Chương 38: NGOẠI TRUYỆN 3
NhiCokkie
04/07/2016
Ta lại quay lại rồi!
Và đây sẽ là ngoại truyện cuối cùng!
Cũng là chương truyện cuối cùng!
Các nàng hãy đọc truyện thật vui vẻ nhé!
—————————–
NGOẠI TRUYỆN 3 – CHÚNG TA LÀ THUỘC VỀ NHAU!
Câu truyện số 1
8 năm sau.. Tại nhà của một đôi trẻ.
Vi Anh tối qua đi làm về muộn nhưng sáng nay vẫn dậy sớm chuẩn bị quần áo cho Thiên Thiên và con.
Thiên Thiên đang nằm trên giường say sưa giấc ngủ, vẫn chứng nào tật nấy, chân dưới đất , thân bên trên, ngủ thì không khác nào ngủ ngoài đường.
Vi Anh là xong xuôi quần áo, đang định đứng dậy đi thay quần áo, có một người lon ton chạy tới.
“Mama..”
Vi Anh gãi đầu, ngồi xuống, xoa đầu con trai.
“Sao nào?”
Thiên Tuấn ôm chân mẹ không rời.
“Mama ơi đói lắm gọi ba dậy đi!”
Vi Anh cười tươi, xoa xoa đầu Thiên Tuấn, phải, từ lúc có thẳng bé mà không khí cả nhà lúc nào cũng vui vẻ hơn hẳn. Vi Anh xoay Thiên Tuấn lại, chỉ vào cửa phòng ngủ.
“Nếu muốn ăn thì con vào gọi papa ra đi.”
Thiên Tuấn quay lại nhìn mẹ, ánh mắt chứa chan yêu thương, rồi đột nhiên đặt tay lên vai mẹ, nói bằng giọng đã chịu ủy khuất.
“Mẹ, cẩn trọng!” – Nói xong hít một hơi sâu, tiến thẳng vào phòng ngủ.
Vi Anh đờ mặt ra, rồi một lúc sau tự mình bật cười, đúng là cha biến thái thế nào con cũng y hệt như vậy mà.
———-
30 phút sau, Vi Anh sau khi thay xong quần áo, đang chỉnh trang lại đầu tóc, chuẩn bị đi ăn sáng, thì có một tiếng thét như lợn cắt tiết vang lên, chọc thủng không khí yên lặng thanh bình trong căn nhà “nho nhỏ”.
Vi Anh bỏ lược chải đầu xuống, hớt ha hớt hải chạy vào phòng ngủ.
“Hai bố con có làm sao không?”
Và không như dự đoán của Vi Anh, mà lại là cảnh Thiên Thiên ngã lăn đùng xuống đất, còn Thiên Tuấn thì đơ người ra, đang ngồi an vị trên giường. Vi Anh chạy tới, đi qua người Thiên Thiên, bế Thiên Tuấn lên.
“Con à sao vậy?”
Thiên Tuấn chưa kịp trả lời, Thiên Thiên từ đâu bật dậy, mặt mày khó coi.
“Em xem đi. Thiên Tuấn gọi anh dậy bằng cách nhét tất vào mồm anh đấy!”
Thiên Thiên làm nũng Vi Anh, chỉ mong cô mắng Thiên Tuấn một câu. Một câu thôi! Vậy mà..
“Thiên Tuấn a, con giỏi lắm, gọi được ba dậy rồi.”
Nói xong thì lập tức bế Thiên Tuấn ra khỏi phòng, bỏ lại một thanh niên chịu uất ức.
———
Đúng 8h30, cả nhà đều đi ra ngoài ăn sáng. Vi Anh ngồi đằng sau, để Thiên Tuấn lên ghế lái phụ ngồi với Thiên Thiên, vì Thiên Tuấn sức khỏe yếu hay bị say xe… Hôm nay khi đi không hề nói chuyện, Thiên Thiên có vẻ đang âm thầm tính kế trả thù thằng con. Đúng là,.. đàn ông hai mấy tuổi cũng đi chấp chuyện lặt vặt với đứa trẻ con 4 tuổi, chỉ có thể là Thiên Thiên nhà cô.
