Chương 24
Tây Tây Đặc
02/12/2020
Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Phía sau phát sinh tranh cãi, nhân viên tàu kia là một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi, xe con bị chặn đầu lại trong lối đi nhỏ, tiến thối lưỡng nan.
Cô đang giằng co với mấy hành khách.
Một bên muốn đi qua, một bên không chịu di chuyển, ngữ khí đều rất hung hăng, tỏa ra mùi thuốc súng.
Trong xe quá chật, vốn chỉ là chuyện nhỏ, lại bị xé ra to.
Tất cả hành khách xung quanh đều xem náo nhiệt, còn ngại chưa đủ rảnh, người thì góp gió, người thì châm thêm lửa, hành động thọc gậy bánh xe.
Kỷ Thiều đứng nhìn ở đằng kia, nghĩ rằng mọi chuyện đã đi quá xa.
Cô nhân viên tàu không biết mắng cái gì, láng máng mấy chữ như rác rưởi các loại, mấy tên đàn ông sắc mặt đều tái nhợt, “Con đĩ kia, mày chửi ai đó!”
Lời này quá khó nghe rồi.
Mấy phụ nữ xung quanh đều ghét bỏ, nhịn không được chửi một câu.
Kỷ Thiều nghe xong một hồi, chợt có tiếng vỗ tay vang lên.
Trưởng tàu mang theo hai nam nhân viên tới, mấy người trên đường đều lách sang hai bên.
Mấy người trẻ tuổi bên cạnh Kỷ Thiều cứ thế mà toàn bộ chen về bên này.
Cô gái đối diện còn chưa có trở lại, cô vừa đi thì chỗ ngồi đã bị một bác gái chiếm lấy, bác gái kia gương mặt có chút vàng vọt, giống như đã rất quen thuộc, không ngừng tìm người nói chuyện.
Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn kia vẫn xem báo như cũ, hắn dường như xem đến xuất thần, không nhìn thấy, không nghe được.
Bác gái kia thì thầm vài câu, di chuyển mặt trận, đến Thôi Ngọc.
Thôi Ngọc nhắm mắt lại, toàn thân phát ra khí tức xin đừng quấy rầy.
“…” Bác gái kia đưa mắt tới chỗ Liễu Thần, Liễu Thần không sợ bị người khác làm phiền, “Dì à, không khát sao?”
“Bạn học, chỉ có con phản ứng với dì.” Có người lên tiếng, bác gái kia được tiếp thêm dũng khí, khuôn mặt như đang tắm gió xuân, cười lên tất cả đều là nếp nhăn, “Dì không khát, dì có mang nước, cám ơn con nha bạn học.”
Liễu Thần khóe miệng co rút, cám ơn cái gì? Dì à, năng lực lý giải của ngài thật đặc biệt.
Bác gái giống như có một bụng lời muốn nói, lại làm cho bà khổ sở chính là, Liễu Thần nhổ ra một câu rồi sau đó không hé răng nửa chữ.
Liễu Thần cúi đầu lướt điện thoại, sự kiên nhẫn của hắn bình thường chỉ đặt trên những người phụ nữ từ 30 tuổi trở xuống.
Bác gái bị lạnh nhạt, bà bỗng nhiên thở dài, “Sắp xảy ra chuyện rồi.”
Kỷ Thiều thấy bên kia đã đánh nhau.
Nữ nhân viên tàu bị lôi kéo, cô và các đồng nghiệp cùng mấy hành khách tung quyền cước, uốn éo đánh nhau, miệng cũng không ngừng, ân cần thăm hỏi cả nhà.
Bốn phía đều rối loạn.
Mấy người trẻ tuổi chen chúc với Kỷ Thiều nhìn thấy đều há hốc mồm, hiếu kỳ hỏi bác gái, “Dì à, sao dì biết sắp có chuyện xảy ra?”
Bác gái nói, “Nhìn nhiều thì biết.”
Kỷ Thiều nghe mà cảm thấy quái dị, hắn liếc nhìn bác gái, bà ta cười cười nhìn hắn, trong nụ cười kia có ảo giác như mang theo lấy lòng.
“Móa, sẽ không chết người đi à.”
Liễu Thần cũng đứng lên.
Kỷ Thiều nói, “Chắc sẽ không.”
