Chương 10: Có Biết Cha Đang Làm Gì Không? (Hơi H)
Đại Bao Tử
28/01/2024
Đến Bắc Cương mà ăn đồ ăn Giang Nam thì làm gì còn ý nghĩa gì nữa.
Hoắc Hàm Ngọc nhìn trên bàn bày bữa sáng kiểu Giang Nam thì vội vã ăn một bát cháo, sau đó đặt bát xuống, khẽ giật giật góc ác Hoắc Mật, ánh mắt vô cùng háo hức.
Cô giục hắn mau đưa mình đi cưỡi ngựa.
Hoắc Mật buông bát, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Hoắc Hàm Ngọc. Hắn gắp cho cô một chiếc bánh bao, đặt lên miệng cô, dịu dàng cười:
“Phải ăn no trước đã, nếu không ăn no thì lát không có sức cưỡi ngựa đâu.”
Tiết Chỉ Kỳ ngồi đối diện Hoắc Hàm Ngọc, nghe thế thì không đồng tình chút nào. Cô ta đang định lên tiếng trách mắng Hoắc Hàm Ngọc, tiểu thư khuê các cưỡi ngựa cái gì chứ?
Nhưng ánh mắt cảnh cáo của Hoắc Mật đã khiến cô ta không dám mở miệng. Cô ta cảm thấy Hoắc Hàm Ngọc đến Bắc Cương là lập tức vô pháp vô thiên!
Hoắc Hàm Ngọc cũng cúi đầu cười, ăn miếng bánh bao mà cha đút cho. Cô vừa nhai vừa than thở với Hoắc Mật:
“Con không ăn nữa, ăn nhiều sẽ béo.”
“Béo chút cũng được, bây giờ con gầy quá.”
Hoắc Mật cầm chiếc khăn lông người hầu đưa cho, đích thân lau khóe miệng cho Hoắc Hàm Ngọc, sau đó lại dùng chiếc khăn đó lau miệng của mình.
Nhân lúc Tiết Chỉ Kỳ lên lầu hai lấy đồ, Hoắc Mật nghiêng đầu, nắm lấy cằm con gái, nghiêm túc nói với cô:
“Không cần phải để ý tới Tiết Chỉ Kỳ. Sau này ở Bắc Cương, cha thứ nhất, con thứ hai, không phải sợ hãi gì cả. Con yên tâm, trời có sập xuống cũng có cha chống đỡ.”
Hoắc Hàm Ngọc ngơ ngác nghe lời cha dặn. Cô suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được ý tứ của cha mình, sau đó cười híp mắt ôm lấy cổ hắn, làm nũng.
“Cha thật tốt!”
Nói xong, cô dang tay hướng về phía Hoắc Mật, muốn hắn ôm mình.
Hoắc Mật bất đắc dĩ nói: “Sao lại dính người như vậy cơ chứ?”
Sau đó, hắn cũng vươn tay ôm lấy eo Hoắc Hàm Ngọc, kéo cô vào lòng, để cô ngồi lên đùi mình.
Đây là một loại cảm giác vô cùng thân thiết, giống như lúc nào hắn cũng muốn dính chặt lấy con gái như thế này, không muốn xa nhau.
“Con vẫn luôn thích được cha ôm như thế này.”
Hoắc Hàm Ngọc kề sát lên người Hoắc Mật, cô thích cảm giác này, vô cùng an toàn. Mỗi lần Hoắc Mật ôm cô, cô đều cảm thấy trên thế gian này không ai có thể gây tổn thương cho cô được. Cô có cha, cô không sợ hãi gì hết.
Đối mặt với sự tiếp xúc gần này, hai tay của Hoắc Mật không có chỗ nào để, hắn chỉ có thể một tay khoác lên lưng cô, một tay đặt trên đùi cô.
Sau đó, Hoắc Mật không có cách nào khống chế dục vọng của mình. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi con gái, lúc đầu chỉ là vuốt ve đùi cô mà thôi, nhưng sau đó lại tiến dần lên eo cô, lực vuốt ve rất mạnh. Thân thể mềm mại của Hoắc Hàm Ngọc dính sát vào người Hoắc Mật, môi dán lên cổ hắn, thở hổn hển.
Nhìn thấy cô không chống cự, lực tay Hoắc Mật càng mạnh hơn, tay kia đặt trên lưng Hoắc Hàm Ngọc cũng ôm chặt hơn một chút.
“A Ngọc.” Hoắc Mật cúi đầu, khàn giọng gọi cô.
“Dạ?”
“Con gái, con có biết cha đang làm gì không?”
