Tôi Với Tên Cùng Bàn Chả Ưa Gì Nhau
Chương 24
Khúc Phong Hà
20/02/2024
Cô Toán ôm một xấp bài kiểm tra, theo tiếng chuông bước vào lớp, thuận
tiện trở tay khép cửa lại. Lớp học rất yên tĩnh, Trần Phi Dự vốn muốn mở miệng từ chối Du Bạch, chỉ đành nuốt xuống.
Chỉ qua một tiết Toán mà tích cả rổ lửa.
Tan học, Du Bạch làm bộ như không phát giác ra gì, sáp tới trước mặt Trần Phi Dự, hỏi: "Cậu thích ăn gì?"
Trần Phi Dự thu dọn tập sách trên bàn, mắt cũng không thèm nhìn Du Bạch: "Không ăn."
Du Bạch duỗi tay nhặt quyển tập Trần Phi Dự vô ý làm rơi: "Vẫn còn giận chuyện hôm đó à?"
Trần Phi Dự không hề nể mặt Du Bạch, nói thẳng: "Là, cực kì tức giận."
Trần Phi Dự dọn đồ xong thì đi thẳng, Du Bạch theo cả một đường về tới phòng trọ thuê bên ngoài trường. Lần này Trần Phi Dự không mời Du Bạch vào nhà nữa, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại.
Du Bạch đứng bên ngoài, trơ mắt nhìn cửa chống trộm hồi lâu, cuối cùng chỉ đành xoay người xuống lầu-- Cậu đến siêu thị, nhét đầy các hãng kem Cornetto, Socola, Baxi Trần Phi Dự yêu thích vào túi, mỗi loại mua hai hộp, sau đó xách một thùng kem vòng trở lại gõ cửa nhà Trần Phi Dự.
Trần Phi Dự ngược lại mở cửa ra, nhưng sắc mặt vẫn xị một nhúm: "Sao nữa?"
Du Bạch trước tiên quan sát Trần Phi Dự một lượt, sau đó mới nhét đống kem vào ngực cậu: "Mỗi loại đều có."
Trong lúc Trần Phi Dự còn đang thất thần, Du Bạch mau chóng lách người vào nhà.
Đúng là tự há miệng mắc quai mà, một hồi mới ngớ ra chính mình đã đầu hàng trước viên đạn bọc đường của Du Bạch rồi, Trần Phi Dự chỉ đành hoà hoãn: "Tôi không có giận."
Du Bạch sớm đã nhận ra Trần Phi Dự hết giận từ lâu rồi, nếu Trần Phi Dự giận thật, việc gì lại mua bánh mì và sữa cho cậu chứ. Chín phần mười là đã cho cậu một bậc thang rồi.
Du Bạch nhìn Trần Phi Dự: "Chuyện đánh nhau với Triệu Kiện..."
Trần Phi Dự nhéo mi tâm, ngồi xuống đối diện Du Bạch, quyết định phải nói cho rõ chuyện này với cậu: "Cậu vì chuyện ở làng Đại Hưng lúc đó, nên mới hẹn Triệu Kiện đánh nhau đúng chứ?"
Du Bạch gật đầu, Trần Phi Dự nói tiếp: "Thật ra tôi đã đoán ra rồi. Du ca, cậu rất giỏi đánh đấm, nhưng đám người Triệu Kiện cũng không phải đèn cạn dầu. Một mình cậu tối mịt mù còn mò qua đó, lỡ như có chuyện gì thật thì phải làm sao đây? Không phải chuyện gì, cũng có thể dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề được."
Du Bạch: "Phải."
Trần Phi Dự thở dài: "Nếu chỉ vì chuyện hôm bữa, lại càng không cần thiết phải so đo với bọn họ."
