Tôi Vai Ác Nhưng Trọng Sinh Thành Vai Chính
Chương 1: Trịnh Thư Mỹ cô hình như sống lại rồi..!!
Giang Oori
19/06/2023
Gió đêm thổi qua làm chiếc màn lụa trắng tung bay phấp phới trong gió, trong màn đêm bao trùm không gian tối tăm chỉ có ánh sáng len lỏi từ ánh trăng cô độc bên ngoài căn phòng
Ánh sáng yếu ớt chỉ đủ thắp sáng một đôi mắt tuyệt vọng đến cùng cực, trong đêm tối giá buốt, đôi mắt ấy càng khảm thêm vài tầng cô độc lạnh lẽo
Cô gái mặc chiếc đầm ngủ màu trắng thả mình bên cửa sổ, khác với trạng thái của một bệnh nhân tâm thần được đánh số trước ngực áo, gương mặt cô lại hoàn toàn thanh tỉnh
Nhan sắc lại vì không son phấn mang thêm vài phần thanh lãnh khó gần, cô nương ánh trăng thả hồn vào đêm đen kịt phía sau cửa sổ như mượn màn đêm bao bọc lấy tâm hồn đầy thương tổn phía sau gương mặt thanh thuần nhuốm màu sóng gió của mình
Trịnh Thư Mỹ đứng đó bao lâu cô cũng chẳng rõ, ngày hay đêm đối với cô chẳng còn quan trọng nữa, cô chỉ biết qua rất lâu rất lâu, cô cuối cùng cũng đợi được bình mình từ từ ló dạng sau rặng cây
Mãi đến khi Trịnh Thư Mỹ nghe thấy tiếng than thở của y tá truyền từ sau lưng cô mới biết mình đã nhiều đêm liền không thể ngủ được và cứ đứng ngây ngốc ở cạnh cửa sổ thành thói quen
“Tôi muốn đi dạo”
Lời đầu tiên Trịnh Thư Mỹ cất lên sau hơn một tháng bị đưa đến đây, nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của cô, y tá cuối cùng cũng không thể kháng cự được
Nữ y tá giúp cô tắm rửa thay quần áo, sau đó bồi Trịnh Thư Mỹ đi một vòng bệnh viện xem như một hình thức chữa bệnh cho cô mặc dù cô biết mình không hề bệnh
Bệnh viện tâm thần trung ương này lại là nơi duy nhất chứa chấp cô, nơi này không ghê tởm, không kinh sợ, không ghét bỏ con người cô, là nơi hiện tại cô xem là “nhà”
Trịnh Thư Mỹ theo y tá đi dọc hành lang, rất nhiều người mặc quần áo giống cô, nhưng sắc mặt họ khác cô hoàn toàn, rõ ràng bản thân Trịnh Thư Mỹ biết, ở đây họ là người điên, cô mới là người tỉnh táo, nguỵ trang “điên” để tiếp tục sống
Nhưng thật buồn cười vì cô nhận ra, có lẽ người điên nhất trên đời này là cô mới đúng, cha vì cô mà trả giá bằng cả tính mạng, mẹ vì giải vây cho cô mà bị bọn kẻ thù trên thương trường của cô giết chết, em trai vì phục vụ cho lợi ích cá nhân của cô mà ngồi tù, đánh mất cả tương lai rộng mở phía trước
Còn đứa con chưa ra đời của cô….
Nó là đứa trẻ xui xẻo khi làm con của người đàn bà ác độc như cô, bởi vì Trịnh Thư Mỹ không xứng được làm mẹ nên sinh linh bé nhỏ đó còn chưa được nhìn thấy thế giới này đã chết, chết khi chỉ vừa tròn hai tháng
Trịnh Thư Mỹ ở tuổi 27 hiểu thế nào là tận cùng của tuyệt vọng không thể vùng vẫy
Cái ngày cuối cùng Trịnh Thư Mỹ gặp Thừa Hàn Triết, người đàn ông cô yêu đó đã dùng lời lẽ cay độc nhất giết chết trái tim cô
Hắn ta nói hắn ta chưa từng một phút giây nào yêu cô, hắn ta chỉ lợi dụng cô, là do cô ngu ngốc tự mình chuốc lấy
Hắn ta nói hắn ta vốn không phải đứa trẻ năm đó bị bắt cóc cùng cô và hắn ta cũng không phải là cha đứa nhỏ cô đang mang trong người..
