Chương 39: Ai Khiến Con Uất Ức
Đại Bao Tử
31/01/2024
Xuân Hạnh đi sau lưng cô, thấy Hoắc Hàm Ngọc vội vàng vào cửa, lập tức muốn đi vào thao, Hoắc Hàm Ngọc lại "Phanh" một tiếng đóng cửa lại.
Dưới tầng, Tiết Chỉ Kỳ thấy Hoắc Hàm Ngọc lên tầng, tức giận đến mức muốn xông lên mắng Hoắc Hàm Ngọc không có giáo dục.
Lại cố kỵ bây giờ ở Bắc Cương, dưới mí mắt Hoắc Mật không thể trách móc Hoắc Hàm Ngọc nặng nề, sợ Hoắc Mật vốn không chịu cô ta, càng bị đẩy xa hơn, nên chỉ có thể bỏ qua.
Trên tầng ba, Xuân Hạnh bị ngăn ngoài cửa giật nảy mình, vội vàng gõ cửa, nhỏ giọng hô.
"Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư, cô sao vậy?"
Trong cửa, Hoắc Hàm Ngọc không nói lời nào, nằm lỳ trên giường, chôn cả khuôn mặt của mình vào trong cái chăn mềm mại, đè nén không dám khóc thành tiếng.
Đây là cảm giác cực kỳ khó chịu, Hoắc Hàm Ngọc lớn như vậy, lần đầu tiên trải qua cảm giác nguy cơ phải chia sẻ cha với người khác, cô không muốn, không muốn chút nào.
Nhưng cô nên làm như thế nào, mới có thể khiến cha thành của cô, chỉ của một mình cô?
Trong phòng, ánh sáng dần dần ảm đạm, hai mắt Hoắc Hàm Ngọc đẫm lệ mông lung từ trên giường ngồi dậy, hai tay bị bỏng đến sưng phồng lên nắm chăn, hàm răng cắn chặt môi dưới, đau thấu tim gan.
Cửa phòng lại bị gõ vang, trong phòng Hoắc Hàm Ngọc phiền muộn, nằm trên giường, dùng chăn che kín đầu, nói:
"Xuân Hạnh, cô đừng gõ cửa, đầu tôi đau, để tôi ngủ một lát."
"Là cha, mở cửa."
Ngoài cửa, truyền đến giọng nói vừa trầm ổn vừa khẩn trương của Hoắc Mật, trong cửa trầm mặc, tiếng gõ của của Hoắc Mật lại gấp gáp hơn, hỏi:
"Sao vậy? Ngoan, con mở cửa đi, đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại đau đầu?"
Bên trong vẫn trầm mặc, mày kiếm Hoắc Mật nhăn lại, nghiêng đầu, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Xuân Hạnh.
Xuân Hạnh bị dọa đến "Bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, toàn thân phát run nói:
"Thật... Thật xin lỗi quân trưởng, thật xin lỗi, Xuân Hạnh... Xuân Hạnh cũng không biết tiểu thư làm sao, tiểu thư... mới nói chuyện với phu nhân.... "
Cửa phòng đóng chặt bị kéo ra, ngắt lời Xuân Hạnh.
Hoắc Mật đứng trước cửa, thân hình thon dài, quân trang thẳng, hắn quay đầu nhìn vào trong cửa, con gái Hoắc Hàm Ngọc của hắn đang đứng nơi đó.
Hắn sững sờ, hai mắt Hoắc Hàm Ngọc sưng đỏ, tiến lên một bước, đột nhiên nhào vào trong ngực cha, ôm cổ cha, dán mặt trên ngực cha.
Trong lòng Hoắc Mật đau đớn, biết Hoắc Hàm Ngọc nhất định gặp chuyện gì đó, trong lòng khổ sở, hắn duỗi cánh tay dài ra, trong hành lang tầng ba hơi tối, ôm lấy eo thon của con gái.
Lại nghiêng đầu, rũ mắt, khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện lên vẻ bễ nghễ, khiển trách Xuân Hạnh quỳ trên mặt đất.
"Cút."
Xuân Hạnh vội vàng bò xuống bậc thang, cũng không dám ngẩng đầu nhìn quân trưởng và tiểu thư, lúc bò qua hai chân Hoắc Mật, chỉ thấy chân Hoắc Mật đã bị chân tiểu thư quấn lấy, ôm chặt eo của quân trưởng đại nhân.
Lúc này Xuân Hạnh cũng không dám nhìn nhiều, chân tay vội vàng rời đi.
Phía sau cô ấy, hai cha con đang ôm nhau, hai chân của con gái vòng qua eo của cha, Hoắc Mật nâng môg Hoắc Hàm Ngọc lên, hai người thân mật tiến vào phòng Hoắc Hàm Ngọc, đóng chặt cửa phòng.
"Sao vậy? Nói với cha, ai khiến con uất ức?"
Trong cửa, Hoắc Mật cúi đầu, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cái mũi nhỏ của con gái, giữa mày đều là trìu mến.
Hoắc Hàm Ngọc vòng qua cổ Hoắc Mật, ngồi trên tay cha, vòng eo thả lỏng, hôn lên môi cha, vừa hôn, vừa uất ức nũng nịu.