Theo lý thuyết, nhân viên tàu ra tay có chừng mực, tối đa chỉ là giáo huấn một chút.
“Đầu năm nay ngồi xe lửa cũng không yên.” Bác gái vỗ vỗ ống quần, “Sớm biết như vậy thì đã nghe lời của con gái, đi xe khách cho an toàn.”
Lần này đáp lại vẫn là mấy người trẻ tuổi bên cạnh.
“Dì à, không trách nhân viên tàu được, ba người đàn ông đó quá hung hăng, mắng chửi người ta, còn muốn động thủ đánh phụ nữ.”
“Vậy sao?” Bác gái nói, “Lớn tuổi, lỗ tai không tốt, dì chỉ nhìn thấy nên nói, nhưng không nghe rõ được.”
Mấy người trẻ tuổi đều có chút ngượng ngùng, bọn họ cảm thấy lời của bà dì này rất đúng.
Bọn họ đều đang nói chuyện, không chú ý đến bên kia, không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nghe những người khác hô lên.
Bác gái than một tiếng, “Mấy người này độc ác thật, ta nghe nói trên cơ thể của con người có khá nhiều loại huyệt vị, ai mà biết có…”
Bà không có nói tiếp nữa.
Mấy người Kỷ Thiều đều nghe ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này.
Mọi người trong toa xe bị động tĩnh lớn như vậy hấp dẫn, một bên xem náo nhiệt còn một bên sợ liên lụy đến mình, có hai người tiến lên can ngăn, lại bị nhân viên tàu kéo tới đánh.
Chỉ có Thôi Ngọc cùng người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn kia là không quan tâm đến.
Trưởng tàu đem mấy người tham dự ẩu đả mang đi, lúc lướt qua nhìn thấy Kỷ Thiều, ông ta khẽ giật mình, trong mấy người kia, có người đàn ông trung niên lúc trước hắn gặp phải ở chỗ lấy nước nóng, tình huống kém cỏi nhất, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, đã không đứng lên nổi.
Kỷ Thiều cảm giác tay của mình bị cái gì đó bắt lấy.
Thật lạnh.
Thôi Ngọc đột nhiên mở to mắt.
Liễu Thần ở bên cạnh thấy cậu nhìn qua, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, “Cậu rất mệt mỏi hả, ồn ào lớn như vậy lại có thể ngủ được.”
“Tôi ngủ sâu.” Thôi Ngọc lướt qua Liễu Thần, cậu nói với Kỷ Thiều, “Cậu ngồi đi.”
Kỷ Thiều còn chưa ngồi nóng chỗ, trong xe truyền đến tiếng loa, thông báo bổ sung giường nằm, Liễu Thần mang theo hành lý, “Tôi đi mua giường nằm, hai cậu ai muốn nằm thì nhắn tin cho tôi.”
Liễu Thần đi không bao lâu, cô gái kia trở về rồi.
Bác gái từ xa trông thấy cô, lập tức đứng dậy rời khỏi.
Mấy người trẻ tuổi cũng theo bác gái di chuyển đến chỗ khác, không gian thoáng cái rộng rãi không ít.
Kỷ Thiều uống một hớp nước, “Cậu nói thử xem bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì không?” Bị mang đi đã một lúc.
Thôi Ngọc hỏi, “Ai?”
Kỷ Thiều nói, “Những người vừa rồi tranh cãi với nhân viên tàu ấy.”
Hắn cọ vào chân Thôi Ngọc, “Vừa rồi cậu ngủ như heo.”
Thôi Ngọc cũng cọ lại, chân hai người dính sát, “Nằm mơ, nên không có tỉnh.”
Kỷ Thiều trêu chọc, “… Vậy nhất định là mộng đẹp.”
Thôi Ngọc lắc đầu, “Ác mộng.”
Kỷ Thiều lúc này mới phát giác sắc mặt của cậu không được tốt lắm, trắng bệch, “Có muốn ăn chút gì hay không?”
Thôi Ngọc dùng âm lượng chỉ Kỷ Thiều mới có thể nghe được nói, “Tôi muốn cậu hôn tôi.”
Kỷ Thiều khóe miệng co rút, rõ là làm nũng, nhưng người này nói lại nghiêm túc đến vậy.
“Nhiều người ở đây như vậy, sao mà hôn được.”
Thôi Ngọc mím môi, “Không sao hết.”
