Tôi Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 16
Mơ @...@
16/12/2023
Bạn học bên trên hóng chuyện từ nãy giờ đã cảm thấy hơi nhột, cậu ta
không nhịn được bản tính tò mò liền len lén quay xuống vừa hay bắt gặp
cảnh khóe miệng Tần Phong cong lên.
Cậu ta sửng sốt một chút, đây không giống với điệu cười cợt nhả của Tần Phong mọi ngày cậu ta tuy thần kinh hơi thô nhưng cũng nhận thấy điều gì đó không ổn.
Lại có tin nóng rồi.
Tần Phong thu hồi nụ cười, nhàn nhạt lướt qua vài cặp mắt hóng chuyện của người trong lớp, ngay lập tức cả lớp liền thành thật ai làm việc nấy coi như những gì vừa thấy chưa hề xuất hiện.
Anh cúi đầu tính toán bài tập trên giấy thỉnh thoảng ánh mắt như có như không liếc nhìn qua người đang gục đầu ngủ bên cạnh.
Bóng lưng thiếu nữ nhỏ gầy, tóc đen xõa xuống bờ vai thon thả, ánh nắng mùa thu vàng nhẹ phản chiếu qua ô cửa chảy vào trong làn tóc thiếu nữ trông vừa mềm mại lại vừa ấm áp.
Tần Phong cưỡng ép mình quay mặt đi, anh thở dài một cái rồi tiếp tục làm bài tập.
Mạnh Như có vẻ che dấu gì đó, anh biết là vậy nhưng với tình hình hiện tại anh chưa đủ dũng khí để hỏi cô, ít nhất anh mong mình có thể sánh vai cô, có thể che chở cho cô chứ không phải chỉ là người có cái mác thiếu gia nhà họ Tần.
Mạnh Như vứt xó tờ giấy mình thấy ra sau đầu, cô tập trung học tập sau đó giảng bài cho Tần Phong mà chẳng mấy chốc đã đến giờ về.
Nhưng,
Mạnh Như quên không có nghĩa là những học sinh kia sẽ quên, vì không muốn chen chúc nên Mạnh Như thường sẽ ra chậm hơn một chút, dạo gần đây Mạnh lão phu nhân thấy trời buổi sáng bắt đầu lạnh liền một hai bắt cô phải đi xe hơi tới trường.
Mạnh Như không thể nào lay chuyển được bà nên đành chấp nhận, vì không phải chạy theo chuyến xe bus nên cô có chút thong thả.
Khi đi qua khúc ngoặt xuống tầng Mạnh Như liền có một cảm giác không lành.
Vừa bước được vài bước quả nhiên điều đó đã đến, có năm sáu học sinh nữ bước ra chắn trước mặt Mạnh Như.
"Mạnh tiểu thư, lâu quá không gặp."
Giọng nói lanh lảnh mang đầy ý mỉa mai của thiếu nữ cầm đầu.
Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu nhưng lại nói ra giọng nói khiến người khác chán ghét.
Mạnh Như biết người này, đây cũng là một trong số những người cầm đầu bắt nạt nữ chính, trước đó Mạnh Như cũng đã từng tiếp xúc qua.
Cô ta tên Lã Yến.
Lã Yến thấy Mạnh Như bất động liền tiến lên một bước dùng ngón tay chống vào vai Mạnh Như.
"Sao vậy, lâu quá nên quên mất bọn này rồi sao ?"
Vài người phía sau đã bắt đầu rục rịch không nhịn được mà thêm vào :
"Yến Yến, cậu quên rồi sao người ta sau khi tỏ tình Bùi thần thất bại liền quay sang Tần Phong đó nha."
Lã Yến trước mặt Mạnh Như làm bộ như nhớ ra :"A! nhớ rồi nha."
Dừng một chút lại nói :"Tôi cứ nghĩ cậu thích Bùi thần đến chết đi sống lại cơ mà ?, sao mới đó mà đã chuyển dời mục tiêu nhanh thế, cậu thật khiến tôi nể phục đó nha."
Mạnh Như khó chịu nhìn Lã Yến, cô hất tay cô ả ra nhìn thẳng vào mắt Lã Yến rồi nói.
"Sao vậy, chuyện đó có liên quan đến các cậu sao ?" Cô cũng lười để ý đến đám thiếu nữ cá mè một lứa này, hiện tại nếu cô không ra sớm tài xế ngoài kia sẽ rất sốt ruột.
