Tôi Với Tên Cùng Bàn Chả Ưa Gì Nhau
Chương 11
Khúc Phong Hà
09/02/2023
Tối, hội học sinh tổ chức vũ hội giao lưu kết bạn trên sân thể dục,
không gian rộng lớn được vòng lại, người người chen chúc nhau bên trong. Tưởng Đông Hiểu vừa mua hai cốc sữa đậu nành từ căn-tin, đưa cho Dương
Văn Húc một cốc, hai người ngồi trên thềm đá cao nhìn không khí sôi động nhộn nhịp phía dưới cách đó không xa. Trong lễ kỉ niệm thành lập trường đợt này, chủ nhà ăn hào phóng mời tất cả giáo viên lẫn học sinh dùng
bữa tối, ai nấy đều được ăn tối miễn phí, tất nhiên chỉ có một đem duy
nhất này thôi. Tưởng Đông Hiểu kéo Dương Văn Húc đến nhà ăn, còn nói
không thể lãng phí cơ hội hàng năm có một này được, không tốn xu nào
cũng có cơm bỏ bụng.
"No bể bụng rồi!" Tưởng Đông Hiểu nằm ngửa ra, tựa đầu vào thềm đá phía trên.
"Ai bảo cậu ăn cho lắm vào." Dương Văn Húc cắn ống hút cười khúc khích nói.
"Sao mà không ăn được, cũng lợi cho cái căn-tin này quá thể."
"Một bữa cơm có đáng bao nhiêu đâu chứ."
"Này, tôi không muốn bị bọn họ chiếm tiện nghi đâu nhá."
Đêm, ánh trăng trong vắt treo cao trên bầu trời, gió bắc lành lạnh thổi qua từng đợt. Dương Văn Húc áp cốc sữa đậu nành vẫn còn ấm trên tay lên mặt, hà hơi thở ra khí, dạo quanh khuôn viên trường cả ngày trời cũng đuối đơ người, đồ ăn hôm nay rất ngon lại hợp khẩu vị, khoang miệng như thể còn thoang thoảng mùi hành tây đâu đây.
"Văn Húc, cậu từng tham gia hoạt động kiểu này chưa?" Tưởng Đông Hiểu nói, chỉ vào đám đông tưng bừng nhộn nhịp giữa sân.
"Không có."
"Có muốn tham gia thử không?"
"Không muốn."
"Sao thế?"
"Tôi không thích ồn ào."
"Tôi nói này, cái tính hướng nội này của cậu, sinh ra đã thế rồi hay..." Tưởng Đông Hiểu thận trọng hỏi.
Dương Văn Húc nghi ngờ nhìn cậu, không rõ cậu đang muốn nói gì.
"Ý tôi là, cậu sống nội tâm thế này là di truyền từ bố mẹ hay do vấn đề gia đình râu ria khác?"
Dương Văn Húc trầm ngâm không nói, sắc mặt có chút u ám. Tưởng Đông Hiểu vừa định nói xin lỗi, không ngờ Dương Văn Húc lại nói tiếp, "Nhìn tôi hướng nội lắm à?" Vẻ mặt không đồng tình nhìn Tưởng Đông Hiểu, cười giễu cợt nói.
Tưởng Đông Hiểu thành thật gật đầu: "Chính thế đấy, giờ cũng chỉ thả lỏng người lúc ở bên tôi thôi, thực ra cậu đâu có trò chuyện với người nào khác, như kiểu không muốn làm thân với ai, chỉ muốn trốn trong thế giới của riêng mình ấy... "
Không muốn kết bạn với người nào, chỉ muốn trốn tiệt trong thế giới của mình... Bí mật xấu xí lẫn mặc cảm đáng ghét đó, Dương Văn Húc bỗng trở nên nóng nảy, cậu ghét thế giới nội tâm của mình bị người ta nhìn thấu.
"Cũng phải, nếu đã biết rồi, sao cậu còn năm lần bảy lượt muốn đến gần tôi chứ." Dương Văn Húc hỏi, "Người như tôi ấy à, cậu vẫn nên tránh xa một chút mới phải." Ngữ khí đằng sau thay đổi, khóe mắt cậu cũng hoen đỏ dần.
