Tôi Với Tên Cùng Bàn Chả Ưa Gì Nhau
Chương 31: *
Khúc Phong Hà
09/04/2024
Editor CO6TINY
Du Bạch nhìn Phương Tri Trúc, sắc mặt tối sầm lại: “ Dì đến đây làm gì?”
Nụ cười của Phương Tri Trúc phút chốc sượng trân, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Cô bước đến gần Du Bạch, cố gắng xoa dịu mối quan hệ giữa cả hai: “ Dì đến thay lão Du...”
Du Bạch gần như nghiến răng ken két: “Nếu Du Duy Minh không muốn tới thì đừng tới, bảo dì tới đây làm gì?”
Phần lớn học sinh đều ở bên ngoài hành lang, hành động của Du Bạch rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người, có người nhận ra Phương Tri Trúc nên mở miệng gọi một tiếng, “Cô Phương ạ.”
Phương Tri Trúc sượng chín cả người, phải cố lắm mới giữ được nụ cười trên môi, khẽ gật đầu với học sinh gọi cô.
Chu Tử Lâm thấy tình hình không đúng lắm, đang muốn tiến lên kéo Du Bạch, lại bị Lý Tư Diễn ngăn lại: “Đi tìm Trần Phi Dự.”
Chu Tử Lâm không hiểu gì chỉ ừ một tiếng, đi xuống lầu tìm Trần Phi Dự.
Du Bạch đi tới trước mặt Phương Tri Trúc, cậu cao hơn hẳn một cái đầu, khi cậu đến gần, Phương Tri Trúc thậm chí có hơi sợ hãi: “...Du Bạch.”
Du Bạch hạ giọng: “Một Du Mộc Tinh không đủ để dì bộc phát tình mẫu tử cơ à? Hà cớ gì phải xen vào chuyện của tôi?”
Du Mộc Tinh là con gái của sếp Du và cô Phương, cô bé được bảy tuổi rồi, đang học lớp hai tại trường tiểu học trực thuộc thành phố Nhạc, là bảo bối hai người kia cưng như trứng.
Mẹ Du Bạch đã qua đời cách đây 8 năm trước, sếp Du vừa tiễn vợ cũ đi đã lập tức rước người mới về.
Sếp Du chưa bao giờ nói với Du Bạch về chuyện của ông với Phương Tri Trúc, Du Bạch không biết nhiều về chuyện đó, nhưng nếu tính sơ sơ tuổi của Du Mộc Tinh, trừ đi thời gian Phương Tri Trúc mang thai, kết luận cuối cùng kia khiến cậu ớn lạnh.
Phương Tri Trúc cố gắng giải thích với Du Bạch: “Dì đến đây vì...”
Du Bạch nhếch khóe miệng, không giống như đang cười, càng giống như đang giễu cợt: “Tôi không có mẹ, không có ba, lấy đâu ra dì? Cô Phương à, khu dạy học của khối 12 bên kia, mời cô về cho.”
Phương Tri Trúc ngơ ngác nhìn Du Bạch, chẳng bao lâu, Lương Phù Nguyệt và Trần Phi Dự đã đến. Khi Phương Tri Trúc nhìn thấy Lương Phù Nguyệt, nụ cười trên mặt hiện lên vẻ cứng ngắc: “ Cô Lương.”
Lương Phù Nguyệt xua tay, yêu cầu các học sinh đang đứng ở hành lang hóng chuyện vào lớp trước: “Cô Phương, cô vào phòng làm việc của tôi ngồi một lát đi.”
“A, được.” Phương Tri Trúc tiến lên hai bước, sau đó quay lại nhìn Du Bạch.
Du Bạch rũ mi, cậu đứng ngược sáng, vai và lưng thẳng tắp, giống như dây cung bị kéo căng, khiến người ta không khỏi lo lắng, nếu dùng thêm chút lực nữa thôi, không biết chừng sợi dây sẽ đứt phăng.
Lương Phù Nguyệt không đào xoáy vào trong, chỉ nói: “Trần Phi Dự, tập tài liệu về Tự nhiên và Xã hội vẫn chưa phát cho mọi người, em với Du Bạch chia ra phát nhé.”
Du Bạch ngẩng đầu nhìn Lương Phù Nguyệt, còn chưa kịp nói lời từ chối đã bị Trần Phi Dự nắm lấy cổ tay: “Đi thôi.”
“Đã tháng năm rồi, sao tay cậu vẫn lạnh thế này?” Trần Phi Dự đặt nửa túi tài liệu vào tay Du Bạch, thấp giọng lẩm bẩm: “Đợi lát nữa họp phụ huynh xong, làm đồ ăn ngon cho cậu nhé, muốn ăn gì hả?”