Lã Yến bị hất tay ra cũng không tỏ vẻ gì chỉ yên tĩnh thu tay lại rồi lại tiếp tục nói.
"Cậu nói xem hiện tại câu dính được trên người Tần thiếu, nhưng tôi biết đó chỉ là kế sách tạm thời, cậu xem Lệ Thư An dạo này hoành hành đến độ nào rồi."
Mạnh Như đã có chút lờ mờ đoán ra, nữ phụ trước kia luôn ngu ngốc mặc cho người khác kích dây động rừng, nếu chiêu này mà là Mạnh Như trước kia nhất định sẽ trúng chiêu nhưng thật tiếc cho Lã Yến.
"Vậy ý cậu là ?".
Lã Yến thu hồi mỉm cười.
"Cậu nói xem, Lệ Thư An làm như vậy là không coi chúng ta ra gì đúng không, vậy nên cậu có nên làm chút gì đó."
Mạnh Như âm thầm cười khẩy trong lòng, đó biết ngay mà.
Kêu cô đi phá hoại nam nữ chính đúng là nằm mơ giữa ban ngày, đám nữ sinh này chỉ cần việc xấu để cô làm sau đó thêm dầu thêm lửa vừa có thể mượn đao giết người vừa có thể làm hại Lệ Thư An.
Tuổi còn nhỏ mà tâm cơ quá.
Mạnh Như chỉ bình tĩnh lắc đầu thở dài ngao ngán :"Tôi làm sao có thể so được với Lệ Thư An cơ chứ, vả lại các cậu cũng nói hiện tại tôi đã bám được lên Tần Phong, tôi thấy cậu ấy rất không tồi nếu muốn thương lượng chuyện của Lệ Thư An các cậu vẫn nên tìm người khác đi thôi."
Lã Yến ra vẻ nắm chắc mà nhìn Mạnh Như.
"Cậu đừng nói như vậy, cậu có lẽ chỉ cần cố gắng một chút nữa biết đâu Bùi thần sẽ biết được tấm lòng của cậu."
Mạnh Như âm thầm khinh thường, cô hiện tại chuyển đến ban 7 cũng là tác phẩm do được Bùi Cảnh Thâm chiếu cố, hiện tại nếu cố gắng dính lên cậu ta không biết chừng sẽ khuynh gia bại sản sớm hơn nữa.
Cậu ta sửng sốt một chút, đây không giống với điệu cười cợt nhả của Tần Phong mọi ngày cậu ta tuy thần kinh hơi thô nhưng cũng nhận thấy điều gì đó không ổn.
Lại có tin nóng rồi.
Tần Phong thu hồi nụ cười, nhàn nhạt lướt qua vài cặp mắt hóng chuyện của người trong lớp, ngay lập tức cả lớp liền thành thật ai làm việc nấy coi như những gì vừa thấy chưa hề xuất hiện.
Anh cúi đầu tính toán bài tập trên giấy thỉnh thoảng ánh mắt như có như không liếc nhìn qua người đang gục đầu ngủ bên cạnh.
Bóng lưng thiếu nữ nhỏ gầy, tóc đen xõa xuống bờ vai thon thả, ánh nắng mùa thu vàng nhẹ phản chiếu qua ô cửa chảy vào trong làn tóc thiếu nữ trông vừa mềm mại lại vừa ấm áp.
Tần Phong cưỡng ép mình quay mặt đi, anh thở dài một cái rồi tiếp tục làm bài tập.
Mạnh Như có vẻ che dấu gì đó, anh biết là vậy nhưng với tình hình hiện tại anh chưa đủ dũng khí để hỏi cô, ít nhất anh mong mình có thể sánh vai cô, có thể che chở cho cô chứ không phải chỉ là người có cái mác thiếu gia nhà họ Tần.
Mạnh Như vứt xó tờ giấy mình thấy ra sau đầu, cô tập trung học tập sau đó giảng bài cho Tần Phong mà chẳng mấy chốc đã đến giờ về.
Nhưng,
Mạnh Như quên không có nghĩa là những học sinh kia sẽ quên, vì không muốn chen chúc nên Mạnh Như thường sẽ ra chậm hơn một chút, dạo gần đây Mạnh lão phu nhân thấy trời buổi sáng bắt đầu lạnh liền một hai bắt cô phải đi xe hơi tới trường.