Vi Anh đi xuống trước, bảo Thiên Thiên đỗ xe rồi dắt con vào.. quả là thời cơ đến rồi, cơ hội trả thù này chỉ có một mà thôi.
Thiên Thiên ngồi trong xe, ngồi xem Vi Anh đã đi vào quán cafe chưa, mới bắt đầu hành động. Trong lúc đó, Thiên Tuấn vẫn thản nhiên ngồi trên ghế lái phụ.
“Papa, con không cởi được dây.”
—————
Vi Anh bước vào quán, gọi một ly nước cam, một phần bánh rồi đi tới chiếc bàn nằm khuất trong quán, quả nhiên là có người tới sớm để đợi.
Nguyệt Đan ngồi dậy, cười tươi, ôm lấy Vi Anh.
“Mãi mới có một hôm được đi chơi thì mày lại tới muộn.”
Vi Anh ngồi xuống ghế đối diện đôi vợ chồng trẻ mới cưới kia, thực chất Vi Anh và Thiên Thiên đã lấy nhau được 6 năm rồi, còn đôi trẻ này mới lấy nhau được có nửa năm thôi! Khi hỏi thì họ nói muốn thực sự chắn chắn về tình cảm của mình nên đến tận bây giờ mới cưới nhau.
“Thì phải gọi Thiên Tuấn với Thiên Thiên dậy mà.”
Đúng lúc đó thì Thiên Thiên dắt tay đi vào, mặt Thiên Tuấn thì méo xẹo, hai bên má đỏ ửng.
“Aaa hôm nay thật là thoải mái làm sao!”
Trái ngược với sự yêu đời của Thiên Thiên thì Thiên Tuấn lại khác, cậu bé lăng xăng nhảy lên ghế ngồi cạnh mẹ, hai tay ôm lấy eo rồi bắt đầu mè nheo.
“Mama ơi papa véo má bắt nạt con.”
Vi Anh chưa kịp lên tiếng thì Thiên Thiên chen vào.
“Ấy anh đâu có làm gì đâu!”
Vi Anh chưa kịp nói thì lại bị chen vào lần nữa bởi sự xuất hiện của một cặp nữa, chính là cặp Trần Hoàng và Davi. Nói về cặp này thì xem ra có rất nhiều thứ để nói a, cặp này mới kết hôn 2 năm trước, sau khi Davi từ bỏ sự nghiệp đỉnh cao của mình tại Pháp để về nước, cũng thật may là cô lại nhận được rất nhiều hợp đồng từ các công ty người mẫu ở Việt Nam, nên xem ra sự nghiệp không vì gia đình mà ngưng trệ, vẫn được theo đuổi sự nghiệp yêu thích của mình, vừa có người ở bên chăm sóc, quả là không còn gì bằng. Ngoài ra, con còn đang có thai 4 tháng nữa.
Trần Hoàng cẩn thận đưa Davi ngồi xuống ghế.
“Đã có ai gọi gì chưa?”
Vi Anh giơ ngón tay lên bảo.
“Nguyệt Đan và Trần Hoàng đang uống rồi, tôi vừa gọi xong, còn Thiên Tuấn và Thiên Thiên chưa gọi. Cậu gọi hộ hai người đó nhé!”
Trần Hoàng cười cười, đi qua xoa đầu Thiên Tuấn.
“Bé con muốn ăn gì nào?”
Thiên Tuấn đang ngồi nghịch áo mẹ, thấy chú hỏi thì trả lời.
“Cho con bánh socola.”
Thiên Thiên đưa tay khoác lên vai Vi Anh.
“Cho tôi cafe là được rồi!”
Sau đó Trần Hoàng đi ra gọi đồ ăn, tranh thủ lúc đó có người bắt đầu than phiền, Thiên Thiên quay sang nhìn Lâm với ánh mắt kì lạ.
“Mày xem, 3 cặp đôi thì còn có mỗi cặp mày là chưa có em bé thôi đó!”
Lâm đang ngồi chơi điện thoại, thấy có người móc mình thì dừng lại, quay sang đối phương làm nũng.
“Đó em xem, đi đâu cũng bị hỏi vấn đề này!”
Nguyệt Đan chỉ gật gà gật gù, quay sang phản pháo.
