Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 16: Bi kịch
Cá Ươn Mắc Cạn
04/10/2020
Nhìn bộ mặt ấy của hắn thật khiến tôi ghê tởm đến tận xương tủy, hắn vốn là người hoàng tộc mang trong mình dòng máu cao quý nhưng tôi vẫn chưa thể tin hắn ghê tởm tới mức này. Tuy nhiên tôi cũng không thể phản biện lại việc kế hoạch của mình đã bị hắn phá hoại hoàn toàn, chính xác là lật đổ kế hoạch của tôi một cách hoàn hảo. Hắn như biết trước được nước đi trong đầu tôi vậy, không đúng chuyện này có gì đó sai ở đây. Tôi cố lục lọi cái đầu của mình xem rốt cục tôi đã bỏ qua chi tiết nào.
Trong đầu tôi loé lên một suy nghĩ nhưng rồi tôi lại phản biện lại chính bản thân mình ‘không phải, không thể đâu a’ đúng vậy tôi đã tin tưởng người đó hết mức cơ mà. Nhưng tôi cũng không ngờ rằng nghi ngờ của mình là đúng.
Minh Cảnh đến đây tay cầm Ngọc bội của Thụy Vương đi về phía hắn:
- Vương gia thuộc hạ đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi.
Phải đúng như tôi nghĩ ngờ Minh Cảnh là gián điệp của Thụy Vương đưa tới, thật khó lòng mà tin được một cậu bé khi vào thành tôi chỉ có 6 tuổi mà đã là gián điệp cho Thụy Vương rồi. Tôi và 6 người còn lại đều ngỡ ngàng trước cảnh tượng ấy. Tên ấy cười lên:
- Ha ha ha...Sau khi giết chết vị Thái tử này thì triều đại mới sẽ đến ta sẽ là người đứng đầu Yên Quốc này!
Tôi coi trọng trên hết là Thái tử điện hạ mà thôi, tôi bỏ lại tất cả kể cả liêm sỉ của bản thân cầu xin hắn:
- Ta xin ngài mọi thứ vốn đã kết thúc rồi, xin để Thái tử điện hạ sống, xin ngài hãy cho họ nói chuyện lần cuối, cầu xin ngài!
Hắn nhìn tôi cười một cách ghê rợn:
- Thành chủ đại nhân đúng ra chỉ là một tên thị vệ nhỏ bé ở đây nhỉ thật là biết thân biết phận ghê cơ. Ngươi vốn là một kẻ trung thành nhỉ, ngươi bỏ đi 6 tháng trước cũng vì muốn bảo vệ chủ tử của mình khỏi mấy lão già chỗ khảo thí kia nhỉ, trước đó ngươi cũng không ngừng củng cố thực lực để bảo vệ Thái tử điện hạ đúng không. Ha...ha...ha.?
Tôi cố nén cơn giận trong mình tự nhủ: “ Chỉ còn chút nữa thôi, hắn thả Thái tử điện hạ ra rồi mình sẽ chém hắn thành trăm mảnh”.
Hắn tiếp tục nói:
- Dù gì cũng nể mặt thành chủ đại nhân ta sẽ cho ba người họ nói chuyện một chút nhưng mà ngươi phải giao kiếm của mình trước a.
Nghe hắn nói thế tôi cười thầm vậy là hắn không biết mình có tu vi Hợp Thừa cảng giới đây thực sự là điều tốt với tôi. Tôi giả vờ tỏ vẻ không cam lòng đưa kiếm cho hắn. Hắn vừa thả Thái tử điện hạ ra thì tôi lập tức triệu hồi Tử Liên về tay chuẩn bị chém tời hắn thì một bóng đen xuất hiện đưa thanh kiếm đâm một nhát vào chính giữa tim hắn. Không ai khác chính là Minh Cảnh, nhưng tên Thụy Vương vậy mà lại không chết hắn lấy kiếm của mình đâm vào cậu:
- Ta biết là ngươi quả nhiên đã phản bội ta rồi Minh Cảnh à, ở cùng với hắn quá lâu khiến ngươi bị đồng hoá với lũ người hiểu hậu, tốt bụng đó rồi. Nhát chém của ngươi còn nông quá đấy, ngươi thấy nhát kiếm đâm vào ta ít nhất cũng phải như ta đang đâm ngươi đây này, nhưng ta không muốn chết bây giờ Minh Cảnh ta muốn thống nhất thiên hạ, ta muốn thống trị Yên Quốc, Minh Cảnh rút kiếm ra đi, cầu xin ngươi.