Hắn ta mắng Trịnh Thư Mỹ là người đàn bà điên dơ bẩn, đến cả đàn ông ngủ cùng mình là ai cũng không biết, có chữa hoang bắt hắn ta nhận còn tự cho mình cao quý
Thừa Hàn Triết còn thẳng thắn thừa nhận cha mẹ và cả em trai cô có kết cục như thế đều có công lao của hắn..
Hắn ta từng lời từng lời băm vằm trái tim Trịnh Thừa Mỹ thành trăm mảnh…
“Tiên nữ ra rồi nha, tiên nữ chịu ra chơi với chúng ta rồi nha…”
“Tiên nữ thật là đẹp nha, tôi cũng muốn chơi cùng tiên nữ nha…”
“Chúng ta cùng nhau chơi, cùng nhau chơi, cùng nhau chơi….”
“A…y tá Trần, cuối cùng cũng gặp cô, cô giúp tôi xem chỗ này, bệnh nhân này tháng vừa rồi làm kiểm tra tổng quát số liệu dường như không đúng lắm..”
“Để tôi….ể….Trịnh..Trịnh….cô Trịnh đâu?”
“Tôi không biết, lúc nãy còn ở phía sau cô mà..”
“Chết rồi, mau đi tìm cô ấy, cô ấy được chuẩn đoán trầm cảm mức độ nghiêm trọng đấy…”
….
Mặt trời lên càng lúc càng cao, ánh nắng càng đậm , sương lạnh trong đêm lại càng nhạt, chỉ còn hơi ấm len lỏi vươn trên gò má
Trịnh Thư Mỹ đứng trên tầng 20 của bệnh viện, nơi cao nhất, đẹp nhất, đón gió tốt nhất, cũng là nơi gần trời xanh nhất mà cô biết lúc này
Cô ngửa mặt lên trời hít một luồng không khí mát mẻ vào tận sâu trong vòm họng, cả người cô thật sự như được tái sinh, khiến cô mơ hồ cảm thấy những chuyện xảy ra chỉ như giấc mộng
Thoáng cái mọi sai lầm đều như cơn gió lùa bên mang tai, thoáng chóc lại biến mất
Trịnh Thư Mỹ hé mắt, cô thấy đám mây bồng bềnh trôi dạt trên đỉnh đầu, thấy đàn chim dang cánh uốn lượn trên bầu trời rộng lớn, cô thấy tàn cây dù đã lụi tàn, sau bao đêm rét cuối cùng cũng đâm ra những chồi non nho nhỏ
Trịnh Thư Mỹ chợt nhận ra, cuộc đời thật đẹp, nụ cười ngây ngô của những bệnh nhân tâm thần vừa nãy dành cho cô cũng thật đẹp
Những gương mặt vừa quen vừa lạ lần lượt lướt qua trong trí nhớ của Trịnh Thư Mỹ, có khóc, có cười, có trách mắng, thất vọng, đau lòng, ghét bỏ, căm hận, hả hê, chế giễu…
Giờ phút này cô lại thấy hối hận, thấy luyến tiếc, thấy không can tâm..
Đáng tiếc Trịnh Thư Mỹ đến giờ mới nhận ra
Đã quá muộn rồi..
Trên thế giới này Trịnh Thư Mỹ không còn gì nữa, không còn một ai để cô lấy lí do ở lại nữa..
Trịnh Thư Mỹ nhìn xuống dưới chân, nhịp sống thành phố dần nhộn nhịp xô bồ, mà người như cô dù có hay không cũng không ảnh hưởng đến sự hào nhoáng của nó
Nghĩ đến đây, khoé môi cô hiện lên nụ cười trào phúng, mà đối tượng cô trào phúng lại chính là bản thân mình
Cuộc đời dài như vậy, người trên đời nhiều như vậy, thế gian này rộng lớn đến như vậy..