"Tôi... không phải có ý đó, cái kia, tôi..." Tưởng Đông Hiểu bối rối đứng thẳng người dậy, trong lòng đau xót, có lẽ cậu nhìn thấy nỗi buồn trong khóe mắt Dương Văn Húc...
Sau đó, cả hai đều không ai nói chuyện, bầu không khí cũng có chút khó xử, nhưng nội tâm Tưởng Đông Hiểu cuộn trào điên cuồng, bởi vì đây là lần đầu cậu thấy Dương Văn Húc buồn phiền đến vậy, cảm giác áy náy cuồn cuộn kéo đến, khiến cậu cắn rứt trong lòng, có lẽ cậu ấy đã trải qua chuyện đau buồn nào đó, thật sự không biết làm sao mới tốt, lẽ ra không nên lột trận mới phải... Dù sao, đau thương vẫn nên từng chút một chạm khẽ vào.
"Này, đừng nói về mấy chuyện không vui này nữa, hôm nay là ngày vui mà! Đi nhé. Xuống xem một chút chứ." Tưởng Đông Hiểu phá vỡ bầu không khí khó chịu này, mỉm cười nhìn Dương Văn Húc, nụ cười thản nhiên như nãy giờ không có gì xảy ra. Thấy Dương Văn Húc vẫn ngây người nhìn mình không nói gì, Tưởng Đông Hiểu không chút nghĩ ngợi nắm tay cậu, đi đến giữa sân thể dục, Dương Văn Húc cũng chạy theo, tâm trạng bỗng chốc vui trở lại, dần quên đi cảm giác tồi tệ mới nãy.
Bước vào đám đông, nhìn thấy mọi người đang đeo mặt nạ đu đưa theo giai điệu nhẹ nhàng, một số không biết nhảy đứng sang một bên nhìn. Tưởng Đông Hiểu hào hứng nói với Dương Văn Húc, "Đi thôi! Chúng ta vào xem một chút."
Lúc người bên hội học sinh thấy có người mới gia nhập, lấy mặt nạ đưa cho hai người họ, nói phải đeo mặt nạ mới có thể tham gia vũ hội.
Tưởng Đông Hiểu đeo xong nhìn sang Dương Văn Húc đang từ tốn đeo mặt nạ vào, bật cười haha, mặt nạ trông đáng yêu lại tấu hài, khiến hình tượng Dương Văn Húc nháy mắt xoay chuyển 180 độ. Đương nhiên Dương Văn Húc cũng buồn cười nhìn sang Tưởng Đông Hiểu, cậu ta cũng chẳng khá hơn là bao. Tưởng Đông Hiểu nhìn Dương Văn Húc đang cười bên cạnh, tưởng tượng nếu Dương Văn Húc đội tóc giả nữa thì ôi thôi, nhìn cậu chẳng khác gì con gái luôn ấy.
"Biết nhảy điệu valse chứ?" Tưởng Đông Hiểu hỏi.
"Không biết"
"Nào, để tôi dạy cậu." Tưởng Đông Hiểu vừa nói vừa đưa tay ra làm động tác mời.
"Hửm?"
Dương Văn Húc có phần bối rối cứ thế bị Tưởng Đông Hiểu nắm tay từ từ chuyển động theo nhạc, Tưởng Đông Hiểu kiên nhẫn dạy cậu, bước nhảy quen thuộc khiến Dương Văn Húc chầm chậm nhảy theo. Dần dần, Dương Văn Húc thông minh đã học được, từ từ bắt nhịp với Tưởng Đông Hiểu, chỉ là cậu không hay bước nhảy cậu nhận là nữ thôi.
Đột nhiên có một tiếng ồn ào lấn át cả tiếng nhạc, "Nhìn kìa! Kia chẳng phải hai đứa gay nhựa lớp bọn mình hả bây?" Một nam sinh nói lớn, giọng rất quen, Tưởng Đông Hiểu ngừng nhảy, nhìn người kia, chính là thằng khốn Lưu Tư Ân!