Không sao? Bọn họ cũng không phải bị mù, Kỷ Thiều có chút khó hiểu, bình thường Thôi Ngọc không có như vậy, tuy thích trêu chọc hắn, nhưng cũng không có không phân rõ địa điểm, thường thường xúc động đều là hắn.
Thôi Ngọc hạ môi, thoạt nhìn mất hứng, Kỷ Thiều nhịn không được trêu cậu, “Cậu ngứa miệng?”
Thôi Ngọc nói, “Chỗ nào cũng ngứa.”
Kỷ Thiều, “…”
Xe đến trạm, mấy hành khách đều bị mang ra ngoài, Kỷ Thiều quan sát từ cửa sổ, hắn không thấy được người đàn ông trung niên kia.
Chuyện đã xảy ra, tất cả mọi người đều đang nhao nhao bàn luận, thổn thức.
Dù sao cũng là việc không liên quan đến mình, tất cả mọi người đều giả vờ bình luận, cũng không quá coi vào đâu.
Kỷ Thiều nhớ đến tình cảnh của người đàn ông trung niên kia, đoán chừng sẽ không tốt đến đâu.
Chuyện đã qua, Kỷ Thiều muốn đi tiểu, hắn đưa máy mp3 cho Thôi Ngọc, “Tôi đi toa-lét.” Nhiều người, tay cũng nhiều, không để ý sẽ bị móc túi.
Thôi Ngọc nhíu mày, “Đừng xen vào chuyện gì.”
Kỷ Thiều cười, “Biết rồi.”
Hắn vận khí tốt, toa-lét không có người, nhanh đi vào giải quyết, lúc đi ra bị ngăn ở chỗ rửa tay.
Ngăn hắn chính là hai đứa nhỏ, tầm bảy tám tuổi, một trai một gái, mặt mày xinh xắn, trên tay đeo vòng bạc giống nhau, mấy người vây xem nói là sinh đôi long phượng.
Kỷ Thiều muốn đi, đứa bé trai kia giang hai tay chặn hắn lại.
“Anh trai, tụi em còn thiếu một người, anh chơi cùng tụi em được không?”
Kỷ Thiều nhướn mi, “Không được.”
Hắn nói với đứa bé trai kia, “Ở đây rất nhiều người, em tìm người khác đi, anh không thích chơi trò chơi.”
Đối phương vẫn không nhúc nhích.
Kỷ Thiều dở khóc dở cười, người xung quanh vậy mà đều đang nhìn hắn.
Bé gái ngước mắt trông mong nhìn hắn, “Anh trai, chơi một chút thôi.”
Kỷ Thiều nói, “Một chút cũng không chơi.”
Bé gái mếu máo, sắp khóc.
Người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ Kỷ Thiều, đại khái nói đúng là người trẻ tuổi bây giờ đều như vậy, chơi với trẻ con một chút cũng không được.
Kỷ Thiều xấu hổ bị chặn lại.
Hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì, lần này lại không muốn gật đầu.
Hai đứa bé kia hình như phi thường muốn chơi trò chơi với Kỷ Thiều, “Anh trai, trò chơi rất đơn giản, tụi em nói một câu, anh chỉ cần nói có thể là được.”
Nghe thì rất đơn giản, nhưng Kỷ Thiều lại nói, “Không được.”
Hắn nghi hoặc chính mình vừa rồi muốn đáp ứng, sao lúc nói ra lại trái ngược.
Kỷ Thiều dường như nghe được có người nói, “Hết giờ rồi.”
Sau một khắc, tất cả mọi người đều nhìn về phía sau Kỷ Thiều.
Hắn quay đầu lại, Thôi Ngọc đang đứng ở đó.
Kỷ Thiều quay người chỉ chỉ, hắn dừng lại, hai đứa bé vừa rồi nếu không đồng ý thì không buông tha, một chút cũng không chịu đi bây giờ lại trốn ở đằng sau người lớn, rụt rè e ngại.
Thôi Ngọc không nhìn nơi khác, chỉ nhìn thẳng vào Kỷ Thiều, “Không phải đã nói đừng xen vào chuyện của người khác sao?”
Kỷ Thiều nhún nhún, “Không có xen.”
Ngay cả trò chơi cũng không chơi cùng mấy bạn nhỏ.