“Thiên à đợi đi, chúng tớ mới kết hôn, cũng phải có thời gian tận hưởng hạnh phúc đã chứ.”
Thiên Thiên quay qua nhìn vợ rồi nói nhỏ, mặt nham hiểm.
“Tôi có tận hưởng đâu!”
Nói rồi Vi Anh quay qua bịt tai nhóc Thiên Tuấn.
“Anh chỉ được cái nói bậy là giỏi, con đang ngồi ngay đây này!”
Thiên Thiên bật cười.
“Đó mới là anh!”
Đúng lúc đó Trần Hoàng bê đồ uống ra, cẩn thận từng tý một.
“Sinh tố bơ với bánh red velvet của em này Davi, bánh socola của con nè Thiên Tuấn, nước cam với bánh vani của Vi Anh, cafe của Thiên Thiên.”
Nói rồi lấy ly cafe của mình.
Cả buổi hôm đó, ba cặp đôi nói chuyện rất vui vẻ, rộn rã cả quán, đúng là 8 năm trôi qua rồi, 6 con người này vẫn như vậy, tính cách không thay đổi, họ vẫn đang tận hưởng cuộc sống.
Câu chuyện 2
Hôm nay là sinh nhật Vi Anh, sáng sớm Thiên Thiên đã đi mua đồ về làm bánh sinh nhật. thậm chí còn nghỉ hẳn một ngày làm việc, dồn hết việc cho thư kí.
“Em đi làm đây, tý anh đi làm rồi đưa con đi học nhé!”
Vì muốn Vi Anh bất ngờ, nên anh nói dối rằng hôm nay đi làm muộn một chút, rồi tý chở Thiên Tuấn đi học thay cô, nhưng nào biết anh đã nghỉ một hôm, Thiên Tuấn cũng thế, được papa cho nghỉ một ngày ở nhà phụ.
Thiên Tuấn đánh răng rửa mặt xong đi ra ngoài, hớn hở hỏi ba.
“Papa à hôm nay làm bánh socola tặng mẹ nha!”
Thiên Thiên bắt đầu lôi dụng cụ ra bàn.
“Nhưng mẹ thích ăn vị vani.”
Thiên Tuấn nghe thấy thế xụ mặt xuống, vani sao ngon bằng socola được chứ?
“Vậy con phụ ba chứ con không ăn.”
Thiên Thiên đập trứng vào bát, quay qua lau vết bẩn trên mặt Thiên Tuấn.
“Vậy phụ ba đi!”
Nhiều lúc Thiên Thiên cảm thấy thằng bé rất giống mình a, năng động mà cũng rất đáng yêu.
Thiên Tuấn cầm túi bột, ban đầu chỉ định đổ một ít thôi, vậy mà túi nặng quá, Thiên Tuấn lại còn nhỏ, nên đổ hết gần 1 nửa túi bột vào đống trứng. Mặt thằng bé lập tức xị hẳn ra. Thiên Thiên đang vui vẻ, quay sang,thấy cái bát toàn bột là bột, trứng chả thấy đâu.
“A!”
Thiên Tuấn ban đầu kha khá buồn, về sau nghĩ, mình có ăn đâu mà phải lo, thế là cầm cái bát xí xa xí xớn chạy ra chỗ ba cười cười.
“Papa đổ nhiều quá papa đổ đi nè!”
Thiên Thiên đờ mặt ra, xem ra để Thiên Tuấn ở nhà phụ việc là một sai lầm! Lại bắt tay làm lại, lúc làm kem đánh phủ, Thiên Tuấn hớn hở chạy ra ôm chân papa.
“Cho con làm cái này đi!”
Công việc này xem ra cũng khá nhàn, chỉ việc đợi máy làm rồi dừng lại là được. Thiên Thiên bê máy ra, đổ lòng trắng trứng và đường vào.
“Con để quay một lúc rồi bấm nút tắt, lấy tay thử xem được chưa, nếu bị loãng hoặc chưa ngọt thì cho thêm đường vào nhé! Ba đi canh giờ nướng bánh đây!”
Quay được một lúc, Thiên Tuấn vươn tay tắt máy, rồi cho ngón tay vào đống kem.
