Tôi Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 31
Mơ @...@
21/05/2023
Sau khi cánh cửa đóng lại Mạnh Như ôm đầu muốn hét lên.
Aaaa ngại quá đi mất!!!
Nghĩ đến lúc Tần Phong hôn mình Mạnh Như không kìm được mà ôm lấy hai má đỏ lừ.
Không thể tin nổi, cô và con nuôi tác giả đã làm gì vậy này.
Lấy điện thoại ra lật tìm danh bạ, cô phát hiện người duy nhất cô có thể gọi chỉ có mình Phí Tiểu Tuyết.
“…” Bạn bè cũng ít đến đáng thương haiz.
Đầu dây bên kia nhanh chóng kết nối, Phí Tiểu Tuyết quả thật có chút sock. Tên thiếu gia Tần thị này đang giở trò quỷ gì cơ chứ?
Sau khi giải tỏa cùng Phí Tiểu Tuyết, Mạnh Như liền cảm thấy dễ thở hơn nhiều. Những chuyện như thế này đúng thật là nên có một người bạn khuê phòng để lắng nghe.
- ------
Sau khi Tần Phong trở lại trời đã xây xẩm tối, anh đưa tay lên nhấn chuông cửa nhà Mạnh Như, đợi một chút cũng không thấy có động tĩnh, anh hơi nhíu mày lại bấm chuông cửa lần nữa.
Rốt cuộc tiếng khóa điện tử cũng vang lên, Mạnh Như với mái đầu rối quạ mang dép bông hình con thỏ ra mở cửa cho anh. Trên gương mặt còn hơi mơ màng vì vừa tỉnh ngủ, cô mặc một bộ quần áo ngủ bông nhung mềm mại cũng hình thỏ nốt. Có thể gọi là một con thỏ hình người.
Mạnh Như mơ màng chưa nhận ra đây là ai, giọng nói cô hơi khàn khàn.
“Anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì? Tôi không nhận hàng ship.”
Tần Phong:"…"
Tần Phong vốn thấy bộ dáng đáng yêu của cô muốn tiến lên xoa nắn một chút thì Mạnh Như nói xong câu đó đã muốn đóng cửa.
Tần Phong đen mặt.
Cánh tay thon dài của anh chặn cứng cánh cửa không cho con thỏ nào đó đóng hang, giọng nói đã có chút hàm ý đe dọa.
“Tôi không phải shipper.”
Mạnh Như hiện tại đang rất muốn ngủ tiếp, cô cố gắng ngẩng đầu nhìn người đối diện nhưng nhìn mãi vẫn không nhận ra đây là ai.
“???”
Tần Phong thấy bộ dạng này của cô uất ức không chịu nổi.
Chẳng lẽ gương mặt này của anh phổ thông dễ quên lắm hay sao hả?
Cảm thấy nhiều lời vô ích, con thỏ kia càng lúc càng ra sức kéo cửa Tần Phong buông tay ra một tay ôm lấy thắt lưng, một tay kia giữ chặt gáy thỏ bông ngáo không cho cô động đậy đặt lên kia một cái hôn ngấu nghiến.
Cơn buồn ngủ của Mạnh Như giống một quả bóng nhỏ nổ tách trong đầu. Cô nhắm mắt nhắm mũi mặc cho Tần Phong dày xéo môi mình.
Thấy Mạnh Như ngoan ngoãn phối hợp Tần Phong hài lòng kéo người vào trong tiện tay khép cửa lại.
Bên ngoài, sau khi Tần Phong khép cửa thật trùng hợp là Bùi Cảnh Thâm cũng vừa xuất hiện, sau khi biết Mạnh Như bám theo mình đến tận đây hắn đã có ý định muốn chuyển nhà. Nhưng rốt cuộc vì buổi hẹn hôm nay với Lệ Thư An mà hắn đã tạm gác lại, dù sao hắn cũng không đến đây thường xuyên cứ tạm thời để đó.