Nhưng không có nơi để Trịnh Thư Mỹ về, không một người bên cạnh Trịnh Thư Mỹ, không còn thời gian để Trịnh Thư Mỹ bắt đầu lại nữa..
Trịnh Thư Mỹ không nghĩ nữa, cũng không muốn nghĩ nữa, cô nhấc cơ thể nhẹ hẫng của mình nhảy xuống khỏi lang cang, cô giờ có thể bay rồi
Có thể như đàn chim kia, dang đôi cánh bay khỏi lồng sắt, uốn lượn trên bầu trời của riêng mình rồi
“Trịnh Thư……Mỹ….đừngggggggggg”
….
Tiếng hét thất thanh như vớt cô ra khỏi địa ngục lạnh lẽo khiến Trịnh Thư Mỹ bật thẳng dậy từ giường,, chiếc khăn ấm trên trán rơi xuống, nơi thái dương còn ẩn một tần mồ hôi lạnh, cô thở dốc định thần trước khi đưa mắt nhìn xung quanh, đây là…
Trịnh Thư Mỹ không tin vào mắt mình khi trước mắt cô là căn phòng cũ kĩ quen thuộc từng thuộc về mình
Cạch…
“Mẹ nói chị tỉnh thì ăn miếng cháo rồi uống thuốc”
“Trịnh Kỳ Ngộ?? Em…em….”
Trịnh Thư Mỹ cứ lắp bắp mãi cũng chẳng nói hết được mấy chữ cuối, Trịnh Kỳ Ngộ nhìn dáng vẻ bàng hoàng của chị mình khi thấy em trai còn hơn thấy quỷ kia thì đặt chén cháo xuống bàn, Trịnh Kỳ Ngộ như chỉ đợi Trịnh Thư Mỹ mở mắt để mặc sức mà mắng:
“Chị dầm mưa trong đêm chỉ vì muốn chạy đến báo tin cho Thừa Đại thiếu gia là chị đã đỗ cùng trường với anh ta, người còn chưa gặp được đã ngất xỉu giữa đường rồi
Nếu người ta không phát hiện ra chị rồi báo cho ba mẹ thì liệu chị còn mạng để ngồi đó ngây ngốc không..
Trịnh Thư Mỹ, chị nói xem cái đầu thông minh đó của chị có thể dùng đúng chỗ được không? Chị bán mạng học hành như vậy để vào được trường đó chỉ vì một người không hề thích chị à?"
Trịnh Thư Mỹ mặc kệ Trịnh Kỳ Ngộ có đang mắng nhiết hay hạch tội cô như thế nào, cô ôm cái đầu đau như búa bổ của mình nhắm mắt lại
Ký ức đau buồn đời trước như cuộn phim tua nhanh lần lượt xuất hiện trong trí nhớ của cô, cô nhớ đến đâu, nơi đáy tim vẫn đau đến đấy, nước mắt vốn cố thế nào cũng không khóc được ở đời trước giờ phút này theo kí ức đã qua trong đầu cô tuôn trào như mưa
Trịnh Thư Mỹ khóc ngày một lớn, cô như khóc hết tất cả uất ức, nghẹn ngào, đau khổ mà đời trước cô không thể khóc được, tiếng khóc của cô như thể cô đang chịu nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm khiến Trịnh Kỳ Ngộ giây trước đối với cô còn chán ghét bừng bừng giây sau đã bối rối không nói nên lời
Cậu bé mang đôi mắt một mí lạnh băng giờ đây ánh lên tia khó xử cùng cực, Trịnh Kỳ Ngộ vội chạy đến bên giường Trịnh Thư Mỹ, vụn về mà ôm lấy bả vai đang nấc nghẹn của cô cuống quýt xin lỗi mặc dù cậu chẳng biết tại sao mình lại làm vậy
“Sao vậy? Sao lại khóc…”
“Được rồi, em xin lỗi, lỗi của em… em không nên nói như vậy…..”
