Tôi Yêu Em Cô Bé Ngốc Của Tôi - I Love You My Stupid Girl
Chương 53
Februaryfirst
26/06/2014
Marie vẫn bắt đầu một ngày học của mình tại thư viện của trường đại học, nhưng hôm nay cái thư viện như ồn ào hẳn lên, bọn nữ sinh cứ xì xầm to nhỏ, Marie không chú ý, cô vẫn ngồi ở cái ghế quên thuộc gần cửa sổ, đặc biệt hơn là đối diện chỗ của cô đã có người ngồi, dường như là một chàng trai nào đó.
Cô đặt quyển sách xuống bàn và bắt đầu đọc
"ồ, chào cô, thật trùng hợp nhỉ?" một giọng nói quen thuộc
Cô ngước lên và hoàn toàn bất ngờ
"là anh à?"
"đúng vậy, mà cô cũng hay đến đây lắm hả?" David thắc mắc
"hầu hết tất cả các ngày trong tuần, nhưng sao anh cũng ở đây?"
"tôi... tôi chỉ muốn tham khảo vài quyển sách thôi" anh ta cười lên làm bao cô nàng phải ngây ngất nhưng Marie thì đã cuối xuống quyển sách của mình
"thì ra là vậy, vì có bao giờ tôi nhìn thấy anh ở đây đâu"
"cô Marie, có phiền không nếu tôi mời cô 1 tách coffee?" anh ta mở lời
"anh không cần phải khách sáo như vậy, tất nhiên là tôi không phiền rồi" cô cười mỉm
Marie bước đến cửa lớp thì bị kéo giật lại
"cô đi theo tôi" là Vivi
"sắp đến giờ rồi, không được đâu"
"làm ơn đó, tôi thực sự cần cô giúp mà" Vivi nói giọng cầu khẩn
"thôi được" Marie đành đi theo, Vivi dẫn cô đến một bãi đất trống vắng người khá xa trung tâm
"có chuyện gì vậy? Vivi" cô nghi ngờ
"có chuyện gì? mày không biết hay giả vời không biết?" nhỏ Vivi khoanh tay
"cô muốn gì?"
"tao muốn mày tránh xa anh David" Vivi hầm hầm
"tôi và anh ta chẳng có quan hệ gì cả, chỉ là bạn bè" Marie dứt khoát
"mày tưởng tao tin chắc, chính mắt tao thấy mày dụ dỗ anh ấy lúc ở vườn hoa? mày nên nhớ anh ấy là người yêu của tao..." Vivi cay cú
"tôi không có, nhưng nếu cô đã nghĩ như vậy thì cứ cho là thế đi" Marie cười khinh miệt
"mày... mày..." cô ta cứng họng "tụi bây đâu, mau xử con nhỏ đó cho tao"
cô ta dứt lời là có vài tên đầu sỏ bước lên, khoảng chừng 5-7 tên gì đó. Bọn chúng nhảy vào đánh túi bụi, Marie không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đỡ và phản công nhưng chúng quá to lớn, một người cho dù có giỏi võ cỡ nào cũng khó mà địch lại dễ dàng.
Cầm cự được đến tên thứ 5, người cô bắt đầu loạng choạng vì kiệt sức, và một cái dụi vào bụng làm cô đau điếng, rồi ngã quỵ.
"con này mày cũng khá lắm" nhỏ Vivi cười nhếch mép
"mau dừng tay lại" có một tiếng thét làm cả bọn giật mình
"mày là thằng nào? sao dám cản trở chuyện của bọn tao" tên cầm đầu lên tiếng
"tao là ai không quan trọng, bọn mày là đàn ông sao lại đi đánh phụ nữ" anh ta lên tiếng
"mày đừng có nhiều chuyện, mau biến đi chỗ khác, không thì đừng có hối hận"
"tao không đâu cả, có giỏi thì bước qua xác tao đã" anh chàng hùng hổ.
Rồi cả bọn du côn xong vào anh ta, một đấp, hai trỏ, hai cước và 1 đạp là anh ta đã hạ được cả bọn du côn.
"còn cô, mau biến đi, không thì đứng có trách" anh ta quát lớn làm nhỏ Vivi hoảng sợ bỏ chạy, còn bọn đầu gấu cũng vác nhau mà chạy thục mạng.
Anh ta tiến lại và bồng cô lên
"cảm... cảm ơn anh" cô gắng gượng, mặc dù không biết anh ta là ai
"..." anh ta không nói gì mà đưa cô vào xe rồi phóng đi thẳng.
Joéph tỉnh dậy, đầu óc anh quay cuồng, còn Célia dường như đã rời khỏi trước đó, anh ngồi dậy thay đồ và xuống lầu.