Thôi Ngọc nói, “Người đông lắm, không có việc gì thì cũng đừng đi loạn.”
Kỷ Thiều giật giật khóe môi, “Bàng quang sắp nổ tung rồi.”
Hắn thấy hơi khó hiểu, nhìn lại thì không thấy hai đứa nhỏ nữa rồi, không biết chạy đi chơi chỗ nào.
Hai người trở lại chỗ ngồi, chỗ đó không bị ai chiếm, không giống nơi khác, vừa rời khỏi sẽ lập tức có người chiếm lấy ngồi nghỉ một lát.
Kỷ Thiều mở gói đậu phộng ra bắt đầu ăn, ăn gần hết một phần ba, hắn sững sờ, sao lại bị Thôi Ngọc nói trúng rồi.
Thôi Ngọc trầm mặc yên tĩnh, như là đang nghĩ chuyện gì đó.
Không biết qua bao lâu, Kỷ Thiều nhận được hai tin nhắn của Liễu Thần, tin thứ nhất là: tôi xuống xe rồi, tôi kể chuyện trên xe cho bố tôi nghe, bố tôi lỡ miệng nói, thì ra là mẹ của tôi mười mấy năm trước đã chết rồi.
Kỷ Thiều mở ra tin thứ hai: gửi cho các cậu hình chụp của mẹ tôi, nhờ các cậu nhìn một chút, nếu các cậu nhìn thấy cô gái giống như trong tấm ảnh, giúp tôi lấy phương thức liên lạc với cô ấy, tôi muốn hỏi thăm, cô ấy rất có thể là thân nhân của mẹ tôi.
Còn có, lúc ấy quá đông người, tôi không thấy rõ phía sau lắm, hình như là tóc dài?
Kỷ Thiều nhận được một tấm hình, trắng đen.
Trong ảnh là một cô gái rất trẻ tuổi, chải tóc đều sang hai bên, gương mặt thanh tú, ánh mắt hữu thần, cô mặc áo khoác lông ở bên ngoài, bên trong là áo len cổ cao, sạch sẽ gọn gàng.
Tay cầm điện thoại của Kỷ Thiều bắt đầu run lên, hắn ngẩng đầu, cô gái kia đang nhìn hắn.
Reloader: Tiểu Bạch
Phía sau phát sinh tranh cãi, nhân viên tàu kia là một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi, xe con bị chặn đầu lại trong lối đi nhỏ, tiến thối lưỡng nan.
Cô đang giằng co với mấy hành khách.
Một bên muốn đi qua, một bên không chịu di chuyển, ngữ khí đều rất hung hăng, tỏa ra mùi thuốc súng.
Trong xe quá chật, vốn chỉ là chuyện nhỏ, lại bị xé ra to.
Tất cả hành khách xung quanh đều xem náo nhiệt, còn ngại chưa đủ rảnh, người thì góp gió, người thì châm thêm lửa, hành động thọc gậy bánh xe.
Kỷ Thiều đứng nhìn ở đằng kia, nghĩ rằng mọi chuyện đã đi quá xa.
Cô nhân viên tàu không biết mắng cái gì, láng máng mấy chữ như rác rưởi các loại, mấy tên đàn ông sắc mặt đều tái nhợt, “Con đĩ kia, mày chửi ai đó!”
Lời này quá khó nghe rồi.
Mấy phụ nữ xung quanh đều ghét bỏ, nhịn không được chửi một câu.
Kỷ Thiều nghe xong một hồi, chợt có tiếng vỗ tay vang lên.
Trưởng tàu mang theo hai nam nhân viên tới, mấy người trên đường đều lách sang hai bên.
Mấy người trẻ tuổi bên cạnh Kỷ Thiều cứ thế mà toàn bộ chen về bên này.
Cô gái đối diện còn chưa có trở lại, cô vừa đi thì chỗ ngồi đã bị một bác gái chiếm lấy, bác gái kia gương mặt có chút vàng vọt, giống như đã rất quen thuộc, không ngừng tìm người nói chuyện.
Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn kia vẫn xem báo như cũ, hắn dường như xem đến xuất thần, không nhìn thấy, không nghe được.
Bác gái kia thì thầm vài câu, di chuyển mặt trận, đến Thôi Ngọc.
Thôi Ngọc nhắm mắt lại, toàn thân phát ra khí tức xin đừng quấy rầy.
