Chương 84: Nguyên Nhân Sâu Xa Lời Chia Tay Hôm Đó
Imletya
25/09/2023
Châu Mãn Kì ngượng ngịu đẩy anh va vào cạnh bếp còn mình thì lật đật chạy ra ngoài, cô không chắc mình có đang phải lòng anh thêm một lần nữa hay không, cô cũng không muốn mình phải khổ sở yêu đương tù túng nữa nhưng cớ sao...con tim cô lại không cho phép điều đó trở thành hiện thực
Đứa bé trong bụng mới ở giai đoạn đầu nên bụng Châu Mãn Kì hoàn toàn không bị phình, Mãn Kì cũng chẳng mặn mà để ý mình có tăng cân lên hay không. Mang danh là Tam thiếu phu nhân cũng nên biết giữ thể diện đoan trang cho Băng Thiệu Huy
Đường phố ngập tràn màu ánh đèn lấp loá, Châu Mãn Kì ngồi trên xế hộp riêng của Băng Thiệu Huy chờ anh mang theo một số món đồ cần thiết rồi mới tới chỗ hẹn
Băng Thiệu Huy đến sau cầm vô lăng song lại láo liên con mắt nhận dạng Châu Mãn Kì không thắt dây an toàn, bắp tay dài vươn đến cài dây an toàn cho cô
Khoảnh khắc cứ như hai người họ xém chạm môi, Băng Thiệu Huy bắt gặp vẻ mặt xấu hổ của Châu Mãn Kì khẽ cong môi, chẳng chần chừ mà hôn lên bờ môi căng mọng
Chạm môi cô là một chất gây nghiện, anh chỉ muốn cắn xấu xé và luồn lắt chiếc lưỡi trong khoang miệng cô
Dứt hơi vì khó thở, Châu Mãn Kì bùi ngùi hạ thấp đầu xuống gầm xe hít thở nhè nhẹ. Bộ dạng vừa chiếm hữu của Băng Thiệu Huy ngày càng ngạo nghễ, anh ghé sát môi đến gò má cô cưng nựng
Gò má thật nhột, Châu Mãn Kì nhăn mặt mê man :"Đừng, đừng...phá"
Tim Châu Mãn Kì đập thình thịch, gò má được thả Châu Mãn Kì dùng tay che phần sưng mọng ấy đi, Băng Triệu Huy khởi động ô tô lầm bầm :"Anh đang hạn chế hết mức có thể, sau này sinh em bé, anh đền đáp hết cho em"
" Không, không cần thế là quá đủ rồi" Châu Mãn Kì cười gượng gạo nhìn về phía cửa sổ nhưng nội tâm bên trong lại đang gào thét
Dừng xe tại bãi trống chân cầu, Châu Mãn Kì nhẹ nhàng đặt chân xuống, Băng Thiệu Huy cẩn thận hơn ôm lấy cánh tay cô di chuyển
Bóng lưng Sở Trạch hiện ra trước mắt họ, giáo sư hạ tầm mắt về dòng sông đầu nguồn đón làn gió mát mẻ cuối ngày. Nhìn cũng đoán được Sở Trạch cần người tâm sự giải bày lo âu
Không còn vuốt keo trên tóc cũng không còn điệu bộ thư sinh ngày ngày hiện diện, Sở Trạch như trở thành một con người khác, một con người đường hoàng giản dị. Tỉa tót mang đến cho con người ta chút hứng thú lạ thường
Âm thanh đi đứng của Băng Thiệu Huy khá to, Sở Trạch ngoãnh đầu về sau lưng trong giây lát, môi ẩn hiện lên chút tình đau đớn bể khổ :"Đến rồi à, ngồi xuống cùng tôi"
Châu Mãn Kì mặc áo len cổ lọ ấm áp mềm mại, thuận tiện đến bên cạnh giáo sư ngồi liền bị Băng Thiệu Huy xê dịch chèn người vào chỗ trống hiện hữu bé tẹo
Hầu như xuyên suốt từ lúc họ đến Sở Trạch chẳng nói chẳng rằng, lâu lâu quan sát Châu Mãn Kì trên mặt lộ rõ nét cười nhưng là nụ cười khổ của kẻ đơn phương yêu thầm
Chuông điện thoại của James gọi đến phá tan bầu không khí tĩnh mịch chỉ vang dội tiếng gió thổi vù vù, Băng Thiệu Huy khó chịu đứng dậy ném chiếc áo khoác của mình chắn chỗ của mình, rút điện thoại nghe máy
" Có những ngày chưa kịp nắng đã mưa. Có những ngày chưa kịp nói thì đã mất cơ hội" Sở Trạch thở dài quan sát khung cảnh buông lời trăn trối nhói đau
Gió thổi mạnh, ù ù và lớn tiếng nhưng lời trăn trối của Sở Trạch, Châu Mãn Kì dư sức nghe được tâm trí cô trước giờ vẫn chưa bao giờ giành cho giáo sư, cô biết giáo sư thầm thương trộm nhớ mình nhưng tình cảm chẳng dư dả để trao cho Sở Trạch thì lấy đâu ra cảm xúc chân thật để đến với Sở Trạch
Mỗi giây mỗi phút đều đáng trân trọng
Châu Mãn Kì không muốn phá hỏng bầu không khí biểu hiện tâm trạng bình lặng nên cố vờ như mình không hiểu trả lời :"Xét cho cùng mọi thứ trên thế gian đều do ông trời sắp đặt, đặt đâu thì nằm đó, không dám trái mệnh"
" Đừng trốn tránh sự thật, trò Mãn Kì trò giả ngốc để từ chối tôi phải không ?"
"..."
Sở Trạch nóng nảy nhưng rồi thanh thản bộc lộ :"Tôi cảm mến trò"
" Thầy Sở, chưa một giây phút nào em cảm mến thầy" Châu Mãn Kì vuốt ve mái tóc đen suôn mượt, mi mắt giật giật vẫn chưa thay đổi tầm nhìn
Băng Thiệu Huy nghe điện thoại xong, một nửa cuộc trò chuyện của họ lọt vào tai anh, thứ khiến anh dễ chịu nhất chính là lời từ chối phũ phàng từ cô. Anh nhét điện thoại vào túi chậm chạp thúc giục Châu Mãn Kì :"Lạnh lẽo lắm rồi, em thật biết kiếm chuyện cho con anh bị ốm"
Tín hiệu dự báo mối quan hệ tạm dừng tại đây, Sở Trạch gượng cười bất mãn. Trước thời gian Châu Mãn Kì thông báo chia tay cắt đứt tình đầu ngây dại, Sở Trạch từng hẹn Băng Thiệu Huy nói chuyện
Nguyên nhân chính đổ lỗi vì anh mà mọi người dòm ngó cô, vì anh mà cô lơ là trong học tập, vì anh mà Châu Mãn Kì tách dần khỏi tập thể, vì anh mà cô chuyển bệnh ốm nặng
Đứa bé trong bụng mới ở giai đoạn đầu nên bụng Châu Mãn Kì hoàn toàn không bị phình, Mãn Kì cũng chẳng mặn mà để ý mình có tăng cân lên hay không. Mang danh là Tam thiếu phu nhân cũng nên biết giữ thể diện đoan trang cho Băng Thiệu Huy
Đường phố ngập tràn màu ánh đèn lấp loá, Châu Mãn Kì ngồi trên xế hộp riêng của Băng Thiệu Huy chờ anh mang theo một số món đồ cần thiết rồi mới tới chỗ hẹn
Băng Thiệu Huy đến sau cầm vô lăng song lại láo liên con mắt nhận dạng Châu Mãn Kì không thắt dây an toàn, bắp tay dài vươn đến cài dây an toàn cho cô
Khoảnh khắc cứ như hai người họ xém chạm môi, Băng Thiệu Huy bắt gặp vẻ mặt xấu hổ của Châu Mãn Kì khẽ cong môi, chẳng chần chừ mà hôn lên bờ môi căng mọng
Chạm môi cô là một chất gây nghiện, anh chỉ muốn cắn xấu xé và luồn lắt chiếc lưỡi trong khoang miệng cô
Dứt hơi vì khó thở, Châu Mãn Kì bùi ngùi hạ thấp đầu xuống gầm xe hít thở nhè nhẹ. Bộ dạng vừa chiếm hữu của Băng Thiệu Huy ngày càng ngạo nghễ, anh ghé sát môi đến gò má cô cưng nựng
Gò má thật nhột, Châu Mãn Kì nhăn mặt mê man :"Đừng, đừng...phá"
Tim Châu Mãn Kì đập thình thịch, gò má được thả Châu Mãn Kì dùng tay che phần sưng mọng ấy đi, Băng Triệu Huy khởi động ô tô lầm bầm :"Anh đang hạn chế hết mức có thể, sau này sinh em bé, anh đền đáp hết cho em"
" Không, không cần thế là quá đủ rồi" Châu Mãn Kì cười gượng gạo nhìn về phía cửa sổ nhưng nội tâm bên trong lại đang gào thét
Dừng xe tại bãi trống chân cầu, Châu Mãn Kì nhẹ nhàng đặt chân xuống, Băng Thiệu Huy cẩn thận hơn ôm lấy cánh tay cô di chuyển
Bóng lưng Sở Trạch hiện ra trước mắt họ, giáo sư hạ tầm mắt về dòng sông đầu nguồn đón làn gió mát mẻ cuối ngày. Nhìn cũng đoán được Sở Trạch cần người tâm sự giải bày lo âu
Không còn vuốt keo trên tóc cũng không còn điệu bộ thư sinh ngày ngày hiện diện, Sở Trạch như trở thành một con người khác, một con người đường hoàng giản dị. Tỉa tót mang đến cho con người ta chút hứng thú lạ thường
Âm thanh đi đứng của Băng Thiệu Huy khá to, Sở Trạch ngoãnh đầu về sau lưng trong giây lát, môi ẩn hiện lên chút tình đau đớn bể khổ :"Đến rồi à, ngồi xuống cùng tôi"
Châu Mãn Kì mặc áo len cổ lọ ấm áp mềm mại, thuận tiện đến bên cạnh giáo sư ngồi liền bị Băng Thiệu Huy xê dịch chèn người vào chỗ trống hiện hữu bé tẹo
Hầu như xuyên suốt từ lúc họ đến Sở Trạch chẳng nói chẳng rằng, lâu lâu quan sát Châu Mãn Kì trên mặt lộ rõ nét cười nhưng là nụ cười khổ của kẻ đơn phương yêu thầm
Chuông điện thoại của James gọi đến phá tan bầu không khí tĩnh mịch chỉ vang dội tiếng gió thổi vù vù, Băng Thiệu Huy khó chịu đứng dậy ném chiếc áo khoác của mình chắn chỗ của mình, rút điện thoại nghe máy
" Có những ngày chưa kịp nắng đã mưa. Có những ngày chưa kịp nói thì đã mất cơ hội" Sở Trạch thở dài quan sát khung cảnh buông lời trăn trối nhói đau
Gió thổi mạnh, ù ù và lớn tiếng nhưng lời trăn trối của Sở Trạch, Châu Mãn Kì dư sức nghe được tâm trí cô trước giờ vẫn chưa bao giờ giành cho giáo sư, cô biết giáo sư thầm thương trộm nhớ mình nhưng tình cảm chẳng dư dả để trao cho Sở Trạch thì lấy đâu ra cảm xúc chân thật để đến với Sở Trạch
Mỗi giây mỗi phút đều đáng trân trọng
Châu Mãn Kì không muốn phá hỏng bầu không khí biểu hiện tâm trạng bình lặng nên cố vờ như mình không hiểu trả lời :"Xét cho cùng mọi thứ trên thế gian đều do ông trời sắp đặt, đặt đâu thì nằm đó, không dám trái mệnh"
" Đừng trốn tránh sự thật, trò Mãn Kì trò giả ngốc để từ chối tôi phải không ?"
"..."
Sở Trạch nóng nảy nhưng rồi thanh thản bộc lộ :"Tôi cảm mến trò"
" Thầy Sở, chưa một giây phút nào em cảm mến thầy" Châu Mãn Kì vuốt ve mái tóc đen suôn mượt, mi mắt giật giật vẫn chưa thay đổi tầm nhìn
Băng Thiệu Huy nghe điện thoại xong, một nửa cuộc trò chuyện của họ lọt vào tai anh, thứ khiến anh dễ chịu nhất chính là lời từ chối phũ phàng từ cô. Anh nhét điện thoại vào túi chậm chạp thúc giục Châu Mãn Kì :"Lạnh lẽo lắm rồi, em thật biết kiếm chuyện cho con anh bị ốm"
Tín hiệu dự báo mối quan hệ tạm dừng tại đây, Sở Trạch gượng cười bất mãn. Trước thời gian Châu Mãn Kì thông báo chia tay cắt đứt tình đầu ngây dại, Sở Trạch từng hẹn Băng Thiệu Huy nói chuyện
Nguyên nhân chính đổ lỗi vì anh mà mọi người dòm ngó cô, vì anh mà cô lơ là trong học tập, vì anh mà Châu Mãn Kì tách dần khỏi tập thể, vì anh mà cô chuyển bệnh ốm nặng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.