Du Bạch cúi đầu, không trả lời.
Trần Phi Dự tính lấy một phần tài liệu trong tay Du Bạch đặt vào tay mình, nhưng bị cậu ngăn lại, Du Bạch không nói gì, chỉ tiếp tục theo chân Trần Phi Dự về lớp.
Trần Phi Dự cười: “Có chuyện này muốn nói với cậu này.”
Du Bạch vẫn không để ý tới Trần Phi Dự.
Trần Phi Dự vỗ vai Du Bạch: “Sắp đến sinh nhật của tôi rồi đấy.”
Vẻ mặt Du Bạch cuối cùng cũng giãn ra, cậu nhìn sang Trần Phi Dự: “Khi nào?”
Trần Phi Dự ra vẻ ngây thơ chớp chớp mắt: “Sắp rồi, thứ bảy tuần sau.”
Du Bạch không nói gì nữa.
Cậu đi theo Trần Phi Dự, phát từng sấp tài liệu xuống cho phụ huynh trong lớp tham khảo, phần của ba Trần Phi Dự do Du Bạch đưa, giáo sư Trần nhận lấy, lịch sự cảm ơn Du Bạch: “Cám ơn cháu.”
Ghế ngồi bên cạnh giáo sư Trần vẫn trống không như trước, mãi đến khi cuộc họp phụ huynh bắt đầu sếp Du vẫn không xuất hiện, Phương Tri Trúc giờ đang ngồi trong văn phòng Lương Phù Nguyệt, chỗ ngồi này sớm đã định sẵn không có người tới.
Du Bạch nhìn bàn học mình đã cất công lau chùi, chợt cảm thấy thật mỉa mai, làm chuyện không đâu rồi.
Họp phụ huynh diễn ra rất đơn giản: “Mục đích chính của lần họp phụ huynh hôm nay, chủ yếu để trao đổi với anh chị về việc phân lớp sắp tới. Tập tài liệu vừa gửi cho các anh chị bao gồm tình hình tuyển sinh kèm các hướng dẫn có liên quan về hai khối Tự nhiên và Xã hội của trường trong sáu năm qua, cũng như bảng điểm của các em trong đợt thi vừa rồi. Phụ huynh có thể mang tập tài liệu này về và cùng xem với các em. Khoảng giữa tháng năm, nhà trường sẽ bắt đầu triển khai điền sơ bộ về lựa chọn phân khối học, vẫn còn một khoảng thời gian tương đối dài để các bậc phụ huynh cũng như các em suy nghĩ kĩ xem con em mình nên theo học khối nào ạ.”
Nói đến đây, Lương Phù Nguyệt đưa mắt xuống bên dưới: “Tại đây tôi cũng muốn nói với các bậc phụ huynh, lúc đưa ra lựa chọn nhất định phải trao đổi với con em mình, nguyện vọng của các em ấy cũng rất quan trọng, tôi mong các bậc cha mẹ có thể học cách lắng nghe ý kiến của các con. Suy cho cùng, cha mẹ có thể thay con mình đưa ra lựa chọn nhưng không thể học thay các em ấy được.”
Lương Phù Nguyệt nói rất chân thành, nhưng cô không biết có bao nhiêu phụ huynh bên dưới thực sự có thể lắng nghe cô.
Câu nói “lắng nghe ý kiến của con” đã khá lỗi thời, cũng không hề mới mẻ chút nào. Nhưng trong mắt hầu hết các bậc phụ huynh, cha mẹ và con cái không bao giờ bình đẳng được, cha mẹ vất vả sinh con ra, cho con ăn học, kinh nghiệm tích lũy hơn chục năm trời hiển nhiên nhiều hơn con họ, làm sao có thể ngang bằng với con cái được?
Một đám nhóc mười mấy tuổi đầu thì hiểu cái gì, nghe lời cha mẹ mới là điều đúng đắn sau này.
Nhưng thực ra, những “đứa trẻ” mười mấy tuổi ấy cái gì cũng đều hiểu cả.
Chúng biết nhiều hơn những gì cha mẹ tưởng tượng, chúng có quan điểm riêng về thế giới, cũng đang dần hình thành nên thế giới quan của riêng mình, chí ít trong mắt chúng, chúng thực sự hiểu hết mọi chuyện.
Đủ để biết rằng một cá thể sống được tạo nên từ sự kết hợp giữa t*ng trùng và trứng.