Du Bạch ngẫm nghĩ, quyết định giải thích rõ ràng với Trần Phi Dự: "Trần Phi Dự, không phải thế, nếu Triệu Kiện tìm tôi gây chuyện, cậu ta thích thế nào thì tùy, tôi chả quan tâm -- Nhưng không thể lôi các cậu vào chuyện này. Học sinh giỏi như cậu với đám Chu Tử Lâm lẽ ra không nên dính dáng tới Triệu Kiện mới phải, nếu không về sau lại rước thêm không ít phiền phức không đáng. Có những chuyện, phải giải quyết dứt điểm."
Trần Phi Dự lần đầu tiên nghe thấy Du Bạch gọi tên mình, có hơi bất ngờ, sau đó nhấc người dậy.
Trần Phi Dự đi tới bên Du Bạch, khom lưng móc ra một bao thuốc lá bên hông cậu.
Trần Phi Dự đối diện với Du Bạch, ném bao thuốc lên bàn.
"Học sinh giỏi à?" Trần Phi Dự nhếch miệng cười, "Du ca cậu đã quên những lời mình nói lúc gặp tôi rồi à? Khi đó cậu còn nói tôi đặc biệt đạo đức giả đấy."
Du Bạch chỉ tình cờ gặp Trần Phi Dự đang hút thuốc một lần ở Đại học Nhạc Thị, cậu ở bên Trần Phi Dự lâu đến mức gần như quên mất chuyện đó.
Trần Phi Dự đứng trước mặt Du Bạch, đặt tay lên vai cậu, cúi đầu kề sát mặt với mặt Du Bạch: "Tôi không phải là học sinh giỏi. Không phải ai thành tích tốt, được thầy cô yêu thích đều là học sinh giỏi. Du Bạch, tôi còn tệ hơn cậu nhiều."
Khuôn mặt của cả hai gần đến mức, chỉ cần Du Bạch duỗi tay là có thể chạm vào lông mi của Trần Phi Dự.
Du Bạch cong tay lại, nhưng không chạm vào Trần Phi Dự, ngược lại đẩy người ra: "Nói nhảm cái gì vậy? Chăm chỉ học hành đi, tôi còn đang chờ cậu đậu Thanh Bắc đấy."
Trần Phi Dự mỉm cười, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Du Bạch, tựa đầu vào vai cậu, thở dài một hơi: "Du ca, lần sau đừng đánh nhau sau lưng tôi nữa, cậu muốn đánh cũng được thôi, nhưng phải nói cho tôi biết."
Du Bạch đưa tay túm lấy tóc Trần Phi Dự: "Ở đâu mà đánh nhau nhiều thế? Không đánh nữa, nghĩ xem muốn ăn gì."
Trần Phi Dự nheo mắt: "Đưa cậu đi ăn thử món há cảo nhân tôm mà tôi thích nhất."
Trần Phi Dự dẫn Du Bạch đến một quán trà kiểu Hồng Kông cách trường học nửa giờ, đồ ăn ở đó rất ngon, sau khi ăn uống no say cả hai kéo nhau tới siêu thị mua đồ ăn cho bữa tối.
Trần Phi Dự: "Buổi chiều tôi làm bài tập, buổi tối ở nhà nấu cơm, cậu qua ăn nhé."
Du Bạch vui mừng, thầm cảm thán trong lòng, thùng kem này coi bộ đáng tiền.
Sau kỳ thi tháng là đại hội thể thao, Chu Tử Lâm là ủy thể dục của lớp, bận rộn xoay vòng vòng, ngay cả Du Bạch và Trần Phi Dự cũng bị lôi vào, học một tiết thể dục cũng bị kéo chạy bộ.
Cuối cùng, cả hai còn bị đưa tên vào hai hạng mục chạy tiếp sức 4X400 nam và 4X400 nam nữ. Sau khi Chu Tử Lâm nhìn thấy khả năng chạy bền của Du Bạch, cậu chàng đã tận dụng nguồn tài nguyên sẵn có, ghi tên Du Bạch vào chạy 400m. Trần Phi Dự với lợi thế chân dài, cũng không thoát khỏi móng vuốt nhảy cao.