"Ối trời đất ơi, tao nói sai chắc, hai đứa mày còn không phải chơi gay với nhau à! Haha..." Lưu Tư Ân ác ý ngoác mồm cười lớn. Mọi người đều dừng lại, đồng loạt nhìn Tưởng Đông Hiểu cùng Dương Văn Húc, chỉ trò bán tán xôn xao, thậm chí có người còn la ó rêu hò. Mặt Dương Văn Húc tái mét, ánh mắt đầy bất an nhìn Tưởng Hiểu Đông, Tưởng Hiểu Đông vỗ vai an ủi cậu, nhưng bọn kia thấy thế càng hét to đùa cợt hơn nữa.
Tưởng Đông Hiểu cảm thấy nóng máu hơn bao giờ hết, cả giận nói: "Mẹ mày Lưu Tư Ân! Muốn chết à?!"
"Bọn mày còn không chịu thừa nhận đi! Lúc nãy còn mặn nồng nhảy valse với nhau kia mà! Ai nấy đều thấy cả rồi! Còn giấu giấu diếm diếm gì nữa chứ, mọi người nói có phải không?" Lưu Tư Ân nói.
"Đúng đấy, thừa nhận quách cho rồi!" Đám người hóng chuyện cũng đồng thanh hùa theo.
"Bọn mày!!!" Tưởng Đông Hiểu tức đến mức không nói nên lời.
Đột nhiên Dương Văn Húc xoay người chạy khỏi chỗ này, Tưởng Đông Hiểu trừng mắt với Lưu Tư Ân, cũng chạy theo sau Dương Văn húc.
"Văn Húc, đợi tôi!" Tưởng Đông Hiểu hét lên vội vã chạy theo Dương Văn Húc.
Dương Văn Húc dường như liều mạng bỏ chạy, Tưởng Đông Hiểu không thể theo kịp. Cuối cùng, Dương Văn Húc chạy đến khu rừng ở ngọn núi phía sau trường, không còn sức lực tê liệt ngã xuống, nghẹn ngào khóc nấc lên.
Tưởng Đông Hiểu thở hồng hộc đuổi kịp người kia, nhưng cũng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Dương Văn Húc, nhìn về phía bầu trời xa xăm kia.
Bầu trời tối đen được ánh đèn chiếu sáng rực, đám mây nhuộm một ít vảy cá như ánh hoàng hôn, chợt nhớ đến câu "Mong cuộc sống em luôn ngập tràn mây, kết thành một hoàng hôn tuyệt đẹp." Lúc này, Tưởng Đông Hiểu không hề muốn khóc, nhưng tâm trạng lại rất buồn, giống như tiếng khóc của người con trai bên cạnh.
"No bể bụng rồi!" Tưởng Đông Hiểu nằm ngửa ra, tựa đầu vào thềm đá phía trên.
"Ai bảo cậu ăn cho lắm vào." Dương Văn Húc cắn ống hút cười khúc khích nói.
"Sao mà không ăn được, cũng lợi cho cái căn-tin này quá thể."
"Một bữa cơm có đáng bao nhiêu đâu chứ."
"Này, tôi không muốn bị bọn họ chiếm tiện nghi đâu nhá."
Đêm, ánh trăng trong vắt treo cao trên bầu trời, gió bắc lành lạnh thổi qua từng đợt. Dương Văn Húc áp cốc sữa đậu nành vẫn còn ấm trên tay lên mặt, hà hơi thở ra khí, dạo quanh khuôn viên trường cả ngày trời cũng đuối đơ người, đồ ăn hôm nay rất ngon lại hợp khẩu vị, khoang miệng như thể còn thoang thoảng mùi hành tây đâu đây.
"Văn Húc, cậu từng tham gia hoạt động kiểu này chưa?" Tưởng Đông Hiểu nói, chỉ vào đám đông tưng bừng nhộn nhịp giữa sân.
"Không có."
"Có muốn tham gia thử không?"
"Không muốn."
"Sao thế?"
"Tôi không thích ồn ào."
"Tôi nói này, cái tính hướng nội này của cậu, sinh ra đã thế rồi hay..." Tưởng Đông Hiểu thận trọng hỏi.
