Chương 27:
Đại Hà Đông Lưu
24/09/2023
Lúc này chú trọng lợi ích tập thể, lên núi cắt cỏ thu thập nhánh cây làm củi đốt cũng được, nhưng nếu bắt được món gì trong núi, nghiêm chỉnh mà nói đó không phải của riêng, mà là của tập thể, thím Vương mang về nhà mình đó chính là đào góc tường tập thể, cho nên chuyện này chưa bao giờ lộ ra.
Giang Cảnh Tường nghĩ tới mùi vị gà rừng, theo bản năng lau khóe miệng, âm thanh cũng lớn: “Thật sao?!”
Giang Cảnh Du: “Cô nghe ai nói?”
Giang Kiều: “Em...” đang muốn nói chính mắt mình nhìn thấy, nghĩ tới tính cách chua ngoa của thím Vương, trực tiếp đổi lời nói: “Lúc em làm việc đã nghe người ta nói, con gà hoang đó nặng khoảng hai cân đó, đây chính là thịt, em nghe mà cũng muốn lên núi bắt gà rừng.” Cô vừa nói, vừa quan sát biểu cảm của hai người họ.
Đáng tiếc, trên mặt Giang Cảnh Du hoàn toàn không dao động, ngược lại là thằng nhóc Giang Cảnh Tường rục rịch, sau đó bị Giang Cảnh Du vỗ một cái: “Vậy em đi đi, nói cứ như em lên núi là bắt được vậy.”
Giang Kiều: “...”
Không cười nổi nữa.
Sao Giang Cảnh Du nói chuyện tổn thương người khác thế?
Giang Cảnh Tường: “...”
Cơn rục rịch của cậu nhóc cũng bị ép xuống, gà rừng cũng không dễ bắt, anh cả lên núi cũng không bắt được chứ nói gì là cậu nhóc.
Haiz, lúc nào cậu nhóc mới có thể trưởng thành.
Hôm nay Giang Kiều ngoài đào ít rau dại về, còn lại có thể nói là về không công, cô ta không chỉ không thể bắt chuyện, còn bị mấy câu nói của Giang Cảnh Du làm cho không nói gì được.
Mục đích hôm nay cô ta tới là gì?
Cho đến khi về đến nhà, Giang Kiều mới nhớ ra cô ta phải đi lôi kéo làm quen.
Trên người Giang Cảnh Du bây giờ còn có hôn ước với nhà họ Vương!
Các thu hoạch vụ thu không còn bao lâu, cô ta phải nhanh chóng hành động mới được.
...
Lúc về Giang Cảnh Du cố ý đi đường vòng, đi qua nhà Lưu Toàn, cô tới nơi này điều tra.
Lúc đi ngang qua nhà Lưu Toàn, cô lơ đãng nhìn vào bên trong, thấy bên trong loáng thoáng có bóng người, hài lòng rời đi.
Giang Cảnh Tường nghĩ tới mùi vị gà rừng, theo bản năng lau khóe miệng, âm thanh cũng lớn: “Thật sao?!”
Giang Cảnh Du: “Cô nghe ai nói?”
Giang Kiều: “Em...” đang muốn nói chính mắt mình nhìn thấy, nghĩ tới tính cách chua ngoa của thím Vương, trực tiếp đổi lời nói: “Lúc em làm việc đã nghe người ta nói, con gà hoang đó nặng khoảng hai cân đó, đây chính là thịt, em nghe mà cũng muốn lên núi bắt gà rừng.” Cô vừa nói, vừa quan sát biểu cảm của hai người họ.
Đáng tiếc, trên mặt Giang Cảnh Du hoàn toàn không dao động, ngược lại là thằng nhóc Giang Cảnh Tường rục rịch, sau đó bị Giang Cảnh Du vỗ một cái: “Vậy em đi đi, nói cứ như em lên núi là bắt được vậy.”
Giang Kiều: “...”
Không cười nổi nữa.
Sao Giang Cảnh Du nói chuyện tổn thương người khác thế?
Giang Cảnh Tường: “...”
Cơn rục rịch của cậu nhóc cũng bị ép xuống, gà rừng cũng không dễ bắt, anh cả lên núi cũng không bắt được chứ nói gì là cậu nhóc.
Haiz, lúc nào cậu nhóc mới có thể trưởng thành.
Hôm nay Giang Kiều ngoài đào ít rau dại về, còn lại có thể nói là về không công, cô ta không chỉ không thể bắt chuyện, còn bị mấy câu nói của Giang Cảnh Du làm cho không nói gì được.
Mục đích hôm nay cô ta tới là gì?
Cho đến khi về đến nhà, Giang Kiều mới nhớ ra cô ta phải đi lôi kéo làm quen.
Trên người Giang Cảnh Du bây giờ còn có hôn ước với nhà họ Vương!
Các thu hoạch vụ thu không còn bao lâu, cô ta phải nhanh chóng hành động mới được.
...
Lúc về Giang Cảnh Du cố ý đi đường vòng, đi qua nhà Lưu Toàn, cô tới nơi này điều tra.
Lúc đi ngang qua nhà Lưu Toàn, cô lơ đãng nhìn vào bên trong, thấy bên trong loáng thoáng có bóng người, hài lòng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.