Chương 4
A Dạ
24/11/2023
Nhìn thấy chúng tôi như vậy, anh ấy lộ rõ vẻ mặt bối rối và tức giận.
Tôi vội vàng đẩy Cố Tư Thành ra: "Vừa rồi thang máy bị lắc mạnh. Cảm ơn anh Cố đã giúp đỡ tôi."
Sự thất vọng trong mắt Cố Tư Thành ngày càng đậm nét, anh cười lạnh rồi nói: "Không có gì."
Khi tôi đi ngang qua Trần Cảnh Hàn, cố gắng cúi đầu vì cảm thấy tội lỗi, rồi vội vàng rời đi. Sau ngày hôm đó, Cố Tư Thành thường xuyên ở cùng Trần Cảnh Hàn, mọi người trong công ty đều nói bọn họ đang hẹn hò với nhau. Thật tốt, sau khi độc thân nhiều năm như vậy, đã đến lúc anh ấy phải có một người cho riêng mình.
Ngày sinh nhật của mẹ, tôi vẫn không chịu đến, bởi vì Cố Tư Thành đã đi mang theo Trần Cảnh Hàn. Mẹ tôi gọi điện mắng một lúc lâu, rồi bắt đầu hỏi tại sao ngay từ đầu tôi lại chia tay Cố Tư Thành.
Bà ấy rất thích Cố Tư Thành, khi còn nhỏ bà ấy còn nói đùa muốn Cố Tư Thành làm con rể, hiện tại bà ấy cũng đang nghĩ đến việc để cho tôi và anh ấy đến với nhau. Nhưng chúng tôi thực sự không hợp.
“Mẹ ơi, chúng con chỉ ở mức bạn bè thôi.”
"Chết tiệt, con đúng là một đứa hư hỏng, chắc con đã làm rất nhiều người tổn thương. Sao tôi lại có đứa con này! Con làm gì mà mấy hôm nay người ta gọi mẹ liên tục?."
“Cái gì?” Tôi nhảy dựng lên, tâm trí của tôi đang rối bời, đột nhiên thông suốt hẳn.
Trong điện thoại, mẹ tôi tức giận nói: “Hôm qua, có một người đàn ông gọi điện cho mẹ, vừa mở miệng đã gọi tôi là chị, khiến tôi sặc suýt chết. Nói chuyện với cậu ta một lúc, mẹ mới nhận ra đó lại là hoa đào của con, một đứa gái hư hỏng, suốt ngày gây ra món nợ đào hoa.”
Người duy nhất gọi tôi là chị, có thể là cậu bé ở quán bar hôm đó. Khi đó cậu ấy bị đám người phụ nữ cuồng trai đẹp chặn lại trong quán bar để tỏ tình. Thấy cậu ấy sắp khóc, nên tôi ra ngoài giải cứu và nói dối cậu ta là bạn trai của tôi.
Cậu ấy tên là Hạ Phi, thằng bé muốn trả ơn nên xin số điện thoại của tôi. Vì không muốn bị làm phiền nên đã cho cậu ấy số điện thoại của mẹ tôi, không ngờ cậu ấy lại gọi điện cho bà.
“Mẹ không nói cho cậu ấy biết con ở đâu phải không?”
Mẹ tôi cười: “Con nghĩ sao?”
Vừa dứt lời, tôi đã nghe tiếng cậu bé bên cạnh mẹ tôi: “Dì ơi, đây có phải số điện thoại của con gái dì không?”
Mẹ kiếp! Cậu ấy thực sự đã đến dự tiệc sinh nhật của mẹ tôi! Đó có phải là… Cố Tư Thành cũng đến.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức xuống giường: “Mẹ đừng nói nữa, con lập tức sang ngay.”
Mẹ tôi mỉm cười và nói: “Được rồi, được rồi, đi nào.”
Càng nghe giọng điệu vui vẻ của bà ấy, tôi càng thấy bà ấy đang chuẩn bị xem kịch vui. Không có thời gian trang điểm, nên tôi cứ để vậy mà lao đến buổi tiệc.
Nhưng không ngờ người mở cửa cho tôi lại là Cố Tư Thành, khi nhìn thấy người đến tôi, anh ấy hơi giật mình. Sau đó anh ấy kéo tôi vào phòng tắm.
"Cố… anh Cố."
Cố Tư Thành trông rất không vui và tức giận, hỏi tôi: "Thằng bé đó là sao vậy?"
