Tôi Vô Tình Biến Nam Chính Thành Tên Bệnh Kiều
Chương 5: Cửa tiệm cafe.
Tori00Like
06/03/2024
...
Sáng sớm tinh mơ, Trạch An tỉnh dậy trong cửa tiệm cafe xinh xắn ấm áp. Đó là một ngôi nhà gỗ được decor tông màu vàng cam nằm ngay trung tâm thị trấn North Somalli. Trạch An đã kiếm tiền bằng việc bán khoáng thạch dựa theo ký ức kiếp trước, tiền bạc thật sự chẳng là vấn đề gì trong kiếp này.
Trạch An rất hài lòng với nơi ở mới, thị trấn này cách rất xa trung tâm cuộc chiến giữ Anh Hùng và Ma Vương. Ngoại trừ là nơi cung cấp lương thực cho vương quốc thì hoàn toàn mờ nhạt trước tầm mắt người đời.
Sức mạnh phép thuật của Trạch An có thuộc tính Thủy, nên cậu pha cafe lẫn các loại đồ uống khác rất ngon. Không mất quá nhiều thời gian, quán cafe của cậu đã trở thành địa điểm yêu thích của người dân trong thị trấn.
Ngày hôm nay Trạch An dậy sớm như vậy là vì muốn tới buổi họp chợ hàng tháng mà mọi người hay đề cập đến. Đây là thời điểm các thương nhân từ vùng xa sẽ tới đây buôn bán trao đổi hàng hoá. Trong túi có tiền rủng rỉnh thế này, đương nhiên là Trạch An muốn trải nghiệm lại cảm giác con nhà giàu vung tiền như rác rồi.
"Cút ra, đồ xúi quẩy này!"
"Là bán ma tộc cũng dám tới đây ăn xin hả."
"Ôi, bốc mùi quá!"
Những tiếng xì xào vang lên thu hút sự chú ý của Trạch An.
Một đứa trẻ bẩn thỉu đang bị các thương nhân xua đuổi với vẻ mặt ghét bỏ, trong khi người dân xung quanh chỉ đứng nhìn hoặc chỉ trỏ bàn tán.
"Là bán ma tộc sao? Lần đầu tiên tôi gặp được đấy."
"Tôi nghe người quen nói mẹ của thằng nhóc này là một kỹ nữ ở thành phố ven biển, luôn bám theo đoàn thương buôn để làm ăn xin." một nữ thương nhân có chút thương hại giải thích "Nó cũng khá thông minh, vì ngoại hình ma tộc và bán ma tộc không khác nhau mấy, nếu không có sự lời nói của nhóm thương buôn chúng tôi thì chắc chắn sẽ bị lính tuần tra giết chết."
Trạch An chỉ bình tĩnh quan sát tất cả, tựa như mặt hồ yên ả không chút gợn sóng. Nếu là ở kiếp trước, có lẽ cậu sẽ ra tay giúp đỡ một đứa trẻ đáng thương như vậy, thậm chí còn cưu mang đứa bé đó không chừng. Nhưng Trạch An đã trải qua nhiều chuyện rồi, trái tim nhiệt huyết cũng dần nguội lạnh.
Dựa trên kinh nghiệm đọc tiểu thuyết, cái kịch bản nam chính đáng thương bị mọi người xa lánh này xuất hiện rất nhiều, dù đứa trẻ đó không phải nam chính đi chăng nữa thì cũng là một cục phiền toái lớn.
Từ đằng sau lưng của Trạch An, một cô gái tóc nâu với gương mặt tàng nhang, đôi mắt trong trẻo màu xanh lá đi về phía nhóm thương nhân cùng đứa trẻ. Cô gái tức giận nói "Các người không thể đối xử nhẫn tâm như vậy với một đứa trẻ!"
Trạch An liếc nhìn một cái, lập tức nhận ra cô gái này là khách quen tiệm cậu.
Thiếu nữ lòng mang đầy sự chính nghĩa và nhân hậu, dịu dàng đỡ cậu bé đứng dậy, sau đó dũng cảm bước đi trước ánh nhìn của mọi người.
Trạch An âm thầm tặc lưỡi, chị khách à, đọc sách vở nhiều vào. Người ta xa lánh ma tộc không phải không có lý do đâu.
Trải qua bước nhạc đệm này, Trạch An cũng chẳng còn tâm trạng để mua sắm. Cậu tới quầy thịt cá mua một ít thịt xông khói rồi trở về tiệm cafe.
Đi bộ từ đằng xa nhìn về phía quán, Trạch An đã nhìn thấy hai ôn thần đứng trước cửa nhà mình.
"Chủ... chủ tiệm, chào buổi sáng!" cô gái tóc nâu mỉm cười ngượng ngùng, bên cạnh là cậu bé bán ma tộc trầm lặng đứng phía sau.