"anh đã dậy rồi sao?" là giọng cô ả
Joéph không nói gì mà đi thẳng
"anh ngồi xuống ăn với em rồi muốn đi đâu thì đi" cô ả giọng ngọt xớt
"cô mà cũng có thói quen ăn sáng sao?" anh cười nhếch mép nhìn Célia
"tất nhiên, buổi sáng là quan trọng, anh đừng quá căng thẳng như thế"
Joéph rời khỏi ngay sau khi ăn sáng và cứ thế, một tuần ít nhất là 3 buổi anh qua đêm ở nhà Célia.
Cô đặt quyển sách xuống bàn và bắt đầu đọc
"ồ, chào cô, thật trùng hợp nhỉ?" một giọng nói quen thuộc
Cô ngước lên và hoàn toàn bất ngờ
"là anh à?"
"đúng vậy, mà cô cũng hay đến đây lắm hả?" David thắc mắc
"hầu hết tất cả các ngày trong tuần, nhưng sao anh cũng ở đây?"
"tôi... tôi chỉ muốn tham khảo vài quyển sách thôi" anh ta cười lên làm bao cô nàng phải ngây ngất nhưng Marie thì đã cuối xuống quyển sách của mình
"thì ra là vậy, vì có bao giờ tôi nhìn thấy anh ở đây đâu"
"cô Marie, có phiền không nếu tôi mời cô 1 tách coffee?" anh ta mở lời
"anh không cần phải khách sáo như vậy, tất nhiên là tôi không phiền rồi" cô cười mỉm
Marie bước đến cửa lớp thì bị kéo giật lại
"cô đi theo tôi" là Vivi
"sắp đến giờ rồi, không được đâu"
"làm ơn đó, tôi thực sự cần cô giúp mà" Vivi nói giọng cầu khẩn
"thôi được" Marie đành đi theo, Vivi dẫn cô đến một bãi đất trống vắng người khá xa trung tâm
"có chuyện gì vậy? Vivi" cô nghi ngờ
"có chuyện gì? mày không biết hay giả vời không biết?" nhỏ Vivi khoanh tay
"cô muốn gì?"
"tao muốn mày tránh xa anh David" Vivi hầm hầm
"tôi và anh ta chẳng có quan hệ gì cả, chỉ là bạn bè" Marie dứt khoát
"mày tưởng tao tin chắc, chính mắt tao thấy mày dụ dỗ anh ấy lúc ở vườn hoa? mày nên nhớ anh ấy là người yêu của tao..." Vivi cay cú
"tôi không có, nhưng nếu cô đã nghĩ như vậy thì cứ cho là thế đi" Marie cười khinh miệt
"mày... mày..." cô ta cứng họng "tụi bây đâu, mau xử con nhỏ đó cho tao"
cô ta dứt lời là có vài tên đầu sỏ bước lên, khoảng chừng 5-7 tên gì đó. Bọn chúng nhảy vào đánh túi bụi, Marie không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đỡ và phản công nhưng chúng quá to lớn, một người cho dù có giỏi võ cỡ nào cũng khó mà địch lại dễ dàng.
Cầm cự được đến tên thứ 5, người cô bắt đầu loạng choạng vì kiệt sức, và một cái dụi vào bụng làm cô đau điếng, rồi ngã quỵ.
"con này mày cũng khá lắm" nhỏ Vivi cười nhếch mép
"mau dừng tay lại" có một tiếng thét làm cả bọn giật mình
"mày là thằng nào? sao dám cản trở chuyện của bọn tao" tên cầm đầu lên tiếng
"tao là ai không quan trọng, bọn mày là đàn ông sao lại đi đánh phụ nữ" anh ta lên tiếng
"mày đừng có nhiều chuyện, mau biến đi chỗ khác, không thì đừng có hối hận"
"tao không đâu cả, có giỏi thì bước qua xác tao đã" anh chàng hùng hổ.
Rồi cả bọn du côn xong vào anh ta, một đấp, hai trỏ, hai cước và 1 đạp là anh ta đã hạ được cả bọn du côn.
"còn cô, mau biến đi, không thì đứng có trách" anh ta quát lớn làm nhỏ Vivi hoảng sợ bỏ chạy, còn bọn đầu gấu cũng vác nhau mà chạy thục mạng.
Anh ta tiến lại và bồng cô lên
"cảm... cảm ơn anh" cô gắng gượng, mặc dù không biết anh ta là ai
"..." anh ta không nói gì mà đưa cô vào xe rồi phóng đi thẳng.
Joéph tỉnh dậy, đầu óc anh quay cuồng, còn Célia dường như đã rời khỏi trước đó, anh ngồi dậy thay đồ và xuống lầu.
"anh đã dậy rồi sao?" là giọng cô ả
Joéph không nói gì mà đi thẳng
"anh ngồi xuống ăn với em rồi muốn đi đâu thì đi" cô ả giọng ngọt xớt
"cô mà cũng có thói quen ăn sáng sao?" anh cười nhếch mép nhìn Célia
"tất nhiên, buổi sáng là quan trọng, anh đừng quá căng thẳng như thế"
Joéph rời khỏi ngay sau khi ăn sáng và cứ thế, một tuần ít nhất là 3 buổi anh qua đêm ở nhà Célia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.