói:
“Tạ đàn anh, mèo của anh, tôi không đến xem được, xin lỗi…”
Tạ Tần đi đến bên giường Trịnh Thư Mỹ kéo ghế ngồi xuống, anh vẫn còn mặc bộ vest thẳng thóm trên người, duy chỉ có cổ áo mở hờ hai nút và chiếc càvạt vắt tuỳ tiện bên túi trái của anh..
Nếu là người đầu tiên gặp Tạ Tần, chắc chắn sẽ chẳng ai nhìn ra sự khác lạ từ anh, nhưng nếu chịu để ý một chút
Tạ Tần đang khác thường vì anh bị OCD, người mắc chứng OCD sẽ không thể chấp nhận bộ vest lịch lãm khoác lên người mà không có cà vạt, không những thế nó còn bị anh tuỳ tiện nhét vào túi quần
“Điện thoại tôi đưa cho em, tại sao không gọi được”
Tạ Tần không nhắc đến mèo, anh chỉ hỏi điều anh muốn biết
“Tôi không biết, chắc hết pin”
Trịnh Thư Mỹ trả lời thật lòng, cô thật không biết chiếc điện thoại kia đã để ở đâu nữa, nhưng nhìn thái độ của Tạ Tần, cô biết mình dường như đụng đến vảy ngược của anh rồi, nhưng hiện tại cô không có tâm trạng đôi co nhiều lời với anh và cũng không thể lựa lời vuốt chiếc vảy đó xuống được
Thế là cô nghĩ gì nói đó:
“Khi về nhà tôi sẽ tìm kĩ lại rồi trả anh, Tạ đàn anh, tôi không giỏi giữ đồ, lại hay quên, thứ anh mua đó mắc tiền như vậy, anh giữ đi thì hơn, huống hồ số tiền lần trước tôi vay anh ở chỗ lễ hội tôi còn chưa trả, anh muốn dùng tiền mặt hay….ưm…”
Trịnh Thư Mỹ mở to mắt, con ngươi của cô đang mở lớn hết sức có thể vì không kịp thích ứng với hoàn cảnh của mình hiện tại
Tạ Tần chẳng đợi cô nói hết đã giữ sau gáy cô rất chặt rồi nhóm người mạnh bạo mà gặm lấy môi cô ngăn cô nói hết câu
“An…anh….ư…”
Sau gáy bị Tạ Tần giữ lấy, nên Trịnh Thư Mỹ chỉ có thể phản kháng bằng hai tay, cô vùng vẫy đánh đấm loạn xạ lên người Tạ Tần
Cứ mỗi khi tạo được một khoảng hở nhỏ giữa môi hai người thì Trịnh Thư Mỹ lại bị Tạ Tần chế trụ lại, anh hôn càng lúc càng mạnh, càng lúc càng sâu, như một con sư tử đói khát tình thực thụ
Âm thanh giao thoa giữa hai cánh môi ngày một lớn, nó dần lan toả ra không khí để biến không gian kín chỉ có hai người đang vật lộn nhau trở nên cực kì ám muội
"Ưm....ư..." Trịnh Thư Mỹ chỉ có thể yếu ớt phát ra những âm thanh như vậy, đối với cô đó là tín hiệu cầu cứu, là âm thanh của sự chống cự trước nguy hiểm, nhưng lọt vào tai Tạ Tần hay bất kì ai ngoài cô khi tồn tại trong không gian này đều rất kích thích, rất mê hoặc, rất gợi tình
Trịnh Thư Mỹ vùng vẫy được một lúc đã bị Tạ Tần nắm lấy cả hai tay, anh nhấc người khỏi ghế, cả thân hình to lớn vạm vỡ khoác lên người bộ vest lịch lãm kia từ từ áp lên người cô gái nhỏ trong trang phục bệnh nhân vừa tỉnh lại sau hôn mê
Cọt…kéttt…
Chiếc giường nhỏ khẽ phát ra tiếng kêu, Trịnh Thư Mỹ giờ phút này đã vô lực hoàn toàn, phần vì vừa tỉnh lại, phần vì mọi phản kháng của cô đều không thắng nổi Tạ Tần, còn một phần nữa là vì…
Nụ hôn của Tạ Tần quá nóng bỏng, quá kích thích, quá chiếm hữu rồi