"Cha... Có phải sẽ có một ngày, cha không thích A Ngọc không?"
Dưới tầng, Tiết Chỉ Kỳ thấy Hoắc Hàm Ngọc lên tầng, tức giận đến mức muốn xông lên mắng Hoắc Hàm Ngọc không có giáo dục.
Lại cố kỵ bây giờ ở Bắc Cương, dưới mí mắt Hoắc Mật không thể trách móc Hoắc Hàm Ngọc nặng nề, sợ Hoắc Mật vốn không chịu cô ta, càng bị đẩy xa hơn, nên chỉ có thể bỏ qua.
Trên tầng ba, Xuân Hạnh bị ngăn ngoài cửa giật nảy mình, vội vàng gõ cửa, nhỏ giọng hô.
"Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư, cô sao vậy?"
Trong cửa, Hoắc Hàm Ngọc không nói lời nào, nằm lỳ trên giường, chôn cả khuôn mặt của mình vào trong cái chăn mềm mại, đè nén không dám khóc thành tiếng.
Đây là cảm giác cực kỳ khó chịu, Hoắc Hàm Ngọc lớn như vậy, lần đầu tiên trải qua cảm giác nguy cơ phải chia sẻ cha với người khác, cô không muốn, không muốn chút nào.
Nhưng cô nên làm như thế nào, mới có thể khiến cha thành của cô, chỉ của một mình cô?
Trong phòng, ánh sáng dần dần ảm đạm, hai mắt Hoắc Hàm Ngọc đẫm lệ mông lung từ trên giường ngồi dậy, hai tay bị bỏng đến sưng phồng lên nắm chăn, hàm răng cắn chặt môi dưới, đau thấu tim gan.
Cửa phòng lại bị gõ vang, trong phòng Hoắc Hàm Ngọc phiền muộn, nằm trên giường, dùng chăn che kín đầu, nói:
"Xuân Hạnh, cô đừng gõ cửa, đầu tôi đau, để tôi ngủ một lát."
"Là cha, mở cửa."
Ngoài cửa, truyền đến giọng nói vừa trầm ổn vừa khẩn trương của Hoắc Mật, trong cửa trầm mặc, tiếng gõ của của Hoắc Mật lại gấp gáp hơn, hỏi:
"Sao vậy? Ngoan, con mở cửa đi, đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại đau đầu?"
Bên trong vẫn trầm mặc, mày kiếm Hoắc Mật nhăn lại, nghiêng đầu, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Xuân Hạnh.
Xuân Hạnh bị dọa đến "Bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, toàn thân phát run nói:
"Thật... Thật xin lỗi quân trưởng, thật xin lỗi, Xuân Hạnh... Xuân Hạnh cũng không biết tiểu thư làm sao, tiểu thư... mới nói chuyện với phu nhân.... "
Cửa phòng đóng chặt bị kéo ra, ngắt lời Xuân Hạnh.
Hoắc Mật đứng trước cửa, thân hình thon dài, quân trang thẳng, hắn quay đầu nhìn vào trong cửa, con gái Hoắc Hàm Ngọc của hắn đang đứng nơi đó.
Hắn sững sờ, hai mắt Hoắc Hàm Ngọc sưng đỏ, tiến lên một bước, đột nhiên nhào vào trong ngực cha, ôm cổ cha, dán mặt trên ngực cha.
Trong lòng Hoắc Mật đau đớn, biết Hoắc Hàm Ngọc nhất định gặp chuyện gì đó, trong lòng khổ sở, hắn duỗi cánh tay dài ra, trong hành lang tầng ba hơi tối, ôm lấy eo thon của con gái.
Lại nghiêng đầu, rũ mắt, khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện lên vẻ bễ nghễ, khiển trách Xuân Hạnh quỳ trên mặt đất.
"Cút."
Xuân Hạnh vội vàng bò xuống bậc thang, cũng không dám ngẩng đầu nhìn quân trưởng và tiểu thư, lúc bò qua hai chân Hoắc Mật, chỉ thấy chân Hoắc Mật đã bị chân tiểu thư quấn lấy, ôm chặt eo của quân trưởng đại nhân.
Lúc này Xuân Hạnh cũng không dám nhìn nhiều, chân tay vội vàng rời đi.
Phía sau cô ấy, hai cha con đang ôm nhau, hai chân của con gái vòng qua eo của cha, Hoắc Mật nâng môg Hoắc Hàm Ngọc lên, hai người thân mật tiến vào phòng Hoắc Hàm Ngọc, đóng chặt cửa phòng.
"Sao vậy? Nói với cha, ai khiến con uất ức?"
Trong cửa, Hoắc Mật cúi đầu, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cái mũi nhỏ của con gái, giữa mày đều là trìu mến.
Hoắc Hàm Ngọc vòng qua cổ Hoắc Mật, ngồi trên tay cha, vòng eo thả lỏng, hôn lên môi cha, vừa hôn, vừa uất ức nũng nịu.
"Cha... Có phải sẽ có một ngày, cha không thích A Ngọc không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.