Bên trong, Tần Phong hài lòng nhìn phản ứng của Mạnh Như. Anh cắn nhẹ lên vàng tai cô xem như trừng phạt.
“Nhớ ra tôi chưa?”
Mạnh Như đỏ mặt gật đầu lia lịa.
Tần Phong kéo eo cô giọng nói khàn khàn.
“Cậu nói xem, hồi trưa tôi hôn cậu như vậy có vẻ không đủ thì phải, sau vài tiếng cậu đã quên mất tôi rồi. Chuyện này phải xử lý thế nào đây hửm?”
Mạnh Như không còn mặt mũi nào để đối mặt với anh, cô liền bật chế độ đà điểu rúc trong ngực Tần Phong.
“Ngẩng đầu lên nói cho tôi biết.”
Mạnh Như trốn.
“Tôi nên “xử” cậu như thế nào đây hả?”
Mạnh Như dỗi, rõ ràng tên này cho hắn tí mặt mũi hắn liền muốn lên nóc nhà bật nóc hay sao.
Cô phùng má ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt long lanh:“Tôi còn chưa có cho cậu làm bạn trai tôi đâu đấy.”
Tần Phong lập tức chết máy, như vậy đồng nghĩa là gì? Là anh chưa có danh phận!!!
Thấy Tần Phong ngẩn người Mạnh Như liền nhân cơ hội chạy thoát, cô thật muốn ngửa mặt lên trời mà cười to sau đó lấy tay vỗ vỗ lên mặt Tần Phong mà nói rằng “chú còn non và xanh lắm ha ha ha.”
Tần Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn gương mặt đắc ý của Mạnh Như mà nói:“Nào tôi dẫn cậu ra ngoài ăn.”
Tần Phong không nói thì thôi vừa nói xong Mạnh Như liền cảm thấy đói, đúng là cô chưa ăn gì cả. Ngủ một giấc liền cảm thấy cơn đói càng phóng đại.
Mạnh Như muốn về phòng thay bộ đồ khác nhưng Tần Phong nói không cần:“Cậu mặc bộ này rất dễ thương.” Trông rất muốn bắt nạt.
Câu sau anh không nói ra:“Khoác thêm áo vào, tối nay rất lạnh.”
Mạnh Như khoác thêm một chiếc khi đi ra Tần Phong lại cau có:“Khoác cái bự vào, tôi đã nói là tối nay rất lạnh.”
Mạnh Như gân cổ cãi:“Cái này là được rồi, cậu không thấy nó phù hợp với bộ này hay sao.”
Tần Phong phun ra một câu:“Không phù hợp.”
Hai mắt Mạnh Như tóe lửa, Tần Phong ngó lơ:“Nhanh vào khoác cái dày hơn nếu không tôi tự tay thay cho cậu đấy.” Dừng một chút anh nói:“Tôi cũng không ngại đâu.”
Vừa nói xong một cái gối trên ghế sofa đã không hẹn mà rơi thẳng mặt Tần Phong.
Tần Phong:"…"
“Khụ.”
Cuối cùng Mạnh Như vẫn phải vào thay một cái áo khác dày hơn, cái mũ thỏ được Tần Phong đội lên trên đầu cô, anh không nhịn được còn nắn thêm mấy cái xúc cảm thật sự rất tốt.
Ra ngoài chắc chắn phải mang giày, Mạnh Như đang định ngồi xổm thắt dây giày thì một bóng dáng cao lớn đã hành động trước.
Tần Phong dịu dàng cầm lấy mắt cá chân cô, giọng nói có chút khàn.
“Nhấc chân lên.”
Mạnh Như vẫn là lần đầu tiên được người khác làm chuyện này, cô thật sự lúng túng hơn nữa người này lại còn là Tần Phong.
“Ò.”
Hai người cùng nhau ra cửa, Tần Phong nắm lấy tay cô, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Mạnh Như không khỏi có chút khụ khụ.