"Cậu ấy… cậu ấy là bạn của tôi."
"Ồ, em lại lừa anh, Diệp Ly, em có thể nói thật một lần được không?"
Tôi đang định lảng tránh, không muốn giải thích, thì có tiếng gõ cửa. Từ bên ngoài giọng nói của Hạ Phi và Trần Cảnh Hàn vang lên.
“Chị, chị có trong đó không?”
"Tư Thành, cậu... đang làm gì vậy?"
Cố Tư Thành hoàn toàn không để ý tới người bên ngoài, ấn lưng tôi vào bồn rửa tay, rồi lại hỏi tôi và Hạ Phi là chuyện gì.
Tôi chống tay vào bồn rửa để không bị ngã, nghiêng người ra sau, cười nói: "Tôi là một kẻ cặn bã, vô tâm, anh Cố không biết sao? Giữa tôi và cậu ấy rốt cuộc là chuyện gì, anh còn cần giải thích?"
“Diệp Ly!” Anh gầm gừ, hai mắt trợn lên, như muốn ăn thịt tôi.
Mẹ tôi ở ngoài cửa hét lớn: “Con làm gì vậy, ra ngoài ngay.”
Cố Tư Thành đứng dậy, tức giận mở cửa, nhìn chằm chằm Hạ Phi một hồi, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Hát xong Happy Birthday, tôi kéo Hạ Phi chạy thật nhanh. Nếu ở lại lâu hơn chút nữa, bữa tiệc sinh nhật của mẹ tôi sẽ trở thành chiến trường. Cố Tư Thành nhìn theo tôi bằng ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
Sau khi rời khỏi nhà, tôi hỏi Hạ Phi: “Cậu tìm tôi có việc gì?”
Cậu ấy cười vô cùng vui vẻ: “Lần trước chị đã giúp tôi, tôi nói sẽ trả ơn chị.”
“Không, cậu không cần phải trả ơn tôi nữa.”
Cậu ấy dừng lại trước mặt tôi, nghiêm túc nói: “Nếu em nói em yêu chị từ cái nhìn đầu tiên, chị có tin không?”
Tôi tiến lên một bước, chạm vào mặt cậu ấy, cười đến chảy cả nước mắt: “Ha ha, nếu nói muốn ngủ với tôi thì tôi còn tin, chứ đừng nói cái gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
Tôi vội vàng đẩy Cố Tư Thành ra: "Vừa rồi thang máy bị lắc mạnh. Cảm ơn anh Cố đã giúp đỡ tôi."
Sự thất vọng trong mắt Cố Tư Thành ngày càng đậm nét, anh cười lạnh rồi nói: "Không có gì."
Khi tôi đi ngang qua Trần Cảnh Hàn, cố gắng cúi đầu vì cảm thấy tội lỗi, rồi vội vàng rời đi. Sau ngày hôm đó, Cố Tư Thành thường xuyên ở cùng Trần Cảnh Hàn, mọi người trong công ty đều nói bọn họ đang hẹn hò với nhau. Thật tốt, sau khi độc thân nhiều năm như vậy, đã đến lúc anh ấy phải có một người cho riêng mình.
Ngày sinh nhật của mẹ, tôi vẫn không chịu đến, bởi vì Cố Tư Thành đã đi mang theo Trần Cảnh Hàn. Mẹ tôi gọi điện mắng một lúc lâu, rồi bắt đầu hỏi tại sao ngay từ đầu tôi lại chia tay Cố Tư Thành.
Bà ấy rất thích Cố Tư Thành, khi còn nhỏ bà ấy còn nói đùa muốn Cố Tư Thành làm con rể, hiện tại bà ấy cũng đang nghĩ đến việc để cho tôi và anh ấy đến với nhau. Nhưng chúng tôi thực sự không hợp.
“Mẹ ơi, chúng con chỉ ở mức bạn bè thôi.”
"Chết tiệt, con đúng là một đứa hư hỏng, chắc con đã làm rất nhiều người tổn thương. Sao tôi lại có đứa con này! Con làm gì mà mấy hôm nay người ta gọi mẹ liên tục?."
“Cái gì?” Tôi nhảy dựng lên, tâm trí của tôi đang rối bời, đột nhiên thông suốt hẳn.
Trong điện thoại, mẹ tôi tức giận nói: “Hôm qua, có một người đàn ông gọi điện cho mẹ, vừa mở miệng đã gọi tôi là chị, khiến tôi sặc suýt chết. Nói chuyện với cậu ta một lúc, mẹ mới nhận ra đó lại là hoa đào của con, một đứa gái hư hỏng, suốt ngày gây ra món nợ đào hoa.”
