Chương 47: Chúng Ta Đi Đâu?
Đại Bao Tử
31/01/2024
Nhưng nếu như không mang thai lần nữa, không sinh được con trai thì làm sao cô ta có thể ngồi lên vị trí quân trưởng phu nhân được đây?
Tiết Chỉ Kỳ quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, nhưng nói cho cùng thì cô ta cũng chỉ vì vị trí quân trưởng phu nhân mà thôi.
“Đừng có khóc lóc trước mặt tôi, nếu cô không muốn trở về Giang Nam thì ở lại Bắc Cương cũng được, tôi sẽ mua cho cô một ngôi nhà. Như vậy thì khi A Ngọc nhớ cô cũng có thể thường xuyên tới thăm cô. Cô không được ở cùng tôi và A Ngọc, đây đã là sự nhân từ lớn nhất tôi dành cho cô rồi.”
“Không, không, Không!”
Tiết Chỉ Kỳ bắt đầu khóc rống lên, lắc đầu liên tục:
“Thiếu gia, có phải thiếu gia có người phụ nữ khác rồi không? Thiếu gia, rốt cuộc thì em đã làm sai chuyện gì?”
Cô ta không thể nào tưởng tượng được, Hoắc Mật vốn không gần nữ sắc lại đột nhiên đuổi cô ta ra khỏi nhà. Trước đây mặc dù Hoắc Mật không quá thân thiết với cô ta, nhưng nể mặt mũi Hoắc Hàm Ngọc, khi hắn trở về Giang Nam vẫn luôn đóng kịch cùng cô ta.
Bao nhiêu năm qua, cô ta cứ tự cho là mình là vợ của Hoắc Mật, Hoắc Mật cũng không nói gì, nhưng hắn chỉ coi cô ta là người bình thường, có cũng được không có cũng không sao.
Tại sao lần này lại đột nhiên đuổi cô ta đi? Không để cô ta ở bên cạnh?
Ngoại trừ chuyện Hoắc Mật có niềm vui mới thì cô ta không nghĩ ra được lý do nào khác.
Hoắc Mật lạnh lùng liếc nhìn Tiết Chỉ Kỳ một cái, không hề phủ nhận, chỉ đứng dậy nói:
Trước khi tôi và A Ngọc trở về Bắc khu thì cô đưa ra quyết định đi, cô còn mấy ngày để suy nghĩ.”
Thật lòng mà nói, mấy năm nay nếu như không phải bởi vì Hoắc Hàm Ngọc thì Hoắc Mật còn không muốn quay về Giang Nam chứ đừng nói đến chuyện gặp Tiết Chỉ Kỳ.
Không phải hắn không hiểu tâm tư của Tiết Chỉ Kỳ. Trong lòng người phụ nữ này, có lẽ không gì có thể sánh được với thân phận thiếu phu nhân của nhà họ Hoắc. Nói không chừng cô ta cũng không hề yêu Hoắc Mật nhiều đến thế, cô ta yêu cái danh xưng quân trưởng phu nhân hơn.
Trước đây Hoắc Mật cũng không quan tâm đến chuyện đó, hắn không thích ai cả, thế nên có cưới Tiết Chỉ Kỳ hay không cũng không có gì khác biệt.
Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy chuyện này không cần thiết, bởi vì hắn không thể cưới con gái mình để cô làm thiếu phu nhân nhà họ Hoắc.
Thế nên vị trí quân trưởng phu nhân này hắn sẽ để trống cả đời.
Thế nên hắn không cần phải giữ Tiết Chỉ Kỳ bên cạnh mình nữa. Hơn nữa, chuyện vừa rồi cũng khiến hắn vô cùng tức giận, tại sao Tiết Chỉ Kỳ làm mẹ mà lại có thể đối xử với con gái mình một cách vô cảm như thế? Hoắc Hàm Ngọc bị bỏng sưng vù cả một mảng tay mà cô ta cũng không phát hiện ra.
Nếu để người phụ nữ như thế ở lại bên người A Ngọc, nói không biết chừng sẽ chỉ gây tổn thương cho A Ngọc.
Sau khi nói xong chuyện với Tiết Chỉ Kỳ, Hoắc Mật không quan tâm đến cô ta nữa, nhanh chóng đi xuống lầu chờ Hoắc Hàm Ngọc.
Hoắc Mật vươn tay nắm lấy tay cô, ánh mắt tràn ngập yêu thương:
“Có lạnh không?”
“Không lạnh.”
Hai má Hoắc Hàm Ngọc đỏ bừng, cô nhìn trái liếc phải, sợ có người nhìn thấy hành động của bọn họ, ngập ngừng hỏi:
“Cha ơi, chúng ta đi đâu thế?’
“Trước tiên đến chỗ thợ may trước đã, sau đó con theo cha đi xem một căn nhà. Căn nhà này ngay bên cạnh doanh địa, nếu A Ngọc thích thì chúng ta sẽ chuyển tới đó.”
Ngày nào hắn cũng phải tới doanh địa luyện binh. Lúc trước, mấy ngày Hoắc Mật mới quay về địa lâu một lần, nhưng dạo này bởi vì Hoắc Hàm Ngọc đến Bắc Cương nên ngày nào hắn cũng trở về. Đi đi về về mất mấy tiếng đồng hồ, nếu như hắn tiết kiệm được mấy tiếng này thì có thể ở bên con gái bảo bối nhiều hơn một chút.
