Chương 30: Cản trở
Hoàng Thị Mai Phượng
30/07/2022
Cậu ngồi đó, cứ một lúc cậu lại lén nhìn anh. Anh thấy cậu nhìn liền đưa tay ra giữ lấy cổ cậu.
- "Nhìn thì nhìn đi, lén lút vậy làm gì?"
- "Em có làm gì đâu.."Cậu đỏ mặt.
- "Còn dám bảo không làm gì?"Anh nhìn cậu.
- "A.. em có em có em có nhìn"Cậu cuống lên.
- "Muốn nói gì cứ nói đi"
- "... Hay là.."Cậu lưỡng lự.
- "Sao?"
- "..."Cậu nhìn anh một hồi lâu.
- "Nói đi,em muốn gì, em thích gì anh đều sẽ làm cho em"
- "...Công khai được không.."
- ".. Em muốn thật sao?"Cậu bất ngờ nói.
- ".. Vâng,nếu bố mẹ cậu chủ không đồng ý em...em sẽ dẫn con đi.."
- "Em nói gì vậy?"Anh tức giận nhìn cậu.
- "Em không muốn cậu chủ khó xử...với cả em với cậu chủ không môn đăng hộ đối...nếu em rời đi, cậu chủ sẽ tìm được người tốt hơn em.."Cậu cúi gằm mặt xuống nói.
- "Vậy không cần nói với họ đâu"Anh nói rồi xuống giường,định rời đi.
Cậu thấy vậy liền cầm lấy tay anh rồi nói nhỏ.
- "Chúng ta không thể giấu mãi được.."
- "Thà giấu để em ở bên còn hơn công khai để mất em"
- "..."
Anh nói rồi bế cả em bé đi,cậu nhìn theo bóng lưng anh mà tâm trạng trở nên khó chịu,nước mắt cũng từ từ rơi xuống.
Cậu không biết nên làm gì,cậu tự ti về hoàn cảnh,về ngoại hình và mọi mặt của bản thân rồi ngồi suy nghĩ tiêu cực.
......................
Vài ngày sau, mọi chuyện cũng trở lại bình thường. Anh đi làm,để cậu và em bé ở nhà.
Cậu đang chơi với con thì có điện thoại.Cậu tưởng anh gọi nên liền bắt máy.
- "Em nghe.."Cậu vui vẻ nói.
- "Tôi là mẹ của Duy Long,là chủ của cậu"
- "..Bà..bà chủ.."Cậu giật mình rồi lắp bắp nói.
- "Đi ra nhà hàng ở XX đường XX đi,15 phút nữa tôi sẽ đến đó,tôi cần nói chuyện."
- "..Vâng ạ.."Cậu run rẩy nói.
Đầu dây bên kia liền cúp máy,cậu cả người run lên, sợ hãi tột độ.
- ".. Phải làm sao.."
Cậu nhanh chóng thay đồ rồi đưa con cho bác quản gia sau đó nhờ bác tài xế đưa đến điểm hẹn.
Đến nơi cậu đã được hướng dẫn lên phòng riêng. Cánh cửa vừa mở ra cậu đã nhìn thấy mẹ anh.
- "Bà chủ.."
- "Ngồi xuống đi"
Cậu ngồi xuống ghế.
- "Nói thẳng luôn nhé?Tôi biết chuyện rồi,biết tất cả"
- "...."
- "Tôi muốn cậu đừng đến gần con tôi nữa"Bà ấy cầm cọc tiền trong túi sách rồi để lên bàn cùng với 1 chiếc thẻ VIP
- "...Con yêu cậu chủ thật lòng,nếu bà chủ nghĩ con đến vì tiền thì..."
- "Nếu cậu yêu nó thật thì buông tha cho nó đi,chắc cậu không muốn chỉ vì cậu mà nó từ bỏ bố mẹ rồi bị đồn thổi là bất hiếu đâu nhỉ?"Bà ấy cắt lời cậu rồi nói.
- "..."Cậu nắm chặt bàn tay lại.
- "Cậu còn nhớ năm đó không? Cậu muốn nó lại lần nữa đối mặt với cái ch.ết sao?"
- "..."
- "Vốn dĩ nó với cậu đã không cùng 1 thế giới rồi, cậu chỉ là một omega được gia đình tôi nuôi lớn, còn nó là ai chứ? Nó có đủ tiền, quyền, có mọi thứ. Nhìn xem có hợp nhau điểm nào không chứ?"
- ".. Con sẽ cố gắng mà.."
- "Đến bao giờ?Tôi cho cậu nhiều nhất là 1 tháng,buông tha cho nó đi, còn đứa con của cậu thì tôi sẽ nuôi, chỉ cần cậu buông tha cho con trai tôi thôi"
Bà ấy nói xong thì liền đứng dậy rời đi. Những lời nói của bà ấy như những con dao cứa vào tim cậu.
Một lúc sau cậu thẫn thờ đứng dậy rồi đi về. Về đến nhà cậu cố lấy lại bình tĩnh rồi bước vào nhà.
- "Con về rồi đây.."
- "Muốn ăn gì không để bác nấu cho con ăn"
- "Dạ thôi ạ,con không đói đâu... Bác giữ Cà Rốt giúp con nhé, con hơi mệt.. con ngủ chút..."
- "Ừm.. con đi nghỉ đi"
Cậu đi về phòng, vừa đóng cửa lại cậu đã không kìm nổi mà khóc nấc lên.
- "Nhìn thì nhìn đi, lén lút vậy làm gì?"
- "Em có làm gì đâu.."Cậu đỏ mặt.
- "Còn dám bảo không làm gì?"Anh nhìn cậu.
- "A.. em có em có em có nhìn"Cậu cuống lên.
- "Muốn nói gì cứ nói đi"
- "... Hay là.."Cậu lưỡng lự.
- "Sao?"
- "..."Cậu nhìn anh một hồi lâu.
- "Nói đi,em muốn gì, em thích gì anh đều sẽ làm cho em"
- "...Công khai được không.."
- ".. Em muốn thật sao?"Cậu bất ngờ nói.
- ".. Vâng,nếu bố mẹ cậu chủ không đồng ý em...em sẽ dẫn con đi.."
- "Em nói gì vậy?"Anh tức giận nhìn cậu.
- "Em không muốn cậu chủ khó xử...với cả em với cậu chủ không môn đăng hộ đối...nếu em rời đi, cậu chủ sẽ tìm được người tốt hơn em.."Cậu cúi gằm mặt xuống nói.
- "Vậy không cần nói với họ đâu"Anh nói rồi xuống giường,định rời đi.
Cậu thấy vậy liền cầm lấy tay anh rồi nói nhỏ.
- "Chúng ta không thể giấu mãi được.."
- "Thà giấu để em ở bên còn hơn công khai để mất em"
- "..."
Anh nói rồi bế cả em bé đi,cậu nhìn theo bóng lưng anh mà tâm trạng trở nên khó chịu,nước mắt cũng từ từ rơi xuống.
Cậu không biết nên làm gì,cậu tự ti về hoàn cảnh,về ngoại hình và mọi mặt của bản thân rồi ngồi suy nghĩ tiêu cực.
......................
Vài ngày sau, mọi chuyện cũng trở lại bình thường. Anh đi làm,để cậu và em bé ở nhà.
Cậu đang chơi với con thì có điện thoại.Cậu tưởng anh gọi nên liền bắt máy.
- "Em nghe.."Cậu vui vẻ nói.
- "Tôi là mẹ của Duy Long,là chủ của cậu"
- "..Bà..bà chủ.."Cậu giật mình rồi lắp bắp nói.
- "Đi ra nhà hàng ở XX đường XX đi,15 phút nữa tôi sẽ đến đó,tôi cần nói chuyện."
- "..Vâng ạ.."Cậu run rẩy nói.
Đầu dây bên kia liền cúp máy,cậu cả người run lên, sợ hãi tột độ.
- ".. Phải làm sao.."
Cậu nhanh chóng thay đồ rồi đưa con cho bác quản gia sau đó nhờ bác tài xế đưa đến điểm hẹn.
Đến nơi cậu đã được hướng dẫn lên phòng riêng. Cánh cửa vừa mở ra cậu đã nhìn thấy mẹ anh.
- "Bà chủ.."
- "Ngồi xuống đi"
Cậu ngồi xuống ghế.
- "Nói thẳng luôn nhé?Tôi biết chuyện rồi,biết tất cả"
- "...."
- "Tôi muốn cậu đừng đến gần con tôi nữa"Bà ấy cầm cọc tiền trong túi sách rồi để lên bàn cùng với 1 chiếc thẻ VIP
- "...Con yêu cậu chủ thật lòng,nếu bà chủ nghĩ con đến vì tiền thì..."
- "Nếu cậu yêu nó thật thì buông tha cho nó đi,chắc cậu không muốn chỉ vì cậu mà nó từ bỏ bố mẹ rồi bị đồn thổi là bất hiếu đâu nhỉ?"Bà ấy cắt lời cậu rồi nói.
- "..."Cậu nắm chặt bàn tay lại.
- "Cậu còn nhớ năm đó không? Cậu muốn nó lại lần nữa đối mặt với cái ch.ết sao?"
- "..."
- "Vốn dĩ nó với cậu đã không cùng 1 thế giới rồi, cậu chỉ là một omega được gia đình tôi nuôi lớn, còn nó là ai chứ? Nó có đủ tiền, quyền, có mọi thứ. Nhìn xem có hợp nhau điểm nào không chứ?"
- ".. Con sẽ cố gắng mà.."
- "Đến bao giờ?Tôi cho cậu nhiều nhất là 1 tháng,buông tha cho nó đi, còn đứa con của cậu thì tôi sẽ nuôi, chỉ cần cậu buông tha cho con trai tôi thôi"
Bà ấy nói xong thì liền đứng dậy rời đi. Những lời nói của bà ấy như những con dao cứa vào tim cậu.
Một lúc sau cậu thẫn thờ đứng dậy rồi đi về. Về đến nhà cậu cố lấy lại bình tĩnh rồi bước vào nhà.
- "Con về rồi đây.."
- "Muốn ăn gì không để bác nấu cho con ăn"
- "Dạ thôi ạ,con không đói đâu... Bác giữ Cà Rốt giúp con nhé, con hơi mệt.. con ngủ chút..."
- "Ừm.. con đi nghỉ đi"
Cậu đi về phòng, vừa đóng cửa lại cậu đã không kìm nổi mà khóc nấc lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.