Đủ để biết tình yêu không liên quan gì đến tuổi tác, thân phận hay giới tính, tình yêu chỉ là sự đồng điệu giữa hai tâm hồn, chẳng liên quan đến bất kì cơ quan nào của cơ thể.
Đủ để hiểu trái đất không phải là trung tâm của vũ trụ, bầu trời đầy sao phía trên kia vĩ đại hơn chúng ta tưởng rất nhiều.
Và đủ để hiểu rằng trên đời không có thần phật, tuổi trẻ và sinh mệnh ai cũng chỉ có một lần.
Sau khi Lương Phù Nguyệt chọn ra vài điểm mấu chốt về việc phân khối sắp tới, cô không dựa theo thông lệ thông thường, cho gọi các học sinh xuất sắc đứng lên phát biểu, các bậc cha mẹ chia sẻ về cách dạy con của mình, Lương Phù Nguyệt lượt bỏ cả, chỉ mở màn hình chiếu lên, chiếu một đoạn video dài gần mười phút.
“Trọng tâm thứ hai của hôm nay là chia sẻ với phụ huynh về cuộc sống của các em ở trường. Trong video có hình ảnh của từng em trong lớp, bao gồm các hoạt động học làm nông, hội thao, lễ chào cờ, họp lớp, ăn cơm ngủ nghỉ lẫn các hoạt động ngoài giờ khác. Thông qua video, tôi muốn nói với các bậc phụ huynh rằng, mặc dù kết quả học tập rất quan trọng nhưng điểm số không phải là tất cả. Nếu ý nghĩa của giáo dục cấp ba chỉ tập trung mồn một vào thành tích hay thi đại học, vậy đó chính là một thất bại và chưa được trọn vẹn.”
Dứt lời, Lương Phù Nguyệt giơ tay ra hiệu cho Trần Phi Dự đang đứng ở cửa, Trần Phi Dự tắt đèn trước phòng học.
Lương Phù Nguyệt phát đoạn video lên.
“Dành tặng cho tất cả bạn nhỏ đáng yêu của Lớp 474.”
Đoạn video rất dài, ghi lại toàn bộ cuộc sống vườn trường của họ từ đầu đến nay.
Dọn dẹp vệ sinh, họp lớp, chơi trò chơi đầu giờ, giờ học toán, khoảnh khắc cả lũ chạy vội xuống nhà ăn lấy cơm, hay nhâm nhi mì ăn liền ở căn tin, sau giờ tự học tối vẫn tiếp tục nán lại phòng học cho tới khi tắt đèn…
Còn có hoạt động làm nông ở làng Đại Hưng, những đứa trẻ lần đầu ra đồng còn vụng về đến mức không phân biệt được mướp và dưa chuột, bị ngã đau, chịu khổ, nhưng vẫn nở nụ cười hạnh phúc bên cánh đồng hoa cải dầu vàng óng.
Ngoài ra còn có rất nhiều hình ảnh trong hội thao, biểu diễn khai mạc, các hạng mục cá nhân, hạng mục đồng đội... Không ai trong lớp biết Lương Phù Nguyệt đã bí mật chụp lại từ lúc nào.
Trần Phi Dự và Du Bạch tựa đầu vào nhau ngủ say sưa trên xe buýt, Chu Tử Lâm tràn đầy năng lượng trên sân chơi đất vàng, Lý Tư Diễn đang nhâm nhi món thịt nướng, ăn đến mức miệng mồm đầy dầu, Tống Sở đang giơ kéo tỉa cành quýt trên cây, Diệp Trình An xinh như tiên nữ dạo chơi dưới gốc lê…
Chu Tử Lâm thì thầm với Lý Tư Diễn: “Cô Lương chụp nhiều ảnh như vậy từ khi nào thế? Tôi cảm động sắp khóc rồi này.”
Lý Tư Diễn gật đầu: “Đặc biệt là nhạc phối ấy, không biết sao lại phát đúng ngay bài ‘May mắn bé nhỏ’.
Một người cảm tính như Tống Sở, đã bắt đầu khẽ sụt sịt.
Cuối video, là những bé chibi dễ thương nối tiếp nhau do Du Bạch vẽ.
Từng bé từng bé một lướt qua màn hình, cuối cùng, dưới hiệu ứng đặc biệt, chúng bị đóng băng trong cùng một khung hình, các thầy cô bộ môn khác cũng nhập lại thành một.
“Thì ra cậu chính là may mắn mà tớ đã luôn muốn giữ lại nhất.”
“Trong những năm tháng tốt đẹp nhất, có thể gặp được cậu.”
“Tuổi trẻ không có gì phải hối tiếc.”
