Tôi Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 35
Mơ @...@
17/06/2023
Theo chân Mạnh Như đến lớp thực nghiệm Tần Phong vẫn phải nhận mệnh tiếp tục bổ túc.
Cô thường hay lấy vài câu hỏi trên bảng mà mình thấy hứng thú sau đó ghi chép lại và giảng cho Tần Phong một hồi.
Tần Phong thấy đến là đáng yêu, anh không quan tâm bài toán lắm, cái anh quan tâm là Mạnh Như sẽ dùng đôi mắt long lanh mà nhìn anh chứ không phải nhìn vài con số đang hả hê trên giấy.
Thấy chưa, anh vẫn cứ là quan trọng hơn đám chữ số vô tri.
Thời gian trôi qua như dòng chảy suối nguồn, chẳng mấy chốc đã đến kỳ thi tháng 12 để bước vào kỳ nghỉ đông.
Tháng trước Tần Phong thế mà thoát khỏi vị trí cuối sổ để vươn lên khiến toàn trường một cảnh ồ lên.
Còn Mạnh Như thì vẫn giữ nguyên phong độ, không lùi không tiến ngồi đầu tiên phòng thi số 2. Điều này làm các giáo viên cứ thỉnh thoảng lại lôi ra chậc chậc tới chậc chậc lui.
"Cô nói xem, có phải trò ấy không muốn vào phòng thi số một ngồi không mà cứ giữ mãi vị trí đó vậy?"
"Thầy nói thừa, chắc chắn là như thế nên em ấy mới không tăng hạng, nhìn cái thành tích của em ấy lần đó xem. E rằng học sinh toàn trường này cũng chỉ có trò Bùi là đủ khả năng giao lưu."
"Chậc chậc, có chuyện hay mà lại không thể công bố thật là nghẹn chết tôi. Cứ nghĩ trò ấy tháng trước phải nhảy lên đối đầu cùng trò Bùi cơ."
"Cái này thì tôi miễn cho ý kiến nha."
Các giáo viên biết chuyện đều hay xúm lại nói chuyện này kia, rằng học sinh lớp này thế nọ hay học sinh lớp kia thế kia.
Chuyện như thế này Trang Phóng Cầm đã tập mãi thành quen, trên tay cô đang cầm một tập đề dày cộm như một cuốn sách trinh thám định bụng sẽ đưa cho Mạnh Như gặm.
Toàn khối 11 có 20 phòng thi chính thức, hiện tại Tần Phong đang vững vàng ngồi ở phòng số 15, qua một tháng vượt qua năm phòng để ngồi vị trí này.
Tần Phong đối với các môn xã hội dốt đặc cán mai làm cho tổng điểm các môn bị kéo xuống sàn nghịch bùn chung cùng nhau, điều này làm Mạnh Như quả thật có chút đau đầu.
Nhưng mà người này mỗi khi học văn đều không nhịn được mà muốn ngủ gục, để được Tần thiếu gia Tần thị đặt bút thành văn chắc có lẽ cũng phải giấy tuyên thành dành cho vua chúa thì may ra thiếu gia kia sẽ nể mặt mà cho thêm vài dòng.
Còn nếu không thì chỉ nhận được vài câu trả lời ngắn gọn đến mức muốn đập bàn.
Đêm nay cũng vậy, Tần thiếu gia ghẹo người thành tính trong lúc ngồi học ngữ văn thì hai ngón tay luôn quấn vào lọn tóc người kế bên.
"Cậu có hiểu không?" Mạnh Như hỏi.
"Ừm ừm." Tần Phong đáp.
"Vậy nhắc lại lần nữa."
Tần Phong:"......"
Mạnh Như thấy đến là bất lực, cô giật lọn tóc trên tay anh mà gục mặt luôn xuống bàn.
"Văn của cậu như này thì phải làm sao được."
Tần Phong nhìn cô nửa ngày liền đưa tay ôm lấy người, xốc lên khuôn mặt ỉu xìu. Anh đau lòng hôn lên hai cái vào má cô.
"Tôi sẽ cố gắng, nhưng mà biết làm sao được khi trong đầu tôi chỉ có cậu cơ chứ."
"Hơ hơ."
Mạnh Như cạn lời, tên nhóc này giỏi ụp nồi lên đầu cô thật đấy chứ, nói qua nói lại cũng là do cô ở trong đầu anh nên anh mới không thể đàng hoàng làm văn được.
Chỉ là bỗng Mạnh Như nghĩ ra một ý.
"Nghĩ về tôi nhiều lắm sao."
Cô cầm lấy tay anh dùng bàn tay nắm lấy ngón trỏ thon dài của thiếu niên.
"Vậy lúc viết văn cậu cứ nghĩ như là cậu viết cho tôi là được."