“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, được không..?”
“Trịnh Thư Mỹ….chị…!!!”
Trịnh Thư Mỹ khóc không biết đã kéo dài bao lâu, đến khi cô cũng nghe tiếng sụt sịt bên tai mới dần nín khóc hẳn, nơi trái tim còn đau đớn ngàn lần giờ phút khóc hết ra ngoài này cô lại cảm nhận được tia ấm áp
Có thể đến từ nhiệt độ cơ thể của đứa nhỏ đang cố gắng giữ lấy mình an ủi
Có thể vì giọt nước mắt đồng cảm và câu xin lỗi ngô nghê đến từ người thân đã rất lâu rồi mới gặp
Cũng có thể vì…
Trịnh Thư Mỹ từ từ dịu lại, đầu óc cô vốn thích ứng rất nhanh, cô hỏi Trịnh Kỳ Ngộ:
“Trịnh Kỳ Ngộ, bây giờ là năm nào rồi?”
Giọng nói còn mang hơi nước ở mũi khiến cô phát ra âm thanh khàn khàn
Trịnh Kỳ Ngộ buông chị mình ra, đánh giá sơ lượt đôi mắt bị khóc đến sưng đỏ kia một hồi, vốn định hỏi lí do nhưng cậu cuối cùng vẫn không làm vậy
“2015”
2015, vậy lúc này Trịnh Thư Mỹ chỉ vừa tốt nghiệp cấp ba, nghĩ đến đây, cô lại tiếp tục hỏi
“Tháng mấy??"
Chị ấy bị ngốc thật rồi à??
Trịnh Kỳ Ngộ dù khoé môi đã giật đến run lên vẫn cố dằn câu nói ấy xuống, thành thật trả lời
“9”
Trọng sinh.!!!
Hai từ vốn chỉ xuất hiện trong mấy bộ tiểu thuyết hay phim ảnh..
Nhưng..
Thời gian, không gian, đều không phải do cô tưởng tượng..
Trịnh Thư Mỹ cô hình như sống lại rồi..!!
Trịnh Kỳ Ngộ nghĩ nếu cậu tiếp tục trả lời những câu vô tri như thế nữa chắc chắn sẽ bị ngốc như Trịnh Thư Mỹ, cậu liếc mắt nhìn nét mặt khi thì bàng hoàng, khi thì kinh hãi, khi thì trầm ngâm của chị mình đánh giá một hồi
Nhận thấy con người này, dù sao từ trước đến nay đều tâm thần bất định, biểu cảm phong phú lúc khóc lúc cười bây giờ hoá ra cũng không khó hiểu gì mấy, cậu chỉ đứng đó một hồi, khi chắc chắn Trịnh Thư Mỹ sẽ không khóc nữa mới nhớ đến bản thân cũng vừa cùng kẻ buồn vui bất định kia kéo theo mà khóc
Trịnh Kỳ Ngộ chỉ có thể nuốt cơn xấu hổ vào bụng mà mắng thầm mình rỗi hơi..
“Cháo để trên bàn, ăn xong nhớ uống thuốc, em ở bên ngoài, cần gì thì gọi”
Cậu nói xong cũng chẳng đợi Trịnh Thư Mỹ đáp lại, Trịnh Kỳ Ngộ liền quay đầu đi
“Kỳ Ngộ…”
“Gì nữa..???”
Trịnh Kỳ Ngộ khó hiểu quay đầu, bắt gặp nụ cười nhạt trên đôi môi tái nhợt và đôi mắt phím đỏ còn vươn hơi nước của Trịnh Thư Mỹ, cái cau mày cũng theo đó mà biến mất
“Cảm ơn”
“Không….không có gì, ăn cháo đi”
Nói rồi tức tốc ra ngoài, cậu thật sự cho rằng kẻ khó ưa như chị gái mình thật là bị sốt đến phát ngốc rồi..