Để chuẩn bị cho hội thao, mỗi ngày sau giờ học Trần Phi Dự đều sẽ kéo theo Du Bạch đến sân thể dục chạy bộ. Trần Phi Dự đăng kí chạy 2000 mét nam, để rèn luyện sức bền, mỗi tối đều chạy tròn 10 vòng trên sân.
Khác với Chu Tử Lâm đang bận rộn kêu gọi đăng kí, các bạn nữ ủy viên lớp đều đang vắt óc suy nghĩ về lễ khai mạc cho hội thao.
Diệp Trình An: "Mặc Hán phục nhé, mình đoán lãnh đạo trường ta nhất định rất thích văn hóa truyền thống."
Tống Sở: "Không được đâu, Hán phục kén người mặc lắm, nếu mặc không đẹp ngược lại sẽ là con dao hai lưỡi phản chủ ngay, lại còn đắt nữa. Mình đang tính đặt áo hoodie cho cả lớp, cũng có thể làm đồng phục luôn, mọi người mặc quần áo giống nhau trông sẽ đẹp hơn chỉ khoác tạm đồng phục mùa xuân ấy."
Diệp Trình An: "Được đấy! Năm nay chúng ta không cầm bóng bay nhé, chỉ có học sinh tiểu học mới thế thôi, bọn mình treo băng rôn đi!"
Cuối cùng, với trí tưởng tượng không giới hạn của các cô gái và sự hỗ trợ đắc lực của cô Lương, Du Bạch đành phải thiết kế mẫu đồng phục cho Lớp 474, deadline trong vòng ba ngày.
Du Bạch suy nghĩ mất hai ngày, cuối cùng đưa ra hai bản thiết kế, một là thiết kế phông chữ mẫu, hai là phiên bản chibi chân dung của mọi người trong lớp.
Du Bạch thiết kế cho mỗi bạn một phiên bản chibi khác nhau, lại suy nghĩ đến tình thẩm mĩ chung, nếu hơn năm mấy anh bạn nhỏ chen chúc trên một cái áo trông rất là lộn xộn, Du Bạch quyết định trên áo của mỗi người sẽ chỉ in hình chibi của người đó. Cậu còn vẽ thêm phiên bản chibi của Lương Phù Nguyệt, có thể in lên mũ áo hoodie.
Tranh của Du Bạch vừa ra lò, toàn thể mọi người trong lớp đều kêu tiếng cá heo.
"Ahhhhhhhh, thầy Du ơi, em muốn gọi thầy một tiếng ba quá đi à!"
"Ông trời ơi, tui thấy mình đẹp nhất dưới ngòi bút của Du Bạch ấy, Du ca ơi, tớ muốn ngỏ ý lấy ảnh gốc của cậu làm ảnh đại diện nhá!"
"Mong chờ được thấy áo lớp quá à!"
Tranh tuy đẹp, nhưng lúc làm lại khá phiền phức. Đồ hoạ trên mỗi áo đều khác hẳn nhau, không thế trực tiếp in đồng loạt lên áo được. Bất kể thời gian hay phí nguyên liệu đều tốn không ít tiền.
Nhưng những vấn đề này cuối cùng đều giao cho Lương Phù Nguyệt giải quyết.
Cô Lương tìm gặp bạn đại học lúc trước, hẹn người ta ra ngoài ăn bữa cơm, sau đó đặt cho mỗi nam thanh nữ tú trong lớp cùng các giáo viên bộ môn một chiếc.
Cách hội thao còn hai ngày nữa, các bạn học lớp 474 đều nhận được áo đồng phục.
Nam xanh nhạt, nữ hồng phấn, trông rất sáng sủa. In ấn đồ hoạ trên áo cũng rất tinh xảo, giá cả lại phải chăng.
"Nhìn cái áo này cho dù có mình có mọc tóc hoa râm, cũng chảy nước mắt mất." Tống Sở ôm áo đồng phục trên tay, cảm thán nói.
Du Bạch cũng khá bất ngờ, cậu cầm áo trên tay, nhìn chính mình trên áo, lại nhìn sang Trần Phi Dự, tự thấy mình cực kì giỏi.
Chu Tử Lâm hưng phấn không thôi, cầm áo vừa ra lò: "Mau mau mau khép cửa lại! Đây là vũ khí bí mật của lớp chúng ta, không thể để cho các lớp khác thấy được, há há há mong tới ngày khiến cho mấy người kia phải há mồm kinh thiên động địa quá đi."
Lý Tư Diễn đẩy mắt kính: "Không tệ nha, Chu Tử Lâm giờ còn biết dùng thành ngữ nữa chứ."
Chu Tử Lâm đẩy Lý Tư Diễn: "Lăn nhanh giúp nhá! Cái đồ nói một đằng nghỉ một nẻo kia!"
Hôm hội thao diễn ra, thời tiết tốt vô cùng, trời xanh mây trắng nắng chan hòa, tứng đám mây trắng như bông trôi qua, khiến người ta nghĩ ngay đến cục bông gòn mềm mịn.
Hàng ngũ Lớp 474 bố trí như sau, hoa khôi Diệp Trình An vừa cao vừa xinh cầm bảng lớp đi đầu. Trần Phi Dự và Du Bạch cầm băng rôn đi sau.
Băng rôn được bọn Tống Sở đặt làm trên mạng: "Lớp 474, hổ dữ xuống núi. Tiến về phía trước, dũng cảm vươn lên."
Câu này là khẩu hiệu của bọn họ, con nít muốn chết đi được, nhưng Chu Tử Lâm lại thích cực.
Chu Tử Lâm và Tống Sở đứng hai bên đội hình, phụ trách thổi còi hô một hai một, cả hai đứa đều nói to như nhau nên không ai thích hợp với vị trí này hơn hai khứa này.
"Trước mặt chúng ta là lớp 474 khối 10, đây là tập thể lớp đoàn kết tích cực..."
Bước vào đường chạy 100 mét, Lớp 474 bắt đầu điều chỉnh đội hình.
Tống Sở: "Đi đều tại chỗ!"
"Một hai một, một hai một, một hai một."
"Lớp 474!"
"Hổ dữ xuống núi!"
"Tiến về phía trước!"
"Dũng cảm vươn lên!"
"Đi đều, bước!"
Đối mặt với khán đài, hoàn thành màn trình diễn, cuối cùng bước vào sân.
Du Bạch và Trần Phi Dự tiếp tục giữ chặt băng rôn của lớp với vẻ mặt rất chi nghiêm túc, ước gì khẩu hiệu của mình có thể lọt thẳng vào tai lãnh đạo nhà trường.
"Đồng phục của Lớp 474 đẹp thật.".
Các giáo viên đều khen ngợi tới tấp, Lương Phù Nguyệt hôm nay cũng mặc áo hoodie hồng phấn, trên mũ có in hình chibi của cô, càng khiến cô trông trẻ trung hơn.
Lương Phù Nguyệt cười nói: "Đều là học sinh tự mình làm ạ."
Lễ khai mạc kết thúc vào buổi sáng, buổi chiều mới chính thức bước vào vòng sơ loại 100m và 200m. Trên tay Trần Phi Dự, Chu Tử Lâm và Tống Sở đều có sổ thứ tự hội thao, tiện cho việc sắp xếp kiểm tra và kêu gọi vận động viên tập họp. Diệp Trình An và Lý Tư Diễn dẫn những bạn không tham gia thi đấu viết tờ cổ vũ.
Lúc hạng mục nào có người lớp mình, Tống Sở sẽ cuộn tròn cuốn sổ thành cái loa, đứng trước khu vực lớp mình rồi hô lên: "Hạng mục đầu tiên vào chiều nay là chạy 100 mét, Du Bạch lớp ta sẽ ở đường chạy số 4 nhóm 1, lát nữa mọi người cỗ vũ theo mình nhé!"
Editor CO6TINY
Chỉ qua một tiết Toán mà tích cả rổ lửa.
Tan học, Du Bạch làm bộ như không phát giác ra gì, sáp tới trước mặt Trần Phi Dự, hỏi: "Cậu thích ăn gì?"
Trần Phi Dự thu dọn tập sách trên bàn, mắt cũng không thèm nhìn Du Bạch: "Không ăn."
Du Bạch duỗi tay nhặt quyển tập Trần Phi Dự vô ý làm rơi: "Vẫn còn giận chuyện hôm đó à?"
Trần Phi Dự không hề nể mặt Du Bạch, nói thẳng: "Là, cực kì tức giận."
Trần Phi Dự dọn đồ xong thì đi thẳng, Du Bạch theo cả một đường về tới phòng trọ thuê bên ngoài trường. Lần này Trần Phi Dự không mời Du Bạch vào nhà nữa, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại.
Du Bạch đứng bên ngoài, trơ mắt nhìn cửa chống trộm hồi lâu, cuối cùng chỉ đành xoay người xuống lầu-- Cậu đến siêu thị, nhét đầy các hãng kem Cornetto, Socola, Baxi Trần Phi Dự yêu thích vào túi, mỗi loại mua hai hộp, sau đó xách một thùng kem vòng trở lại gõ cửa nhà Trần Phi Dự.
Trần Phi Dự ngược lại mở cửa ra, nhưng sắc mặt vẫn xị một nhúm: "Sao nữa?"
Du Bạch trước tiên quan sát Trần Phi Dự một lượt, sau đó mới nhét đống kem vào ngực cậu: "Mỗi loại đều có."
Trong lúc Trần Phi Dự còn đang thất thần, Du Bạch mau chóng lách người vào nhà.
Đúng là tự há miệng mắc quai mà, một hồi mới ngớ ra chính mình đã đầu hàng trước viên đạn bọc đường của Du Bạch rồi, Trần Phi Dự chỉ đành hoà hoãn: "Tôi không có giận."
Du Bạch sớm đã nhận ra Trần Phi Dự hết giận từ lâu rồi, nếu Trần Phi Dự giận thật, việc gì lại mua bánh mì và sữa cho cậu chứ. Chín phần mười là đã cho cậu một bậc thang rồi.
Du Bạch nhìn Trần Phi Dự: "Chuyện đánh nhau với Triệu Kiện..."
Trần Phi Dự nhéo mi tâm, ngồi xuống đối diện Du Bạch, quyết định phải nói cho rõ chuyện này với cậu: "Cậu vì chuyện ở làng Đại Hưng lúc đó, nên mới hẹn Triệu Kiện đánh nhau đúng chứ?"
Du Bạch gật đầu, Trần Phi Dự nói tiếp: "Thật ra tôi đã đoán ra rồi. Du ca, cậu rất giỏi đánh đấm, nhưng đám người Triệu Kiện cũng không phải đèn cạn dầu. Một mình cậu tối mịt mù còn mò qua đó, lỡ như có chuyện gì thật thì phải làm sao đây? Không phải chuyện gì, cũng có thể dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề được."
Du Bạch: "Phải."
Trần Phi Dự thở dài: "Nếu chỉ vì chuyện hôm bữa, lại càng không cần thiết phải so đo với bọn họ."
Du Bạch ngẫm nghĩ, quyết định giải thích rõ ràng với Trần Phi Dự: "Trần Phi Dự, không phải thế, nếu Triệu Kiện tìm tôi gây chuyện, cậu ta thích thế nào thì tùy, tôi chả quan tâm -- Nhưng không thể lôi các cậu vào chuyện này. Học sinh giỏi như cậu với đám Chu Tử Lâm lẽ ra không nên dính dáng tới Triệu Kiện mới phải, nếu không về sau lại rước thêm không ít phiền phức không đáng. Có những chuyện, phải giải quyết dứt điểm."
Trần Phi Dự lần đầu tiên nghe thấy Du Bạch gọi tên mình, có hơi bất ngờ, sau đó nhấc người dậy.
Trần Phi Dự đi tới bên Du Bạch, khom lưng móc ra một bao thuốc lá bên hông cậu.
Trần Phi Dự đối diện với Du Bạch, ném bao thuốc lên bàn.
"Học sinh giỏi à?" Trần Phi Dự nhếch miệng cười, "Du ca cậu đã quên những lời mình nói lúc gặp tôi rồi à? Khi đó cậu còn nói tôi đặc biệt đạo đức giả đấy."
Du Bạch chỉ tình cờ gặp Trần Phi Dự đang hút thuốc một lần ở Đại học Nhạc Thị, cậu ở bên Trần Phi Dự lâu đến mức gần như quên mất chuyện đó.
Trần Phi Dự đứng trước mặt Du Bạch, đặt tay lên vai cậu, cúi đầu kề sát mặt với mặt Du Bạch: "Tôi không phải là học sinh giỏi. Không phải ai thành tích tốt, được thầy cô yêu thích đều là học sinh giỏi. Du Bạch, tôi còn tệ hơn cậu nhiều."
Khuôn mặt của cả hai gần đến mức, chỉ cần Du Bạch duỗi tay là có thể chạm vào lông mi của Trần Phi Dự.
Du Bạch cong tay lại, nhưng không chạm vào Trần Phi Dự, ngược lại đẩy người ra: "Nói nhảm cái gì vậy? Chăm chỉ học hành đi, tôi còn đang chờ cậu đậu Thanh Bắc đấy."
Trần Phi Dự mỉm cười, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Du Bạch, tựa đầu vào vai cậu, thở dài một hơi: "Du ca, lần sau đừng đánh nhau sau lưng tôi nữa, cậu muốn đánh cũng được thôi, nhưng phải nói cho tôi biết."
Du Bạch đưa tay túm lấy tóc Trần Phi Dự: "Ở đâu mà đánh nhau nhiều thế? Không đánh nữa, nghĩ xem muốn ăn gì."
Trần Phi Dự nheo mắt: "Đưa cậu đi ăn thử món há cảo nhân tôm mà tôi thích nhất."
Trần Phi Dự dẫn Du Bạch đến một quán trà kiểu Hồng Kông cách trường học nửa giờ, đồ ăn ở đó rất ngon, sau khi ăn uống no say cả hai kéo nhau tới siêu thị mua đồ ăn cho bữa tối.
Trần Phi Dự: "Buổi chiều tôi làm bài tập, buổi tối ở nhà nấu cơm, cậu qua ăn nhé."
Du Bạch vui mừng, thầm cảm thán trong lòng, thùng kem này coi bộ đáng tiền.
Sau kỳ thi tháng là đại hội thể thao, Chu Tử Lâm là ủy thể dục của lớp, bận rộn xoay vòng vòng, ngay cả Du Bạch và Trần Phi Dự cũng bị lôi vào, học một tiết thể dục cũng bị kéo chạy bộ.
Cuối cùng, cả hai còn bị đưa tên vào hai hạng mục chạy tiếp sức 4X400 nam và 4X400 nam nữ. Sau khi Chu Tử Lâm nhìn thấy khả năng chạy bền của Du Bạch, cậu chàng đã tận dụng nguồn tài nguyên sẵn có, ghi tên Du Bạch vào chạy 400m. Trần Phi Dự với lợi thế chân dài, cũng không thoát khỏi móng vuốt nhảy cao.
Để chuẩn bị cho hội thao, mỗi ngày sau giờ học Trần Phi Dự đều sẽ kéo theo Du Bạch đến sân thể dục chạy bộ. Trần Phi Dự đăng kí chạy 2000 mét nam, để rèn luyện sức bền, mỗi tối đều chạy tròn 10 vòng trên sân.
Khác với Chu Tử Lâm đang bận rộn kêu gọi đăng kí, các bạn nữ ủy viên lớp đều đang vắt óc suy nghĩ về lễ khai mạc cho hội thao.
Diệp Trình An: "Mặc Hán phục nhé, mình đoán lãnh đạo trường ta nhất định rất thích văn hóa truyền thống."
Tống Sở: "Không được đâu, Hán phục kén người mặc lắm, nếu mặc không đẹp ngược lại sẽ là con dao hai lưỡi phản chủ ngay, lại còn đắt nữa. Mình đang tính đặt áo hoodie cho cả lớp, cũng có thể làm đồng phục luôn, mọi người mặc quần áo giống nhau trông sẽ đẹp hơn chỉ khoác tạm đồng phục mùa xuân ấy."
Diệp Trình An: "Được đấy! Năm nay chúng ta không cầm bóng bay nhé, chỉ có học sinh tiểu học mới thế thôi, bọn mình treo băng rôn đi!"
Cuối cùng, với trí tưởng tượng không giới hạn của các cô gái và sự hỗ trợ đắc lực của cô Lương, Du Bạch đành phải thiết kế mẫu đồng phục cho Lớp 474, deadline trong vòng ba ngày.
Du Bạch suy nghĩ mất hai ngày, cuối cùng đưa ra hai bản thiết kế, một là thiết kế phông chữ mẫu, hai là phiên bản chibi chân dung của mọi người trong lớp.
Du Bạch thiết kế cho mỗi bạn một phiên bản chibi khác nhau, lại suy nghĩ đến tình thẩm mĩ chung, nếu hơn năm mấy anh bạn nhỏ chen chúc trên một cái áo trông rất là lộn xộn, Du Bạch quyết định trên áo của mỗi người sẽ chỉ in hình chibi của người đó. Cậu còn vẽ thêm phiên bản chibi của Lương Phù Nguyệt, có thể in lên mũ áo hoodie.
Tranh của Du Bạch vừa ra lò, toàn thể mọi người trong lớp đều kêu tiếng cá heo.
"Ahhhhhhhh, thầy Du ơi, em muốn gọi thầy một tiếng ba quá đi à!"
"Ông trời ơi, tui thấy mình đẹp nhất dưới ngòi bút của Du Bạch ấy, Du ca ơi, tớ muốn ngỏ ý lấy ảnh gốc của cậu làm ảnh đại diện nhá!"
"Mong chờ được thấy áo lớp quá à!"
Tranh tuy đẹp, nhưng lúc làm lại khá phiền phức. Đồ hoạ trên mỗi áo đều khác hẳn nhau, không thế trực tiếp in đồng loạt lên áo được. Bất kể thời gian hay phí nguyên liệu đều tốn không ít tiền.
Nhưng những vấn đề này cuối cùng đều giao cho Lương Phù Nguyệt giải quyết.
Cô Lương tìm gặp bạn đại học lúc trước, hẹn người ta ra ngoài ăn bữa cơm, sau đó đặt cho mỗi nam thanh nữ tú trong lớp cùng các giáo viên bộ môn một chiếc.
Cách hội thao còn hai ngày nữa, các bạn học lớp 474 đều nhận được áo đồng phục.
Nam xanh nhạt, nữ hồng phấn, trông rất sáng sủa. In ấn đồ hoạ trên áo cũng rất tinh xảo, giá cả lại phải chăng.
"Nhìn cái áo này cho dù có mình có mọc tóc hoa râm, cũng chảy nước mắt mất." Tống Sở ôm áo đồng phục trên tay, cảm thán nói.
Du Bạch cũng khá bất ngờ, cậu cầm áo trên tay, nhìn chính mình trên áo, lại nhìn sang Trần Phi Dự, tự thấy mình cực kì giỏi.
Chu Tử Lâm hưng phấn không thôi, cầm áo vừa ra lò: "Mau mau mau khép cửa lại! Đây là vũ khí bí mật của lớp chúng ta, không thể để cho các lớp khác thấy được, há há há mong tới ngày khiến cho mấy người kia phải há mồm kinh thiên động địa quá đi."
Lý Tư Diễn đẩy mắt kính: "Không tệ nha, Chu Tử Lâm giờ còn biết dùng thành ngữ nữa chứ."
Chu Tử Lâm đẩy Lý Tư Diễn: "Lăn nhanh giúp nhá! Cái đồ nói một đằng nghỉ một nẻo kia!"
Hôm hội thao diễn ra, thời tiết tốt vô cùng, trời xanh mây trắng nắng chan hòa, tứng đám mây trắng như bông trôi qua, khiến người ta nghĩ ngay đến cục bông gòn mềm mịn.
Hàng ngũ Lớp 474 bố trí như sau, hoa khôi Diệp Trình An vừa cao vừa xinh cầm bảng lớp đi đầu. Trần Phi Dự và Du Bạch cầm băng rôn đi sau.
Băng rôn được bọn Tống Sở đặt làm trên mạng: "Lớp 474, hổ dữ xuống núi. Tiến về phía trước, dũng cảm vươn lên."
Câu này là khẩu hiệu của bọn họ, con nít muốn chết đi được, nhưng Chu Tử Lâm lại thích cực.
Chu Tử Lâm và Tống Sở đứng hai bên đội hình, phụ trách thổi còi hô một hai một, cả hai đứa đều nói to như nhau nên không ai thích hợp với vị trí này hơn hai khứa này.
"Trước mặt chúng ta là lớp 474 khối 10, đây là tập thể lớp đoàn kết tích cực..."
Bước vào đường chạy 100 mét, Lớp 474 bắt đầu điều chỉnh đội hình.
Tống Sở: "Đi đều tại chỗ!"
"Một hai một, một hai một, một hai một."
"Lớp 474!"
"Hổ dữ xuống núi!"
"Tiến về phía trước!"
"Dũng cảm vươn lên!"
"Đi đều, bước!"
Đối mặt với khán đài, hoàn thành màn trình diễn, cuối cùng bước vào sân.
Du Bạch và Trần Phi Dự tiếp tục giữ chặt băng rôn của lớp với vẻ mặt rất chi nghiêm túc, ước gì khẩu hiệu của mình có thể lọt thẳng vào tai lãnh đạo nhà trường.
"Đồng phục của Lớp 474 đẹp thật.".
Các giáo viên đều khen ngợi tới tấp, Lương Phù Nguyệt hôm nay cũng mặc áo hoodie hồng phấn, trên mũ có in hình chibi của cô, càng khiến cô trông trẻ trung hơn.
Lương Phù Nguyệt cười nói: "Đều là học sinh tự mình làm ạ."
Lễ khai mạc kết thúc vào buổi sáng, buổi chiều mới chính thức bước vào vòng sơ loại 100m và 200m. Trên tay Trần Phi Dự, Chu Tử Lâm và Tống Sở đều có sổ thứ tự hội thao, tiện cho việc sắp xếp kiểm tra và kêu gọi vận động viên tập họp. Diệp Trình An và Lý Tư Diễn dẫn những bạn không tham gia thi đấu viết tờ cổ vũ.
Lúc hạng mục nào có người lớp mình, Tống Sở sẽ cuộn tròn cuốn sổ thành cái loa, đứng trước khu vực lớp mình rồi hô lên: "Hạng mục đầu tiên vào chiều nay là chạy 100 mét, Du Bạch lớp ta sẽ ở đường chạy số 4 nhóm 1, lát nữa mọi người cỗ vũ theo mình nhé!"
Editor CO6TINY
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.