Lời lẽ rất giản dị nhưng lại cảm động da diết. Nước mắt Tống Sở rơi xuống, nhỏ ôm chầm lấy cánh tay Diệp Trình An, nức nở nói: “Không muốn chia lớp đâu, mình không muốn xa các cậu.”
Lý Tư Diễn lấy khăn giấy từ trong túi ra, lấy ra một tờ đưa nhét vào tay Tống Sở.
Đoạn video dài mười phút, hóa ra lại ngắn ngủi đến thế.
Khi video kết thúc, Lương Phù Nguyệt mỉm cười và nói: “Có muốn phát lại lần nữa không?”
Phụ huynh chưa kịp trả lời, các học sinh đứng phía sau đều hét lên: “Muốn ạ——”
Thậm chí còn đọng lại cảm giác nghèn nghẹn.
Khi tất cả mọi người đều đổ dồn vào video, Du Bạch lặng lẽ rời khỏi phòng học.
Lúc sắp chuẩn bị rời khỏi hành lang, cậu quay lại nhìn vào trong, qua lớp cửa kính, cậu có thể nhìn thấy ánh sáng thay đổi của máy chiếu, còn có ánh mắt tập trung của mọi người, mọi thứ đều rất tốt đẹp.
Nhưng hết thảy đều không thuộc về cậu.
Du Bạch cảm giác như mình bị tách ra, rõ ràng là cậu cũng tham gia cùng mọi người, nhưng lại không hề cảm nhận được mối liên hệ nào giữa mình và bọn họ.
Lớp học đó, chẳng có chút dính dáng gì đến Du Bạch.
Bao gồm cả bàn học được lau chùi sạch sẽ kia.
Sau khi video phát xong, Trần Phi Dự bật đèn lên, lúc đó mới phát hiện ra Du Bạch đã không còn đây nữa.
Lương Phù Nguyệt tiếp tục phát biểu trên bục, Trần Phi Dự nhân cơ hội lẻn ra ngoài, cậu tìm kiếm xung quanh nhà vệ sinh trước, Du Bạch không có đó, cậu lại nhìn vào văn phòng của Lương Phù Nguyệt—Phương Tri Trúc vẫn còn đó, nhưng vẫn như cũ không thấy Du Bạch.
Trần Phi Dự đứng ở đầu cầu thang trống trải, cảm giác như một phần trong cơ thể mình bị cắt rời ra.
Cậu thậm chí còn không phát hiện ra Du Bạch đã rời đi. Vừa rồi, cậu hoàn toàn đắm chìm trong video của Lương Phù Nguyệt, mỗi một bức ảnh được Lương Phù Nguyệt ghi lại, đều sẽ khiến Trần Phi Dự nhớ lại quá khứ của cậu và Du Bạch.
Trí nhớ giống như một chiếc hộp vậy, lúc bạn không hề hay biết gì, nó đã chứa đựng rất nhiều thứ rồi. Nếu thời gian dài không mở ra, có lẽ bạn đã quên những gì đã đặt bên trong ấy. Nhưng một ngày nọ, bởi vì kì tích nào đó, chiếc hộp ký ức được mở ra, bạn sẽ phát hiện ra rằng bên trong có rất nhiều bảo bối nhỏ.
Trần Phi Dự chỉ chăm chăm đi mở hộp kí ức ra, lại quên mất người thật đang ở bên cạnh mình.
Ánh mắt cậu tối sầm lại, không ngừng gọi cho Du Bạch.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiên không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Trần Phi Dự vẫn không bỏ cuộc, một mặt dáo dát tìm người trong khuôn viên trường, một mặt không ngừng gọi điện cho Du Bạch.
Cho đến khi buổi họp phụ huynh kết thúc, Trần Phi Dự vẫn không liên lạc được với Du Bạch.
Cậu đến phòng bảo vệ kiểm tra camera giám sát, Du Bạch đã rời trường từ lâu rồi.
Trần Phi Dự giải thích tình hình cho Lương Phù Nguyệt nghe, vẻ mặt Lương Phù Nguyệt cũng thay đổi, Phương Tri Trúc cầm tách trà lạnh ngắt trong tay, hoảng loạn không thôi: “Giờ phải làm sao đây?”
Trần Phi Dự đưa mắt nhìn sang cô Phương, lặng thinh không nói gì.
Lúc sếp Du cùng Tiểu Lý tới trường, đổi lại chính là tin Du Bạch đã mất tích.
Sếp Du chân trước vừa vào tới cổng, vốn trời hôm nay đã âm u mù mịt, mây đen đột nhiên từ đâu kéo đến giăng đầy trời, một lúc sau, một trận mưa tầm tã dội thẳng xuống.