Học sinh trung học trong tiểu thuyết đều bạo như vậy sao?
Aaaa ngại quá đi mất!!!
Nghĩ đến lúc Tần Phong hôn mình Mạnh Như không kìm được mà ôm lấy hai má đỏ lừ.
Không thể tin nổi, cô và con nuôi tác giả đã làm gì vậy này.
Lấy điện thoại ra lật tìm danh bạ, cô phát hiện người duy nhất cô có thể gọi chỉ có mình Phí Tiểu Tuyết.
“…” Bạn bè cũng ít đến đáng thương haiz.
Đầu dây bên kia nhanh chóng kết nối, Phí Tiểu Tuyết quả thật có chút sock. Tên thiếu gia Tần thị này đang giở trò quỷ gì cơ chứ?
Sau khi giải tỏa cùng Phí Tiểu Tuyết, Mạnh Như liền cảm thấy dễ thở hơn nhiều. Những chuyện như thế này đúng thật là nên có một người bạn khuê phòng để lắng nghe.
- ------
Sau khi Tần Phong trở lại trời đã xây xẩm tối, anh đưa tay lên nhấn chuông cửa nhà Mạnh Như, đợi một chút cũng không thấy có động tĩnh, anh hơi nhíu mày lại bấm chuông cửa lần nữa.
Rốt cuộc tiếng khóa điện tử cũng vang lên, Mạnh Như với mái đầu rối quạ mang dép bông hình con thỏ ra mở cửa cho anh. Trên gương mặt còn hơi mơ màng vì vừa tỉnh ngủ, cô mặc một bộ quần áo ngủ bông nhung mềm mại cũng hình thỏ nốt. Có thể gọi là một con thỏ hình người.
Mạnh Như mơ màng chưa nhận ra đây là ai, giọng nói cô hơi khàn khàn.
“Anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì? Tôi không nhận hàng ship.”
Tần Phong:"…"
Tần Phong vốn thấy bộ dáng đáng yêu của cô muốn tiến lên xoa nắn một chút thì Mạnh Như nói xong câu đó đã muốn đóng cửa.
Tần Phong đen mặt.
Cánh tay thon dài của anh chặn cứng cánh cửa không cho con thỏ nào đó đóng hang, giọng nói đã có chút hàm ý đe dọa.
“Tôi không phải shipper.”
Mạnh Như hiện tại đang rất muốn ngủ tiếp, cô cố gắng ngẩng đầu nhìn người đối diện nhưng nhìn mãi vẫn không nhận ra đây là ai.
“???”
Tần Phong thấy bộ dạng này của cô uất ức không chịu nổi.
Chẳng lẽ gương mặt này của anh phổ thông dễ quên lắm hay sao hả?
Cảm thấy nhiều lời vô ích, con thỏ kia càng lúc càng ra sức kéo cửa Tần Phong buông tay ra một tay ôm lấy thắt lưng, một tay kia giữ chặt gáy thỏ bông ngáo không cho cô động đậy đặt lên kia một cái hôn ngấu nghiến.
Cơn buồn ngủ của Mạnh Như giống một quả bóng nhỏ nổ tách trong đầu. Cô nhắm mắt nhắm mũi mặc cho Tần Phong dày xéo môi mình.
Thấy Mạnh Như ngoan ngoãn phối hợp Tần Phong hài lòng kéo người vào trong tiện tay khép cửa lại.
Bên ngoài, sau khi Tần Phong khép cửa thật trùng hợp là Bùi Cảnh Thâm cũng vừa xuất hiện, sau khi biết Mạnh Như bám theo mình đến tận đây hắn đã có ý định muốn chuyển nhà. Nhưng rốt cuộc vì buổi hẹn hôm nay với Lệ Thư An mà hắn đã tạm gác lại, dù sao hắn cũng không đến đây thường xuyên cứ tạm thời để đó.
