Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 51: Quốc sư còn sống!!?
Cá Ươn Mắc Cạn
03/12/2020
Tỉnh dậy trên giường, một thứ mùi quen thuộc phả vào. Thuốc sát trùng! Giật mình tỉnh dậy trên cái giường bệnh. Cậu ngơ ngác:
- Không phải mình đã chết, không phải mình đã chết rồi sao!
Cậu nhận ra mình đang ở trong bệnh viện. Cậu lại chợt nghĩ tới tất cả những điều kia, hơn 10 năm, gần một nửa cuộc đời ái oán hỉ nộ của cậu chỉ là mơ thôi sao. Cậu như một con người mất hồn nằm trên giường bệnh, lặng lẽ nhìn về khung cảnh bên ngoài qua khung cửa sổ. Bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên.
Kim Liên lên tiếng:
- Tớ vào a!
Y mở cửa đi vào, cầm theo một gói quà lớn tươi cười nói:
- Tử Hiên lâu rồi không gặp!
Tử Hiên chỉ lạnh nhạt gật đầu, cậu cười khổ nói:
- Kim Liên à, cậu là tác giả của " Từ phế vật thành tiên đế"?
Kim Liên nắm lấy tay cậu nói:
- Không phải cậu biết rồi mà? Chính An Nhiên nói với cậu mà!
Tử Hiên dựng người nói:
- Nếu vậy tại sao...
Kim Liên lại gõ đầu cậu nói:
- Cậu thực sự là một tên ngốc.
Tử Hiên vẫn ngơ ngác:
- Nghĩa là...
Kim Liên lại nói:
- Vẫn chưa nhận ra à! Đây chỉ là tưởng tượng của cậu thôi, mau tỉnh dậy đi có nhiều người khác đang đợi cậu đấy...
Kim Liên đẩy cậu vào một xoáy đen từ đâu xuất hiện rồi cười khổ nói:
- Chúng ta sẽ phải nói lời tạm biệt từ đây rồi!
Tử Hiên cuối cùng cũng tỉnh táo, cậu hét lớn tới chỗ Kim Liên:
- Cảm ơn A Liên!
Kim Liên cũng mỉm cười nhìn cậu.
Lúc này ý thức của cậu dần trở về nhưng cậu không tài nào mở mắt ra. Bên tai cậu vẫn nghe rõ mồn một tất cả những gì mọi người xung quanh nói:
- Hoàng huynh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khuynh Doanh lạnh lùng giải phóng luồng áp lực nói:
- Đệ muốn biết gì?
Khuynh Quân sợ hãi:
- Đệ...
Diên Vị tức giận nói:
- Mặc kệ huynh, cả Phương trưởng lão cũng ở đây thì huynh tính sao!
Trúc Cửu đạp cửa đi vào:
- Tử Thanh huynh đâu rồi! Đệ muốn gặp huynh ấy!
Khuynh Doanh tức giận nói lớn:
- Tất cả đi ra ngoài!
Mấy Hoàng đệ của y không dám nói gì lặng lẽ đi ra khỏi đó.
Tuy Khuynh Doanh bị chậm 120 năm với các đệ đệ của mình nhưng sức áp bức về tu vi của y vẫn hung hãn như trước, thực sự không hổ là Boss cuối. Nếu có Cố An Nhiên là chính diện thì chỉ có thể là Chu Khuynh Doanh là kẻ xứng tầm làm đối thủ. Tử Thanh mắt nhắm tai nghe toàn những điều cậu chưa từng gặp trước đây. Ngữ điệu câu nói điều khác hẳn so với cậu tưởng tượng. Bên ngoài từng tiếng vẫn vang lên rõ ràng.
Bỗng nhiên cái ngữ điệu đáng sợ kia lại tiếp tục vang lên:
- Ta bảo các ngươi cấm đi vào đây, sao vẫn có kẻ chán sống dám vác mặt tới đây?
Hai nha hoàn kia sợ hãi run rẩy nói:
- Thái tử điện hạ tha mạng! Xin Thái tử điện hạ tha mạng!
Khuynh Doanh lạnh lùng đáp:
- Hồng Uyển.
Hồng Uyền bước tới rút kiếm định giết hai nha hoàn kia.
Lúc này nỗi sợ thúc đẩy Tử Thanh dậy. Cậu bật người nên dùng hết sức mình nói:
- Dừng lại!
Khuynh Doanh vừa nghe thấy tiếng cậu, y lập tức ôm trầm lấy cậu mà nói:
- Huynh tỉnh rồi!
Tử Thanh vẫn còn chút sợ hãi lùi lại về phía sau.
Khuynh Doanh lạnh nhạt nói với Hồng Uyển:
- Ca ca bảo tha cho bọn chúng thì thả ra.
Hồng Uyển kiếm đang kề sát cổ họ, tra lại kiếm vào vỏ rồi kéo hai nha hoàn kia ra ngoài.
Tử Thanh khẽ run người nói:
- Thả ta ra!
Khuynh Doanh có chút lưỡng lự nhưng rồi cũng thả người ra.
Tử Thanh lại nói:
- Đâu mới thật sự là đệ!
Khuynh Doanh nắm tay cậu nói:
- Ân. Xin lỗi, ta đã lừa huynh.
Vừa nói y vừa rưng rưng như sắp khóc. Tử Thanh lại bất ngờ ôm lấy y, vỗ vai y ôn nhu nói:
- Nếu đệ nói từ đầu với ta thì có hơn không?
Khuynh Doanh ngỡ ra trong vòng tay cậu.
Nhưng rồi cậu lại đẩy y ra lạnh nhạt nói:
- Bây giờ ta không biết ai mới là đệ nữa. Ta chưa từng biết tới người tên Khuynh Doanh này. Chính vì vậy để ta một mình, chúng ta vẫn nên quay lại với mối quan hệ Chủ tử và thuộc hạ như trước.
Khuynh Doanh nghe xong như sét đánh ngang tai. Y cầm lấy tay cậu nói:
- Huynh muốn thì ta sẽ chiều, nhưng huynh phải đáp ứng ta ba điều kiện. Một, không thay đổi cách xưng hô. Hai, không được phép đi ra khỏi hoàng cung mà không có ta. Ba, huynh vẫn nên nghỉ ngơi tới khi khỏi hẳn.
Nói xong y thả cậu ra rồi ra khỏi cửa, Khuynh Doanh mỉm cười ôn nhu nói:
- Ca ca nghỉ ngơi đi. Ta chắc chắn sẽ khiến huynh yêu ta một lần nữa.
Tử Thanh nhìn bóng y đi xa dần, tay cậu chợt chạm lên đôi môi mình mà thầm nói:
- Liệu... ta có thể ư???
Sáng hôm sau.
Cậu về chỗ ở của mình, căn biệt phủ tồi tàn ấy. Nhớ lại lúc trước cậu từng bị một nha hoàn lừa vào, sau còn bị mấy kẻ ở đấy giở trò ma cũ bắt nạt ma mới. Sau khi Khuynh Doanh tới, bọn người đấy bỗng nhiên tốt hẳn, từ thù thành bạn. Trước thì cậu nghĩ họ là người tốt nhưng giờ theo cậu đoán chắc chắn là có Khuynh Doanh giở trò. Nghĩ đến cậu chỉ biết cười nhạt mà thôi.
Trong khi đó, hai nha hoàn hôm qua đã chết. Đây không phải hai nha hoàn đầu tiên bị Khuynh Doanh giết, trước đó đã có nhiều hơn trăm người rồi.
Tử Thanh quay trở về làm một thị vệ của vị Thái tử quyền uy chức trọng kia, nhưng ngay khi cậu đến phủ Thái tử lại bắt gặp cảnh Khuynh Doanh đang ngồi đọc sách trong thư phòng cùng Phương trưởng lão vô cùng vui vẻ. Y vừa thấy cậu đến liền gọi cậu vào:
- Ca ca mau qua đây đi!
Tử Thanh ngơ ngác không hiểu gì nhưng vẫn đi vào bên trong. Vừa vào Khuynh Doanh quàng hai tay lên cổ cậu vui vẻ nói:
- Huynh có biết gì chưa!
Tử Thanh đỏ mặt cố giữ bình tĩnh nói:
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Khuynh Doanh mừng rỡ nói với cậu:
- Quốc sư, y vẫn còn sống!
Vừa nghe Khuynh Doanh nói cậu vô cùng ngạc nhiên:
- Là sự thật ư?
Phương trưởng lão nội tâm như kiểu " Mấy người các ngươi muốn cho lão phu ta làm bóng đèn à". Ông nhẹ ho một tiếng rồi nói:
- Là thật, y đang ở cùng ta tại Côn Lôn.
Tử Thanh nghe mà cậu thấy nó lại vô cùng quen thuộc. Phương trưởng lão thấy cậu vậy liền cười nói:
- Nghe thấy quen không? Cậu đã từng đến rồi, giờ tới lúc cậu trả ơn ta đây.
Khuynh Doanh chợt nhớ ra điều gì, cậu kéo tay Tử Thanh mắt lại lấp lánh:
- Huynh cho ta theo nha, huynh hứa rồi mà!
Tử Thanh chỉ biết thở dài mà gật đầu nói:
- Được rồi, ta đi với đệ.
Thế là cậu và Khuynh Doanh cùng với Phương trưởng lão tiến tới Côn Lôn bên cạnh đó là niềm vui của cả hoàng cung khi vị Thái tử hai mặt này rời đi. Việc triều chính những vị Hoàng đệ lại thay nhau nắm quyền như trước.
Đồng hành với họ chính là cô bé nha hoàn bí ẩn _Hồng Uyển. Không biết sẽ có truyện gì xảy ra khi đến Côn Lôn đây.
- Hết chương 44-
*****
Chuyên mục Cá và Main ( part 6)
Tử Thanh: Con Cá ngươi là đồ quá đáng, sao không cho truyện Happy Ending ở chương trước đi chứ!
Cá: Ta tưởng ta nói trước là truyện sẽ nhiều hơn 100 chương à. Còn nhiều cặp phụ của ta chưa được xuất hiện nữa. Truyện về Kim Liên chưa có kết nữa,.[Rút gọn 1000 từ] Nói tóm lại, còn dài chán.
Tử Thanh:// gặm bánh trong nước mắt// Ta không lỡ lạnh lùng với đệ đâu Khuynh Doanh!
Khuynh Doanh: // Ôm lấy y// Đệ biết mà huynh, "Ta chắc chắn khiến huynh yêu ta thêm lần nữa!"
Tử Thanh: ((""^"")) Ân.
Ở một góc nào đó, một con Cá đang gào lên trong sung sướng
Cá: Ôi mình đúng là số hưởng mà, cơm chó ngon quá:))
- Không phải mình đã chết, không phải mình đã chết rồi sao!
Cậu nhận ra mình đang ở trong bệnh viện. Cậu lại chợt nghĩ tới tất cả những điều kia, hơn 10 năm, gần một nửa cuộc đời ái oán hỉ nộ của cậu chỉ là mơ thôi sao. Cậu như một con người mất hồn nằm trên giường bệnh, lặng lẽ nhìn về khung cảnh bên ngoài qua khung cửa sổ. Bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên.
Kim Liên lên tiếng:
- Tớ vào a!
Y mở cửa đi vào, cầm theo một gói quà lớn tươi cười nói:
- Tử Hiên lâu rồi không gặp!
Tử Hiên chỉ lạnh nhạt gật đầu, cậu cười khổ nói:
- Kim Liên à, cậu là tác giả của " Từ phế vật thành tiên đế"?
Kim Liên nắm lấy tay cậu nói:
- Không phải cậu biết rồi mà? Chính An Nhiên nói với cậu mà!
Tử Hiên dựng người nói:
- Nếu vậy tại sao...
Kim Liên lại gõ đầu cậu nói:
- Cậu thực sự là một tên ngốc.
Tử Hiên vẫn ngơ ngác:
- Nghĩa là...
Kim Liên lại nói:
- Vẫn chưa nhận ra à! Đây chỉ là tưởng tượng của cậu thôi, mau tỉnh dậy đi có nhiều người khác đang đợi cậu đấy...
Kim Liên đẩy cậu vào một xoáy đen từ đâu xuất hiện rồi cười khổ nói:
- Chúng ta sẽ phải nói lời tạm biệt từ đây rồi!
Tử Hiên cuối cùng cũng tỉnh táo, cậu hét lớn tới chỗ Kim Liên:
- Cảm ơn A Liên!
Kim Liên cũng mỉm cười nhìn cậu.
Lúc này ý thức của cậu dần trở về nhưng cậu không tài nào mở mắt ra. Bên tai cậu vẫn nghe rõ mồn một tất cả những gì mọi người xung quanh nói:
- Hoàng huynh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khuynh Doanh lạnh lùng giải phóng luồng áp lực nói:
- Đệ muốn biết gì?
Khuynh Quân sợ hãi:
- Đệ...
Diên Vị tức giận nói:
- Mặc kệ huynh, cả Phương trưởng lão cũng ở đây thì huynh tính sao!
Trúc Cửu đạp cửa đi vào:
- Tử Thanh huynh đâu rồi! Đệ muốn gặp huynh ấy!
Khuynh Doanh tức giận nói lớn:
- Tất cả đi ra ngoài!
Mấy Hoàng đệ của y không dám nói gì lặng lẽ đi ra khỏi đó.
Tuy Khuynh Doanh bị chậm 120 năm với các đệ đệ của mình nhưng sức áp bức về tu vi của y vẫn hung hãn như trước, thực sự không hổ là Boss cuối. Nếu có Cố An Nhiên là chính diện thì chỉ có thể là Chu Khuynh Doanh là kẻ xứng tầm làm đối thủ. Tử Thanh mắt nhắm tai nghe toàn những điều cậu chưa từng gặp trước đây. Ngữ điệu câu nói điều khác hẳn so với cậu tưởng tượng. Bên ngoài từng tiếng vẫn vang lên rõ ràng.
Bỗng nhiên cái ngữ điệu đáng sợ kia lại tiếp tục vang lên:
- Ta bảo các ngươi cấm đi vào đây, sao vẫn có kẻ chán sống dám vác mặt tới đây?
Hai nha hoàn kia sợ hãi run rẩy nói:
- Thái tử điện hạ tha mạng! Xin Thái tử điện hạ tha mạng!
Khuynh Doanh lạnh lùng đáp:
- Hồng Uyển.
Hồng Uyền bước tới rút kiếm định giết hai nha hoàn kia.
Lúc này nỗi sợ thúc đẩy Tử Thanh dậy. Cậu bật người nên dùng hết sức mình nói:
- Dừng lại!
Khuynh Doanh vừa nghe thấy tiếng cậu, y lập tức ôm trầm lấy cậu mà nói:
- Huynh tỉnh rồi!
Tử Thanh vẫn còn chút sợ hãi lùi lại về phía sau.
Khuynh Doanh lạnh nhạt nói với Hồng Uyển:
- Ca ca bảo tha cho bọn chúng thì thả ra.
Hồng Uyển kiếm đang kề sát cổ họ, tra lại kiếm vào vỏ rồi kéo hai nha hoàn kia ra ngoài.
Tử Thanh khẽ run người nói:
- Thả ta ra!
Khuynh Doanh có chút lưỡng lự nhưng rồi cũng thả người ra.
Tử Thanh lại nói:
- Đâu mới thật sự là đệ!
Khuynh Doanh nắm tay cậu nói:
- Ân. Xin lỗi, ta đã lừa huynh.
Vừa nói y vừa rưng rưng như sắp khóc. Tử Thanh lại bất ngờ ôm lấy y, vỗ vai y ôn nhu nói:
- Nếu đệ nói từ đầu với ta thì có hơn không?
Khuynh Doanh ngỡ ra trong vòng tay cậu.
Nhưng rồi cậu lại đẩy y ra lạnh nhạt nói:
- Bây giờ ta không biết ai mới là đệ nữa. Ta chưa từng biết tới người tên Khuynh Doanh này. Chính vì vậy để ta một mình, chúng ta vẫn nên quay lại với mối quan hệ Chủ tử và thuộc hạ như trước.
Khuynh Doanh nghe xong như sét đánh ngang tai. Y cầm lấy tay cậu nói:
- Huynh muốn thì ta sẽ chiều, nhưng huynh phải đáp ứng ta ba điều kiện. Một, không thay đổi cách xưng hô. Hai, không được phép đi ra khỏi hoàng cung mà không có ta. Ba, huynh vẫn nên nghỉ ngơi tới khi khỏi hẳn.
Nói xong y thả cậu ra rồi ra khỏi cửa, Khuynh Doanh mỉm cười ôn nhu nói:
- Ca ca nghỉ ngơi đi. Ta chắc chắn sẽ khiến huynh yêu ta một lần nữa.
Tử Thanh nhìn bóng y đi xa dần, tay cậu chợt chạm lên đôi môi mình mà thầm nói:
- Liệu... ta có thể ư???
Sáng hôm sau.
Cậu về chỗ ở của mình, căn biệt phủ tồi tàn ấy. Nhớ lại lúc trước cậu từng bị một nha hoàn lừa vào, sau còn bị mấy kẻ ở đấy giở trò ma cũ bắt nạt ma mới. Sau khi Khuynh Doanh tới, bọn người đấy bỗng nhiên tốt hẳn, từ thù thành bạn. Trước thì cậu nghĩ họ là người tốt nhưng giờ theo cậu đoán chắc chắn là có Khuynh Doanh giở trò. Nghĩ đến cậu chỉ biết cười nhạt mà thôi.
Trong khi đó, hai nha hoàn hôm qua đã chết. Đây không phải hai nha hoàn đầu tiên bị Khuynh Doanh giết, trước đó đã có nhiều hơn trăm người rồi.
Tử Thanh quay trở về làm một thị vệ của vị Thái tử quyền uy chức trọng kia, nhưng ngay khi cậu đến phủ Thái tử lại bắt gặp cảnh Khuynh Doanh đang ngồi đọc sách trong thư phòng cùng Phương trưởng lão vô cùng vui vẻ. Y vừa thấy cậu đến liền gọi cậu vào:
- Ca ca mau qua đây đi!
Tử Thanh ngơ ngác không hiểu gì nhưng vẫn đi vào bên trong. Vừa vào Khuynh Doanh quàng hai tay lên cổ cậu vui vẻ nói:
- Huynh có biết gì chưa!
Tử Thanh đỏ mặt cố giữ bình tĩnh nói:
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Khuynh Doanh mừng rỡ nói với cậu:
- Quốc sư, y vẫn còn sống!
Vừa nghe Khuynh Doanh nói cậu vô cùng ngạc nhiên:
- Là sự thật ư?
Phương trưởng lão nội tâm như kiểu " Mấy người các ngươi muốn cho lão phu ta làm bóng đèn à". Ông nhẹ ho một tiếng rồi nói:
- Là thật, y đang ở cùng ta tại Côn Lôn.
Tử Thanh nghe mà cậu thấy nó lại vô cùng quen thuộc. Phương trưởng lão thấy cậu vậy liền cười nói:
- Nghe thấy quen không? Cậu đã từng đến rồi, giờ tới lúc cậu trả ơn ta đây.
Khuynh Doanh chợt nhớ ra điều gì, cậu kéo tay Tử Thanh mắt lại lấp lánh:
- Huynh cho ta theo nha, huynh hứa rồi mà!
Tử Thanh chỉ biết thở dài mà gật đầu nói:
- Được rồi, ta đi với đệ.
Thế là cậu và Khuynh Doanh cùng với Phương trưởng lão tiến tới Côn Lôn bên cạnh đó là niềm vui của cả hoàng cung khi vị Thái tử hai mặt này rời đi. Việc triều chính những vị Hoàng đệ lại thay nhau nắm quyền như trước.
Đồng hành với họ chính là cô bé nha hoàn bí ẩn _Hồng Uyển. Không biết sẽ có truyện gì xảy ra khi đến Côn Lôn đây.
- Hết chương 44-
*****
Chuyên mục Cá và Main ( part 6)
Tử Thanh: Con Cá ngươi là đồ quá đáng, sao không cho truyện Happy Ending ở chương trước đi chứ!
Cá: Ta tưởng ta nói trước là truyện sẽ nhiều hơn 100 chương à. Còn nhiều cặp phụ của ta chưa được xuất hiện nữa. Truyện về Kim Liên chưa có kết nữa,.[Rút gọn 1000 từ] Nói tóm lại, còn dài chán.
Tử Thanh:// gặm bánh trong nước mắt// Ta không lỡ lạnh lùng với đệ đâu Khuynh Doanh!
Khuynh Doanh: // Ôm lấy y// Đệ biết mà huynh, "Ta chắc chắn khiến huynh yêu ta thêm lần nữa!"
Tử Thanh: ((""^"")) Ân.
Ở một góc nào đó, một con Cá đang gào lên trong sung sướng
Cá: Ôi mình đúng là số hưởng mà, cơm chó ngon quá:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.