“Ayda hình như không ngọt lắm!”
Thiên Tuấn xưa này rất thích ăn bánh socola đắng nên không ăn nhiều đồ ngọt. Tiện tay lấy mấy muỗng đường rồi đổ vào!
“Papa ơi được rồi nè!”
Thiên Thiên bỏ găng tay ra, đi ra lấy! Ai nào ngờ..đống kem lại bị như thế này, có lẽ do cho quá nhiều đường lên lúc đánh kem, kem và đường bị tách ra.
Thiên Thiên lấy tay vỗ trán, đúng là chết với con mà Tuấn ơi!
Cuối cùng thì sau một thời gian vật lộn, Thiên Thiên và Thiên Tuấn cũng làm xong.
Buổi tối, sau khi hoàn thành công việc ở công ty, Vi Anh đúng là có chút mệt mỏi, thực sự muốn về nhà nghỉ luôn một giấc, quả thực không có nhớ hôm nay là sinh nhật mình, cho nên tâm trạng vẫn bình thường.
Lái xe cẩn thận, đỗ ngay ngắn trước cổng, Vi Anh mệt mỏi đi vào nhà, tay xoay nắm cửa.
Sao đây? Hôm nay lại khóa cửa sao? Bộ bố con Thiên Thiên đi ngủ sớm à? Vậy là lục túi xách xem chùm chìa khóa nhà đâu, lục được một hồi mới biết, có lẽ cô đã để quên lại trên bàn làm việc mất rồi. Vi Anh thở dài một cái, ngày gì mà đen thế không biết nữa. Lôi máy điện thoại ra gọi điện cho chồng.
“Alo?”
“Thiên Thiên à, anh đi ngủ rồi hay sao mà tắt đèn vậy, em không có chìa, ra mở cho em!”
Nói rồi tắt máy, một lúc lâu sau Thiên Thiên mới đi ra, quả thực đúng là trong nhà tối om, không có bật đèn!
“Sao anh lại tắt đèn đi vậy?”
Nói rồi đi ra chỗ công tắc, bật đèn lên thì BÙM!
Bạn bè cấp 3 và đại học đều ở đây hết, mặt ai cũng rất vui vẻ, ngoài ra còn có cả Nguyệt Đan, Trần Hoàng, Lâm và Davi nữa!
Nguyệt Đan đi tới, ôm Vi Anh!
“Chúc mày sinh nhật vui vẻ nhé lợn!”
Vi Anh ôm Nguyệt Đan một lát rồi buông.
“Sinh nhật rồi mà mày vẫn lôi nỗi đau của tao ra được!”
Thiên Thiên mang bánh từ trong bếp ra, trên bánh có dòng chữ “Em yêu sinh nhật vui vẻ! Yêu em!”, bên trên là những chiếc nến nho nhỏ hình bông hoa đang tỏa sáng!
“Thổi đi nào!”
Vi Anh cười tươi, thổi một hơi, tất cả những chiếc nến đều tắt!
Tiếp theo đó là tiếng cười tràn ngập căn nhà nhỏ! Đúng là mệt mỏi đến mấy, có những người ta yêu thương ở bên, thì thế nào cũng vẫn có thể tươi cười quên đi mệt mỏi.
———
Vài năm trước, khi chúng ta còn trẻ con, em còn nhớ, em đã nói em sợ yêu anh rồi xa anh! Vì không ai biết được, ta bên nhau được bao lâu, tình yêu rung động lúc trẻ, có chắc bền lâu?
Vậy mà bây giờ, ta vẫn bên nhau đấy thôi!
Đúng là chọn đúng người đúng thời điểm thì không gì là không thể cả!
Em yêu anh, và anh cũng vậy, em yêu cả con nữa!
Em hạnh phúc lắm, cảm ơn anh, Thiên Thiên, đã bên em trong suốt mấy năm qua, đem lại cho em hạnh phúc yêu thương!
Cuộc sống xô bồ như vậy, rung động cuối cùng cũng đã tới rồi!
———–
End rồi đó mấy nàng ơi :<
Truyện đã đi đến hồi kết rồi :<
Yêu các nàng rất nhiều :> Mong là tác phẩm tiếp theo sẽ được ủng hộ :>
Tủ Lạnh!
