Chương 39: Hãy Yêu Thương Châu Mãn Kì Thật Lòng
Imletya
25/09/2023
"Bố, sao bố lại đối xử như thế với chúng con" Châu Mãn Kì cắn răng, đã từng nghe chị họ kể nhưng cô nghĩ đó hoàn toàn là bịa đặt, hôm nay chính miệng em trai cô nói cô không còn gì để bênh vực ông nữa. Vì những lúc đau khổ đầu óc Mãn Kì mụ mị không biết điều chỉnh hành vi đã gào thét như trút bỏ hết những bất mãn từ trước tới giờ
"Đến cả mày cũng phản bố ?" Bố cô vẫn phẫn uất, ông hoàn toàn bị bóng hình mẹ kế và Vương Thu Khả làm lu mờ tình cảm gắn bó cha con lâu năm
Nhưng sức lực của ông không tài nào địch lại được người đang giữ chặt ông lại, Băng Thiệu Huy càng lúc càng ghét bỏ ông ra mặt vốn dĩ anh không nghĩ một người bố có thể tồi tệ đến mức này, giờ tận mắt nhìn qua đúng thật là đang hiến dâng cho con mắt khinh bỉ của anh một mực nhắm tới
Băng Thiệu giữ chặt ông hơn, đến toàn thân ông nhức nhối tay chân hoạt động hết công suất mãi vẫn gói gẹm như một dây xích cuốn chặt toàn thân thể
"Tôi mệt với ông, bà mẹ kế và con nhóc kia lắm rồi"
"Ông đụng đến ai tôi mặc kệ nhưng ông nhạo báng Châu Mãn Kì tôi sẽ không tha cho ông"
"Còn bà, bà nhục mạ Châu Mãn Kì bà nghĩ bà sẽ có kết cục tốt đẹp sao ?"
"Bà chỉ giỏi nói xấu sau lưng người khác mà thôi, nói đi bà chuốc bao nhiêu câu từ bịa đặt về gia đình Châu Mãn Kì rồi"
Hoá ra Băng Thiệu Huy lần đầu đến chưa quen chỗ nên ngủ khá trễ, anh bắt gặp mẹ kế thường xuyên nói năng không đúng sự thật chủ yếu chê trách sau lưng ba mẹ con Châu Mãn Kì, hàng xóm thỉnh thoảng nghe nơi nào thì tin nơi ấy nên cũng chẳng có tí thiện cảm gì với hai chị em kể từ ngày trở về
Mẹ kế bị Băng Thiệu Huy và Châu Ánh Vĩ vạch mặt xấu hổ không biết chui vào đâu để đỡ nhục, người lơ mơ tay quàng cổ Vương Thu Khả chẳng dứt
"Ồn ào quá !!!!"
"Hai đứa cháu của bà về rồi sao ?"
Bà nội sống tại nhà bác lớn hiếm khi sang nhà bố hôm nay đột nhiên thăm và bắt gặp khung cảnh hoang mang nước mắt ngắn nước mắt dài của hai đứa cháu xa nhà lâu ngày, bà nội ho sù sụ nghiêm mặt nhìn hai mẹ con Vương Thu Khả và bố
Từ trước đến nay bà nội chẳng mấy ưa chuộng hai mẹ con người vợ thứ nên chỉ liếc bỏ xừ họ, ngoài hai đứa cháu còn có Băng Thiệu Huy, bà nhận ra được sự quen thuộc ở đôi mắt sắc sảo vô cùng tinh nhuệ của anh liền lên tiếng :"Thằng nhóc này nhìn quen lắm"
Danh tiếng Băng thị vươn xa trên chiến trường quốc tế không có lẽ nào bà nội Vương không biết đến anh, tuy không hoạt động sôi nổi ở lĩnh vực báo chí như hai người anh lớn nhưng với độ tuổi mười bảy mức độ tiêu tiền như nước thượng thừa cũng khiến nhiều người làm trong thương mại phải nể sợ
"Thằng nhóc này ta nhớ hồi nó còn hai, ba tuổi nó có đến đây chơi một lần"
Hoá ra là quen biết nhưng không nhớ, Băng Thiệu Huy à lên một tiếng hơi thất vọng, có vẻ bà nội chẳng biết đến danh tiếng thơm ngát bay xa của anh cũng là một trường hợp tốt, bà mà biết thì chắc sau này muốn lấy cô làm vợ cũng khó
Châu Mãn Kì khẩy khẩy cánh tay Băng Thiệu Huy, con mắt liên tục ra hiệu nhìn xuống bên dưới, bố cô đang bị anh giữ chặt sắp nghẹt thở chưa dám hó hé điều gì. Băng Thiệu Huy lại à thêm một tiếng từ từ thả lỏng còn đẩy Châu Mãn Kì về sau lưng giữ an toàn cho cô
Tình hình giữa hai bên sau một hồi vẫn còn gay co, Châu Mãn Kì thật sự đã không còn luyến tiếc cho mối quan hệ sớm nguội lạnh giữa cô và bố, đồ đạc hành lí chuẩn bị sẵn sàng cô không muốn dính líu thêm vào gia đình nhỏ kia nữa
"Thằng nhóc kia ! Khoan đi đã" Bà nội thấy họ sắp lên xe quay về thành phố khác liền ngoắc tay gọi Băng Thiệu Huy, trong tay bà còn có một tấm ảnh
Băng Thiệu Huy nhận ra là bà nội gọi mình nên chập chững chạy trên nền đất thẳng băn , anh khẽ cúi đầu xuống cười ngốc
"Đây, thằng bé này có phải cháu không ?" Bà nội chỉ vào tấm hình cậu bé má bánh bao phụng phịu ngồi chính giữa chị em Châu Mãn Kì, tay phải còn công khai nắm chặt tay trái Châu Mãn Kì
"Ơ sao bà biết ạ"
"Ngày nhỏ cậu có đến đây chơi với tư cách là bạn thân cháu trai bà, bà nhớ lúc đó cậu quấn quít lấy cháu gái bà lắm cơ, Châu Mãn Kì nó mà đi đâu thì cậu theo đó. Đã được khoảng mười bốn năm rồi nhưng trí nhớ ta quả thật là phi thường, có thể nhớ ra thằng bé ngày trước đến chơi thế này ..."
"Bà nội có thể cho cháu tấm ảnh này được không ?" Băng Thiệu Huy cực kì bất ngờ và giờ đây chuyển sang hào hứng
Bà nội Vương thụt tay vào, suy nghĩ một lúc rồi đưa ra điều kiện :"Bà sẽ cho cậu nhưng cậu phải yêu thương và bảo vệ Châu Mãn Kì thật lòng"
Băng Thiệu Huy cười nắc nẻ chấp thuận lời đề nghị ấy ngay, anh không có thiệt hại nào trong thoả thuận này cả hơn hết còn kéo thêm một người chung xuồng với mình
"Đến cả mày cũng phản bố ?" Bố cô vẫn phẫn uất, ông hoàn toàn bị bóng hình mẹ kế và Vương Thu Khả làm lu mờ tình cảm gắn bó cha con lâu năm
Nhưng sức lực của ông không tài nào địch lại được người đang giữ chặt ông lại, Băng Thiệu Huy càng lúc càng ghét bỏ ông ra mặt vốn dĩ anh không nghĩ một người bố có thể tồi tệ đến mức này, giờ tận mắt nhìn qua đúng thật là đang hiến dâng cho con mắt khinh bỉ của anh một mực nhắm tới
Băng Thiệu giữ chặt ông hơn, đến toàn thân ông nhức nhối tay chân hoạt động hết công suất mãi vẫn gói gẹm như một dây xích cuốn chặt toàn thân thể
"Tôi mệt với ông, bà mẹ kế và con nhóc kia lắm rồi"
"Ông đụng đến ai tôi mặc kệ nhưng ông nhạo báng Châu Mãn Kì tôi sẽ không tha cho ông"
"Còn bà, bà nhục mạ Châu Mãn Kì bà nghĩ bà sẽ có kết cục tốt đẹp sao ?"
"Bà chỉ giỏi nói xấu sau lưng người khác mà thôi, nói đi bà chuốc bao nhiêu câu từ bịa đặt về gia đình Châu Mãn Kì rồi"
Hoá ra Băng Thiệu Huy lần đầu đến chưa quen chỗ nên ngủ khá trễ, anh bắt gặp mẹ kế thường xuyên nói năng không đúng sự thật chủ yếu chê trách sau lưng ba mẹ con Châu Mãn Kì, hàng xóm thỉnh thoảng nghe nơi nào thì tin nơi ấy nên cũng chẳng có tí thiện cảm gì với hai chị em kể từ ngày trở về
Mẹ kế bị Băng Thiệu Huy và Châu Ánh Vĩ vạch mặt xấu hổ không biết chui vào đâu để đỡ nhục, người lơ mơ tay quàng cổ Vương Thu Khả chẳng dứt
"Ồn ào quá !!!!"
"Hai đứa cháu của bà về rồi sao ?"
Bà nội sống tại nhà bác lớn hiếm khi sang nhà bố hôm nay đột nhiên thăm và bắt gặp khung cảnh hoang mang nước mắt ngắn nước mắt dài của hai đứa cháu xa nhà lâu ngày, bà nội ho sù sụ nghiêm mặt nhìn hai mẹ con Vương Thu Khả và bố
Từ trước đến nay bà nội chẳng mấy ưa chuộng hai mẹ con người vợ thứ nên chỉ liếc bỏ xừ họ, ngoài hai đứa cháu còn có Băng Thiệu Huy, bà nhận ra được sự quen thuộc ở đôi mắt sắc sảo vô cùng tinh nhuệ của anh liền lên tiếng :"Thằng nhóc này nhìn quen lắm"
Danh tiếng Băng thị vươn xa trên chiến trường quốc tế không có lẽ nào bà nội Vương không biết đến anh, tuy không hoạt động sôi nổi ở lĩnh vực báo chí như hai người anh lớn nhưng với độ tuổi mười bảy mức độ tiêu tiền như nước thượng thừa cũng khiến nhiều người làm trong thương mại phải nể sợ
"Thằng nhóc này ta nhớ hồi nó còn hai, ba tuổi nó có đến đây chơi một lần"
Hoá ra là quen biết nhưng không nhớ, Băng Thiệu Huy à lên một tiếng hơi thất vọng, có vẻ bà nội chẳng biết đến danh tiếng thơm ngát bay xa của anh cũng là một trường hợp tốt, bà mà biết thì chắc sau này muốn lấy cô làm vợ cũng khó
Châu Mãn Kì khẩy khẩy cánh tay Băng Thiệu Huy, con mắt liên tục ra hiệu nhìn xuống bên dưới, bố cô đang bị anh giữ chặt sắp nghẹt thở chưa dám hó hé điều gì. Băng Thiệu Huy lại à thêm một tiếng từ từ thả lỏng còn đẩy Châu Mãn Kì về sau lưng giữ an toàn cho cô
Tình hình giữa hai bên sau một hồi vẫn còn gay co, Châu Mãn Kì thật sự đã không còn luyến tiếc cho mối quan hệ sớm nguội lạnh giữa cô và bố, đồ đạc hành lí chuẩn bị sẵn sàng cô không muốn dính líu thêm vào gia đình nhỏ kia nữa
"Thằng nhóc kia ! Khoan đi đã" Bà nội thấy họ sắp lên xe quay về thành phố khác liền ngoắc tay gọi Băng Thiệu Huy, trong tay bà còn có một tấm ảnh
Băng Thiệu Huy nhận ra là bà nội gọi mình nên chập chững chạy trên nền đất thẳng băn , anh khẽ cúi đầu xuống cười ngốc
"Đây, thằng bé này có phải cháu không ?" Bà nội chỉ vào tấm hình cậu bé má bánh bao phụng phịu ngồi chính giữa chị em Châu Mãn Kì, tay phải còn công khai nắm chặt tay trái Châu Mãn Kì
"Ơ sao bà biết ạ"
"Ngày nhỏ cậu có đến đây chơi với tư cách là bạn thân cháu trai bà, bà nhớ lúc đó cậu quấn quít lấy cháu gái bà lắm cơ, Châu Mãn Kì nó mà đi đâu thì cậu theo đó. Đã được khoảng mười bốn năm rồi nhưng trí nhớ ta quả thật là phi thường, có thể nhớ ra thằng bé ngày trước đến chơi thế này ..."
"Bà nội có thể cho cháu tấm ảnh này được không ?" Băng Thiệu Huy cực kì bất ngờ và giờ đây chuyển sang hào hứng
Bà nội Vương thụt tay vào, suy nghĩ một lúc rồi đưa ra điều kiện :"Bà sẽ cho cậu nhưng cậu phải yêu thương và bảo vệ Châu Mãn Kì thật lòng"
Băng Thiệu Huy cười nắc nẻ chấp thuận lời đề nghị ấy ngay, anh không có thiệt hại nào trong thoả thuận này cả hơn hết còn kéo thêm một người chung xuồng với mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.