Hắn vừa nói vừa gào thét với Minh Cảnh, hắn như đang nổi khùng lên vậy, hắn điên rồi. Minh Cảnh nhìn hắn không nói gì, xong đâm sâu thêm vào tim hắn:
- Ngài nói phải tôi đã mềm lòng rồi!
Xong cậu quay về phía tôi nói:
- Cảm ơn ngài vì mọi chuyện vừa qua, tôi đã phụ lòng ngài rồi. Em trai tôi nhờ ngài. Vĩnh biệt.
Vừa kết thúc câu nói cậu ngã vật xuống đấy cùng với tên Thuỵ Vương.
Rốt cục đang xảy ra chuyện gì, tại sao cậu ấy lại phải làm thế. Ngay lúc đấy từ bên ngoài một cậu bé tầm 4 tuổi chạy tới ôm lấy Minh Cảnh, tôi cũng thầm đoán được chuyện đã xảy ra. Nhìn đứa bé ôm lấy cậu ngồi khóc tôi không biết nên nói gì khác:
- Minh Cảnh yên tâm đi, ta sẽ lo cho cậu nhóc.
Quay về phía Thái tử điện hạ ngài ấy chạy tới chỗ Hoàng hậu nương nương, tôi đỡ Hoàng thượng về phía họ. Bệ hạ vừa tỉnh lại nhìn thấy Thái tử điện hạ và Hoàng hậu ngài cố nâng mình đến phía Thái tử điện hạ nói:
- Ta vốn đã già rồi, việc đại sự sau này giao lại cho con, bà ấy với ta cũng không sống được qua ngày hôm nay nữa rồi, không cần cố cứu ta nữa đâu.
Tôi lập tức chặn lại lời nói ngài ấy:
- Xin bệ hạ đừng nói thế, thần có thể đẩy độc trong người hai ngài ra mà. Hai ngài vẫn có thể sống thêm nhiều năm nữa mà. Tử Thanh cầu xin ngài đừng nói thế mà!
Vừa nói nước mắt tôi chảy dài trên má. Thái tử điện hạ cũng nói thêm:
- Phụ hoàng, Mẫu hậu xin hai người đừng bỏ nhi thần, nhi thần vẫn còn nhỏ lắm, nhi thần vẫn chưa trưởng thành đâu, người đừng nói thế mà!
Tôi và Thái tử điện hạ cùng nhau oà khóc. Hoàng thượng nhìn chúng tôi cố nén đau lòng đưa tay xoa đầu chúng tôi:
- Nhi tử của ta, cho dù có sống thêm vài năm nữa thì cuối cùng rồi vẫn phải đi rồi còn cố gắng làm gì!
Ngài ấy quay về phía tôi nói tiếp:
- Tử Thanh, bọn ta vốn chỉ đưa ngươi ra khỏi nơi bán nô lệ ấy thôi, chỉ cho ngươi làm một chân thị vệ nhỏ bé ấy thôi, rốt cuộc ta có cái gì khiến ngươi phải bỏ mặc cả mạng sống của mình vì nó vậy. Trả lời ta...
Nghe vậy tôi nghẹn ngào:
- Vì ngài, Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ đã cho thần biết thế nào là gia đình.
Sau khi tôi đáp lại câu hỏi ấy, ngài ấy mỉm cười và thiếp đi. Tôi và Thái tử điện hạ đưa ngài và Hoàng hậu nương nương về phòng. Tôi dùng nội lực của mình đẩy độc của họ ra ngoài.
Vài canh giờ sau Hoàng hậu nương nương tỉnh lại thấy Thái tử điện hạ và tôi đang ở gần đấy. Tôi ngồi nhắm mắt trên chiếc bàn, còn Thái tử điện hạ nằm bên cạnh giường ngủ vì kiệt sức khi ấy. Ngài ấy nhìn Thái tử điện hạ đang nằm đấy khẽ vuốt khuôn mặt của cậu, Hoàng thượng cũng tỉnh lại nhìn thấy vậy cũng khẽ thầm với Hoàng hậu cái gì đó. Rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Tôi và Thái tử điện hạ vẫn ở đây không hề hay biết gì cả. Đến lúc trời chợp tối tôi và Thái tử điện hạ tỉnh lại và phát hiện ra sự biến mất của hai người họ. Chúng tôi vội vã đi tìm hai người họ và cuối cùng chúng tôi đã tìm thấy họ tại cung của Hoàng hậu, nơi bãi chiến trường phủ đầy máu ấy. Trên trần nhà móc hai mảnh vải trắng, hai người họ đã tự sát...