Trịnh Kỳ Ngộ ra ngoài, căn phòng nhỏ chỉ còn mình Trịnh Thư Mỹ, cô nghĩ nghĩ một chút, thời gian này hẳn là đã có kết quả kì thi đại học, con đường này cuối cùng cũng không tránh khỏi
Có điều, đi như thế nào, quyết định bây giờ nằm trong tay cô..!!
Ánh sáng yếu ớt chỉ đủ thắp sáng một đôi mắt tuyệt vọng đến cùng cực, trong đêm tối giá buốt, đôi mắt ấy càng khảm thêm vài tầng cô độc lạnh lẽo
Cô gái mặc chiếc đầm ngủ màu trắng thả mình bên cửa sổ, khác với trạng thái của một bệnh nhân tâm thần được đánh số trước ngực áo, gương mặt cô lại hoàn toàn thanh tỉnh
Nhan sắc lại vì không son phấn mang thêm vài phần thanh lãnh khó gần, cô nương ánh trăng thả hồn vào đêm đen kịt phía sau cửa sổ như mượn màn đêm bao bọc lấy tâm hồn đầy thương tổn phía sau gương mặt thanh thuần nhuốm màu sóng gió của mình
Trịnh Thư Mỹ đứng đó bao lâu cô cũng chẳng rõ, ngày hay đêm đối với cô chẳng còn quan trọng nữa, cô chỉ biết qua rất lâu rất lâu, cô cuối cùng cũng đợi được bình mình từ từ ló dạng sau rặng cây
Mãi đến khi Trịnh Thư Mỹ nghe thấy tiếng than thở của y tá truyền từ sau lưng cô mới biết mình đã nhiều đêm liền không thể ngủ được và cứ đứng ngây ngốc ở cạnh cửa sổ thành thói quen
“Tôi muốn đi dạo”
Lời đầu tiên Trịnh Thư Mỹ cất lên sau hơn một tháng bị đưa đến đây, nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của cô, y tá cuối cùng cũng không thể kháng cự được
Nữ y tá giúp cô tắm rửa thay quần áo, sau đó bồi Trịnh Thư Mỹ đi một vòng bệnh viện xem như một hình thức chữa bệnh cho cô mặc dù cô biết mình không hề bệnh
Bệnh viện tâm thần trung ương này lại là nơi duy nhất chứa chấp cô, nơi này không ghê tởm, không kinh sợ, không ghét bỏ con người cô, là nơi hiện tại cô xem là “nhà”
Trịnh Thư Mỹ theo y tá đi dọc hành lang, rất nhiều người mặc quần áo giống cô, nhưng sắc mặt họ khác cô hoàn toàn, rõ ràng bản thân Trịnh Thư Mỹ biết, ở đây họ là người điên, cô mới là người tỉnh táo, nguỵ trang “điên” để tiếp tục sống
Nhưng thật buồn cười vì cô nhận ra, có lẽ người điên nhất trên đời này là cô mới đúng, cha vì cô mà trả giá bằng cả tính mạng, mẹ vì giải vây cho cô mà bị bọn kẻ thù trên thương trường của cô giết chết, em trai vì phục vụ cho lợi ích cá nhân của cô mà ngồi tù, đánh mất cả tương lai rộng mở phía trước
Còn đứa con chưa ra đời của cô….
Nó là đứa trẻ xui xẻo khi làm con của người đàn bà ác độc như cô, bởi vì Trịnh Thư Mỹ không xứng được làm mẹ nên sinh linh bé nhỏ đó còn chưa được nhìn thấy thế giới này đã chết, chết khi chỉ vừa tròn hai tháng
Trịnh Thư Mỹ ở tuổi 27 hiểu thế nào là tận cùng của tuyệt vọng không thể vùng vẫy
Cái ngày cuối cùng Trịnh Thư Mỹ gặp Thừa Hàn Triết, người đàn ông cô yêu đó đã dùng lời lẽ cay độc nhất giết chết trái tim cô
Hắn ta nói hắn ta chưa từng một phút giây nào yêu cô, hắn ta chỉ lợi dụng cô, là do cô ngu ngốc tự mình chuốc lấy
Hắn ta nói hắn ta vốn không phải đứa trẻ năm đó bị bắt cóc cùng cô và hắn ta cũng không phải là cha đứa nhỏ cô đang mang trong người..