Và đây sẽ là ngoại truyện cuối cùng!
Cũng là chương truyện cuối cùng!
Các nàng hãy đọc truyện thật vui vẻ nhé!
—————————–
NGOẠI TRUYỆN 3 – CHÚNG TA LÀ THUỘC VỀ NHAU!
Câu truyện số 1
8 năm sau.. Tại nhà của một đôi trẻ.
Vi Anh tối qua đi làm về muộn nhưng sáng nay vẫn dậy sớm chuẩn bị quần áo cho Thiên Thiên và con.
Thiên Thiên đang nằm trên giường say sưa giấc ngủ, vẫn chứng nào tật nấy, chân dưới đất , thân bên trên, ngủ thì không khác nào ngủ ngoài đường.
Vi Anh là xong xuôi quần áo, đang định đứng dậy đi thay quần áo, có một người lon ton chạy tới.
“Mama..”
Vi Anh gãi đầu, ngồi xuống, xoa đầu con trai.
“Sao nào?”
Thiên Tuấn ôm chân mẹ không rời.
“Mama ơi đói lắm gọi ba dậy đi!”
Vi Anh cười tươi, xoa xoa đầu Thiên Tuấn, phải, từ lúc có thẳng bé mà không khí cả nhà lúc nào cũng vui vẻ hơn hẳn. Vi Anh xoay Thiên Tuấn lại, chỉ vào cửa phòng ngủ.
“Nếu muốn ăn thì con vào gọi papa ra đi.”
Thiên Tuấn quay lại nhìn mẹ, ánh mắt chứa chan yêu thương, rồi đột nhiên đặt tay lên vai mẹ, nói bằng giọng đã chịu ủy khuất.
“Mẹ, cẩn trọng!” – Nói xong hít một hơi sâu, tiến thẳng vào phòng ngủ.
Vi Anh đờ mặt ra, rồi một lúc sau tự mình bật cười, đúng là cha biến thái thế nào con cũng y hệt như vậy mà.
———-
30 phút sau, Vi Anh sau khi thay xong quần áo, đang chỉnh trang lại đầu tóc, chuẩn bị đi ăn sáng, thì có một tiếng thét như lợn cắt tiết vang lên, chọc thủng không khí yên lặng thanh bình trong căn nhà “nho nhỏ”.
Vi Anh bỏ lược chải đầu xuống, hớt ha hớt hải chạy vào phòng ngủ.
“Hai bố con có làm sao không?”
Và không như dự đoán của Vi Anh, mà lại là cảnh Thiên Thiên ngã lăn đùng xuống đất, còn Thiên Tuấn thì đơ người ra, đang ngồi an vị trên giường. Vi Anh chạy tới, đi qua người Thiên Thiên, bế Thiên Tuấn lên.
“Con à sao vậy?”
Thiên Tuấn chưa kịp trả lời, Thiên Thiên từ đâu bật dậy, mặt mày khó coi.
“Em xem đi. Thiên Tuấn gọi anh dậy bằng cách nhét tất vào mồm anh đấy!”
Thiên Thiên làm nũng Vi Anh, chỉ mong cô mắng Thiên Tuấn một câu. Một câu thôi! Vậy mà..
“Thiên Tuấn a, con giỏi lắm, gọi được ba dậy rồi.”
Nói xong thì lập tức bế Thiên Tuấn ra khỏi phòng, bỏ lại một thanh niên chịu uất ức.
———
Đúng 8h30, cả nhà đều đi ra ngoài ăn sáng. Vi Anh ngồi đằng sau, để Thiên Tuấn lên ghế lái phụ ngồi với Thiên Thiên, vì Thiên Tuấn sức khỏe yếu hay bị say xe… Hôm nay khi đi không hề nói chuyện, Thiên Thiên có vẻ đang âm thầm tính kế trả thù thằng con. Đúng là,.. đàn ông hai mấy tuổi cũng đi chấp chuyện lặt vặt với đứa trẻ con 4 tuổi, chỉ có thể là Thiên Thiên nhà cô.
