Chương 41
Hoàng Thị Mai Phượng
30/07/2022
Anh lái xe đến công viên,trên đường đi em rất vui vẻ luôn miệng hỏi đủ thứ.
- "Ba ơi kia là cái gì?"
- "Cái cầu đó..con muốn lên đó không?"
- "Chỗ đó không sợ gẫy hả ba?"
- "Không gẫy đâu,nó chắc chắn lắm"
- "À..từ mai ngày nào ba cũng sẽ đón con đúng không?"Em quay người lại nhìn cậu.
- "...."
- "Hôm nào ba cũng sẽ đón con"Anh quay qua nói.
- "Thật hả..aa...vui quá.."
Cậu cũng không biết nên làm gì,cậu im lặng nhìn con. Một lúc sau đến nơi,anh đưa cậu đến công viên năm đó,năm mà anh gặp tai nạn.
- "S..sao anh lại đến đây?"
- "Chỗ này đẹp mà?"
- "Ba không thích chỗ này hả?"
- "..Không đâu..ba thích mà.."
Cả người cậu cứ run lên,trong đầu không ngừng nhớ về vụ tai nạn năm đó. Nó giống như vết thương sâu,mãi mãi khắc trong tâm trí cậu.
- "Ốm sao?"Anh nhìn cậu.
- "..Tôi không sao đâu"
Rồi họ đi vào trong,bên trong cũng không đông lắm. Cậu cố kìm hãm nỗi ám ảnh mà cho em chơi rất vui vẻ.
Vài tiếng sau,chơi nhiều nên em đã ngủ thiếp đi trong vòng tay anh. Họ đi ra cổng,cậu nhìn ra đường thì lại thấy sợ.
- "Nhớ về năm đó sao?"
- "..Không có"
- "Nếu lúc đó tôi không bị đưa vào viện kịp thì giờ chắc là sẽ không ai làm khổ em rồi nhỉ?"
- "...."
Cậu không nói gì nữa, bế lấy em rồi đi lên xe. Cậu lại ngồi ra ghế sau.
Đang trên đường về tự nhiên anh dừng lại rồi có một người con gái đã lên xe. Anh và cô ấy nói chuyện rất vui vẻ,cậu cũng chỉ biết im lặng ngồi một góc nhìn ra bên ngoài.
Một lúc sau cô ta xuống xe,anh quay qua nhìn cậu thì đã thấy cậu tựa đầu vào cửa kính rồi ngủ lúc nào không hay nhưng tay vẫn ôm chặt lấy con.
Anh lái xe về nhà,xuống xe rồi bế con đưa cho bác quản gia.
- "Bác giữ nó giúp con"
- "Vâng ạ"
Anh bế cậu đang ngủ cho cậu lên ghế phía trước rồi chỉnh lại ghế cho ghế ngả về phía sau để cậu ngủ thoải mái hơn.
Xong xuôi anh lái xe đến một nhà hàng lớn. Đến nơi anh quay qua đánh thức cậu dậy.
- "Đến nơi rồi"
- "..."Cậu tỉnh giấc ngồi dậy nhìn xung quanh.
- "Đi thôi"
- "Đến đây làm gì.."
- "Ăn đã rồi tôi đưa em về"
- "..Không cần đâu,anh ở lại ăn đi tôi đi về trước.."
Cậu xuống xe rồi chạy ra bắt xe.Anh nhanh chóng chạy ra theo rồi nắm lấy cổ tay cậu lôi lại.
- "Ăn một bữa thôi mà?"
- "Tôi không muốn ăn..bỏ tôi ra đi người ta nhìn kìa"
- "Lỡ đến rồi mà?"
Cậu giật tay ra rồi nhanh chóng chạy đi,cậu bắt xe rồi đi về nhà.Anh cũng không biết nên làm gì,sau đó thì cũng đi về luôn.
Cậu đi về đến tiệm hoa,vừa vào bà chủ đã nhìn cậu rồi nhanh chóng chạy lại.
- "Con sao vậy,sao mắt sưng hết lên rồi"
- "...Con không sao đâu,con xin lỗi nha con về hơi muộn"
- "Ôi trời ơi,có hôm nào con không khóc không?"
- "Con đâu có khóc đâu..."
- "Ta tưởng con đi đón con mà?"
- "Vâng ạ,có đến công viên một lúc..do con ngủ quên trên xe nên về hơi muộn"
- "Ta không biết con gặp những gì nhưng nếu con cần tâm sự thì cứ tìm ta,con muốn khóc thì cứ khóc đi đừng kìm nén làm gì"
- "...."
Cậu dụi mặt vào người bà chủ mà khóc lớn,bà cũng nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Bà cứ mặc cho cậu khóc. Một lúc lâu sau cậu cũng đã nín khóc,bà lại nhìn cậu ân cần nói.
- "Được rồi,vào tắm rửa nghỉ ngơi đi không khóc nữa" Bà vừa nói vừa lau nước mắt trên mặt cậu.
- "...Dạ.."
Cậu thẫn thờ đi vào trong lấy đồ rồi đi tắm. Tắm rửa xong xuôi thì cậu ra ngoài phụ giúp bác chủ tiệm dọn dẹp.
- "Con cứ nghỉ ngơi đi,ta làm là được rồi"
- "Con phụ một chút thôi mà.."
- "À mà con ăn gì chưa đó?"
- "..Con không đói đâu,không cần lo cho con đâu mà"
Rồi hai người dọn dẹp,dọn xong thì bà chủ đi về nhà còn cậu thì khóa cửa rồi đi ngủ.
- "Ba ơi kia là cái gì?"
- "Cái cầu đó..con muốn lên đó không?"
- "Chỗ đó không sợ gẫy hả ba?"
- "Không gẫy đâu,nó chắc chắn lắm"
- "À..từ mai ngày nào ba cũng sẽ đón con đúng không?"Em quay người lại nhìn cậu.
- "...."
- "Hôm nào ba cũng sẽ đón con"Anh quay qua nói.
- "Thật hả..aa...vui quá.."
Cậu cũng không biết nên làm gì,cậu im lặng nhìn con. Một lúc sau đến nơi,anh đưa cậu đến công viên năm đó,năm mà anh gặp tai nạn.
- "S..sao anh lại đến đây?"
- "Chỗ này đẹp mà?"
- "Ba không thích chỗ này hả?"
- "..Không đâu..ba thích mà.."
Cả người cậu cứ run lên,trong đầu không ngừng nhớ về vụ tai nạn năm đó. Nó giống như vết thương sâu,mãi mãi khắc trong tâm trí cậu.
- "Ốm sao?"Anh nhìn cậu.
- "..Tôi không sao đâu"
Rồi họ đi vào trong,bên trong cũng không đông lắm. Cậu cố kìm hãm nỗi ám ảnh mà cho em chơi rất vui vẻ.
Vài tiếng sau,chơi nhiều nên em đã ngủ thiếp đi trong vòng tay anh. Họ đi ra cổng,cậu nhìn ra đường thì lại thấy sợ.
- "Nhớ về năm đó sao?"
- "..Không có"
- "Nếu lúc đó tôi không bị đưa vào viện kịp thì giờ chắc là sẽ không ai làm khổ em rồi nhỉ?"
- "...."
Cậu không nói gì nữa, bế lấy em rồi đi lên xe. Cậu lại ngồi ra ghế sau.
Đang trên đường về tự nhiên anh dừng lại rồi có một người con gái đã lên xe. Anh và cô ấy nói chuyện rất vui vẻ,cậu cũng chỉ biết im lặng ngồi một góc nhìn ra bên ngoài.
Một lúc sau cô ta xuống xe,anh quay qua nhìn cậu thì đã thấy cậu tựa đầu vào cửa kính rồi ngủ lúc nào không hay nhưng tay vẫn ôm chặt lấy con.
Anh lái xe về nhà,xuống xe rồi bế con đưa cho bác quản gia.
- "Bác giữ nó giúp con"
- "Vâng ạ"
Anh bế cậu đang ngủ cho cậu lên ghế phía trước rồi chỉnh lại ghế cho ghế ngả về phía sau để cậu ngủ thoải mái hơn.
Xong xuôi anh lái xe đến một nhà hàng lớn. Đến nơi anh quay qua đánh thức cậu dậy.
- "Đến nơi rồi"
- "..."Cậu tỉnh giấc ngồi dậy nhìn xung quanh.
- "Đi thôi"
- "Đến đây làm gì.."
- "Ăn đã rồi tôi đưa em về"
- "..Không cần đâu,anh ở lại ăn đi tôi đi về trước.."
Cậu xuống xe rồi chạy ra bắt xe.Anh nhanh chóng chạy ra theo rồi nắm lấy cổ tay cậu lôi lại.
- "Ăn một bữa thôi mà?"
- "Tôi không muốn ăn..bỏ tôi ra đi người ta nhìn kìa"
- "Lỡ đến rồi mà?"
Cậu giật tay ra rồi nhanh chóng chạy đi,cậu bắt xe rồi đi về nhà.Anh cũng không biết nên làm gì,sau đó thì cũng đi về luôn.
Cậu đi về đến tiệm hoa,vừa vào bà chủ đã nhìn cậu rồi nhanh chóng chạy lại.
- "Con sao vậy,sao mắt sưng hết lên rồi"
- "...Con không sao đâu,con xin lỗi nha con về hơi muộn"
- "Ôi trời ơi,có hôm nào con không khóc không?"
- "Con đâu có khóc đâu..."
- "Ta tưởng con đi đón con mà?"
- "Vâng ạ,có đến công viên một lúc..do con ngủ quên trên xe nên về hơi muộn"
- "Ta không biết con gặp những gì nhưng nếu con cần tâm sự thì cứ tìm ta,con muốn khóc thì cứ khóc đi đừng kìm nén làm gì"
- "...."
Cậu dụi mặt vào người bà chủ mà khóc lớn,bà cũng nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Bà cứ mặc cho cậu khóc. Một lúc lâu sau cậu cũng đã nín khóc,bà lại nhìn cậu ân cần nói.
- "Được rồi,vào tắm rửa nghỉ ngơi đi không khóc nữa" Bà vừa nói vừa lau nước mắt trên mặt cậu.
- "...Dạ.."
Cậu thẫn thờ đi vào trong lấy đồ rồi đi tắm. Tắm rửa xong xuôi thì cậu ra ngoài phụ giúp bác chủ tiệm dọn dẹp.
- "Con cứ nghỉ ngơi đi,ta làm là được rồi"
- "Con phụ một chút thôi mà.."
- "À mà con ăn gì chưa đó?"
- "..Con không đói đâu,không cần lo cho con đâu mà"
Rồi hai người dọn dẹp,dọn xong thì bà chủ đi về nhà còn cậu thì khóa cửa rồi đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.