“…” Bác gái kia đưa mắt tới chỗ Liễu Thần, Liễu Thần không sợ bị người khác làm phiền, “Dì à, không khát sao?”
“Bạn học, chỉ có con phản ứng với dì.” Có người lên tiếng, bác gái kia được tiếp thêm dũng khí, khuôn mặt như đang tắm gió xuân, cười lên tất cả đều là nếp nhăn, “Dì không khát, dì có mang nước, cám ơn con nha bạn học.”
Liễu Thần khóe miệng co rút, cám ơn cái gì? Dì à, năng lực lý giải của ngài thật đặc biệt.
Bác gái giống như có một bụng lời muốn nói, lại làm cho bà khổ sở chính là, Liễu Thần nhổ ra một câu rồi sau đó không hé răng nửa chữ.
Liễu Thần cúi đầu lướt điện thoại, sự kiên nhẫn của hắn bình thường chỉ đặt trên những người phụ nữ từ 30 tuổi trở xuống.
Bác gái bị lạnh nhạt, bà bỗng nhiên thở dài, “Sắp xảy ra chuyện rồi.”
Kỷ Thiều thấy bên kia đã đánh nhau.
Nữ nhân viên tàu bị lôi kéo, cô và các đồng nghiệp cùng mấy hành khách tung quyền cước, uốn éo đánh nhau, miệng cũng không ngừng, ân cần thăm hỏi cả nhà.
Bốn phía đều rối loạn.
Mấy người trẻ tuổi chen chúc với Kỷ Thiều nhìn thấy đều há hốc mồm, hiếu kỳ hỏi bác gái, “Dì à, sao dì biết sắp có chuyện xảy ra?”
Bác gái nói, “Nhìn nhiều thì biết.”
Kỷ Thiều nghe mà cảm thấy quái dị, hắn liếc nhìn bác gái, bà ta cười cười nhìn hắn, trong nụ cười kia có ảo giác như mang theo lấy lòng.
“Móa, sẽ không chết người đi à.”
Liễu Thần cũng đứng lên.
Kỷ Thiều nói, “Chắc sẽ không.”
Theo lý thuyết, nhân viên tàu ra tay có chừng mực, tối đa chỉ là giáo huấn một chút.
“Đầu năm nay ngồi xe lửa cũng không yên.” Bác gái vỗ vỗ ống quần, “Sớm biết như vậy thì đã nghe lời của con gái, đi xe khách cho an toàn.”
Lần này đáp lại vẫn là mấy người trẻ tuổi bên cạnh.
“Dì à, không trách nhân viên tàu được, ba người đàn ông đó quá hung hăng, mắng chửi người ta, còn muốn động thủ đánh phụ nữ.”
“Vậy sao?” Bác gái nói, “Lớn tuổi, lỗ tai không tốt, dì chỉ nhìn thấy nên nói, nhưng không nghe rõ được.”
Mấy người trẻ tuổi đều có chút ngượng ngùng, bọn họ cảm thấy lời của bà dì này rất đúng.
Bọn họ đều đang nói chuyện, không chú ý đến bên kia, không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nghe những người khác hô lên.
Bác gái than một tiếng, “Mấy người này độc ác thật, ta nghe nói trên cơ thể của con người có khá nhiều loại huyệt vị, ai mà biết có…”
Bà không có nói tiếp nữa.
Mấy người Kỷ Thiều đều nghe ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này.
Mọi người trong toa xe bị động tĩnh lớn như vậy hấp dẫn, một bên xem náo nhiệt còn một bên sợ liên lụy đến mình, có hai người tiến lên can ngăn, lại bị nhân viên tàu kéo tới đánh.
Chỉ có Thôi Ngọc cùng người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn kia là không quan tâm đến.
Trưởng tàu đem mấy người tham dự ẩu đả mang đi, lúc lướt qua nhìn thấy Kỷ Thiều, ông ta khẽ giật mình, trong mấy người kia, có người đàn ông trung niên lúc trước hắn gặp phải ở chỗ lấy nước nóng, tình huống kém cỏi nhất, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, đã không đứng lên nổi.
Kỷ Thiều cảm giác tay của mình bị cái gì đó bắt lấy.
Thật lạnh.
Thôi Ngọc đột nhiên mở to mắt.