Vi Anh đi xuống trước, bảo Thiên Thiên đỗ xe rồi dắt con vào.. quả là thời cơ đến rồi, cơ hội trả thù này chỉ có một mà thôi.
Thiên Thiên ngồi trong xe, ngồi xem Vi Anh đã đi vào quán cafe chưa, mới bắt đầu hành động. Trong lúc đó, Thiên Tuấn vẫn thản nhiên ngồi trên ghế lái phụ.
“Papa, con không cởi được dây.”
—————
Vi Anh bước vào quán, gọi một ly nước cam, một phần bánh rồi đi tới chiếc bàn nằm khuất trong quán, quả nhiên là có người tới sớm để đợi.
Nguyệt Đan ngồi dậy, cười tươi, ôm lấy Vi Anh.
“Mãi mới có một hôm được đi chơi thì mày lại tới muộn.”
Vi Anh ngồi xuống ghế đối diện đôi vợ chồng trẻ mới cưới kia, thực chất Vi Anh và Thiên Thiên đã lấy nhau được 6 năm rồi, còn đôi trẻ này mới lấy nhau được có nửa năm thôi! Khi hỏi thì họ nói muốn thực sự chắn chắn về tình cảm của mình nên đến tận bây giờ mới cưới nhau.
“Thì phải gọi Thiên Tuấn với Thiên Thiên dậy mà.”
Đúng lúc đó thì Thiên Thiên dắt tay đi vào, mặt Thiên Tuấn thì méo xẹo, hai bên má đỏ ửng.
“Aaa hôm nay thật là thoải mái làm sao!”
Trái ngược với sự yêu đời của Thiên Thiên thì Thiên Tuấn lại khác, cậu bé lăng xăng nhảy lên ghế ngồi cạnh mẹ, hai tay ôm lấy eo rồi bắt đầu mè nheo.
“Mama ơi papa véo má bắt nạt con.”
Vi Anh chưa kịp lên tiếng thì Thiên Thiên chen vào.
“Ấy anh đâu có làm gì đâu!”
Vi Anh chưa kịp nói thì lại bị chen vào lần nữa bởi sự xuất hiện của một cặp nữa, chính là cặp Trần Hoàng và Davi. Nói về cặp này thì xem ra có rất nhiều thứ để nói a, cặp này mới kết hôn 2 năm trước, sau khi Davi từ bỏ sự nghiệp đỉnh cao của mình tại Pháp để về nước, cũng thật may là cô lại nhận được rất nhiều hợp đồng từ các công ty người mẫu ở Việt Nam, nên xem ra sự nghiệp không vì gia đình mà ngưng trệ, vẫn được theo đuổi sự nghiệp yêu thích của mình, vừa có người ở bên chăm sóc, quả là không còn gì bằng. Ngoài ra, con còn đang có thai 4 tháng nữa.
Trần Hoàng cẩn thận đưa Davi ngồi xuống ghế.
“Đã có ai gọi gì chưa?”
Vi Anh giơ ngón tay lên bảo.
“Nguyệt Đan và Trần Hoàng đang uống rồi, tôi vừa gọi xong, còn Thiên Tuấn và Thiên Thiên chưa gọi. Cậu gọi hộ hai người đó nhé!”
Trần Hoàng cười cười, đi qua xoa đầu Thiên Tuấn.
“Bé con muốn ăn gì nào?”
Thiên Tuấn đang ngồi nghịch áo mẹ, thấy chú hỏi thì trả lời.
“Cho con bánh socola.”
Thiên Thiên đưa tay khoác lên vai Vi Anh.
“Cho tôi cafe là được rồi!”
Sau đó Trần Hoàng đi ra gọi đồ ăn, tranh thủ lúc đó có người bắt đầu than phiền, Thiên Thiên quay sang nhìn Lâm với ánh mắt kì lạ.
“Mày xem, 3 cặp đôi thì còn có mỗi cặp mày là chưa có em bé thôi đó!”
Lâm đang ngồi chơi điện thoại, thấy có người móc mình thì dừng lại, quay sang đối phương làm nũng.
“Đó em xem, đi đâu cũng bị hỏi vấn đề này!”
Nguyệt Đan chỉ gật gà gật gù, quay sang phản pháo.
