Chương 33:
Đại Hà Đông Lưu
25/09/2023
Cô rời khỏi trò chơi, không bao lâu đã có người gõ cửa, là hàng xóm thím Bạch, trong lòng thím ấy còn bế một đứa bé. Thấy Giang Cảnh Du đi ra thì cũng không đi vào, đứng ngay ở cửa: “Cảnh Du, cháu còn ở nhà à, đã lâu như vậy mà vẫn chưa ra đồng?”
Thím ấy tận tình khuyên bảo: “Không thể tiếp tục ở nhà đâu, cuối năm nay chia lương thực thì cháu phải làm sao.”
Đây là một vấn đề rất thực tế, Giang Cảnh Du biết, vốn dĩ cô cũng định ra đồng, không phải đi làm việc nặng, mà là đi làm công việc nhẹ nhàng. Thật ra cô không có kinh nghiệm làm ruộng, sợ trực tiếp cắt luôn cây trồng. Ký ức của nguyên chủ có thể để tham khảo, nhưng cuối cùng vẫn phải tự ra tay.
Những ngày qua, cũng không phải không nghĩ tới con đường khác, chỉ cô bác bỏ hết.
Nghe Giang Cảnh Du nói như vậy, lúc này thím Bạch mới cười: “Vậy thì đúng rồi, hết bệnh thì nên đi làm việc.” Thím ấy nhìn xung quanh, giảm thấp giọng nói: “Nếu cháu tiếp tục ở nhà, người ta sẽ nói cháu là cô vợ lười, nhà họ Vương nghe thấy những lời bàn tán này sẽ không tốt cho cháu.”
Thím ấy đè thấp giọng hơn: “Cháu biết không, thằng nhóc nhà họ Vương bị đoạt mất, có người ghen tị với cháu lắm.”
Người ta có lòng tốt.
Giang Cảnh Du biết: “Cảm ơn thím đã quan tâm cháu, cháu biết rồi.” Nhưng cô thật sự không để ý đến ý kiến của bên đó, không bao lâu nữa, hôn ước này có thể xóa bỏ rồi.
Chờ Diệp Hồng Tú và Trương Lưu Vân ra đồng làm việc về, thức ăn đã được làm xong, Giang Cảnh Tường đã rửa sạch sẽ tay, chỉ chờ ăn cơm.
Gần đây là chị gái nấu ăn, ngoài miệng Giang Cảnh Tường không nói, nhưng mà trong lòng cảm thấy chị gái nấu ăn ngon hơn mẹ và bà nội, vẫn là những thứ đó, nhưng mà ăn ngon hơn!
Giang Cảnh Du: “Mẹ, bà nội, con khỏi rồi, ngày mai con sẽ xuống đất.”
Trương Lưu Vân gỡ vết thương trên đầu Giang Cảnh Du ra xem, gật đầu: “Cũng được, cháu cứ đi cắt cỏ trước đi.”
Công việc này cũng dễ dàng.
Thím ấy tận tình khuyên bảo: “Không thể tiếp tục ở nhà đâu, cuối năm nay chia lương thực thì cháu phải làm sao.”
Đây là một vấn đề rất thực tế, Giang Cảnh Du biết, vốn dĩ cô cũng định ra đồng, không phải đi làm việc nặng, mà là đi làm công việc nhẹ nhàng. Thật ra cô không có kinh nghiệm làm ruộng, sợ trực tiếp cắt luôn cây trồng. Ký ức của nguyên chủ có thể để tham khảo, nhưng cuối cùng vẫn phải tự ra tay.
Những ngày qua, cũng không phải không nghĩ tới con đường khác, chỉ cô bác bỏ hết.
Nghe Giang Cảnh Du nói như vậy, lúc này thím Bạch mới cười: “Vậy thì đúng rồi, hết bệnh thì nên đi làm việc.” Thím ấy nhìn xung quanh, giảm thấp giọng nói: “Nếu cháu tiếp tục ở nhà, người ta sẽ nói cháu là cô vợ lười, nhà họ Vương nghe thấy những lời bàn tán này sẽ không tốt cho cháu.”
Thím ấy đè thấp giọng hơn: “Cháu biết không, thằng nhóc nhà họ Vương bị đoạt mất, có người ghen tị với cháu lắm.”
Người ta có lòng tốt.
Giang Cảnh Du biết: “Cảm ơn thím đã quan tâm cháu, cháu biết rồi.” Nhưng cô thật sự không để ý đến ý kiến của bên đó, không bao lâu nữa, hôn ước này có thể xóa bỏ rồi.
Chờ Diệp Hồng Tú và Trương Lưu Vân ra đồng làm việc về, thức ăn đã được làm xong, Giang Cảnh Tường đã rửa sạch sẽ tay, chỉ chờ ăn cơm.
Gần đây là chị gái nấu ăn, ngoài miệng Giang Cảnh Tường không nói, nhưng mà trong lòng cảm thấy chị gái nấu ăn ngon hơn mẹ và bà nội, vẫn là những thứ đó, nhưng mà ăn ngon hơn!
Giang Cảnh Du: “Mẹ, bà nội, con khỏi rồi, ngày mai con sẽ xuống đất.”
Trương Lưu Vân gỡ vết thương trên đầu Giang Cảnh Du ra xem, gật đầu: “Cũng được, cháu cứ đi cắt cỏ trước đi.”
Công việc này cũng dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.