Tôi Với Tên Cùng Bàn Chả Ưa Gì Nhau

Chương 18

Khúc Phong Hà

17/01/2024

Triệu Kiện đưa mắt nhìn chủ nhiệm khối, sau đó lại chuyển lên người Du Bạch: "Sao thế, Du ca chơi không nổi nữa à?"

Ngay từ đầu Trần Phi Dự có ý mời chủ nhiệm hai lớp lẫn chủ nhiệm khối đến đây cũng chính là sợ Triệu Kiện chơi bẩn, nhưng tên này vốn chẳng hề để ai vào mắt, trái lại còn liều lĩnh chơi dơ ngày dưới mí mắt bọn họ-- Lấy trận đấu che mắt người trần, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ có cớ vịn vào.

Chủ nhiệm khối tuýt còi: "Các em, hữu nghị là trên hết, thắng thua chỉ là phụ, đừng quá coi trọng điểm số."

Cũng chỉ có mình chủ nhiệm khối giờ vẫn còn tin tưởng vào câu này.

Du Bạch mắng thầm trong bụng, cái chó hữu nghị.

Những phút cuối cùng, Triệu Kiện nóng lòng muốn lao thẳng lên.

Chu Tử Lâm bị đối phương hất ngã xuống đất, lập tức đứng dậy ngay nhưng bóng trong tay vẫn bị cướp đi. Sân chơi của trường trung học Đại Hưng không được phủ nhựa, lúc ngã xuống cả người đều đau tê tái.

Từ Tri Lâm làm động tác giả qua mắt đối phương, nhanh chóng cướp bóng lại, lúc đang lao về phía rổ bên kia thì bị Triệu Kiện duỗi chân ngáng. Từ Tri Lâm lùi về sau né, lại không ngờ có người ngồi xổm phía sau, người kia thẳng tay thụi ngay một cú vào lưng cậu chàng.

Từ Tri Lâm bị đau, bóng vụt mất khỏi tay.

Bóng lăn đến tay Triệu Kiện, Triệu Kiện nhặt lên đập thẳng vào đầu Từ Tri Lâm.

"Từ Tri Lâm!" Du Bạch Bạch lao tới, hất Triệu Kiện ngã xuống.

Từ Tri Lâm cúi xuống nhưng không né kịp.

Trần Phi Dự lúc đó ở gần Từ Tri Lâm nhất, vội đẩy cậu chàng ra, lưng không chút phòng hộ lộ ra ngoài, có người nhân lúc đó thúc mạnh khuỷu tay vào lưng cậu.

Trọng tâm của cậu không ổn định, hai đầu gối trực tiếp đập xuống nền.

Hiện trường phút chốc trở nên hỗn loạn, chủ nhiệm khối lẫn hai chủ nhiệm lớp vội xông tới kéo người ra: "Các em làm gì thế hả!"

Triệu Kiện từ trên mặt đất đứng dậy, dang rộng hai tay: "Em sơ ý trượt tay."

Du Bạch nghiến răng túm chặt cổ áo hắn: "Sơ ý?"

Triệu Kiện thấy sắc mặt Du Bạch tối sầm lại, vui vẻ cười lên: "Đúng vậy đó, sơ ý ấy mà."

"Mày tin tao sơ ý làm mày tàn phế luôn không." Du Bạch siết chặt cổ áo Triệu Kiện, hắn bắt đầu thở dốc nhưng không hề hoảng sợ.

Hắn nhìn chủ nhiệm khối, gọi: "Thầy ơi."

Lương Phù Nguyệt lập tức đi tới: "Du Bạch, buông ra!"

Du Bạch không chịu buông ra, Lương Phù Nguyệt đặt tay lên cổ tay cậu, dùng giọng điệu ôn hòa nói: "Em tới xem Trần Phi Dự bên kia đi, có người bị thương."

Du Bạch buông tay ra, lúc đi lướt qua người Triệu Kiện, nhỏ giọng ghé vào tai hắn: "Chuyện này còn chưa xong đâu."

Từ Tri Lâm và Trần Phi Dự tựa lưng vào nhau ngồi bệt dưới đất, xung quanh có rất nhiều người bu lại xem tình hình.

"Chảy máu rồi kìa!"

Du Bạch đẩy đám người sang một bên, nhìn hai người đang ngồi dưới đất - người chảy máu là Trần Phi Dự.

Bạn học Trần Phi người chưa từng biết hai chữ mùa đông là gì trong đời, sau khi tiếp xúc với nền đất của sân chơi trên đầu gối chằn chịt đầy vết trầy xước, vài vết còn rạch ra một đường khá dài.