"..." đcm cô tới đây làm gì? Sao lại đem vía dữ tới cửa tiệm của tôi chứ? Trạch An nghiến răng nghiến lợi oán thầm.
"Tôi có thể cho đứa trẻ này vào bên trong được không?" cô gái tóc nâu hiểu rõ yêu cầu của bản thân thật vô lý, ý định ban đầu của cô chỉ muốn giúp đứa trẻ đáng thương không bị đánh đập mà thôi, nhưng cô không dám đưa đứa trẻ này về nhà mình vì sợ ba mẹ tức giận.
Trạch An kiềm chế cảm xúc nghẹn khuất trong lòng, mỉm cười ôn hoà đáp lại "Đương nhiên là được rồi."
Trạch An mang ra một ly cà phê sữa tươi cho cô gái tóc nâu, một ly cacao nóng cho đứa trẻ bán ma tộc, còn có bánh bông lan trứng muối cùng bánh su kem mới ra lò.
Đứa trẻ ăn như hổ đói, khiến cho cô gái tóc nâu có chút lo lắng cũng vô cùng xúc động.
"Thật sự rất cảm ơn, nếu không có Liam thì tôi không biết nên làm thế nào nữa." cô gái tóc nâu thở dài một hơi.
"Đừng khách sáo." Trạch An xua tay, trong lòng chỉ muốn bọn họ ăn uống xong xuôi rồi nhanh chóng rời ra khỏi đây.
"Đứa trẻ này thật sự rất đáng thương, rõ ràng sinh ra mang dòng máu ma tộc cũng chẳng phải lỗi của nó." cô gái tóc nâu lại nói, dường như muốn nhận được sự đồng tình của Trạch An.
Haizz, cái đoạn hội thoại dầu muối này...
Trạch An chỉ muốn bùng nổ lên lớp giảng đạo lý với mấy thánh mẫu kiểu này ngay lập tức.
"Vậy cô dự định sau này làm thế này? Nhận nuôi đứa bé này sao?" giọng điệu của Trạch An thản nhiên hỏi.
"Nhận nuôi? Việc này..." cô gái tóc nâu có chút lúng túng "Tôi... tôi vẫn còn trẻ như vậy, việc này không thích hợp lắm."
Ha, nhàm chán. Trạch An nhủ thầm. Ra chỉ là hàng thánh mẫu nửa mùa! Thôi không được chửi bậy, khách hàng là thượng đế!
Sáng sớm tinh mơ, Trạch An tỉnh dậy trong cửa tiệm cafe xinh xắn ấm áp. Đó là một ngôi nhà gỗ được decor tông màu vàng cam nằm ngay trung tâm thị trấn North Somalli. Trạch An đã kiếm tiền bằng việc bán khoáng thạch dựa theo ký ức kiếp trước, tiền bạc thật sự chẳng là vấn đề gì trong kiếp này.
Trạch An rất hài lòng với nơi ở mới, thị trấn này cách rất xa trung tâm cuộc chiến giữ Anh Hùng và Ma Vương. Ngoại trừ là nơi cung cấp lương thực cho vương quốc thì hoàn toàn mờ nhạt trước tầm mắt người đời.
Sức mạnh phép thuật của Trạch An có thuộc tính Thủy, nên cậu pha cafe lẫn các loại đồ uống khác rất ngon. Không mất quá nhiều thời gian, quán cafe của cậu đã trở thành địa điểm yêu thích của người dân trong thị trấn.
Ngày hôm nay Trạch An dậy sớm như vậy là vì muốn tới buổi họp chợ hàng tháng mà mọi người hay đề cập đến. Đây là thời điểm các thương nhân từ vùng xa sẽ tới đây buôn bán trao đổi hàng hoá. Trong túi có tiền rủng rỉnh thế này, đương nhiên là Trạch An muốn trải nghiệm lại cảm giác con nhà giàu vung tiền như rác rồi.
"Cút ra, đồ xúi quẩy này!"
"Là bán ma tộc cũng dám tới đây ăn xin hả."
"Ôi, bốc mùi quá!"
Những tiếng xì xào vang lên thu hút sự chú ý của Trạch An.
Một đứa trẻ bẩn thỉu đang bị các thương nhân xua đuổi với vẻ mặt ghét bỏ, trong khi người dân xung quanh chỉ đứng nhìn hoặc chỉ trỏ bàn tán.
"Là bán ma tộc sao? Lần đầu tiên tôi gặp được đấy."
"Tôi nghe người quen nói mẹ của thằng nhóc này là một kỹ nữ ở thành phố ven biển, luôn bám theo đoàn thương buôn để làm ăn xin." một nữ thương nhân có chút thương hại giải thích "Nó cũng khá thông minh, vì ngoại hình ma tộc và bán ma tộc không khác nhau mấy, nếu không có sự lời nói của nhóm thương buôn chúng tôi thì chắc chắn sẽ bị lính tuần tra giết chết."