Editor CO6TINY
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Du Bạch nhìn Phương Tri Trúc, sắc mặt tối sầm lại: “ Dì đến đây làm gì?”
Nụ cười của Phương Tri Trúc phút chốc sượng trân, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Cô bước đến gần Du Bạch, cố gắng xoa dịu mối quan hệ giữa cả hai: “ Dì đến thay lão Du...”
Du Bạch gần như nghiến răng ken két: “Nếu Du Duy Minh không muốn tới thì đừng tới, bảo dì tới đây làm gì?”
Phần lớn học sinh đều ở bên ngoài hành lang, hành động của Du Bạch rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người, có người nhận ra Phương Tri Trúc nên mở miệng gọi một tiếng, “Cô Phương ạ.”
Phương Tri Trúc sượng chín cả người, phải cố lắm mới giữ được nụ cười trên môi, khẽ gật đầu với học sinh gọi cô.
Chu Tử Lâm thấy tình hình không đúng lắm, đang muốn tiến lên kéo Du Bạch, lại bị Lý Tư Diễn ngăn lại: “Đi tìm Trần Phi Dự.”
Chu Tử Lâm không hiểu gì chỉ ừ một tiếng, đi xuống lầu tìm Trần Phi Dự.
Du Bạch đi tới trước mặt Phương Tri Trúc, cậu cao hơn hẳn một cái đầu, khi cậu đến gần, Phương Tri Trúc thậm chí có hơi sợ hãi: “...Du Bạch.”
Du Bạch hạ giọng: “Một Du Mộc Tinh không đủ để dì bộc phát tình mẫu tử cơ à? Hà cớ gì phải xen vào chuyện của tôi?”
Du Mộc Tinh là con gái của sếp Du và cô Phương, cô bé được bảy tuổi rồi, đang học lớp hai tại trường tiểu học trực thuộc thành phố Nhạc, là bảo bối hai người kia cưng như trứng.
Mẹ Du Bạch đã qua đời cách đây 8 năm trước, sếp Du vừa tiễn vợ cũ đi đã lập tức rước người mới về.
Sếp Du chưa bao giờ nói với Du Bạch về chuyện của ông với Phương Tri Trúc, Du Bạch không biết nhiều về chuyện đó, nhưng nếu tính sơ sơ tuổi của Du Mộc Tinh, trừ đi thời gian Phương Tri Trúc mang thai, kết luận cuối cùng kia khiến cậu ớn lạnh.
Phương Tri Trúc cố gắng giải thích với Du Bạch: “Dì đến đây vì...”
Du Bạch nhếch khóe miệng, không giống như đang cười, càng giống như đang giễu cợt: “Tôi không có mẹ, không có ba, lấy đâu ra dì? Cô Phương à, khu dạy học của khối 12 bên kia, mời cô về cho.”
Phương Tri Trúc ngơ ngác nhìn Du Bạch, chẳng bao lâu, Lương Phù Nguyệt và Trần Phi Dự đã đến. Khi Phương Tri Trúc nhìn thấy Lương Phù Nguyệt, nụ cười trên mặt hiện lên vẻ cứng ngắc: “ Cô Lương.”
Lương Phù Nguyệt xua tay, yêu cầu các học sinh đang đứng ở hành lang hóng chuyện vào lớp trước: “Cô Phương, cô vào phòng làm việc của tôi ngồi một lát đi.”
“A, được.” Phương Tri Trúc tiến lên hai bước, sau đó quay lại nhìn Du Bạch.
Du Bạch rũ mi, cậu đứng ngược sáng, vai và lưng thẳng tắp, giống như dây cung bị kéo căng, khiến người ta không khỏi lo lắng, nếu dùng thêm chút lực nữa thôi, không biết chừng sợi dây sẽ đứt phăng.
Lương Phù Nguyệt không đào xoáy vào trong, chỉ nói: “Trần Phi Dự, tập tài liệu về Tự nhiên và Xã hội vẫn chưa phát cho mọi người, em với Du Bạch chia ra phát nhé.”
Du Bạch ngẩng đầu nhìn Lương Phù Nguyệt, còn chưa kịp nói lời từ chối đã bị Trần Phi Dự nắm lấy cổ tay: “Đi thôi.”
“Đã tháng năm rồi, sao tay cậu vẫn lạnh thế này?” Trần Phi Dự đặt nửa túi tài liệu vào tay Du Bạch, thấp giọng lẩm bẩm: “Đợi lát nữa họp phụ huynh xong, làm đồ ăn ngon cho cậu nhé, muốn ăn gì hả?”