Người duy nhất gọi tôi là chị, có thể là cậu bé ở quán bar hôm đó. Khi đó cậu ấy bị đám người phụ nữ cuồng trai đẹp chặn lại trong quán bar để tỏ tình. Thấy cậu ấy sắp khóc, nên tôi ra ngoài giải cứu và nói dối cậu ta là bạn trai của tôi.
Cậu ấy tên là Hạ Phi, thằng bé muốn trả ơn nên xin số điện thoại của tôi. Vì không muốn bị làm phiền nên đã cho cậu ấy số điện thoại của mẹ tôi, không ngờ cậu ấy lại gọi điện cho bà.
“Mẹ không nói cho cậu ấy biết con ở đâu phải không?”
Mẹ tôi cười: “Con nghĩ sao?”
Vừa dứt lời, tôi đã nghe tiếng cậu bé bên cạnh mẹ tôi: “Dì ơi, đây có phải số điện thoại của con gái dì không?”
Mẹ kiếp! Cậu ấy thực sự đã đến dự tiệc sinh nhật của mẹ tôi! Đó có phải là… Cố Tư Thành cũng đến.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức xuống giường: “Mẹ đừng nói nữa, con lập tức sang ngay.”
Mẹ tôi mỉm cười và nói: “Được rồi, được rồi, đi nào.”
Càng nghe giọng điệu vui vẻ của bà ấy, tôi càng thấy bà ấy đang chuẩn bị xem kịch vui. Không có thời gian trang điểm, nên tôi cứ để vậy mà lao đến buổi tiệc.
Nhưng không ngờ người mở cửa cho tôi lại là Cố Tư Thành, khi nhìn thấy người đến tôi, anh ấy hơi giật mình. Sau đó anh ấy kéo tôi vào phòng tắm.
"Cố… anh Cố."
Cố Tư Thành trông rất không vui và tức giận, hỏi tôi: "Thằng bé đó là sao vậy?"
"Cậu ấy… cậu ấy là bạn của tôi."
"Ồ, em lại lừa anh, Diệp Ly, em có thể nói thật một lần được không?"
Tôi đang định lảng tránh, không muốn giải thích, thì có tiếng gõ cửa. Từ bên ngoài giọng nói của Hạ Phi và Trần Cảnh Hàn vang lên.
“Chị, chị có trong đó không?”
"Tư Thành, cậu... đang làm gì vậy?"
Cố Tư Thành hoàn toàn không để ý tới người bên ngoài, ấn lưng tôi vào bồn rửa tay, rồi lại hỏi tôi và Hạ Phi là chuyện gì.
Tôi chống tay vào bồn rửa để không bị ngã, nghiêng người ra sau, cười nói: "Tôi là một kẻ cặn bã, vô tâm, anh Cố không biết sao? Giữa tôi và cậu ấy rốt cuộc là chuyện gì, anh còn cần giải thích?"
“Diệp Ly!” Anh gầm gừ, hai mắt trợn lên, như muốn ăn thịt tôi.
Mẹ tôi ở ngoài cửa hét lớn: “Con làm gì vậy, ra ngoài ngay.”
Cố Tư Thành đứng dậy, tức giận mở cửa, nhìn chằm chằm Hạ Phi một hồi, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Hát xong Happy Birthday, tôi kéo Hạ Phi chạy thật nhanh. Nếu ở lại lâu hơn chút nữa, bữa tiệc sinh nhật của mẹ tôi sẽ trở thành chiến trường. Cố Tư Thành nhìn theo tôi bằng ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
Sau khi rời khỏi nhà, tôi hỏi Hạ Phi: “Cậu tìm tôi có việc gì?”
Cậu ấy cười vô cùng vui vẻ: “Lần trước chị đã giúp tôi, tôi nói sẽ trả ơn chị.”
“Không, cậu không cần phải trả ơn tôi nữa.”
Cậu ấy dừng lại trước mặt tôi, nghiêm túc nói: “Nếu em nói em yêu chị từ cái nhìn đầu tiên, chị có tin không?”
Tôi tiến lên một bước, chạm vào mặt cậu ấy, cười đến chảy cả nước mắt: “Ha ha, nếu nói muốn ngủ với tôi thì tôi còn tin, chứ đừng nói cái gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.