Trạch An chỉ bình tĩnh quan sát tất cả, tựa như mặt hồ yên ả không chút gợn sóng. Nếu là ở kiếp trước, có lẽ cậu sẽ ra tay giúp đỡ một đứa trẻ đáng thương như vậy, thậm chí còn cưu mang đứa bé đó không chừng. Nhưng Trạch An đã trải qua nhiều chuyện rồi, trái tim nhiệt huyết cũng dần nguội lạnh.
Dựa trên kinh nghiệm đọc tiểu thuyết, cái kịch bản nam chính đáng thương bị mọi người xa lánh này xuất hiện rất nhiều, dù đứa trẻ đó không phải nam chính đi chăng nữa thì cũng là một cục phiền toái lớn.
Từ đằng sau lưng của Trạch An, một cô gái tóc nâu với gương mặt tàng nhang, đôi mắt trong trẻo màu xanh lá đi về phía nhóm thương nhân cùng đứa trẻ. Cô gái tức giận nói "Các người không thể đối xử nhẫn tâm như vậy với một đứa trẻ!"
Trạch An liếc nhìn một cái, lập tức nhận ra cô gái này là khách quen tiệm cậu.
Thiếu nữ lòng mang đầy sự chính nghĩa và nhân hậu, dịu dàng đỡ cậu bé đứng dậy, sau đó dũng cảm bước đi trước ánh nhìn của mọi người.
Trạch An âm thầm tặc lưỡi, chị khách à, đọc sách vở nhiều vào. Người ta xa lánh ma tộc không phải không có lý do đâu.
Trải qua bước nhạc đệm này, Trạch An cũng chẳng còn tâm trạng để mua sắm. Cậu tới quầy thịt cá mua một ít thịt xông khói rồi trở về tiệm cafe.
Đi bộ từ đằng xa nhìn về phía quán, Trạch An đã nhìn thấy hai ôn thần đứng trước cửa nhà mình.
"Chủ... chủ tiệm, chào buổi sáng!" cô gái tóc nâu mỉm cười ngượng ngùng, bên cạnh là cậu bé bán ma tộc trầm lặng đứng phía sau.
"..." đcm cô tới đây làm gì? Sao lại đem vía dữ tới cửa tiệm của tôi chứ? Trạch An nghiến răng nghiến lợi oán thầm.
"Tôi có thể cho đứa trẻ này vào bên trong được không?" cô gái tóc nâu hiểu rõ yêu cầu của bản thân thật vô lý, ý định ban đầu của cô chỉ muốn giúp đứa trẻ đáng thương không bị đánh đập mà thôi, nhưng cô không dám đưa đứa trẻ này về nhà mình vì sợ ba mẹ tức giận.
Trạch An kiềm chế cảm xúc nghẹn khuất trong lòng, mỉm cười ôn hoà đáp lại "Đương nhiên là được rồi."
Trạch An mang ra một ly cà phê sữa tươi cho cô gái tóc nâu, một ly cacao nóng cho đứa trẻ bán ma tộc, còn có bánh bông lan trứng muối cùng bánh su kem mới ra lò.
Đứa trẻ ăn như hổ đói, khiến cho cô gái tóc nâu có chút lo lắng cũng vô cùng xúc động.
"Thật sự rất cảm ơn, nếu không có Liam thì tôi không biết nên làm thế nào nữa." cô gái tóc nâu thở dài một hơi.
"Đừng khách sáo." Trạch An xua tay, trong lòng chỉ muốn bọn họ ăn uống xong xuôi rồi nhanh chóng rời ra khỏi đây.
"Đứa trẻ này thật sự rất đáng thương, rõ ràng sinh ra mang dòng máu ma tộc cũng chẳng phải lỗi của nó." cô gái tóc nâu lại nói, dường như muốn nhận được sự đồng tình của Trạch An.
Haizz, cái đoạn hội thoại dầu muối này...
Trạch An chỉ muốn bùng nổ lên lớp giảng đạo lý với mấy thánh mẫu kiểu này ngay lập tức.
"Vậy cô dự định sau này làm thế này? Nhận nuôi đứa bé này sao?" giọng điệu của Trạch An thản nhiên hỏi.
"Nhận nuôi? Việc này..." cô gái tóc nâu có chút lúng túng "Tôi... tôi vẫn còn trẻ như vậy, việc này không thích hợp lắm."
Ha, nhàm chán. Trạch An nhủ thầm. Ra chỉ là hàng thánh mẫu nửa mùa! Thôi không được chửi bậy, khách hàng là thượng đế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.