Tiết Chỉ Kỳ quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, nhưng nói cho cùng thì cô ta cũng chỉ vì vị trí quân trưởng phu nhân mà thôi.
“Đừng có khóc lóc trước mặt tôi, nếu cô không muốn trở về Giang Nam thì ở lại Bắc Cương cũng được, tôi sẽ mua cho cô một ngôi nhà. Như vậy thì khi A Ngọc nhớ cô cũng có thể thường xuyên tới thăm cô. Cô không được ở cùng tôi và A Ngọc, đây đã là sự nhân từ lớn nhất tôi dành cho cô rồi.”
“Không, không, Không!”
Tiết Chỉ Kỳ bắt đầu khóc rống lên, lắc đầu liên tục:
“Thiếu gia, có phải thiếu gia có người phụ nữ khác rồi không? Thiếu gia, rốt cuộc thì em đã làm sai chuyện gì?”
Cô ta không thể nào tưởng tượng được, Hoắc Mật vốn không gần nữ sắc lại đột nhiên đuổi cô ta ra khỏi nhà. Trước đây mặc dù Hoắc Mật không quá thân thiết với cô ta, nhưng nể mặt mũi Hoắc Hàm Ngọc, khi hắn trở về Giang Nam vẫn luôn đóng kịch cùng cô ta.
Bao nhiêu năm qua, cô ta cứ tự cho là mình là vợ của Hoắc Mật, Hoắc Mật cũng không nói gì, nhưng hắn chỉ coi cô ta là người bình thường, có cũng được không có cũng không sao.
Tại sao lần này lại đột nhiên đuổi cô ta đi? Không để cô ta ở bên cạnh?
Ngoại trừ chuyện Hoắc Mật có niềm vui mới thì cô ta không nghĩ ra được lý do nào khác.
Hoắc Mật lạnh lùng liếc nhìn Tiết Chỉ Kỳ một cái, không hề phủ nhận, chỉ đứng dậy nói:
Trước khi tôi và A Ngọc trở về Bắc khu thì cô đưa ra quyết định đi, cô còn mấy ngày để suy nghĩ.”
Thật lòng mà nói, mấy năm nay nếu như không phải bởi vì Hoắc Hàm Ngọc thì Hoắc Mật còn không muốn quay về Giang Nam chứ đừng nói đến chuyện gặp Tiết Chỉ Kỳ.
Không phải hắn không hiểu tâm tư của Tiết Chỉ Kỳ. Trong lòng người phụ nữ này, có lẽ không gì có thể sánh được với thân phận thiếu phu nhân của nhà họ Hoắc. Nói không chừng cô ta cũng không hề yêu Hoắc Mật nhiều đến thế, cô ta yêu cái danh xưng quân trưởng phu nhân hơn.
Trước đây Hoắc Mật cũng không quan tâm đến chuyện đó, hắn không thích ai cả, thế nên có cưới Tiết Chỉ Kỳ hay không cũng không có gì khác biệt.
Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy chuyện này không cần thiết, bởi vì hắn không thể cưới con gái mình để cô làm thiếu phu nhân nhà họ Hoắc.
Thế nên vị trí quân trưởng phu nhân này hắn sẽ để trống cả đời.
Thế nên hắn không cần phải giữ Tiết Chỉ Kỳ bên cạnh mình nữa. Hơn nữa, chuyện vừa rồi cũng khiến hắn vô cùng tức giận, tại sao Tiết Chỉ Kỳ làm mẹ mà lại có thể đối xử với con gái mình một cách vô cảm như thế? Hoắc Hàm Ngọc bị bỏng sưng vù cả một mảng tay mà cô ta cũng không phát hiện ra.
Nếu để người phụ nữ như thế ở lại bên người A Ngọc, nói không biết chừng sẽ chỉ gây tổn thương cho A Ngọc.
Sau khi nói xong chuyện với Tiết Chỉ Kỳ, Hoắc Mật không quan tâm đến cô ta nữa, nhanh chóng đi xuống lầu chờ Hoắc Hàm Ngọc.
Hoắc Mật vươn tay nắm lấy tay cô, ánh mắt tràn ngập yêu thương:
“Có lạnh không?”
“Không lạnh.”
Hai má Hoắc Hàm Ngọc đỏ bừng, cô nhìn trái liếc phải, sợ có người nhìn thấy hành động của bọn họ, ngập ngừng hỏi:
“Cha ơi, chúng ta đi đâu thế?’
“Trước tiên đến chỗ thợ may trước đã, sau đó con theo cha đi xem một căn nhà. Căn nhà này ngay bên cạnh doanh địa, nếu A Ngọc thích thì chúng ta sẽ chuyển tới đó.”
Ngày nào hắn cũng phải tới doanh địa luyện binh. Lúc trước, mấy ngày Hoắc Mật mới quay về địa lâu một lần, nhưng dạo này bởi vì Hoắc Hàm Ngọc đến Bắc Cương nên ngày nào hắn cũng trở về. Đi đi về về mất mấy tiếng đồng hồ, nếu như hắn tiết kiệm được mấy tiếng này thì có thể ở bên con gái bảo bối nhiều hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.