Đây có lẽ là cái giá của việc mặc quần đùi.

Du Bạch đi tới, ngồi xổm xuống nhìn vết thương của Trần Phi Dự, đầu gối chân phải là nơi chịu lực, vết thương nặng hơn, bị đất đá sần sùi quẹt mạnh vào, vết dài nhất dài bằng ngón trỏ, máu nhỏ giọt xuống nền, không nhiều lắm nhưng miệng vết thương dính đầy bụi đất sạn nhỏ, nhìn thôi cũng thấy đau.

Du Bạch không dám đụng vào, thở dài nói: "Lẽ ra phải bảo cậu mặc quần dài."

Ánh mắt Trần Phi Dự dừng lại trên xoáy tóc Du Bạch, cười nói: "Không sao, không đau lắm đâu."

Đầu gối Trần Phi Dự vẫn còn vết bầm tím từ lần ngã trước, giờ càng tệ hơn, da còn bị rách toạt thấy cả thịt đỏ bên trong.

"Chốc nữa đưa cậu đến phòng y tế."

Du Bạch nói xong, lại nhìn Từ Tri Lâm: "Vừa rồi bọn họ đánh vào lưng mày có sao không?"

Từ Tri Lâm xoa xoa eo, sắc mặt có chút tái nhợt, nói: "Vẫn ổn, Du ca mày thì sao?"



Du Bạch bị thúc vào bụng, lúc này cũng thấy nóng ran, nhưng lại không nói gì: "Tới phòng y tế hết đi. Lý Tư Diễn, đến dìu người."

Trận bóng rổ cuối cùng lại hóa trò hề, vẻ mặt chủ nhiệm khối rất khó coi, vốn muốn mở miệng mắng người, nhưng vừa thấy có học sinh bị thương, cũng chỉ im lặng không nói gì, về sau cũng ngừng tổ chức các hoạt động này là vừa.

Du Bạch đỡ Trần Phi Dự đứng dậy, nắm lấy cánh tay cậu: "Đi được không?"

Trần Phi Dự nói: "Được."

Du Bạch cúi đầu, thấy vết thương của Trần Phi Dự vẫn đang rỉ máu, phòng y tế còn cách đây tận mười phút đi bộ, Du Bạch suy nghĩ một lúc rồi nói: "Dìu tốn sức quá, tôi cõng cậu qua nhé?"

Trần Phi Dự sửng sốt một lúc, hiếm khi lắp ba lắp bắp: "Cõng...Cõng hả? Không hay đâu."

Bạch khó hiểu: "Có gì không được?"

Trần Phi Dự nhìn chung quanh: "Phiền cho cậu quá."

Du Bạch thắc mắc: "Cậu còn sợ phiền?" Sợ phiền còn tổ chức đấu bóng rổ, cuối cùng hại người hại mình còn không giải quyết được vấn đề gì hết.

Du Bạch cúi người ra hiệu cho Trần Phi Dự: "Đi thôi."

Trần Phi Dự còn đang do dự, Chu Tử Lâm ở bên cạnh lại nói: "Lớp trưởng nếu thấy xấu hổ thì để tôi cõng nhé?"

Du Bạch thấy thế, đứng dậy: "Thế cũng được."

Thấy Du Bạch định vứt mình cho Chu Tử Lâm, Trần Phi Dự vội bước khập khiễng lao tới, dùng hai tay ôm cứng cổ Du Bạch: "Thôi đừng, Chu Tử Lâm nhất định bỏ tôi lại giữa đường cho xem."

Du Bạch vỗ nhẹ tay Trần Phi Dự: "Đừng siết."

Trần Phi Dự nghe lời buông lỏng ra, Du Bạch vòng tay qua gối Trần Phi Dự, co chân nâng người lên. Trần Phi Dự đột nhiên bị treo lơ lửng trên không, vô thức dán sát vào lưng Du Bạch.

Du Bạch nói: "Không sao đâu, sẽ sớm đến phòng y tế thôi, đừng lo."

Trần Phi Dự ngẩng đầu lên, lại cúi xuống: "Du ca, có bạn nữ đang chụp chúng ta."

"Chụp gì cơ?" Du Bạch hỏi.

Trần Phi Dự tựa vào vai Du Bạch: "Chụp ảnh chúng ta đó."

"Ờ." Diệp Trình An ngày nào cũng theo sau chụp ảnh mình, Du Bạch đã quen rồi.

Thấy phản ứng nhạt nhẽo kia của Du Bạch, Trần Phi Dự lặp lại: "Chụp ảnh cậu cõng tôi ấy."

Du Bạch: "..."