Tần Phong thấy ý của cô thật không tồi, anh trước đó chưa hề nghĩ theo cách này. Viết văn tả cảnh tâm trạng không được thì không lẽ anh không tả được người yêu mình chắc.
Thế là nhờ tối đó Tần Phong hôm sau đến phòng thi hạng bút thành văn khiến giáo viên coi thi nhìn mà ngỡ ngàng, giám thị thấy thế liền không nhịn được đi ngang qua mà liếc nhìn bài thi của Tần Phong.
Nét chữ của Tấn Phong rồng bay phượng múa lên giấy, anh viết rất nhanh giám thị thật sự tò mò liền lần hai đứng lại xem thử Tần Phong đang viết gì.
Phần thi trắc nghiệm đã được điền kín,bên dưới là phần thi nghị luận xã hội sắp đúng với phong cách của Tần Phong mà chỉ trả lời thẳng luôn có hoặc không.
Giám thị:"....."
Được rồi coi như là cô nghĩ nhiều, lại nhìn xuống tiếp nghị luận văn học phá lệ viết dài chưa từng thấy. Thậm chí còn qua trang sau.
Tân Phong thấy giám thị cứ đứng nhìn một chỗ liền không khỏi cảm thấy khó chịu mà ngẩng đầu lên, giám thị hơi xấu hổ ho nhẹ một cái "khụ" rồi di chuyển qua dãy bàn khác.
Tân Phong vừa viết vừa nghĩ đến Mạnh Như hận không thể có thêm thời gian viết liền một mạch 10 trang.
Học sinh phòng thi số 15 đã bắt đầu không nhịn được mà quay xuống nhìn vị thần đang ngồi chễm chệ ở phía cuối dãy bàn số 2.
Hai ngày thi liên tiếp họ được ngồi cùng bàn với Tần Phong vị thiếu gia này thế mà nghiêm túc làm bài cá chép hóa rồng, nghe đồn rằng chuyện này đều có liên quan đến cái vị bị Bùi thần không cho mặt mũi kia.
Mọi người đều lấy làm lạ nếu nói về xinh đẹp thì những bạn gái cũ của Tần Phong còn thiếu sao. Nhưng quả thật chưa từng thấy Tần thiếu gia này quen ai mà lại có vẻ nghiêm túc như vậy.
Mọi người trong trường đều âm thầm cá cược xem rằng Tần Phong và Mạnh Như có trụ qua nổi kỳ nghỉ đông năm nay không.
Rất nhiều người tuy không nói nhưng điều mang vẻ mặt sung sướng ngồi lót dép hóng chuyện.
Cô thường hay lấy vài câu hỏi trên bảng mà mình thấy hứng thú sau đó ghi chép lại và giảng cho Tần Phong một hồi.
Tần Phong thấy đến là đáng yêu, anh không quan tâm bài toán lắm, cái anh quan tâm là Mạnh Như sẽ dùng đôi mắt long lanh mà nhìn anh chứ không phải nhìn vài con số đang hả hê trên giấy.
Thấy chưa, anh vẫn cứ là quan trọng hơn đám chữ số vô tri.
Thời gian trôi qua như dòng chảy suối nguồn, chẳng mấy chốc đã đến kỳ thi tháng 12 để bước vào kỳ nghỉ đông.
Tháng trước Tần Phong thế mà thoát khỏi vị trí cuối sổ để vươn lên khiến toàn trường một cảnh ồ lên.
Còn Mạnh Như thì vẫn giữ nguyên phong độ, không lùi không tiến ngồi đầu tiên phòng thi số 2. Điều này làm các giáo viên cứ thỉnh thoảng lại lôi ra chậc chậc tới chậc chậc lui.
"Cô nói xem, có phải trò ấy không muốn vào phòng thi số một ngồi không mà cứ giữ mãi vị trí đó vậy?"
"Thầy nói thừa, chắc chắn là như thế nên em ấy mới không tăng hạng, nhìn cái thành tích của em ấy lần đó xem. E rằng học sinh toàn trường này cũng chỉ có trò Bùi là đủ khả năng giao lưu."
"Chậc chậc, có chuyện hay mà lại không thể công bố thật là nghẹn chết tôi. Cứ nghĩ trò ấy tháng trước phải nhảy lên đối đầu cùng trò Bùi cơ."
"Cái này thì tôi miễn cho ý kiến nha."
Các giáo viên biết chuyện đều hay xúm lại nói chuyện này kia, rằng học sinh lớp này thế nọ hay học sinh lớp kia thế kia.
Chuyện như thế này Trang Phóng Cầm đã tập mãi thành quen, trên tay cô đang cầm một tập đề dày cộm như một cuốn sách trinh thám định bụng sẽ đưa cho Mạnh Như gặm.
Toàn khối 11 có 20 phòng thi chính thức, hiện tại Tần Phong đang vững vàng ngồi ở phòng số 15, qua một tháng vượt qua năm phòng để ngồi vị trí này.