Liễu Thần ở bên cạnh thấy cậu nhìn qua, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, “Cậu rất mệt mỏi hả, ồn ào lớn như vậy lại có thể ngủ được.”
“Tôi ngủ sâu.” Thôi Ngọc lướt qua Liễu Thần, cậu nói với Kỷ Thiều, “Cậu ngồi đi.”
Kỷ Thiều còn chưa ngồi nóng chỗ, trong xe truyền đến tiếng loa, thông báo bổ sung giường nằm, Liễu Thần mang theo hành lý, “Tôi đi mua giường nằm, hai cậu ai muốn nằm thì nhắn tin cho tôi.”
Liễu Thần đi không bao lâu, cô gái kia trở về rồi.
Bác gái từ xa trông thấy cô, lập tức đứng dậy rời khỏi.
Mấy người trẻ tuổi cũng theo bác gái di chuyển đến chỗ khác, không gian thoáng cái rộng rãi không ít.
Kỷ Thiều uống một hớp nước, “Cậu nói thử xem bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì không?” Bị mang đi đã một lúc.
Thôi Ngọc hỏi, “Ai?”
Kỷ Thiều nói, “Những người vừa rồi tranh cãi với nhân viên tàu ấy.”
Hắn cọ vào chân Thôi Ngọc, “Vừa rồi cậu ngủ như heo.”
Thôi Ngọc cũng cọ lại, chân hai người dính sát, “Nằm mơ, nên không có tỉnh.”
Kỷ Thiều trêu chọc, “… Vậy nhất định là mộng đẹp.”
Thôi Ngọc lắc đầu, “Ác mộng.”
Kỷ Thiều lúc này mới phát giác sắc mặt của cậu không được tốt lắm, trắng bệch, “Có muốn ăn chút gì hay không?”
Thôi Ngọc dùng âm lượng chỉ Kỷ Thiều mới có thể nghe được nói, “Tôi muốn cậu hôn tôi.”
Kỷ Thiều khóe miệng co rút, rõ là làm nũng, nhưng người này nói lại nghiêm túc đến vậy.
“Nhiều người ở đây như vậy, sao mà hôn được.”
Thôi Ngọc mím môi, “Không sao hết.”
Không sao? Bọn họ cũng không phải bị mù, Kỷ Thiều có chút khó hiểu, bình thường Thôi Ngọc không có như vậy, tuy thích trêu chọc hắn, nhưng cũng không có không phân rõ địa điểm, thường thường xúc động đều là hắn.
Thôi Ngọc hạ môi, thoạt nhìn mất hứng, Kỷ Thiều nhịn không được trêu cậu, “Cậu ngứa miệng?”
Thôi Ngọc nói, “Chỗ nào cũng ngứa.”
Kỷ Thiều, “…”
Xe đến trạm, mấy hành khách đều bị mang ra ngoài, Kỷ Thiều quan sát từ cửa sổ, hắn không thấy được người đàn ông trung niên kia.
Chuyện đã xảy ra, tất cả mọi người đều đang nhao nhao bàn luận, thổn thức.
Dù sao cũng là việc không liên quan đến mình, tất cả mọi người đều giả vờ bình luận, cũng không quá coi vào đâu.
Kỷ Thiều nhớ đến tình cảnh của người đàn ông trung niên kia, đoán chừng sẽ không tốt đến đâu.
Chuyện đã qua, Kỷ Thiều muốn đi tiểu, hắn đưa máy mp3 cho Thôi Ngọc, “Tôi đi toa-lét.” Nhiều người, tay cũng nhiều, không để ý sẽ bị móc túi.
Thôi Ngọc nhíu mày, “Đừng xen vào chuyện gì.”
Kỷ Thiều cười, “Biết rồi.”
Hắn vận khí tốt, toa-lét không có người, nhanh đi vào giải quyết, lúc đi ra bị ngăn ở chỗ rửa tay.
Ngăn hắn chính là hai đứa nhỏ, tầm bảy tám tuổi, một trai một gái, mặt mày xinh xắn, trên tay đeo vòng bạc giống nhau, mấy người vây xem nói là sinh đôi long phượng.
Kỷ Thiều muốn đi, đứa bé trai kia giang hai tay chặn hắn lại.
“Anh trai, tụi em còn thiếu một người, anh chơi cùng tụi em được không?”
Kỷ Thiều nhướn mi, “Không được.”