Hắn ta mắng Trịnh Thư Mỹ là người đàn bà điên dơ bẩn, đến cả đàn ông ngủ cùng mình là ai cũng không biết, có chữa hoang bắt hắn ta nhận còn tự cho mình cao quý
Thừa Hàn Triết còn thẳng thắn thừa nhận cha mẹ và cả em trai cô có kết cục như thế đều có công lao của hắn..
Hắn ta từng lời từng lời băm vằm trái tim Trịnh Thừa Mỹ thành trăm mảnh…
“Tiên nữ ra rồi nha, tiên nữ chịu ra chơi với chúng ta rồi nha…”
“Tiên nữ thật là đẹp nha, tôi cũng muốn chơi cùng tiên nữ nha…”
“Chúng ta cùng nhau chơi, cùng nhau chơi, cùng nhau chơi….”
“A…y tá Trần, cuối cùng cũng gặp cô, cô giúp tôi xem chỗ này, bệnh nhân này tháng vừa rồi làm kiểm tra tổng quát số liệu dường như không đúng lắm..”
“Để tôi….ể….Trịnh..Trịnh….cô Trịnh đâu?”
“Tôi không biết, lúc nãy còn ở phía sau cô mà..”
“Chết rồi, mau đi tìm cô ấy, cô ấy được chuẩn đoán trầm cảm mức độ nghiêm trọng đấy…”
….
Mặt trời lên càng lúc càng cao, ánh nắng càng đậm , sương lạnh trong đêm lại càng nhạt, chỉ còn hơi ấm len lỏi vươn trên gò má
Trịnh Thư Mỹ đứng trên tầng 20 của bệnh viện, nơi cao nhất, đẹp nhất, đón gió tốt nhất, cũng là nơi gần trời xanh nhất mà cô biết lúc này
Cô ngửa mặt lên trời hít một luồng không khí mát mẻ vào tận sâu trong vòm họng, cả người cô thật sự như được tái sinh, khiến cô mơ hồ cảm thấy những chuyện xảy ra chỉ như giấc mộng
Thoáng cái mọi sai lầm đều như cơn gió lùa bên mang tai, thoáng chóc lại biến mất
Trịnh Thư Mỹ hé mắt, cô thấy đám mây bồng bềnh trôi dạt trên đỉnh đầu, thấy đàn chim dang cánh uốn lượn trên bầu trời rộng lớn, cô thấy tàn cây dù đã lụi tàn, sau bao đêm rét cuối cùng cũng đâm ra những chồi non nho nhỏ
Trịnh Thư Mỹ chợt nhận ra, cuộc đời thật đẹp, nụ cười ngây ngô của những bệnh nhân tâm thần vừa nãy dành cho cô cũng thật đẹp
Những gương mặt vừa quen vừa lạ lần lượt lướt qua trong trí nhớ của Trịnh Thư Mỹ, có khóc, có cười, có trách mắng, thất vọng, đau lòng, ghét bỏ, căm hận, hả hê, chế giễu…
Giờ phút này cô lại thấy hối hận, thấy luyến tiếc, thấy không can tâm..
Đáng tiếc Trịnh Thư Mỹ đến giờ mới nhận ra
Đã quá muộn rồi..
Trên thế giới này Trịnh Thư Mỹ không còn gì nữa, không còn một ai để cô lấy lí do ở lại nữa..
Trịnh Thư Mỹ nhìn xuống dưới chân, nhịp sống thành phố dần nhộn nhịp xô bồ, mà người như cô dù có hay không cũng không ảnh hưởng đến sự hào nhoáng của nó
Nghĩ đến đây, khoé môi cô hiện lên nụ cười trào phúng, mà đối tượng cô trào phúng lại chính là bản thân mình
Cuộc đời dài như vậy, người trên đời nhiều như vậy, thế gian này rộng lớn đến như vậy..