Anh gặm lấy cánh môi run rẩy kia mà liên tục mút, lúc đầu khi bất ngờ hôn do Trịnh Thư Mỹ phản kháng quá mạnh mẽ nên giữa răng và môi Tạ Tần đều va vào cô, một số chỗ cơ hồ Tạ Tần còn nếm được vị mặn của máu
Cho đến khi cơn cuồng loạn qua đi, Tạ Tần giữ được cả hai tay Trịnh Thư Mỹ rồi cố định cô dưới thân mình, con sư tử đói cảm nhận được sự nhún nhường của con mồi thì trở nên vô cùng đắc ý
Trịnh Thư Mỹ không vùng vẫy chống cự nữa, Tạ Tần từ từ trở về dáng vẻ dịu dàng của chúa tể sơn lâm âu yếm bạn tình, anh giảm lực tác động lại, từ thô bạo mút lấy trở thành cắn nhẹ trêu đùa, nơi tay giữ lấy cổ tay của cô cũng từ từ thả long, vuốt ve
Chiếc lưỡi hung hãn của anh đã bắt đầu không nghiêm túc, Tạ Tần dùng đầu lưỡi thăm dò trạng thái của Trịnh Thư Mỹ lần một, rồi lần hai và cái mà anh nhận được khiến anh thoáng bất ngờ
Cô nhóc ngây ngô mang vẻ ngoài thanh thuần kia khi bị cuốn vào dục vọng lại phản ứng ngoài sự tưởng tượng của Tạ Tần như vậy
Trịnh Thư Mỹ sau khi chấp nhận nụ hôn của Tạ Tần như biến thành con người khác, cô khẽ mở miệng ra đón chiếc lưỡi hư hỏng của Tạ Tần, điều đó khiến Tạ Tần phải mở mắt xác nhận
Và thứ mà anh nhìn thấy là đôi mắt nhắm tịt của cô cùng giọt nước mắt lăn dài từ đuôi mắt trái
Tạ Tần hoảng hốt, anh dừng lại, tách môi hai người ra, từ trên cao anh nhìn thấy Trịnh Thư Mỹ vẫn nhắm tịt mắt như vậy
Nhưng nước mắt cứ một giọt, hai giọt, rồi ba giọt nối tiếp nhau lăn dài
Tạ Tần bị cô doạ đến bối rối chẳng biết làm gì, anh choàng người ngồi dậy, kéo theo Trịnh Thư Mỹ ngồi lên hai đùi mình rồi ôm lấy cô như đang ôm đứa nhóc mít ướt
Trịnh Thư Mỹ càng lạ hơn là lại không hề chống cự hay ghét bỏ như lúc anh bất ngờ cưỡng hôn cô mà trở nên cực kì ngoan ngoãn, cô tuỳ ý để Tạ Tần xốc mình lên rồi ôm lấy mình, cô chỉ yên lặng gục đầu trong lòng ngực Tạ Tần mà khóc
Từng giọt, từng giọt nước mắt thay nhau rơi
Tạ Tần không nói gì, cũng không hỏi lí do, anh chỉ ôm tiểu bảo bối của mình trong lòng vỗ về
Cạch…
Cánh cửa đột nhiên mở ra, nơi hàng lang thưa người qua lại là một thiếu niên ngũ quan sáng ngời đang đứng bất động, tay vẫn còn nắm ở tay vịn của chẳng buông
Thừa Hàn Triết như bị trời trồng, trực tiếp đứng hình tại chỗ khi trước mắt hắn là cậu ruột mình đang ôm người thích mình trên một chiếc giường
Lại còn ôm ấp rất rất thân mật, rất âu yếm
Tạ Tần quay đầu, anh nhìn thấy Thừa Hàn Triết, cũng nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt hắn nhưng anh không có ý định sẽ buông cô gái trong lòng mình ra
Đôi mắt lạnh ẩn sâu sau chiếc kính bạc nhìn xoáy thẳng vào Thừa Hàn Triết như đang ra lệnh cho hắn:
“Đóng cửa”
Và chỉ một giây sau khi nhận được ánh mắt uy quyền đó, cánh cửa thật sự bị đóng lại nhưng mặc dù vậy, thiếu niên dương quang sáng rọi kia vẫn đứng thẫn thờ sau nó..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.