Hắn nói với đứa bé trai kia, “Ở đây rất nhiều người, em tìm người khác đi, anh không thích chơi trò chơi.”
Đối phương vẫn không nhúc nhích.
Kỷ Thiều dở khóc dở cười, người xung quanh vậy mà đều đang nhìn hắn.
Bé gái ngước mắt trông mong nhìn hắn, “Anh trai, chơi một chút thôi.”
Kỷ Thiều nói, “Một chút cũng không chơi.”
Bé gái mếu máo, sắp khóc.
Người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ Kỷ Thiều, đại khái nói đúng là người trẻ tuổi bây giờ đều như vậy, chơi với trẻ con một chút cũng không được.
Kỷ Thiều xấu hổ bị chặn lại.
Hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì, lần này lại không muốn gật đầu.
Hai đứa bé kia hình như phi thường muốn chơi trò chơi với Kỷ Thiều, “Anh trai, trò chơi rất đơn giản, tụi em nói một câu, anh chỉ cần nói có thể là được.”
Nghe thì rất đơn giản, nhưng Kỷ Thiều lại nói, “Không được.”
Hắn nghi hoặc chính mình vừa rồi muốn đáp ứng, sao lúc nói ra lại trái ngược.
Kỷ Thiều dường như nghe được có người nói, “Hết giờ rồi.”
Sau một khắc, tất cả mọi người đều nhìn về phía sau Kỷ Thiều.
Hắn quay đầu lại, Thôi Ngọc đang đứng ở đó.
Kỷ Thiều quay người chỉ chỉ, hắn dừng lại, hai đứa bé vừa rồi nếu không đồng ý thì không buông tha, một chút cũng không chịu đi bây giờ lại trốn ở đằng sau người lớn, rụt rè e ngại.
Thôi Ngọc không nhìn nơi khác, chỉ nhìn thẳng vào Kỷ Thiều, “Không phải đã nói đừng xen vào chuyện của người khác sao?”
Kỷ Thiều nhún nhún, “Không có xen.”
Ngay cả trò chơi cũng không chơi cùng mấy bạn nhỏ.
Thôi Ngọc nói, “Người đông lắm, không có việc gì thì cũng đừng đi loạn.”
Kỷ Thiều giật giật khóe môi, “Bàng quang sắp nổ tung rồi.”
Hắn thấy hơi khó hiểu, nhìn lại thì không thấy hai đứa nhỏ nữa rồi, không biết chạy đi chơi chỗ nào.
Hai người trở lại chỗ ngồi, chỗ đó không bị ai chiếm, không giống nơi khác, vừa rời khỏi sẽ lập tức có người chiếm lấy ngồi nghỉ một lát.
Kỷ Thiều mở gói đậu phộng ra bắt đầu ăn, ăn gần hết một phần ba, hắn sững sờ, sao lại bị Thôi Ngọc nói trúng rồi.
Thôi Ngọc trầm mặc yên tĩnh, như là đang nghĩ chuyện gì đó.
Không biết qua bao lâu, Kỷ Thiều nhận được hai tin nhắn của Liễu Thần, tin thứ nhất là: tôi xuống xe rồi, tôi kể chuyện trên xe cho bố tôi nghe, bố tôi lỡ miệng nói, thì ra là mẹ của tôi mười mấy năm trước đã chết rồi.
Kỷ Thiều mở ra tin thứ hai: gửi cho các cậu hình chụp của mẹ tôi, nhờ các cậu nhìn một chút, nếu các cậu nhìn thấy cô gái giống như trong tấm ảnh, giúp tôi lấy phương thức liên lạc với cô ấy, tôi muốn hỏi thăm, cô ấy rất có thể là thân nhân của mẹ tôi.
Còn có, lúc ấy quá đông người, tôi không thấy rõ phía sau lắm, hình như là tóc dài?
Kỷ Thiều nhận được một tấm hình, trắng đen.
Trong ảnh là một cô gái rất trẻ tuổi, chải tóc đều sang hai bên, gương mặt thanh tú, ánh mắt hữu thần, cô mặc áo khoác lông ở bên ngoài, bên trong là áo len cổ cao, sạch sẽ gọn gàng.
Tay cầm điện thoại của Kỷ Thiều bắt đầu run lên, hắn ngẩng đầu, cô gái kia đang nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.