Trần Phi Dự thở dài: "Muốn xin bọn họ một bức quá à."

Du Bạch chả hiểu Trần Phi Dự đang nghĩ gì: "Đến rồi."

Lúc họ đến nơi, Lý Tư Diễn đang dìu Từ Tri Lâm ra ngoài, Từ Tri Lâm thì cầm hai chai thuốc xịt vết thương. Du Bạch đặt Trần Phi Dự ngồi lên ghế, đi tới trước mặt Từ Tri Lâm, trong lòng xen lẫn vẻ áy náy: "Trở về đãi mày một bữa."

Từ Tri Lâm mỉm cười: "Có gì đâu, có thể đánh bóng cùng Du ca tao mừng còn không kịp đây nè. Hôm nay phải cảm ơn Phi Dự ca mới phải, nếu không có cậu ấy ngăn lại chắc tao cũng vào viện rồi quá, mày mau vào đó với cậu ấy đi."

Du Bạch gật đầu nói được, trước khi quay vào còn nhờ Lý Tư Diễn đưa Từ Tri Lâm trở về.

Trần Phi Dự đang cùng bác sĩ nói chuyện, dường như rất sợ đau, lúc bác sĩ dùng bông gòn sát trùng vết thương, hai mắt cậu nhắm nghiền cả lại: "Bác sĩ, cháu hơi sợ đau, bác cố gắng nhẹ nhàng một chút nhé."

Vết thương có quá nhiều bụi nên bác sĩ đã trực tiếp đổ cồn lên vết thương của Trần Phi Dự.

Trần Phi Dự nhăn mặt thành một đống, dùng răng cắn chặt môi dưới, đau đến run lên.

Du Bạch nhìn thấy chỗ môi của Trần Phi Vũ bị cắn đến trắng bệch.

Du Bạch không ngờ Trần Phi Dự lại sợ đau đến thế, sau khi bị thương cũng không thấy cậu ta hé răng nói gì, bây giờ ngẫm lại mới phát hiện, Trần Phi Dự từ đầu đến giờ hình như không hề nhìn vào vết thương trên chân mình--có lẽ theo logic của Trần Phi Dự, nếu không nhìn thấy thì sẽ không đau chăng.

Du Bạch đứng một bên không nói gì, lặng lẽ nhìn bác sĩ dùng cồn khử trùng rồi bôi thuốc đỏ lên vết thương trên chân Trần Phi Dự.

"Vết thương hơi sâu, không thể dán băng được, bác dùng gạc băng lại cho cháu trước, cẩn thận đừng để chạm vào nước, không ăn đồ cay nóng gây kích ứng vết thương, dùng thuốc và thay băng đúng giờ, qua một tuần sẽ khỏi. "

Trần Phi Dự chờ đến khi vết thương được băng bó xong xuôi mới dám mở mắt ra, vừa mở ra đã nhìn thấy Du Bạch lặng yên đứng ở một bên, tựa hồ đang đợi mình.



Trần Phi Dự sửng sốt, thậm chí còn quên mất băng gạc, thuốc đỏ và bông gòn do bác sĩ đưa.

Du Bạch lấy đồ thay Trần Phi Dự, bỏ vào túi, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Trần Phi Dự, chuẩn bị cõng cậu lên: "Về ký túc xá à?"

Trần Phi Dự sờ mũi, đây là hành động vô thức lúc cảm thấy không được tự nhiên: "Tôi tự về được."

Du Bạch không nói gì, chỉ nhìn đầu gối Trần Phi Dự.

Nếu té một chân còn có thể đi cà nhắc về được, ngại ở chỗ, hai chân Trần Phi Dự đều chảy máu, muốn nhảy lò cò về chưa chắc đã được.

Trần Phi Dự bị Du Bạch nhìn chằm chằm càng thấy ngại, cuối cùng đành để Du Bạch cõng mình về ký túc xá, trên đường còn gặp một bạn học đi ngang muốn hỏi thăm tình hình, người ngày thường hoạt ngôn như Trần Phi Dự lúc này cũng chỉ ú ớ được vài từ.

Trần Phi Dự không nhìn thấy mặt của Du Bạch, nhưng Du Bạch nãy giờ vẫn đang cười-- Cậu thấy Trần Phi Dự lúc này lại đáng yêu một cách ngốc nghếch.

Trở lại ký túc xá, nằm trên giường rồi, Trần Phi Dự cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Du Bạch để thuốc vào tủ cho cậu, hỏi: "Có muốn thay đồ không?"

Trần Phi Dự lập tức từ trên giường ngồi dậy: "Tôi tự thay được!"