Tôi và Thái tử điện hạ vừa đau khổ vừa ngỡ ngàng trước cảnh tượng ấy. Tiếng khóc của Thái tử điện hạ vang lên trong vô vọng, khoảng trời hoàng hôn ấy càng thêm não nề đến nhường nào.
Trong đầu tôi loé lên một suy nghĩ nhưng rồi tôi lại phản biện lại chính bản thân mình ‘không phải, không thể đâu a’ đúng vậy tôi đã tin tưởng người đó hết mức cơ mà. Nhưng tôi cũng không ngờ rằng nghi ngờ của mình là đúng.
Minh Cảnh đến đây tay cầm Ngọc bội của Thụy Vương đi về phía hắn:
- Vương gia thuộc hạ đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi.
Phải đúng như tôi nghĩ ngờ Minh Cảnh là gián điệp của Thụy Vương đưa tới, thật khó lòng mà tin được một cậu bé khi vào thành tôi chỉ có 6 tuổi mà đã là gián điệp cho Thụy Vương rồi. Tôi và 6 người còn lại đều ngỡ ngàng trước cảnh tượng ấy. Tên ấy cười lên:
- Ha ha ha...Sau khi giết chết vị Thái tử này thì triều đại mới sẽ đến ta sẽ là người đứng đầu Yên Quốc này!
Tôi coi trọng trên hết là Thái tử điện hạ mà thôi, tôi bỏ lại tất cả kể cả liêm sỉ của bản thân cầu xin hắn:
- Ta xin ngài mọi thứ vốn đã kết thúc rồi, xin để Thái tử điện hạ sống, xin ngài hãy cho họ nói chuyện lần cuối, cầu xin ngài!
Hắn nhìn tôi cười một cách ghê rợn:
- Thành chủ đại nhân đúng ra chỉ là một tên thị vệ nhỏ bé ở đây nhỉ thật là biết thân biết phận ghê cơ. Ngươi vốn là một kẻ trung thành nhỉ, ngươi bỏ đi 6 tháng trước cũng vì muốn bảo vệ chủ tử của mình khỏi mấy lão già chỗ khảo thí kia nhỉ, trước đó ngươi cũng không ngừng củng cố thực lực để bảo vệ Thái tử điện hạ đúng không. Ha...ha...ha.?
Tôi cố nén cơn giận trong mình tự nhủ: “ Chỉ còn chút nữa thôi, hắn thả Thái tử điện hạ ra rồi mình sẽ chém hắn thành trăm mảnh”.
Hắn tiếp tục nói:
- Dù gì cũng nể mặt thành chủ đại nhân ta sẽ cho ba người họ nói chuyện một chút nhưng mà ngươi phải giao kiếm của mình trước a.
Nghe hắn nói thế tôi cười thầm vậy là hắn không biết mình có tu vi Hợp Thừa cảng giới đây thực sự là điều tốt với tôi. Tôi giả vờ tỏ vẻ không cam lòng đưa kiếm cho hắn. Hắn vừa thả Thái tử điện hạ ra thì tôi lập tức triệu hồi Tử Liên về tay chuẩn bị chém tời hắn thì một bóng đen xuất hiện đưa thanh kiếm đâm một nhát vào chính giữa tim hắn. Không ai khác chính là Minh Cảnh, nhưng tên Thụy Vương vậy mà lại không chết hắn lấy kiếm của mình đâm vào cậu:
- Ta biết là ngươi quả nhiên đã phản bội ta rồi Minh Cảnh à, ở cùng với hắn quá lâu khiến ngươi bị đồng hoá với lũ người hiểu hậu, tốt bụng đó rồi. Nhát chém của ngươi còn nông quá đấy, ngươi thấy nhát kiếm đâm vào ta ít nhất cũng phải như ta đang đâm ngươi đây này, nhưng ta không muốn chết bây giờ Minh Cảnh ta muốn thống nhất thiên hạ, ta muốn thống trị Yên Quốc, Minh Cảnh rút kiếm ra đi, cầu xin ngươi.
Hắn vừa nói vừa gào thét với Minh Cảnh, hắn như đang nổi khùng lên vậy, hắn điên rồi. Minh Cảnh nhìn hắn không nói gì, xong đâm sâu thêm vào tim hắn:
- Ngài nói phải tôi đã mềm lòng rồi!