Dương Văn Húc nghi ngờ nhìn cậu, không rõ cậu đang muốn nói gì.
"Ý tôi là, cậu sống nội tâm thế này là di truyền từ bố mẹ hay do vấn đề gia đình râu ria khác?"
Dương Văn Húc trầm ngâm không nói, sắc mặt có chút u ám. Tưởng Đông Hiểu vừa định nói xin lỗi, không ngờ Dương Văn Húc lại nói tiếp, "Nhìn tôi hướng nội lắm à?" Vẻ mặt không đồng tình nhìn Tưởng Đông Hiểu, cười giễu cợt nói.
Tưởng Đông Hiểu thành thật gật đầu: "Chính thế đấy, giờ cũng chỉ thả lỏng người lúc ở bên tôi thôi, thực ra cậu đâu có trò chuyện với người nào khác, như kiểu không muốn làm thân với ai, chỉ muốn trốn trong thế giới của riêng mình ấy... "
Không muốn kết bạn với người nào, chỉ muốn trốn tiệt trong thế giới của mình... Bí mật xấu xí lẫn mặc cảm đáng ghét đó, Dương Văn Húc bỗng trở nên nóng nảy, cậu ghét thế giới nội tâm của mình bị người ta nhìn thấu.
"Cũng phải, nếu đã biết rồi, sao cậu còn năm lần bảy lượt muốn đến gần tôi chứ." Dương Văn Húc hỏi, "Người như tôi ấy à, cậu vẫn nên tránh xa một chút mới phải." Ngữ khí đằng sau thay đổi, khóe mắt cậu cũng hoen đỏ dần.
"Tôi... không phải có ý đó, cái kia, tôi..." Tưởng Đông Hiểu bối rối đứng thẳng người dậy, trong lòng đau xót, có lẽ cậu nhìn thấy nỗi buồn trong khóe mắt Dương Văn Húc...
Sau đó, cả hai đều không ai nói chuyện, bầu không khí cũng có chút khó xử, nhưng nội tâm Tưởng Đông Hiểu cuộn trào điên cuồng, bởi vì đây là lần đầu cậu thấy Dương Văn Húc buồn phiền đến vậy, cảm giác áy náy cuồn cuộn kéo đến, khiến cậu cắn rứt trong lòng, có lẽ cậu ấy đã trải qua chuyện đau buồn nào đó, thật sự không biết làm sao mới tốt, lẽ ra không nên lột trận mới phải... Dù sao, đau thương vẫn nên từng chút một chạm khẽ vào.
"Này, đừng nói về mấy chuyện không vui này nữa, hôm nay là ngày vui mà! Đi nhé. Xuống xem một chút chứ." Tưởng Đông Hiểu phá vỡ bầu không khí khó chịu này, mỉm cười nhìn Dương Văn Húc, nụ cười thản nhiên như nãy giờ không có gì xảy ra. Thấy Dương Văn Húc vẫn ngây người nhìn mình không nói gì, Tưởng Đông Hiểu không chút nghĩ ngợi nắm tay cậu, đi đến giữa sân thể dục, Dương Văn Húc cũng chạy theo, tâm trạng bỗng chốc vui trở lại, dần quên đi cảm giác tồi tệ mới nãy.
Bước vào đám đông, nhìn thấy mọi người đang đeo mặt nạ đu đưa theo giai điệu nhẹ nhàng, một số không biết nhảy đứng sang một bên nhìn. Tưởng Đông Hiểu hào hứng nói với Dương Văn Húc, "Đi thôi! Chúng ta vào xem một chút."
Lúc người bên hội học sinh thấy có người mới gia nhập, lấy mặt nạ đưa cho hai người họ, nói phải đeo mặt nạ mới có thể tham gia vũ hội.
Tưởng Đông Hiểu đeo xong nhìn sang Dương Văn Húc đang từ tốn đeo mặt nạ vào, bật cười haha, mặt nạ trông đáng yêu lại tấu hài, khiến hình tượng Dương Văn Húc nháy mắt xoay chuyển 180 độ. Đương nhiên Dương Văn Húc cũng buồn cười nhìn sang Tưởng Đông Hiểu, cậu ta cũng chẳng khá hơn là bao. Tưởng Đông Hiểu nhìn Dương Văn Húc đang cười bên cạnh, tưởng tượng nếu Dương Văn Húc đội tóc giả nữa thì ôi thôi, nhìn cậu chẳng khác gì con gái luôn ấy.