Bên trong, Tần Phong hài lòng nhìn phản ứng của Mạnh Như. Anh cắn nhẹ lên vàng tai cô xem như trừng phạt.
“Nhớ ra tôi chưa?”
Mạnh Như đỏ mặt gật đầu lia lịa.
Tần Phong kéo eo cô giọng nói khàn khàn.
“Cậu nói xem, hồi trưa tôi hôn cậu như vậy có vẻ không đủ thì phải, sau vài tiếng cậu đã quên mất tôi rồi. Chuyện này phải xử lý thế nào đây hửm?”
Mạnh Như không còn mặt mũi nào để đối mặt với anh, cô liền bật chế độ đà điểu rúc trong ngực Tần Phong.
“Ngẩng đầu lên nói cho tôi biết.”
Mạnh Như trốn.
“Tôi nên “xử” cậu như thế nào đây hả?”
Mạnh Như dỗi, rõ ràng tên này cho hắn tí mặt mũi hắn liền muốn lên nóc nhà bật nóc hay sao.
Cô phùng má ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt long lanh:“Tôi còn chưa có cho cậu làm bạn trai tôi đâu đấy.”
Tần Phong lập tức chết máy, như vậy đồng nghĩa là gì? Là anh chưa có danh phận!!!
Thấy Tần Phong ngẩn người Mạnh Như liền nhân cơ hội chạy thoát, cô thật muốn ngửa mặt lên trời mà cười to sau đó lấy tay vỗ vỗ lên mặt Tần Phong mà nói rằng “chú còn non và xanh lắm ha ha ha.”
Tần Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn gương mặt đắc ý của Mạnh Như mà nói:“Nào tôi dẫn cậu ra ngoài ăn.”
Tần Phong không nói thì thôi vừa nói xong Mạnh Như liền cảm thấy đói, đúng là cô chưa ăn gì cả. Ngủ một giấc liền cảm thấy cơn đói càng phóng đại.
Mạnh Như muốn về phòng thay bộ đồ khác nhưng Tần Phong nói không cần:“Cậu mặc bộ này rất dễ thương.” Trông rất muốn bắt nạt.
Câu sau anh không nói ra:“Khoác thêm áo vào, tối nay rất lạnh.”
Mạnh Như khoác thêm một chiếc khi đi ra Tần Phong lại cau có:“Khoác cái bự vào, tôi đã nói là tối nay rất lạnh.”
Mạnh Như gân cổ cãi:“Cái này là được rồi, cậu không thấy nó phù hợp với bộ này hay sao.”
Tần Phong phun ra một câu:“Không phù hợp.”
Hai mắt Mạnh Như tóe lửa, Tần Phong ngó lơ:“Nhanh vào khoác cái dày hơn nếu không tôi tự tay thay cho cậu đấy.” Dừng một chút anh nói:“Tôi cũng không ngại đâu.”
Vừa nói xong một cái gối trên ghế sofa đã không hẹn mà rơi thẳng mặt Tần Phong.
Tần Phong:"…"
“Khụ.”
Cuối cùng Mạnh Như vẫn phải vào thay một cái áo khác dày hơn, cái mũ thỏ được Tần Phong đội lên trên đầu cô, anh không nhịn được còn nắn thêm mấy cái xúc cảm thật sự rất tốt.
Ra ngoài chắc chắn phải mang giày, Mạnh Như đang định ngồi xổm thắt dây giày thì một bóng dáng cao lớn đã hành động trước.
Tần Phong dịu dàng cầm lấy mắt cá chân cô, giọng nói có chút khàn.
“Nhấc chân lên.”
Mạnh Như vẫn là lần đầu tiên được người khác làm chuyện này, cô thật sự lúng túng hơn nữa người này lại còn là Tần Phong.
“Ò.”
Hai người cùng nhau ra cửa, Tần Phong nắm lấy tay cô, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Mạnh Như không khỏi có chút khụ khụ.
Học sinh trung học trong tiểu thuyết đều bạo như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.