“Thiên à đợi đi, chúng tớ mới kết hôn, cũng phải có thời gian tận hưởng hạnh phúc đã chứ.”
Thiên Thiên quay qua nhìn vợ rồi nói nhỏ, mặt nham hiểm.
“Tôi có tận hưởng đâu!”
Nói rồi Vi Anh quay qua bịt tai nhóc Thiên Tuấn.
“Anh chỉ được cái nói bậy là giỏi, con đang ngồi ngay đây này!”
Thiên Thiên bật cười.
“Đó mới là anh!”
Đúng lúc đó Trần Hoàng bê đồ uống ra, cẩn thận từng tý một.
“Sinh tố bơ với bánh red velvet của em này Davi, bánh socola của con nè Thiên Tuấn, nước cam với bánh vani của Vi Anh, cafe của Thiên Thiên.”
Nói rồi lấy ly cafe của mình.
Cả buổi hôm đó, ba cặp đôi nói chuyện rất vui vẻ, rộn rã cả quán, đúng là 8 năm trôi qua rồi, 6 con người này vẫn như vậy, tính cách không thay đổi, họ vẫn đang tận hưởng cuộc sống.
Câu chuyện 2
Hôm nay là sinh nhật Vi Anh, sáng sớm Thiên Thiên đã đi mua đồ về làm bánh sinh nhật. thậm chí còn nghỉ hẳn một ngày làm việc, dồn hết việc cho thư kí.
“Em đi làm đây, tý anh đi làm rồi đưa con đi học nhé!”
Vì muốn Vi Anh bất ngờ, nên anh nói dối rằng hôm nay đi làm muộn một chút, rồi tý chở Thiên Tuấn đi học thay cô, nhưng nào biết anh đã nghỉ một hôm, Thiên Tuấn cũng thế, được papa cho nghỉ một ngày ở nhà phụ.
Thiên Tuấn đánh răng rửa mặt xong đi ra ngoài, hớn hở hỏi ba.
“Papa à hôm nay làm bánh socola tặng mẹ nha!”
Thiên Thiên bắt đầu lôi dụng cụ ra bàn.
“Nhưng mẹ thích ăn vị vani.”
Thiên Tuấn nghe thấy thế xụ mặt xuống, vani sao ngon bằng socola được chứ?
“Vậy con phụ ba chứ con không ăn.”
Thiên Thiên đập trứng vào bát, quay qua lau vết bẩn trên mặt Thiên Tuấn.
“Vậy phụ ba đi!”
Nhiều lúc Thiên Thiên cảm thấy thằng bé rất giống mình a, năng động mà cũng rất đáng yêu.
Thiên Tuấn cầm túi bột, ban đầu chỉ định đổ một ít thôi, vậy mà túi nặng quá, Thiên Tuấn lại còn nhỏ, nên đổ hết gần 1 nửa túi bột vào đống trứng. Mặt thằng bé lập tức xị hẳn ra. Thiên Thiên đang vui vẻ, quay sang,thấy cái bát toàn bột là bột, trứng chả thấy đâu.
“A!”
Thiên Tuấn ban đầu kha khá buồn, về sau nghĩ, mình có ăn đâu mà phải lo, thế là cầm cái bát xí xa xí xớn chạy ra chỗ ba cười cười.
“Papa đổ nhiều quá papa đổ đi nè!”
Thiên Thiên đờ mặt ra, xem ra để Thiên Tuấn ở nhà phụ việc là một sai lầm! Lại bắt tay làm lại, lúc làm kem đánh phủ, Thiên Tuấn hớn hở chạy ra ôm chân papa.
“Cho con làm cái này đi!”
Công việc này xem ra cũng khá nhàn, chỉ việc đợi máy làm rồi dừng lại là được. Thiên Thiên bê máy ra, đổ lòng trắng trứng và đường vào.
“Con để quay một lúc rồi bấm nút tắt, lấy tay thử xem được chưa, nếu bị loãng hoặc chưa ngọt thì cho thêm đường vào nhé! Ba đi canh giờ nướng bánh đây!”
Quay được một lúc, Thiên Tuấn vươn tay tắt máy, rồi cho ngón tay vào đống kem.
“Ayda hình như không ngọt lắm!”
Thiên Tuấn xưa này rất thích ăn bánh socola đắng nên không ăn nhiều đồ ngọt. Tiện tay lấy mấy muỗng đường rồi đổ vào!
“Papa ơi được rồi nè!”
Thiên Thiên bỏ găng tay ra, đi ra lấy! Ai nào ngờ..đống kem lại bị như thế này, có lẽ do cho quá nhiều đường lên lúc đánh kem, kem và đường bị tách ra.
Thiên Thiên lấy tay vỗ trán, đúng là chết với con mà Tuấn ơi!
Cuối cùng thì sau một thời gian vật lộn, Thiên Thiên và Thiên Tuấn cũng làm xong.
Buổi tối, sau khi hoàn thành công việc ở công ty, Vi Anh đúng là có chút mệt mỏi, thực sự muốn về nhà nghỉ luôn một giấc, quả thực không có nhớ hôm nay là sinh nhật mình, cho nên tâm trạng vẫn bình thường.
Lái xe cẩn thận, đỗ ngay ngắn trước cổng, Vi Anh mệt mỏi đi vào nhà, tay xoay nắm cửa.
Sao đây? Hôm nay lại khóa cửa sao? Bộ bố con Thiên Thiên đi ngủ sớm à? Vậy là lục túi xách xem chùm chìa khóa nhà đâu, lục được một hồi mới biết, có lẽ cô đã để quên lại trên bàn làm việc mất rồi. Vi Anh thở dài một cái, ngày gì mà đen thế không biết nữa. Lôi máy điện thoại ra gọi điện cho chồng.
“Alo?”
“Thiên Thiên à, anh đi ngủ rồi hay sao mà tắt đèn vậy, em không có chìa, ra mở cho em!”
Nói rồi tắt máy, một lúc lâu sau Thiên Thiên mới đi ra, quả thực đúng là trong nhà tối om, không có bật đèn!
“Sao anh lại tắt đèn đi vậy?”
Nói rồi đi ra chỗ công tắc, bật đèn lên thì BÙM!
Bạn bè cấp 3 và đại học đều ở đây hết, mặt ai cũng rất vui vẻ, ngoài ra còn có cả Nguyệt Đan, Trần Hoàng, Lâm và Davi nữa!
Nguyệt Đan đi tới, ôm Vi Anh!
“Chúc mày sinh nhật vui vẻ nhé lợn!”
Vi Anh ôm Nguyệt Đan một lát rồi buông.
“Sinh nhật rồi mà mày vẫn lôi nỗi đau của tao ra được!”
Thiên Thiên mang bánh từ trong bếp ra, trên bánh có dòng chữ “Em yêu sinh nhật vui vẻ! Yêu em!”, bên trên là những chiếc nến nho nhỏ hình bông hoa đang tỏa sáng!
“Thổi đi nào!”
Vi Anh cười tươi, thổi một hơi, tất cả những chiếc nến đều tắt!
Tiếp theo đó là tiếng cười tràn ngập căn nhà nhỏ! Đúng là mệt mỏi đến mấy, có những người ta yêu thương ở bên, thì thế nào cũng vẫn có thể tươi cười quên đi mệt mỏi.
———
Vài năm trước, khi chúng ta còn trẻ con, em còn nhớ, em đã nói em sợ yêu anh rồi xa anh! Vì không ai biết được, ta bên nhau được bao lâu, tình yêu rung động lúc trẻ, có chắc bền lâu?
Vậy mà bây giờ, ta vẫn bên nhau đấy thôi!
Đúng là chọn đúng người đúng thời điểm thì không gì là không thể cả!
Em yêu anh, và anh cũng vậy, em yêu cả con nữa!
Em hạnh phúc lắm, cảm ơn anh, Thiên Thiên, đã bên em trong suốt mấy năm qua, đem lại cho em hạnh phúc yêu thương!
Cuộc sống xô bồ như vậy, rung động cuối cùng cũng đã tới rồi!
———–
End rồi đó mấy nàng ơi :<
Truyện đã đi đến hồi kết rồi :<
Yêu các nàng rất nhiều :> Mong là tác phẩm tiếp theo sẽ được ủng hộ :>
Tủ Lạnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.