"Ừ, tôi biết mà." Du Bạch cười nói: "Tai cậu đỏ quá kìa, sốt rồi à?"

Trần Phi Dự nâng tay bịt kín lỗ tai của mình lại: "Không có! Sao có thể sốt được! Làm gì có chuyện bị té có cái mà sốt chứ!"

Du Bạch thở dài: "Do cậu mặc ít quá đấy."

Trần Phi Dự nằm lại trên giường, nhìn trần nhà: "Tôi muốn về rồi, ở đây đến tắm cũng không tắm tử tế được, cả người bẩn quá."

Du Bạch khóa tủ của Trần Phi Dự lại: "Ký túc xá hiện tại không có người, tôi lấy cho cậu một xô nước nóng, cậu cứ ở trong này lau sơ người, tôi ở bên ngoài canh cửa cho."

Trần Phi Dự nhìn Du Bạch, chớp mắt một cái, hồi lâu mới nói: "Làm phiền, cảm ơn cậu."

Du Bạch đứng dậy nhấc thùng nước của Trần Phi Dự lên: "Vừa hay có thể cử tạ."

Du Bạch lấy nước nóng, để khăn tắm ở mép xô xong, sau đó lấy điện thoại ra ngoài đợi.

Du Bạch đang chơi điện thoại bên ngoài, khoảng chừng mười phút sau, Lý Tư Diễn quay lại: "Du Bạch, sao lại ngồi ở đây?"

Du Bạch cất điện thoại, giải thích: "Trần Phi Dự đang lau người bên trong, tôi ra ngoài ngồi một lát."

Lý Tư Diễn không chút để ý muốn mở cửa đi vào: "Đều là con trai hết có gì đâu, bên ngoài nhiều muỗi lắm, vào trong đi."

Du Bạch ngăn Lý Tư Diễn lại: "Thôi đừng, vào đó tôi sợ cậu ấy lại không tự nhiên, ngồi trong hay ngoài cũng như nhau thôi. Cậu sợ bị muỗi đốt thì xịt cái này quanh người đi."

Du Bạch lấy chai xịt muỗi màu hồng phấn ra, đây là chai cuối cùng của cậu, chỉ còn khoảng một phần ba, cũng hên mai là ngày cuối cùng ở đây, sáng hôm sau có thể xuất phát về thành phố Nhạc.

Lý Tư Diễn bị Du Bạch ngăn lại, cũng không vào nữa. Xịt vài cái lên người mình rồi đưa lại cho Du Bạch.

Du Bạch cầm lấy, nhường chỗ của mình cho Lý Tư Diễn, còn cậu thì đứng tựa vào tường: "Cậu vừa đưa Từ Tri Lâm về à?"

Lý Tư Diễn gật đầu: "Ừ, Từ Tri Lâm không sao đâu, chỉ bị thúc hai cái thôi, cái đám mặt dày đó ra tay cũng hiểm thật."

Du Bạch cầm bình xịt muỗi trên tay, xoay hai vòng, ánh mắt lạnh nhạt nhưng lời nói lại rất nghiêm túc: "Chuyện này còn chưa xong đâu."

Lý Tư Diễn sửng sốt, không hiểu Du Bạch có ý gì, đang tính hỏi lại thì nghe thấy tiếng Trần Phi Dự bên trong vọng ra: "Tôi tắm xong rồi, các cậu vào đi."

Du Bạch không nói nữa, đẩy cửa vào. Mắt thấy Trần Phi Dự mang dép đang chuẩn bị xuống giường đi đổ nước, lập tức bước tới xách xô lên: "Cậu nghỉ đi."

Trần Phi Dự đã thay đồ ngủ xong, ngồi lại trên giường.

Lúc Du Bạch đổ nước trở về, thấy Trần Phi Dự ngơ ngác ngồi trên giường, đi tới gõ gõ khung giường của cậu: "Cậu muốn cái gì, tôi giúp cậu lấy. "

Trần Phi Dự chỉ vào cặp sách của mình, Du Bạch lấy cho cậu, thấy Trần Phi Dự lấy đề ra chuẩn bị làm bài, Du Bạch có chút kinh ngạc hỏi: "Vết thương còn đau không?"

Trần Phi Dự ngẩng đầu nhìn Du Bạch, thành thật nói: "Đau, nên làm chuyện khác chuyển lực chú ý."

Du Bạch vẫn không cách nào hiểu được thế giới của học sinh giỏi, chỉ đành gật đầu: "Vậy cậu làm đi, tôi đi xem Từ Tri Lâm.

Editor CO6TINY

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Với Tên Cùng Bàn Chả Ưa Gì Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook