Tôi Với Tên Cùng Bàn Chả Ưa Gì Nhau
Chương 64
Khúc Phong Hà
07/07/2024
Du Bạch cong môi cười.
Luật sư Địch đã vạch ra cho cậu một con đường vô cùng hoàn hảo không chút tì vết. Nếu cứ ngoan ngoãn làm theo, cậu sẽ giống như những gì luật sư Địch nói, trở thành một nhân vật có tài cán trong giới kinh doanh thành phố Nhạc.
Trở thành…… sếp Du thứ hai.
Du Bạch hỏi luật sư Địch: “Luật sư Địch, lúc trước vì sao chú lại quyết định trở thành luật sư?”
Luật sư Địch đã lâu chưa từng bị ai hỏi qua vấn đề này, ông suy nghĩ một lúc, mới trả lời: “Khi đó không nghĩ nhiều như vậy, thành tích thi đại học không tồi, theo ngành luật, ra trường thì có thể thành luật sư. Cậu biết đấy, ai cũng cho rằng học luật rất có triển vọng. Nếu bắt buộc phải nói có điểm gì đặc biệt, có thể là do lúc ấy phim Hongkong rất nổi, luật sư lúc đứng trước tòa biện hộ cho thân chủ lại ngầu, không khỏi khiến tôi cũng có chút chờ mong lựa chọn này."
Du Bạch gật đầu: “Luật sư Địch rất thích hợp với nghề này."
Luật sư Địch hỏi: “Cậu cảm thấy mình không thích hợp quản lý công ty à?”
Du Bạch nói: “Nếu tôi nói tôi có suy nghĩ đó, chú có phải tính nói 'Còn chưa thử sao biết mình thích hợp hay không, cậu là con trai của sếp Du, nhất định có thể làm tốt thôi' đúng chứ?"
Luật sư Địch bật cười, nếp nhăn trên khoé mắt cũng theo đó hằn lên rõ ràng, ông lại nhấp một ngụm champagne rồi nói: “Giới trẻ các cậu bây giờ nghĩ nhiều thật."
Du Bạch không tỏ ý kiến, chỉ hỏi: “Có phải trong mắt các chú, chỉ nhìn thấy các nghề như bác sĩ, giáo viên, luật sư, kế toán…… không?”
Trên mặt Luật sư Địch vẫn mang theo ý cười như cũ: “Không phải thế. Chỉ là chúng tôi cũng hơn bốn mươi rồi, lăn lộn lâu trong xã hội này thì tự dưng sẽ rõ nghề nào tốt, con đường nào có lợi cho con cháu thôi—— ít nhất, khi các cậu tốt nghiệp, cũng sẽ có một tương lai rõ ràng."
Du Bạch lại hỏi: “Vậy các chú có từng thử hỏi xem ' trẻ con' chúng tôi thích gì sao?"
Luật sư Địch hỏi ngược lại: “Vậy các cậu thật sự biết chính mình thích gì, hay am hiểu gì à?”
“Không biết.” Du Bạch ngẫm nghĩ, sau đó phì cười, “Có những người sẽ biết.”
Như Trần Phi Dự chẳng hạn.
“Có những người vẫn còn đang mù mịt.”
Như bản thân cậu chẳng hạn.
“Nhưng tôi cho rằng, chúng tôi nên có quyền lựa chọn con đường về sau của mình. Xã hội hiện tại không còn lưu hành tình trạng ép duyên nữa, lại chuyển sang ép nghề, thậm chí các bậc phụ huynh còn dùng những lời lẽ chả khác nào cha mẹ đặt đâu con ngồi đó cả."
“Đều là vì muốn tốt cho con thôi, có cha mẹ nào lại muốn hại con mình chứ"
" Không biết cũng không sao hết, cứ nhắm mắt nghe theo là được, ba mẹ lúc trước cũng đều thế cả thôi."
“Con phải tin tưởng bố mẹ, hai ta trải đời chắc chắn nhiều hơn lũ trẻ các con."
Luật sư Địch cười lại nhấp một ngụm rượu: “ Tôi hiện tại tin rằng, cậu sẽ theo học nghệ thuật. Du Bạch, cậu ngây thơ thật đấy.”
Thiếu niên chưa từng chân chính chịu khổ, khó trách lại ngây thơ không hiểu sự đời.
“Hy vọng cậu vẫn có thể ngây ngô như lúc này."
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Tiểu Lý đưa Du Bạch trở lại nhà thuê. Du Bạch cảm thấy mình hệt như cô bé lọ lem, đồng hồ gần điểm 12 giờ cỗ xe bí ngô xinh đẹp sẽ biến mất, cậu lại trở về thân phận nghèo khổ như trước.
Những ngày tháng học lớp 11 cứ thế trôi qua, Du Bạch mỗi ngày đều phải chạy qua chạy lại giữa phòng vẽ tranh cùng trường học, mỗi tháng còn nhận được báo cáo tài chính bên công ty định kì gửi qua.
Du Bạch xem không hiểu những tệp tin kia, trừ bỏ trong máy tính tồn tại thêm một folder ra thì cũng không có gì thay đổi.
Trần Phi Dự vẫn chễm chệ chiếm giữ ngôi vua như cũ, thành tích còn vượt mặt hạng hai tận mấy con phố, chủ nhiệm lớp chuyên bên kia thấy thế trợn mắt không có chỗ xả, cứ nhằn mãi một câu: “Chỉ cần Trung học phụ thuộc này có người còn đang phấn đấu, các cô cậu phải tự hỏi lòng mình xem, người đó vì sao không phải bản thân mình!”
Nghỉ đông ở Trung học phụ thuộc không kéo dài bao lâu, còn chưa tới hai mươi ngày.
Phương Tri Trúc bảo Du Mộc Tinh gọi Du Bạch sang ăn tết cùng hai mẹ con, Du Bạch chỉ đáp ứng đêm giao thừa sẽ đến ăn cơm cùng hai người.
Năm trước công ty còn mở họp thường niên, Du Bạch là linh vật, không thể thiếu mặt được, lúc đến tiết mục rút thăm trúng thưởng, còn phải đứng ra trao tặng iphone cho nhân viên may mắn.
Xử lý chuyện ở trường học cùng công ty đâu vào đấy, Du Bạch liền đóng gói đồ đạc, trở lại căn nhà ở Lệ Cảnh Uyển bên kia.
Mùa đông năm nay ở thành phố Nhạc lạnh hơn bình thường, nhưng Du tổng đã lắp máy sưởi sẵn từ trước bên kia cho Du Bạch.
Du Bạch tự mình thu dọn một phòng làm phòng vẽ tranh, cả kì nghỉ đông cậu đều ở trong phòng vẽ, chuyên chú lại nghiêm túc vẽ từng bức một, sau đó chụp hình gửi cho giáo viên, lại chỉnh nét lại theo thẩm mỹ của kì thi năng khiếu.
Du Bạch từ trước tới giờ đều không thích vẽ tranh tĩnh vật, hiện tại cái cậu luyện nhiều nhất lại là nó, từ kết cấu cho đến đường cong.
Vừa bắt đầu vào kì nghỉ đông, Trần Phi Dự đã bị giáo sư Trần đăng ký cho khoá lập trình máy tính.
Nhưng từ tận đáy lòng, Trần Phi Dự lại cảm thấy giáo sư Trần cố ý đăng kí khoá học này cho cậu, chỉ vì không muốn nhìn thấy cậu mà thôi.
Có người cha nào, lại cướp mất kì nghỉ chỉ vỏn vẹn hơn mười ngày của con mình để đưa nó vào một khóa học căn bản chẳng học được bao nhiêu chỉ trong thời gian ngắn chứ?
Lúc Trần Phi Dự không có giờ học, sẽ đến nhà Du Bạch, Du Bạch đang vẽ tranh trong phòng, Trần Phi Dự không quấy rầy cậu, chỉ tìm một góc ngồi xuống, tập trung giải các bộ đề thi đại học thật qua các năm, từ 98 tới nay.
Lúc rảnh rỗi, Trần Phi Dự sẽ làm món cả hai thích ăn, sau đó hai người lại tựa vào sô pha, ở trong căn phòng ấm áp, xem phim hài của Châu Tinh Trì.
Đêm ba mươi, Du Bạch sang nhà Phương Tri Trúc ăn cơm, Du Mộc Tinh không còn xem 'Nữ hoàng băng giá' nữa, giờ cô bé chuyển sang thích phim điện ảnh 'Coco'.
Du Bạch cũng thích phim này hơn, bộ phim tràn đầy hơi thở Mexico, kể về ý nghĩa giữa tử vong cùng tình thân—— tử vong chân chính, là quên đi.
Du Mộc Tinh hỏi Du Bạch: “Ba không còn nữa, chính là ba đã đi đến thế giới vong linh sao anh?”
Du Bạch ôm lấy bả vai Du Mộc Tinh, nói: “Uhm”
Du Mộc Tinh rất thích đáp án này, cô bé gật gật đầu: “Em có thể giống như Miguel, đi vào thế giới vong linh để tìm ba không ạ?"
Du Bạch ngẫm nghĩ, mới trả lời Du Mộc Tinh: “Em không cần phải đến đó để tìm ba đâu." Du Bạch chỉ chỉ lồng ngực của chính mình, “Chỉ cần nơi này của em không quên đi ba, ba sẽ sống mãi trong lòng chúng ta."
Du Mộc Tinh đặt tay lên ngực mình: “Nếu chỗ này của em không quên đi ba, anh trai cũng thế đúng không ạ?”
“Uhm.” Du Bạch dịu dàng xoa đầu Du Mộc Tinh, “Chỉ cần chúng ta sống tốt, ba cũng sẽ thế."
Du Mộc Tinh bắt lấy tay Du Bạch, ôm vào trong ngực: “Anh trai cũng phải sống thật tốt nhé."
“Ăn cơm thôi.” Phương Tri Trúc từ trong phòng bếp đi ra, bà cởi bỏ tạp dề, gọi một nhỏ một lớn đang xem TV trong phòng khách lại, “Hai đứa rửa tay đi.”
Du Bạch mang theo Du Mộc Tình đi rửa tay, sau đó ba người cùng nhau ngồi trên bàn cơm.
Học kì này Phương Tri Trúc dẫn lớp 10, áp lực không còn lớn như trước, lúc cùng Du Bạch nói một ít chuyện cần chú ý khi thi đại học, Du Bạch cũng rất nghiêm túc lắng nghe.
Ăn xong, Du Mộc Tinh và Du Bạch cùng nhau rửa chén, lúc cả hai ra khỏi phòng bếp, thì nhận được lì xì của Phương Tri Trúc.
“ Năm mới vui vẻ, đây là tiền mừng tuổi cho hai đứa.” Phương Tri Trúc tươi cười đầy ấm áp.
Du Bạch sửng sốt, muốn từ chối, Phương Tri Trúc không chịu: “Du Bạch, trong mắt dì, con vẫn chỉ là một đứa trẻ, con cứ coi như đây là dì thay Lão Du mừng tuổi cho con, con nhận lấy nhé ”
Du Mộc Tinh cũng vui vẻ nhảy nhót: “Anh nhận đi ạ, mau nhận đi mà!”
Du Bạch cuối cùng không từ chối ý tốt của Phương Tri Trúc, cậu ngồi xổm xuống, ôm lấy Du Mộc Tinh, tiếp theo lấy ra một bao lì xì khác: “Đây là anh trai mừng tuổi em, năm mới vui vẻ nhé.”
“Oa!” Du Mộc Tình lại nhận được một bao lì xì nữa, vui vẻ chụt cái bẹp lên má Du Bạch, “Anh trai tốt lắm lắm lắm luôn!”
8 giờ tối, show cuối năm đúng giờ phát sóng, Du Mộc Tinh lôi kéo Du Bạch đi xem anh trai yêu thích của mình, hưng phấn thét chói cả tai: “Anh ơi, anh ơi, chờ em lớn lên, nhất định phải gả cho anh ấy!"
Du Mộc Tình qua năm mới tròn tám tuổi, Du Bạch thấy cô bé trưởng thành trước tuổi mà rầu, xoi mói đánh giá các nam idol nhún nhún nhảy nhảy trên sân khấu, trông ai nấy đều cười vô cùng rạng rỡ, Du Bạch mới miễn cưỡng vừa lòng: “Vậy em phải nhớ kỹ lời hôm nay mình nói, về sau tìm bạn trai không được thấp hơn tiêu chuẩn này.”
Phương Tri Trúc vừa cắt trái cây vừa ghẹo: “Bé tí như con thì hiểu cái gì hả?"
Du Mộc Tinh không phục, hai tay chống nạnh, phồng mang trợn má nhìn mẹ, lại phát hiện mẹ chẳng thèm để ý đến mình, bèn bò tới chỗ anh trai.
Du Bạch xoa đầu Du Mộc Tinh, chỉ vào tiết mục tiếp theo, hỏi: “Thích xem cái này không?”
Idol nhí của Du Mộc Tinh đã diễn xong, hiện tại đang tới tiết mục nói tướng thanh, Du Mộc Tinh không chút do dự lắc đầu: “Già quá đi, em không thích đâu.”
Du Bạch cảm thấy tướng thanh khá hay, Du Mộc Tinh cũng thú vị nữa, không khỏi bật cười ra tiếng.
Lúc di động vang lên, Du Bạch nhìn lướt qua, quả nhiên là Trần Phi Dự.
Du Bạch nhận máy: “Alo.”
Du Mộc Tinh chỉ thích ngắm anh trai xinh đẹp, tướng thanh gì đấy đều không buồn quan tâm, lúc này vây quanh Du Bạch ríu rít kêu to: “Là ai vậy ạ?”
Du Bạch đặt tay lên miệng khẽ “ Suỵt” một cái, Du Mộc Tinh vội che miệng lại, chớp chớp mắt nhìn Du Bạch.
Du Bạch bất đắc dĩ mà nói: “Là anh Phi Dự, muốn chúc anh ấy năm mới vui vẻ không, hửm?"
“Muốn ạ!” Du Mộc Tinh gật đầu cái rụp, Du Bạch bèn để điện thoại vào tai cô bé, Du Mộc Tình ngọt ngào nói, “Anh Phi Dự năm mới vui vẻ!”
Trần Phi Dự ở đầu dây bên kia cũng phì cười: “Bạn nhỏ Du Mộc Tinh năm mới vui vẻ nhé.”
Du Mộc Tinh cười híp cả mắt, nói với Du Bạch: “Anh Phi Dự chúc em năm mới vui vẻ đấy ạ!"
Ý cười đong đầy trong mắt Du Bạch, cậu nói: “Biết rồi cô nương, mau đưa điện thoại cho anh nào.”
Du Mộc Tinh đưa điện thoại lại cho Du Bạch, tiệc cuối năm xuất hiện thêm anh trai mới, Du Mộc Tinh lại nhìn chằm chằm vào TV hú hét không ngừng.
“Năm mới vui vẻ.” Du Bạch ra ngoài ban công, nói với Trần Phi Dự.
Trần Phi Dự tựa hồ đang đứng bên ngoài, trong ống nghe truyền đến từng đợt gió thổi: “Muốn gặp cậu, Du ca, tôi đang ở bên dưới nhà Du Mộc Tinh này, bên dưới lạnh lắm, cậu mau xuống dưới sưởi ấm cho tôi đi."
Luật sư Địch đã vạch ra cho cậu một con đường vô cùng hoàn hảo không chút tì vết. Nếu cứ ngoan ngoãn làm theo, cậu sẽ giống như những gì luật sư Địch nói, trở thành một nhân vật có tài cán trong giới kinh doanh thành phố Nhạc.
Trở thành…… sếp Du thứ hai.
Du Bạch hỏi luật sư Địch: “Luật sư Địch, lúc trước vì sao chú lại quyết định trở thành luật sư?”
Luật sư Địch đã lâu chưa từng bị ai hỏi qua vấn đề này, ông suy nghĩ một lúc, mới trả lời: “Khi đó không nghĩ nhiều như vậy, thành tích thi đại học không tồi, theo ngành luật, ra trường thì có thể thành luật sư. Cậu biết đấy, ai cũng cho rằng học luật rất có triển vọng. Nếu bắt buộc phải nói có điểm gì đặc biệt, có thể là do lúc ấy phim Hongkong rất nổi, luật sư lúc đứng trước tòa biện hộ cho thân chủ lại ngầu, không khỏi khiến tôi cũng có chút chờ mong lựa chọn này."
Du Bạch gật đầu: “Luật sư Địch rất thích hợp với nghề này."
Luật sư Địch hỏi: “Cậu cảm thấy mình không thích hợp quản lý công ty à?”
Du Bạch nói: “Nếu tôi nói tôi có suy nghĩ đó, chú có phải tính nói 'Còn chưa thử sao biết mình thích hợp hay không, cậu là con trai của sếp Du, nhất định có thể làm tốt thôi' đúng chứ?"
Luật sư Địch bật cười, nếp nhăn trên khoé mắt cũng theo đó hằn lên rõ ràng, ông lại nhấp một ngụm champagne rồi nói: “Giới trẻ các cậu bây giờ nghĩ nhiều thật."
Du Bạch không tỏ ý kiến, chỉ hỏi: “Có phải trong mắt các chú, chỉ nhìn thấy các nghề như bác sĩ, giáo viên, luật sư, kế toán…… không?”
Trên mặt Luật sư Địch vẫn mang theo ý cười như cũ: “Không phải thế. Chỉ là chúng tôi cũng hơn bốn mươi rồi, lăn lộn lâu trong xã hội này thì tự dưng sẽ rõ nghề nào tốt, con đường nào có lợi cho con cháu thôi—— ít nhất, khi các cậu tốt nghiệp, cũng sẽ có một tương lai rõ ràng."
Du Bạch lại hỏi: “Vậy các chú có từng thử hỏi xem ' trẻ con' chúng tôi thích gì sao?"
Luật sư Địch hỏi ngược lại: “Vậy các cậu thật sự biết chính mình thích gì, hay am hiểu gì à?”
“Không biết.” Du Bạch ngẫm nghĩ, sau đó phì cười, “Có những người sẽ biết.”
Như Trần Phi Dự chẳng hạn.
“Có những người vẫn còn đang mù mịt.”
Như bản thân cậu chẳng hạn.
“Nhưng tôi cho rằng, chúng tôi nên có quyền lựa chọn con đường về sau của mình. Xã hội hiện tại không còn lưu hành tình trạng ép duyên nữa, lại chuyển sang ép nghề, thậm chí các bậc phụ huynh còn dùng những lời lẽ chả khác nào cha mẹ đặt đâu con ngồi đó cả."
“Đều là vì muốn tốt cho con thôi, có cha mẹ nào lại muốn hại con mình chứ"
" Không biết cũng không sao hết, cứ nhắm mắt nghe theo là được, ba mẹ lúc trước cũng đều thế cả thôi."
“Con phải tin tưởng bố mẹ, hai ta trải đời chắc chắn nhiều hơn lũ trẻ các con."
Luật sư Địch cười lại nhấp một ngụm rượu: “ Tôi hiện tại tin rằng, cậu sẽ theo học nghệ thuật. Du Bạch, cậu ngây thơ thật đấy.”
Thiếu niên chưa từng chân chính chịu khổ, khó trách lại ngây thơ không hiểu sự đời.
“Hy vọng cậu vẫn có thể ngây ngô như lúc này."
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Tiểu Lý đưa Du Bạch trở lại nhà thuê. Du Bạch cảm thấy mình hệt như cô bé lọ lem, đồng hồ gần điểm 12 giờ cỗ xe bí ngô xinh đẹp sẽ biến mất, cậu lại trở về thân phận nghèo khổ như trước.
Những ngày tháng học lớp 11 cứ thế trôi qua, Du Bạch mỗi ngày đều phải chạy qua chạy lại giữa phòng vẽ tranh cùng trường học, mỗi tháng còn nhận được báo cáo tài chính bên công ty định kì gửi qua.
Du Bạch xem không hiểu những tệp tin kia, trừ bỏ trong máy tính tồn tại thêm một folder ra thì cũng không có gì thay đổi.
Trần Phi Dự vẫn chễm chệ chiếm giữ ngôi vua như cũ, thành tích còn vượt mặt hạng hai tận mấy con phố, chủ nhiệm lớp chuyên bên kia thấy thế trợn mắt không có chỗ xả, cứ nhằn mãi một câu: “Chỉ cần Trung học phụ thuộc này có người còn đang phấn đấu, các cô cậu phải tự hỏi lòng mình xem, người đó vì sao không phải bản thân mình!”
Nghỉ đông ở Trung học phụ thuộc không kéo dài bao lâu, còn chưa tới hai mươi ngày.
Phương Tri Trúc bảo Du Mộc Tinh gọi Du Bạch sang ăn tết cùng hai mẹ con, Du Bạch chỉ đáp ứng đêm giao thừa sẽ đến ăn cơm cùng hai người.
Năm trước công ty còn mở họp thường niên, Du Bạch là linh vật, không thể thiếu mặt được, lúc đến tiết mục rút thăm trúng thưởng, còn phải đứng ra trao tặng iphone cho nhân viên may mắn.
Xử lý chuyện ở trường học cùng công ty đâu vào đấy, Du Bạch liền đóng gói đồ đạc, trở lại căn nhà ở Lệ Cảnh Uyển bên kia.
Mùa đông năm nay ở thành phố Nhạc lạnh hơn bình thường, nhưng Du tổng đã lắp máy sưởi sẵn từ trước bên kia cho Du Bạch.
Du Bạch tự mình thu dọn một phòng làm phòng vẽ tranh, cả kì nghỉ đông cậu đều ở trong phòng vẽ, chuyên chú lại nghiêm túc vẽ từng bức một, sau đó chụp hình gửi cho giáo viên, lại chỉnh nét lại theo thẩm mỹ của kì thi năng khiếu.
Du Bạch từ trước tới giờ đều không thích vẽ tranh tĩnh vật, hiện tại cái cậu luyện nhiều nhất lại là nó, từ kết cấu cho đến đường cong.
Vừa bắt đầu vào kì nghỉ đông, Trần Phi Dự đã bị giáo sư Trần đăng ký cho khoá lập trình máy tính.
Nhưng từ tận đáy lòng, Trần Phi Dự lại cảm thấy giáo sư Trần cố ý đăng kí khoá học này cho cậu, chỉ vì không muốn nhìn thấy cậu mà thôi.
Có người cha nào, lại cướp mất kì nghỉ chỉ vỏn vẹn hơn mười ngày của con mình để đưa nó vào một khóa học căn bản chẳng học được bao nhiêu chỉ trong thời gian ngắn chứ?
Lúc Trần Phi Dự không có giờ học, sẽ đến nhà Du Bạch, Du Bạch đang vẽ tranh trong phòng, Trần Phi Dự không quấy rầy cậu, chỉ tìm một góc ngồi xuống, tập trung giải các bộ đề thi đại học thật qua các năm, từ 98 tới nay.
Lúc rảnh rỗi, Trần Phi Dự sẽ làm món cả hai thích ăn, sau đó hai người lại tựa vào sô pha, ở trong căn phòng ấm áp, xem phim hài của Châu Tinh Trì.
Đêm ba mươi, Du Bạch sang nhà Phương Tri Trúc ăn cơm, Du Mộc Tinh không còn xem 'Nữ hoàng băng giá' nữa, giờ cô bé chuyển sang thích phim điện ảnh 'Coco'.
Du Bạch cũng thích phim này hơn, bộ phim tràn đầy hơi thở Mexico, kể về ý nghĩa giữa tử vong cùng tình thân—— tử vong chân chính, là quên đi.
Du Mộc Tinh hỏi Du Bạch: “Ba không còn nữa, chính là ba đã đi đến thế giới vong linh sao anh?”
Du Bạch ôm lấy bả vai Du Mộc Tinh, nói: “Uhm”
Du Mộc Tinh rất thích đáp án này, cô bé gật gật đầu: “Em có thể giống như Miguel, đi vào thế giới vong linh để tìm ba không ạ?"
Du Bạch ngẫm nghĩ, mới trả lời Du Mộc Tinh: “Em không cần phải đến đó để tìm ba đâu." Du Bạch chỉ chỉ lồng ngực của chính mình, “Chỉ cần nơi này của em không quên đi ba, ba sẽ sống mãi trong lòng chúng ta."
Du Mộc Tinh đặt tay lên ngực mình: “Nếu chỗ này của em không quên đi ba, anh trai cũng thế đúng không ạ?”
“Uhm.” Du Bạch dịu dàng xoa đầu Du Mộc Tinh, “Chỉ cần chúng ta sống tốt, ba cũng sẽ thế."
Du Mộc Tinh bắt lấy tay Du Bạch, ôm vào trong ngực: “Anh trai cũng phải sống thật tốt nhé."
“Ăn cơm thôi.” Phương Tri Trúc từ trong phòng bếp đi ra, bà cởi bỏ tạp dề, gọi một nhỏ một lớn đang xem TV trong phòng khách lại, “Hai đứa rửa tay đi.”
Du Bạch mang theo Du Mộc Tình đi rửa tay, sau đó ba người cùng nhau ngồi trên bàn cơm.
Học kì này Phương Tri Trúc dẫn lớp 10, áp lực không còn lớn như trước, lúc cùng Du Bạch nói một ít chuyện cần chú ý khi thi đại học, Du Bạch cũng rất nghiêm túc lắng nghe.
Ăn xong, Du Mộc Tinh và Du Bạch cùng nhau rửa chén, lúc cả hai ra khỏi phòng bếp, thì nhận được lì xì của Phương Tri Trúc.
“ Năm mới vui vẻ, đây là tiền mừng tuổi cho hai đứa.” Phương Tri Trúc tươi cười đầy ấm áp.
Du Bạch sửng sốt, muốn từ chối, Phương Tri Trúc không chịu: “Du Bạch, trong mắt dì, con vẫn chỉ là một đứa trẻ, con cứ coi như đây là dì thay Lão Du mừng tuổi cho con, con nhận lấy nhé ”
Du Mộc Tinh cũng vui vẻ nhảy nhót: “Anh nhận đi ạ, mau nhận đi mà!”
Du Bạch cuối cùng không từ chối ý tốt của Phương Tri Trúc, cậu ngồi xổm xuống, ôm lấy Du Mộc Tinh, tiếp theo lấy ra một bao lì xì khác: “Đây là anh trai mừng tuổi em, năm mới vui vẻ nhé.”