Mạnh Như không thể nào lay chuyển được bà nên đành chấp nhận, vì không phải chạy theo chuyến xe bus nên cô có chút thong thả.
Khi đi qua khúc ngoặt xuống tầng Mạnh Như liền có một cảm giác không lành.
Vừa bước được vài bước quả nhiên điều đó đã đến, có năm sáu học sinh nữ bước ra chắn trước mặt Mạnh Như.
"Mạnh tiểu thư, lâu quá không gặp."
Giọng nói lanh lảnh mang đầy ý mỉa mai của thiếu nữ cầm đầu.
Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu nhưng lại nói ra giọng nói khiến người khác chán ghét.
Mạnh Như biết người này, đây cũng là một trong số những người cầm đầu bắt nạt nữ chính, trước đó Mạnh Như cũng đã từng tiếp xúc qua.
Cô ta tên Lã Yến.
Lã Yến thấy Mạnh Như bất động liền tiến lên một bước dùng ngón tay chống vào vai Mạnh Như.
"Sao vậy, lâu quá nên quên mất bọn này rồi sao ?"
Vài người phía sau đã bắt đầu rục rịch không nhịn được mà thêm vào :
"Yến Yến, cậu quên rồi sao người ta sau khi tỏ tình Bùi thần thất bại liền quay sang Tần Phong đó nha."
Lã Yến trước mặt Mạnh Như làm bộ như nhớ ra :"A! nhớ rồi nha."
Dừng một chút lại nói :"Tôi cứ nghĩ cậu thích Bùi thần đến chết đi sống lại cơ mà ?, sao mới đó mà đã chuyển dời mục tiêu nhanh thế, cậu thật khiến tôi nể phục đó nha."
Mạnh Như khó chịu nhìn Lã Yến, cô hất tay cô ả ra nhìn thẳng vào mắt Lã Yến rồi nói.
"Sao vậy, chuyện đó có liên quan đến các cậu sao ?" Cô cũng lười để ý đến đám thiếu nữ cá mè một lứa này, hiện tại nếu cô không ra sớm tài xế ngoài kia sẽ rất sốt ruột.
Lã Yến bị hất tay ra cũng không tỏ vẻ gì chỉ yên tĩnh thu tay lại rồi lại tiếp tục nói.
"Cậu nói xem hiện tại câu dính được trên người Tần thiếu, nhưng tôi biết đó chỉ là kế sách tạm thời, cậu xem Lệ Thư An dạo này hoành hành đến độ nào rồi."
Mạnh Như đã có chút lờ mờ đoán ra, nữ phụ trước kia luôn ngu ngốc mặc cho người khác kích dây động rừng, nếu chiêu này mà là Mạnh Như trước kia nhất định sẽ trúng chiêu nhưng thật tiếc cho Lã Yến.
"Vậy ý cậu là ?".
Lã Yến thu hồi mỉm cười.
"Cậu nói xem, Lệ Thư An làm như vậy là không coi chúng ta ra gì đúng không, vậy nên cậu có nên làm chút gì đó."
Mạnh Như âm thầm cười khẩy trong lòng, đó biết ngay mà.
Kêu cô đi phá hoại nam nữ chính đúng là nằm mơ giữa ban ngày, đám nữ sinh này chỉ cần việc xấu để cô làm sau đó thêm dầu thêm lửa vừa có thể mượn đao giết người vừa có thể làm hại Lệ Thư An.
Tuổi còn nhỏ mà tâm cơ quá.
Mạnh Như chỉ bình tĩnh lắc đầu thở dài ngao ngán :"Tôi làm sao có thể so được với Lệ Thư An cơ chứ, vả lại các cậu cũng nói hiện tại tôi đã bám được lên Tần Phong, tôi thấy cậu ấy rất không tồi nếu muốn thương lượng chuyện của Lệ Thư An các cậu vẫn nên tìm người khác đi thôi."
Lã Yến ra vẻ nắm chắc mà nhìn Mạnh Như.
"Cậu đừng nói như vậy, cậu có lẽ chỉ cần cố gắng một chút nữa biết đâu Bùi thần sẽ biết được tấm lòng của cậu."
Mạnh Như âm thầm khinh thường, cô hiện tại chuyển đến ban 7 cũng là tác phẩm do được Bùi Cảnh Thâm chiếu cố, hiện tại nếu cố gắng dính lên cậu ta không biết chừng sẽ khuynh gia bại sản sớm hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.