"Biết nhảy điệu valse chứ?" Tưởng Đông Hiểu hỏi.
"Không biết"
"Nào, để tôi dạy cậu." Tưởng Đông Hiểu vừa nói vừa đưa tay ra làm động tác mời.
"Hửm?"
Dương Văn Húc có phần bối rối cứ thế bị Tưởng Đông Hiểu nắm tay từ từ chuyển động theo nhạc, Tưởng Đông Hiểu kiên nhẫn dạy cậu, bước nhảy quen thuộc khiến Dương Văn Húc chầm chậm nhảy theo. Dần dần, Dương Văn Húc thông minh đã học được, từ từ bắt nhịp với Tưởng Đông Hiểu, chỉ là cậu không hay bước nhảy cậu nhận là nữ thôi.
Đột nhiên có một tiếng ồn ào lấn át cả tiếng nhạc, "Nhìn kìa! Kia chẳng phải hai đứa gay nhựa lớp bọn mình hả bây?" Một nam sinh nói lớn, giọng rất quen, Tưởng Đông Hiểu ngừng nhảy, nhìn người kia, chính là thằng khốn Lưu Tư Ân!
"Ối trời đất ơi, tao nói sai chắc, hai đứa mày còn không phải chơi gay với nhau à! Haha..." Lưu Tư Ân ác ý ngoác mồm cười lớn. Mọi người đều dừng lại, đồng loạt nhìn Tưởng Đông Hiểu cùng Dương Văn Húc, chỉ trò bán tán xôn xao, thậm chí có người còn la ó rêu hò. Mặt Dương Văn Húc tái mét, ánh mắt đầy bất an nhìn Tưởng Hiểu Đông, Tưởng Hiểu Đông vỗ vai an ủi cậu, nhưng bọn kia thấy thế càng hét to đùa cợt hơn nữa.
Tưởng Đông Hiểu cảm thấy nóng máu hơn bao giờ hết, cả giận nói: "Mẹ mày Lưu Tư Ân! Muốn chết à?!"
"Bọn mày còn không chịu thừa nhận đi! Lúc nãy còn mặn nồng nhảy valse với nhau kia mà! Ai nấy đều thấy cả rồi! Còn giấu giấu diếm diếm gì nữa chứ, mọi người nói có phải không?" Lưu Tư Ân nói.
"Đúng đấy, thừa nhận quách cho rồi!" Đám người hóng chuyện cũng đồng thanh hùa theo.
"Bọn mày!!!" Tưởng Đông Hiểu tức đến mức không nói nên lời.
Đột nhiên Dương Văn Húc xoay người chạy khỏi chỗ này, Tưởng Đông Hiểu trừng mắt với Lưu Tư Ân, cũng chạy theo sau Dương Văn húc.
"Văn Húc, đợi tôi!" Tưởng Đông Hiểu hét lên vội vã chạy theo Dương Văn Húc.
Dương Văn Húc dường như liều mạng bỏ chạy, Tưởng Đông Hiểu không thể theo kịp. Cuối cùng, Dương Văn Húc chạy đến khu rừng ở ngọn núi phía sau trường, không còn sức lực tê liệt ngã xuống, nghẹn ngào khóc nấc lên.
Tưởng Đông Hiểu thở hồng hộc đuổi kịp người kia, nhưng cũng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Dương Văn Húc, nhìn về phía bầu trời xa xăm kia.
Bầu trời tối đen được ánh đèn chiếu sáng rực, đám mây nhuộm một ít vảy cá như ánh hoàng hôn, chợt nhớ đến câu "Mong cuộc sống em luôn ngập tràn mây, kết thành một hoàng hôn tuyệt đẹp." Lúc này, Tưởng Đông Hiểu không hề muốn khóc, nhưng tâm trạng lại rất buồn, giống như tiếng khóc của người con trai bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.