“Oa!” Du Mộc Tình lại nhận được một bao lì xì nữa, vui vẻ chụt cái bẹp lên má Du Bạch, “Anh trai tốt lắm lắm lắm luôn!”
8 giờ tối, show cuối năm đúng giờ phát sóng, Du Mộc Tinh lôi kéo Du Bạch đi xem anh trai yêu thích của mình, hưng phấn thét chói cả tai: “Anh ơi, anh ơi, chờ em lớn lên, nhất định phải gả cho anh ấy!"
Du Mộc Tình qua năm mới tròn tám tuổi, Du Bạch thấy cô bé trưởng thành trước tuổi mà rầu, xoi mói đánh giá các nam idol nhún nhún nhảy nhảy trên sân khấu, trông ai nấy đều cười vô cùng rạng rỡ, Du Bạch mới miễn cưỡng vừa lòng: “Vậy em phải nhớ kỹ lời hôm nay mình nói, về sau tìm bạn trai không được thấp hơn tiêu chuẩn này.”
Phương Tri Trúc vừa cắt trái cây vừa ghẹo: “Bé tí như con thì hiểu cái gì hả?"
Du Mộc Tinh không phục, hai tay chống nạnh, phồng mang trợn má nhìn mẹ, lại phát hiện mẹ chẳng thèm để ý đến mình, bèn bò tới chỗ anh trai.
Du Bạch xoa đầu Du Mộc Tinh, chỉ vào tiết mục tiếp theo, hỏi: “Thích xem cái này không?”
Idol nhí của Du Mộc Tinh đã diễn xong, hiện tại đang tới tiết mục nói tướng thanh, Du Mộc Tinh không chút do dự lắc đầu: “Già quá đi, em không thích đâu.”
Du Bạch cảm thấy tướng thanh khá hay, Du Mộc Tinh cũng thú vị nữa, không khỏi bật cười ra tiếng.
Lúc di động vang lên, Du Bạch nhìn lướt qua, quả nhiên là Trần Phi Dự.
Du Bạch nhận máy: “Alo.”
Du Mộc Tinh chỉ thích ngắm anh trai xinh đẹp, tướng thanh gì đấy đều không buồn quan tâm, lúc này vây quanh Du Bạch ríu rít kêu to: “Là ai vậy ạ?”
Du Bạch đặt tay lên miệng khẽ “ Suỵt” một cái, Du Mộc Tinh vội che miệng lại, chớp chớp mắt nhìn Du Bạch.
Du Bạch bất đắc dĩ mà nói: “Là anh Phi Dự, muốn chúc anh ấy năm mới vui vẻ không, hửm?"
“Muốn ạ!” Du Mộc Tinh gật đầu cái rụp, Du Bạch bèn để điện thoại vào tai cô bé, Du Mộc Tình ngọt ngào nói, “Anh Phi Dự năm mới vui vẻ!”
Trần Phi Dự ở đầu dây bên kia cũng phì cười: “Bạn nhỏ Du Mộc Tinh năm mới vui vẻ nhé.”
Du Mộc Tinh cười híp cả mắt, nói với Du Bạch: “Anh Phi Dự chúc em năm mới vui vẻ đấy ạ!"
Ý cười đong đầy trong mắt Du Bạch, cậu nói: “Biết rồi cô nương, mau đưa điện thoại cho anh nào.”
Du Mộc Tinh đưa điện thoại lại cho Du Bạch, tiệc cuối năm xuất hiện thêm anh trai mới, Du Mộc Tinh lại nhìn chằm chằm vào TV hú hét không ngừng.
“Năm mới vui vẻ.” Du Bạch ra ngoài ban công, nói với Trần Phi Dự.
Trần Phi Dự tựa hồ đang đứng bên ngoài, trong ống nghe truyền đến từng đợt gió thổi: “Muốn gặp cậu, Du ca, tôi đang ở bên dưới nhà Du Mộc Tinh này, bên dưới lạnh lắm, cậu mau xuống dưới sưởi ấm cho tôi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.