Du Bạch cúi đầu, không trả lời.
Trần Phi Dự tính lấy một phần tài liệu trong tay Du Bạch đặt vào tay mình, nhưng bị cậu ngăn lại, Du Bạch không nói gì, chỉ tiếp tục theo chân Trần Phi Dự về lớp.
Trần Phi Dự cười: “Có chuyện này muốn nói với cậu này.”
Du Bạch vẫn không để ý tới Trần Phi Dự.
Trần Phi Dự vỗ vai Du Bạch: “Sắp đến sinh nhật của tôi rồi đấy.”
Vẻ mặt Du Bạch cuối cùng cũng giãn ra, cậu nhìn sang Trần Phi Dự: “Khi nào?”
Trần Phi Dự ra vẻ ngây thơ chớp chớp mắt: “Sắp rồi, thứ bảy tuần sau.”
Du Bạch không nói gì nữa.
Cậu đi theo Trần Phi Dự, phát từng sấp tài liệu xuống cho phụ huynh trong lớp tham khảo, phần của ba Trần Phi Dự do Du Bạch đưa, giáo sư Trần nhận lấy, lịch sự cảm ơn Du Bạch: “Cám ơn cháu.”
Ghế ngồi bên cạnh giáo sư Trần vẫn trống không như trước, mãi đến khi cuộc họp phụ huynh bắt đầu sếp Du vẫn không xuất hiện, Phương Tri Trúc giờ đang ngồi trong văn phòng Lương Phù Nguyệt, chỗ ngồi này sớm đã định sẵn không có người tới.
Du Bạch nhìn bàn học mình đã cất công lau chùi, chợt cảm thấy thật mỉa mai, làm chuyện không đâu rồi.
Họp phụ huynh diễn ra rất đơn giản: “Mục đích chính của lần họp phụ huynh hôm nay, chủ yếu để trao đổi với anh chị về việc phân lớp sắp tới. Tập tài liệu vừa gửi cho các anh chị bao gồm tình hình tuyển sinh kèm các hướng dẫn có liên quan về hai khối Tự nhiên và Xã hội của trường trong sáu năm qua, cũng như bảng điểm của các em trong đợt thi vừa rồi. Phụ huynh có thể mang tập tài liệu này về và cùng xem với các em. Khoảng giữa tháng năm, nhà trường sẽ bắt đầu triển khai điền sơ bộ về lựa chọn phân khối học, vẫn còn một khoảng thời gian tương đối dài để các bậc phụ huynh cũng như các em suy nghĩ kĩ xem con em mình nên theo học khối nào ạ.”
Nói đến đây, Lương Phù Nguyệt đưa mắt xuống bên dưới: “Tại đây tôi cũng muốn nói với các bậc phụ huynh, lúc đưa ra lựa chọn nhất định phải trao đổi với con em mình, nguyện vọng của các em ấy cũng rất quan trọng, tôi mong các bậc cha mẹ có thể học cách lắng nghe ý kiến của các con. Suy cho cùng, cha mẹ có thể thay con mình đưa ra lựa chọn nhưng không thể học thay các em ấy được.”
Lương Phù Nguyệt nói rất chân thành, nhưng cô không biết có bao nhiêu phụ huynh bên dưới thực sự có thể lắng nghe cô.
Câu nói “lắng nghe ý kiến của con” đã khá lỗi thời, cũng không hề mới mẻ chút nào. Nhưng trong mắt hầu hết các bậc phụ huynh, cha mẹ và con cái không bao giờ bình đẳng được, cha mẹ vất vả sinh con ra, cho con ăn học, kinh nghiệm tích lũy hơn chục năm trời hiển nhiên nhiều hơn con họ, làm sao có thể ngang bằng với con cái được?
Một đám nhóc mười mấy tuổi đầu thì hiểu cái gì, nghe lời cha mẹ mới là điều đúng đắn sau này.
Nhưng thực ra, những “đứa trẻ” mười mấy tuổi ấy cái gì cũng đều hiểu cả.
Chúng biết nhiều hơn những gì cha mẹ tưởng tượng, chúng có quan điểm riêng về thế giới, cũng đang dần hình thành nên thế giới quan của riêng mình, chí ít trong mắt chúng, chúng thực sự hiểu hết mọi chuyện.
Đủ để biết rằng một cá thể sống được tạo nên từ sự kết hợp giữa t*ng trùng và trứng.
Đủ để biết tình yêu không liên quan gì đến tuổi tác, thân phận hay giới tính, tình yêu chỉ là sự đồng điệu giữa hai tâm hồn, chẳng liên quan đến bất kì cơ quan nào của cơ thể.
