Chương 45:
Đại Hà Đông Lưu
25/09/2023
Trương Lưu Vân mặc kệ sắc mặt của cô ta, người không mời mà tới, đồ ăn mang đến rõ ràng không đủ cho người cả nhà ăn, làm chút việc đền bù thì sao.
Giang Cảnh Du ở phòng khách giúp xếp ghế, nhiều người ăn cơm như vậy, bàn ghế không đủ dùng. Ttrong phòng còn có một chiếc bàn cũ, mấy chiếc ghế dài, lúc này chuyển hết ra ngoài mới đủ.
Nói cho cùng Giang Nguyên Đồng và Giang Minh Trí đều là thợ mộc, trong nhà không thiếu đồ dùng thường ngày.
Trà mà Diệp Hồng Tú pha là trà dại trên núi, Lưu Tuệ Chi nhìn: “Em dâu ba, cô còn trà này không, trước đây tôi rang đã dùng hết rồi.”
Chu Đông Mai âm thầm bĩu môi, lá trà đắng ngắt này thật sự không biết uống có gì ngon, nhưng nếu có hời để chiếm, làm sao thiếu bà ta được: “Em dâu ba, chị cũng muốn, nhà đãi khách phải cần trà, với lại trước đây rau khô tôi phơi giúp cô trước đây còn không? Nhà chị ăn hết rồi, anh hai của cô thích, cô lấy một nắm cho tôi đi.”
Diệp Hồng Tú: “Chị cả cũng không phải không biết, cha thích uống, chút xíu còn lại còn không đủ cho cha uống, rau khô cũng hết rồi, mang đi cho chị hai cả rồi.”
Giang Nguyên Đồng rửa tay rửa mặt xong rồi quay lại, nhận lấy cốc mà Diệp Hồng Tú đưa tới, uống cạn, lúc này mới thoải mái ngồi xuống: “Lần này Minh Nghi sinh đứa thứ hai, tuổi tác của con bé cũng không nhỏ nữa, sinh lực tổn thương nặng nề, may mà bác có bàn tay vàng, bây giờ đã không đáng ngại nữa.”
Lưu Tuệ Chi cười điềm đạm: “Con đã biết em gái cát nhân tự có thiên tướng, không sao hết.”
Nghĩ đến bây giờ cô ấy đã có hai đứa con trai, vẫn còn ở Hải Thành hưởng phúc, sắc mặt của mụ đã không nhịn được hơi vặn vẹo: “Em gái có nhắc tới Nhược Thư không, Nhược Thư rất nhớ cô của nó.”
Chu Đông Mai trực tiếp phụt cười ra tiếng: “Chị cả lại nói thế, Nhược Thư mới gặp chị hai được mấy lần chứ.”
Làm như không ai biết vậy, không phải nhớ chuyện chị hai tìm việc cho con trai của mụ sao?
Giang Cảnh Du ở phòng khách giúp xếp ghế, nhiều người ăn cơm như vậy, bàn ghế không đủ dùng. Ttrong phòng còn có một chiếc bàn cũ, mấy chiếc ghế dài, lúc này chuyển hết ra ngoài mới đủ.
Nói cho cùng Giang Nguyên Đồng và Giang Minh Trí đều là thợ mộc, trong nhà không thiếu đồ dùng thường ngày.
Trà mà Diệp Hồng Tú pha là trà dại trên núi, Lưu Tuệ Chi nhìn: “Em dâu ba, cô còn trà này không, trước đây tôi rang đã dùng hết rồi.”
Chu Đông Mai âm thầm bĩu môi, lá trà đắng ngắt này thật sự không biết uống có gì ngon, nhưng nếu có hời để chiếm, làm sao thiếu bà ta được: “Em dâu ba, chị cũng muốn, nhà đãi khách phải cần trà, với lại trước đây rau khô tôi phơi giúp cô trước đây còn không? Nhà chị ăn hết rồi, anh hai của cô thích, cô lấy một nắm cho tôi đi.”
Diệp Hồng Tú: “Chị cả cũng không phải không biết, cha thích uống, chút xíu còn lại còn không đủ cho cha uống, rau khô cũng hết rồi, mang đi cho chị hai cả rồi.”
Giang Nguyên Đồng rửa tay rửa mặt xong rồi quay lại, nhận lấy cốc mà Diệp Hồng Tú đưa tới, uống cạn, lúc này mới thoải mái ngồi xuống: “Lần này Minh Nghi sinh đứa thứ hai, tuổi tác của con bé cũng không nhỏ nữa, sinh lực tổn thương nặng nề, may mà bác có bàn tay vàng, bây giờ đã không đáng ngại nữa.”
Lưu Tuệ Chi cười điềm đạm: “Con đã biết em gái cát nhân tự có thiên tướng, không sao hết.”
Nghĩ đến bây giờ cô ấy đã có hai đứa con trai, vẫn còn ở Hải Thành hưởng phúc, sắc mặt của mụ đã không nhịn được hơi vặn vẹo: “Em gái có nhắc tới Nhược Thư không, Nhược Thư rất nhớ cô của nó.”
Chu Đông Mai trực tiếp phụt cười ra tiếng: “Chị cả lại nói thế, Nhược Thư mới gặp chị hai được mấy lần chứ.”
Làm như không ai biết vậy, không phải nhớ chuyện chị hai tìm việc cho con trai của mụ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.