Nhưng không có nơi để Trịnh Thư Mỹ về, không một người bên cạnh Trịnh Thư Mỹ, không còn thời gian để Trịnh Thư Mỹ bắt đầu lại nữa..
Trịnh Thư Mỹ không nghĩ nữa, cũng không muốn nghĩ nữa, cô nhấc cơ thể nhẹ hẫng của mình nhảy xuống khỏi lang cang, cô giờ có thể bay rồi
Có thể như đàn chim kia, dang đôi cánh bay khỏi lồng sắt, uốn lượn trên bầu trời của riêng mình rồi
“Trịnh Thư……Mỹ….đừngggggggggg”
….
Tiếng hét thất thanh như vớt cô ra khỏi địa ngục lạnh lẽo khiến Trịnh Thư Mỹ bật thẳng dậy từ giường,, chiếc khăn ấm trên trán rơi xuống, nơi thái dương còn ẩn một tần mồ hôi lạnh, cô thở dốc định thần trước khi đưa mắt nhìn xung quanh, đây là…
Trịnh Thư Mỹ không tin vào mắt mình khi trước mắt cô là căn phòng cũ kĩ quen thuộc từng thuộc về mình
Cạch…
“Mẹ nói chị tỉnh thì ăn miếng cháo rồi uống thuốc”
“Trịnh Kỳ Ngộ?? Em…em….”
Trịnh Thư Mỹ cứ lắp bắp mãi cũng chẳng nói hết được mấy chữ cuối, Trịnh Kỳ Ngộ nhìn dáng vẻ bàng hoàng của chị mình khi thấy em trai còn hơn thấy quỷ kia thì đặt chén cháo xuống bàn, Trịnh Kỳ Ngộ như chỉ đợi Trịnh Thư Mỹ mở mắt để mặc sức mà mắng:
“Chị dầm mưa trong đêm chỉ vì muốn chạy đến báo tin cho Thừa Đại thiếu gia là chị đã đỗ cùng trường với anh ta, người còn chưa gặp được đã ngất xỉu giữa đường rồi
Nếu người ta không phát hiện ra chị rồi báo cho ba mẹ thì liệu chị còn mạng để ngồi đó ngây ngốc không..
Trịnh Thư Mỹ, chị nói xem cái đầu thông minh đó của chị có thể dùng đúng chỗ được không? Chị bán mạng học hành như vậy để vào được trường đó chỉ vì một người không hề thích chị à?"
Trịnh Thư Mỹ mặc kệ Trịnh Kỳ Ngộ có đang mắng nhiết hay hạch tội cô như thế nào, cô ôm cái đầu đau như búa bổ của mình nhắm mắt lại
Ký ức đau buồn đời trước như cuộn phim tua nhanh lần lượt xuất hiện trong trí nhớ của cô, cô nhớ đến đâu, nơi đáy tim vẫn đau đến đấy, nước mắt vốn cố thế nào cũng không khóc được ở đời trước giờ phút này theo kí ức đã qua trong đầu cô tuôn trào như mưa
Trịnh Thư Mỹ khóc ngày một lớn, cô như khóc hết tất cả uất ức, nghẹn ngào, đau khổ mà đời trước cô không thể khóc được, tiếng khóc của cô như thể cô đang chịu nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm khiến Trịnh Kỳ Ngộ giây trước đối với cô còn chán ghét bừng bừng giây sau đã bối rối không nói nên lời
Cậu bé mang đôi mắt một mí lạnh băng giờ đây ánh lên tia khó xử cùng cực, Trịnh Kỳ Ngộ vội chạy đến bên giường Trịnh Thư Mỹ, vụn về mà ôm lấy bả vai đang nấc nghẹn của cô cuống quýt xin lỗi mặc dù cậu chẳng biết tại sao mình lại làm vậy
“Sao vậy? Sao lại khóc…”
“Được rồi, em xin lỗi, lỗi của em… em không nên nói như vậy…..”
“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, được không..?”
“Trịnh Thư Mỹ….chị…!!!”