Đủ để hiểu trái đất không phải là trung tâm của vũ trụ, bầu trời đầy sao phía trên kia vĩ đại hơn chúng ta tưởng rất nhiều.
Và đủ để hiểu rằng trên đời không có thần phật, tuổi trẻ và sinh mệnh ai cũng chỉ có một lần.
Sau khi Lương Phù Nguyệt chọn ra vài điểm mấu chốt về việc phân khối sắp tới, cô không dựa theo thông lệ thông thường, cho gọi các học sinh xuất sắc đứng lên phát biểu, các bậc cha mẹ chia sẻ về cách dạy con của mình, Lương Phù Nguyệt lượt bỏ cả, chỉ mở màn hình chiếu lên, chiếu một đoạn video dài gần mười phút.
“Trọng tâm thứ hai của hôm nay là chia sẻ với phụ huynh về cuộc sống của các em ở trường. Trong video có hình ảnh của từng em trong lớp, bao gồm các hoạt động học làm nông, hội thao, lễ chào cờ, họp lớp, ăn cơm ngủ nghỉ lẫn các hoạt động ngoài giờ khác. Thông qua video, tôi muốn nói với các bậc phụ huynh rằng, mặc dù kết quả học tập rất quan trọng nhưng điểm số không phải là tất cả. Nếu ý nghĩa của giáo dục cấp ba chỉ tập trung mồn một vào thành tích hay thi đại học, vậy đó chính là một thất bại và chưa được trọn vẹn.”
Dứt lời, Lương Phù Nguyệt giơ tay ra hiệu cho Trần Phi Dự đang đứng ở cửa, Trần Phi Dự tắt đèn trước phòng học.
Lương Phù Nguyệt phát đoạn video lên.
“Dành tặng cho tất cả bạn nhỏ đáng yêu của Lớp 474.”
Đoạn video rất dài, ghi lại toàn bộ cuộc sống vườn trường của họ từ đầu đến nay.
Dọn dẹp vệ sinh, họp lớp, chơi trò chơi đầu giờ, giờ học toán, khoảnh khắc cả lũ chạy vội xuống nhà ăn lấy cơm, hay nhâm nhi mì ăn liền ở căn tin, sau giờ tự học tối vẫn tiếp tục nán lại phòng học cho tới khi tắt đèn…
Còn có hoạt động làm nông ở làng Đại Hưng, những đứa trẻ lần đầu ra đồng còn vụng về đến mức không phân biệt được mướp và dưa chuột, bị ngã đau, chịu khổ, nhưng vẫn nở nụ cười hạnh phúc bên cánh đồng hoa cải dầu vàng óng.
Ngoài ra còn có rất nhiều hình ảnh trong hội thao, biểu diễn khai mạc, các hạng mục cá nhân, hạng mục đồng đội... Không ai trong lớp biết Lương Phù Nguyệt đã bí mật chụp lại từ lúc nào.
Trần Phi Dự và Du Bạch tựa đầu vào nhau ngủ say sưa trên xe buýt, Chu Tử Lâm tràn đầy năng lượng trên sân chơi đất vàng, Lý Tư Diễn đang nhâm nhi món thịt nướng, ăn đến mức miệng mồm đầy dầu, Tống Sở đang giơ kéo tỉa cành quýt trên cây, Diệp Trình An xinh như tiên nữ dạo chơi dưới gốc lê…
Chu Tử Lâm thì thầm với Lý Tư Diễn: “Cô Lương chụp nhiều ảnh như vậy từ khi nào thế? Tôi cảm động sắp khóc rồi này.”
Lý Tư Diễn gật đầu: “Đặc biệt là nhạc phối ấy, không biết sao lại phát đúng ngay bài ‘May mắn bé nhỏ’.
Một người cảm tính như Tống Sở, đã bắt đầu khẽ sụt sịt.
Cuối video, là những bé chibi dễ thương nối tiếp nhau do Du Bạch vẽ.
Từng bé từng bé một lướt qua màn hình, cuối cùng, dưới hiệu ứng đặc biệt, chúng bị đóng băng trong cùng một khung hình, các thầy cô bộ môn khác cũng nhập lại thành một.
“Thì ra cậu chính là may mắn mà tớ đã luôn muốn giữ lại nhất.”
“Trong những năm tháng tốt đẹp nhất, có thể gặp được cậu.”
“Tuổi trẻ không có gì phải hối tiếc.”