Xong cậu quay về phía tôi nói:
- Cảm ơn ngài vì mọi chuyện vừa qua, tôi đã phụ lòng ngài rồi. Em trai tôi nhờ ngài. Vĩnh biệt.
Vừa kết thúc câu nói cậu ngã vật xuống đấy cùng với tên Thuỵ Vương.
Rốt cục đang xảy ra chuyện gì, tại sao cậu ấy lại phải làm thế. Ngay lúc đấy từ bên ngoài một cậu bé tầm 4 tuổi chạy tới ôm lấy Minh Cảnh, tôi cũng thầm đoán được chuyện đã xảy ra. Nhìn đứa bé ôm lấy cậu ngồi khóc tôi không biết nên nói gì khác:
- Minh Cảnh yên tâm đi, ta sẽ lo cho cậu nhóc.
Quay về phía Thái tử điện hạ ngài ấy chạy tới chỗ Hoàng hậu nương nương, tôi đỡ Hoàng thượng về phía họ. Bệ hạ vừa tỉnh lại nhìn thấy Thái tử điện hạ và Hoàng hậu ngài cố nâng mình đến phía Thái tử điện hạ nói:
- Ta vốn đã già rồi, việc đại sự sau này giao lại cho con, bà ấy với ta cũng không sống được qua ngày hôm nay nữa rồi, không cần cố cứu ta nữa đâu.
Tôi lập tức chặn lại lời nói ngài ấy:
- Xin bệ hạ đừng nói thế, thần có thể đẩy độc trong người hai ngài ra mà. Hai ngài vẫn có thể sống thêm nhiều năm nữa mà. Tử Thanh cầu xin ngài đừng nói thế mà!
Vừa nói nước mắt tôi chảy dài trên má. Thái tử điện hạ cũng nói thêm:
- Phụ hoàng, Mẫu hậu xin hai người đừng bỏ nhi thần, nhi thần vẫn còn nhỏ lắm, nhi thần vẫn chưa trưởng thành đâu, người đừng nói thế mà!
Tôi và Thái tử điện hạ cùng nhau oà khóc. Hoàng thượng nhìn chúng tôi cố nén đau lòng đưa tay xoa đầu chúng tôi:
- Nhi tử của ta, cho dù có sống thêm vài năm nữa thì cuối cùng rồi vẫn phải đi rồi còn cố gắng làm gì!
Ngài ấy quay về phía tôi nói tiếp:
- Tử Thanh, bọn ta vốn chỉ đưa ngươi ra khỏi nơi bán nô lệ ấy thôi, chỉ cho ngươi làm một chân thị vệ nhỏ bé ấy thôi, rốt cuộc ta có cái gì khiến ngươi phải bỏ mặc cả mạng sống của mình vì nó vậy. Trả lời ta...
Nghe vậy tôi nghẹn ngào:
- Vì ngài, Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ đã cho thần biết thế nào là gia đình.
Sau khi tôi đáp lại câu hỏi ấy, ngài ấy mỉm cười và thiếp đi. Tôi và Thái tử điện hạ đưa ngài và Hoàng hậu nương nương về phòng. Tôi dùng nội lực của mình đẩy độc của họ ra ngoài.
Vài canh giờ sau Hoàng hậu nương nương tỉnh lại thấy Thái tử điện hạ và tôi đang ở gần đấy. Tôi ngồi nhắm mắt trên chiếc bàn, còn Thái tử điện hạ nằm bên cạnh giường ngủ vì kiệt sức khi ấy. Ngài ấy nhìn Thái tử điện hạ đang nằm đấy khẽ vuốt khuôn mặt của cậu, Hoàng thượng cũng tỉnh lại nhìn thấy vậy cũng khẽ thầm với Hoàng hậu cái gì đó. Rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Tôi và Thái tử điện hạ vẫn ở đây không hề hay biết gì cả. Đến lúc trời chợp tối tôi và Thái tử điện hạ tỉnh lại và phát hiện ra sự biến mất của hai người họ. Chúng tôi vội vã đi tìm hai người họ và cuối cùng chúng tôi đã tìm thấy họ tại cung của Hoàng hậu, nơi bãi chiến trường phủ đầy máu ấy. Trên trần nhà móc hai mảnh vải trắng, hai người họ đã tự sát...
Tôi và Thái tử điện hạ vừa đau khổ vừa ngỡ ngàng trước cảnh tượng ấy. Tiếng khóc của Thái tử điện hạ vang lên trong vô vọng, khoảng trời hoàng hôn ấy càng thêm não nề đến nhường nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.