Tần Phong đối với các môn xã hội dốt đặc cán mai làm cho tổng điểm các môn bị kéo xuống sàn nghịch bùn chung cùng nhau, điều này làm Mạnh Như quả thật có chút đau đầu.
Nhưng mà người này mỗi khi học văn đều không nhịn được mà muốn ngủ gục, để được Tần thiếu gia Tần thị đặt bút thành văn chắc có lẽ cũng phải giấy tuyên thành dành cho vua chúa thì may ra thiếu gia kia sẽ nể mặt mà cho thêm vài dòng.
Còn nếu không thì chỉ nhận được vài câu trả lời ngắn gọn đến mức muốn đập bàn.
Đêm nay cũng vậy, Tần thiếu gia ghẹo người thành tính trong lúc ngồi học ngữ văn thì hai ngón tay luôn quấn vào lọn tóc người kế bên.
"Cậu có hiểu không?" Mạnh Như hỏi.
"Ừm ừm." Tần Phong đáp.
"Vậy nhắc lại lần nữa."
Tần Phong:"......"
Mạnh Như thấy đến là bất lực, cô giật lọn tóc trên tay anh mà gục mặt luôn xuống bàn.
"Văn của cậu như này thì phải làm sao được."
Tần Phong nhìn cô nửa ngày liền đưa tay ôm lấy người, xốc lên khuôn mặt ỉu xìu. Anh đau lòng hôn lên hai cái vào má cô.
"Tôi sẽ cố gắng, nhưng mà biết làm sao được khi trong đầu tôi chỉ có cậu cơ chứ."
"Hơ hơ."
Mạnh Như cạn lời, tên nhóc này giỏi ụp nồi lên đầu cô thật đấy chứ, nói qua nói lại cũng là do cô ở trong đầu anh nên anh mới không thể đàng hoàng làm văn được.
Chỉ là bỗng Mạnh Như nghĩ ra một ý.
"Nghĩ về tôi nhiều lắm sao."
Cô cầm lấy tay anh dùng bàn tay nắm lấy ngón trỏ thon dài của thiếu niên.
"Vậy lúc viết văn cậu cứ nghĩ như là cậu viết cho tôi là được."
Tần Phong thấy ý của cô thật không tồi, anh trước đó chưa hề nghĩ theo cách này. Viết văn tả cảnh tâm trạng không được thì không lẽ anh không tả được người yêu mình chắc.
Thế là nhờ tối đó Tần Phong hôm sau đến phòng thi hạng bút thành văn khiến giáo viên coi thi nhìn mà ngỡ ngàng, giám thị thấy thế liền không nhịn được đi ngang qua mà liếc nhìn bài thi của Tần Phong.
Nét chữ của Tấn Phong rồng bay phượng múa lên giấy, anh viết rất nhanh giám thị thật sự tò mò liền lần hai đứng lại xem thử Tần Phong đang viết gì.
Phần thi trắc nghiệm đã được điền kín,bên dưới là phần thi nghị luận xã hội sắp đúng với phong cách của Tần Phong mà chỉ trả lời thẳng luôn có hoặc không.
Giám thị:"....."
Được rồi coi như là cô nghĩ nhiều, lại nhìn xuống tiếp nghị luận văn học phá lệ viết dài chưa từng thấy. Thậm chí còn qua trang sau.
Tân Phong thấy giám thị cứ đứng nhìn một chỗ liền không khỏi cảm thấy khó chịu mà ngẩng đầu lên, giám thị hơi xấu hổ ho nhẹ một cái "khụ" rồi di chuyển qua dãy bàn khác.
Tân Phong vừa viết vừa nghĩ đến Mạnh Như hận không thể có thêm thời gian viết liền một mạch 10 trang.
Học sinh phòng thi số 15 đã bắt đầu không nhịn được mà quay xuống nhìn vị thần đang ngồi chễm chệ ở phía cuối dãy bàn số 2.
Hai ngày thi liên tiếp họ được ngồi cùng bàn với Tần Phong vị thiếu gia này thế mà nghiêm túc làm bài cá chép hóa rồng, nghe đồn rằng chuyện này đều có liên quan đến cái vị bị Bùi thần không cho mặt mũi kia.
Mọi người đều lấy làm lạ nếu nói về xinh đẹp thì những bạn gái cũ của Tần Phong còn thiếu sao. Nhưng quả thật chưa từng thấy Tần thiếu gia này quen ai mà lại có vẻ nghiêm túc như vậy.
Mọi người trong trường đều âm thầm cá cược xem rằng Tần Phong và Mạnh Như có trụ qua nổi kỳ nghỉ đông năm nay không.
Rất nhiều người tuy không nói nhưng điều mang vẻ mặt sung sướng ngồi lót dép hóng chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.