Lời lẽ rất giản dị nhưng lại cảm động da diết. Nước mắt Tống Sở rơi xuống, nhỏ ôm chầm lấy cánh tay Diệp Trình An, nức nở nói: “Không muốn chia lớp đâu, mình không muốn xa các cậu.”
Lý Tư Diễn lấy khăn giấy từ trong túi ra, lấy ra một tờ đưa nhét vào tay Tống Sở.
Đoạn video dài mười phút, hóa ra lại ngắn ngủi đến thế.
Khi video kết thúc, Lương Phù Nguyệt mỉm cười và nói: “Có muốn phát lại lần nữa không?”
Phụ huynh chưa kịp trả lời, các học sinh đứng phía sau đều hét lên: “Muốn ạ——”
Thậm chí còn đọng lại cảm giác nghèn nghẹn.
Khi tất cả mọi người đều đổ dồn vào video, Du Bạch lặng lẽ rời khỏi phòng học.
Lúc sắp chuẩn bị rời khỏi hành lang, cậu quay lại nhìn vào trong, qua lớp cửa kính, cậu có thể nhìn thấy ánh sáng thay đổi của máy chiếu, còn có ánh mắt tập trung của mọi người, mọi thứ đều rất tốt đẹp.
Nhưng hết thảy đều không thuộc về cậu.
Du Bạch cảm giác như mình bị tách ra, rõ ràng là cậu cũng tham gia cùng mọi người, nhưng lại không hề cảm nhận được mối liên hệ nào giữa mình và bọn họ.
Lớp học đó, chẳng có chút dính dáng gì đến Du Bạch.
Bao gồm cả bàn học được lau chùi sạch sẽ kia.
Sau khi video phát xong, Trần Phi Dự bật đèn lên, lúc đó mới phát hiện ra Du Bạch đã không còn đây nữa.
Lương Phù Nguyệt tiếp tục phát biểu trên bục, Trần Phi Dự nhân cơ hội lẻn ra ngoài, cậu tìm kiếm xung quanh nhà vệ sinh trước, Du Bạch không có đó, cậu lại nhìn vào văn phòng của Lương Phù Nguyệt—Phương Tri Trúc vẫn còn đó, nhưng vẫn như cũ không thấy Du Bạch.
Trần Phi Dự đứng ở đầu cầu thang trống trải, cảm giác như một phần trong cơ thể mình bị cắt rời ra.
Cậu thậm chí còn không phát hiện ra Du Bạch đã rời đi. Vừa rồi, cậu hoàn toàn đắm chìm trong video của Lương Phù Nguyệt, mỗi một bức ảnh được Lương Phù Nguyệt ghi lại, đều sẽ khiến Trần Phi Dự nhớ lại quá khứ của cậu và Du Bạch.
Trí nhớ giống như một chiếc hộp vậy, lúc bạn không hề hay biết gì, nó đã chứa đựng rất nhiều thứ rồi. Nếu thời gian dài không mở ra, có lẽ bạn đã quên những gì đã đặt bên trong ấy. Nhưng một ngày nọ, bởi vì kì tích nào đó, chiếc hộp ký ức được mở ra, bạn sẽ phát hiện ra rằng bên trong có rất nhiều bảo bối nhỏ.
Trần Phi Dự chỉ chăm chăm đi mở hộp kí ức ra, lại quên mất người thật đang ở bên cạnh mình.
Ánh mắt cậu tối sầm lại, không ngừng gọi cho Du Bạch.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiên không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Trần Phi Dự vẫn không bỏ cuộc, một mặt dáo dát tìm người trong khuôn viên trường, một mặt không ngừng gọi điện cho Du Bạch.
Cho đến khi buổi họp phụ huynh kết thúc, Trần Phi Dự vẫn không liên lạc được với Du Bạch.
Cậu đến phòng bảo vệ kiểm tra camera giám sát, Du Bạch đã rời trường từ lâu rồi.
Trần Phi Dự giải thích tình hình cho Lương Phù Nguyệt nghe, vẻ mặt Lương Phù Nguyệt cũng thay đổi, Phương Tri Trúc cầm tách trà lạnh ngắt trong tay, hoảng loạn không thôi: “Giờ phải làm sao đây?”
Trần Phi Dự đưa mắt nhìn sang cô Phương, lặng thinh không nói gì.
Lúc sếp Du cùng Tiểu Lý tới trường, đổi lại chính là tin Du Bạch đã mất tích.
Sếp Du chân trước vừa vào tới cổng, vốn trời hôm nay đã âm u mù mịt, mây đen đột nhiên từ đâu kéo đến giăng đầy trời, một lúc sau, một trận mưa tầm tã dội thẳng xuống.
Editor CO6TINY
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.