Hắn vừa vuốt ve bắp đùi cô, vừa thì thầm vào tai cô, giọng nói tràn đầy dục vọng.
Hoắc Hàm Ngọc nhìn trên bàn bày bữa sáng kiểu Giang Nam thì vội vã ăn một bát cháo, sau đó đặt bát xuống, khẽ giật giật góc ác Hoắc Mật, ánh mắt vô cùng háo hức.
Cô giục hắn mau đưa mình đi cưỡi ngựa.
Hoắc Mật buông bát, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Hoắc Hàm Ngọc. Hắn gắp cho cô một chiếc bánh bao, đặt lên miệng cô, dịu dàng cười:
“Phải ăn no trước đã, nếu không ăn no thì lát không có sức cưỡi ngựa đâu.”
Tiết Chỉ Kỳ ngồi đối diện Hoắc Hàm Ngọc, nghe thế thì không đồng tình chút nào. Cô ta đang định lên tiếng trách mắng Hoắc Hàm Ngọc, tiểu thư khuê các cưỡi ngựa cái gì chứ?
Nhưng ánh mắt cảnh cáo của Hoắc Mật đã khiến cô ta không dám mở miệng. Cô ta cảm thấy Hoắc Hàm Ngọc đến Bắc Cương là lập tức vô pháp vô thiên!
Hoắc Hàm Ngọc cũng cúi đầu cười, ăn miếng bánh bao mà cha đút cho. Cô vừa nhai vừa than thở với Hoắc Mật:
“Con không ăn nữa, ăn nhiều sẽ béo.”
“Béo chút cũng được, bây giờ con gầy quá.”
Hoắc Mật cầm chiếc khăn lông người hầu đưa cho, đích thân lau khóe miệng cho Hoắc Hàm Ngọc, sau đó lại dùng chiếc khăn đó lau miệng của mình.
Nhân lúc Tiết Chỉ Kỳ lên lầu hai lấy đồ, Hoắc Mật nghiêng đầu, nắm lấy cằm con gái, nghiêm túc nói với cô:
“Không cần phải để ý tới Tiết Chỉ Kỳ. Sau này ở Bắc Cương, cha thứ nhất, con thứ hai, không phải sợ hãi gì cả. Con yên tâm, trời có sập xuống cũng có cha chống đỡ.”
Hoắc Hàm Ngọc ngơ ngác nghe lời cha dặn. Cô suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được ý tứ của cha mình, sau đó cười híp mắt ôm lấy cổ hắn, làm nũng.
“Cha thật tốt!”
Nói xong, cô dang tay hướng về phía Hoắc Mật, muốn hắn ôm mình.
Hoắc Mật bất đắc dĩ nói: “Sao lại dính người như vậy cơ chứ?”
Sau đó, hắn cũng vươn tay ôm lấy eo Hoắc Hàm Ngọc, kéo cô vào lòng, để cô ngồi lên đùi mình.
Đây là một loại cảm giác vô cùng thân thiết, giống như lúc nào hắn cũng muốn dính chặt lấy con gái như thế này, không muốn xa nhau.
“Con vẫn luôn thích được cha ôm như thế này.”
Hoắc Hàm Ngọc kề sát lên người Hoắc Mật, cô thích cảm giác này, vô cùng an toàn. Mỗi lần Hoắc Mật ôm cô, cô đều cảm thấy trên thế gian này không ai có thể gây tổn thương cho cô được. Cô có cha, cô không sợ hãi gì hết.
Đối mặt với sự tiếp xúc gần này, hai tay của Hoắc Mật không có chỗ nào để, hắn chỉ có thể một tay khoác lên lưng cô, một tay đặt trên đùi cô.
Sau đó, Hoắc Mật không có cách nào khống chế dục vọng của mình. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bắp đùi con gái, lúc đầu chỉ là vuốt ve đùi cô mà thôi, nhưng sau đó lại tiến dần lên eo cô, lực vuốt ve rất mạnh. Thân thể mềm mại của Hoắc Hàm Ngọc dính sát vào người Hoắc Mật, môi dán lên cổ hắn, thở hổn hển.
Nhìn thấy cô không chống cự, lực tay Hoắc Mật càng mạnh hơn, tay kia đặt trên lưng Hoắc Hàm Ngọc cũng ôm chặt hơn một chút.
“A Ngọc.” Hoắc Mật cúi đầu, khàn giọng gọi cô.
“Dạ?”
“Con gái, con có biết cha đang làm gì không?”
Hắn vừa vuốt ve bắp đùi cô, vừa thì thầm vào tai cô, giọng nói tràn đầy dục vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.