Trịnh Thư Mỹ khóc không biết đã kéo dài bao lâu, đến khi cô cũng nghe tiếng sụt sịt bên tai mới dần nín khóc hẳn, nơi trái tim còn đau đớn ngàn lần giờ phút khóc hết ra ngoài này cô lại cảm nhận được tia ấm áp
Có thể đến từ nhiệt độ cơ thể của đứa nhỏ đang cố gắng giữ lấy mình an ủi
Có thể vì giọt nước mắt đồng cảm và câu xin lỗi ngô nghê đến từ người thân đã rất lâu rồi mới gặp
Cũng có thể vì…
Trịnh Thư Mỹ từ từ dịu lại, đầu óc cô vốn thích ứng rất nhanh, cô hỏi Trịnh Kỳ Ngộ:
“Trịnh Kỳ Ngộ, bây giờ là năm nào rồi?”
Giọng nói còn mang hơi nước ở mũi khiến cô phát ra âm thanh khàn khàn
Trịnh Kỳ Ngộ buông chị mình ra, đánh giá sơ lượt đôi mắt bị khóc đến sưng đỏ kia một hồi, vốn định hỏi lí do nhưng cậu cuối cùng vẫn không làm vậy
“2015”
2015, vậy lúc này Trịnh Thư Mỹ chỉ vừa tốt nghiệp cấp ba, nghĩ đến đây, cô lại tiếp tục hỏi
“Tháng mấy??"
Chị ấy bị ngốc thật rồi à??
Trịnh Kỳ Ngộ dù khoé môi đã giật đến run lên vẫn cố dằn câu nói ấy xuống, thành thật trả lời
“9”
Trọng sinh.!!!
Hai từ vốn chỉ xuất hiện trong mấy bộ tiểu thuyết hay phim ảnh..
Nhưng..
Thời gian, không gian, đều không phải do cô tưởng tượng..
Trịnh Thư Mỹ cô hình như sống lại rồi..!!
Trịnh Kỳ Ngộ nghĩ nếu cậu tiếp tục trả lời những câu vô tri như thế nữa chắc chắn sẽ bị ngốc như Trịnh Thư Mỹ, cậu liếc mắt nhìn nét mặt khi thì bàng hoàng, khi thì kinh hãi, khi thì trầm ngâm của chị mình đánh giá một hồi
Nhận thấy con người này, dù sao từ trước đến nay đều tâm thần bất định, biểu cảm phong phú lúc khóc lúc cười bây giờ hoá ra cũng không khó hiểu gì mấy, cậu chỉ đứng đó một hồi, khi chắc chắn Trịnh Thư Mỹ sẽ không khóc nữa mới nhớ đến bản thân cũng vừa cùng kẻ buồn vui bất định kia kéo theo mà khóc
Trịnh Kỳ Ngộ chỉ có thể nuốt cơn xấu hổ vào bụng mà mắng thầm mình rỗi hơi..
“Cháo để trên bàn, ăn xong nhớ uống thuốc, em ở bên ngoài, cần gì thì gọi”
Cậu nói xong cũng chẳng đợi Trịnh Thư Mỹ đáp lại, Trịnh Kỳ Ngộ liền quay đầu đi
“Kỳ Ngộ…”
“Gì nữa..???”
Trịnh Kỳ Ngộ khó hiểu quay đầu, bắt gặp nụ cười nhạt trên đôi môi tái nhợt và đôi mắt phím đỏ còn vươn hơi nước của Trịnh Thư Mỹ, cái cau mày cũng theo đó mà biến mất
“Cảm ơn”
“Không….không có gì, ăn cháo đi”
Nói rồi tức tốc ra ngoài, cậu thật sự cho rằng kẻ khó ưa như chị gái mình thật là bị sốt đến phát ngốc rồi..
Trịnh Kỳ Ngộ ra ngoài, căn phòng nhỏ chỉ còn mình Trịnh Thư Mỹ, cô nghĩ nghĩ một chút, thời gian này hẳn là đã có kết quả kì thi đại học, con đường này cuối cùng cũng không tránh khỏi
Có điều, đi như thế nào, quyết định bây giờ nằm trong tay cô..!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.