Tội Yêu Lớn Nhất (Cấm Kỵ)

Chương 22: Con Cũng Không Biết Con Làm Sao Nữa

Đại Bao Tử

31/01/2024

Hoắc Hàm Ngọc trên tầng ba nhanh chóng quay đầu, chạy về phòng của mình, cửa phòng "Phanh" một tiếng đóng lại, cô ngồi dưới đất khóc lên.

Cô cũng không biết mình làm sao nữa, vừa rồi nhìn thấy cha mẹ thân mật lại gấp gáp như vậy, trong lòng Hoắc Hàm Ngọc rất khó chịu, chỉ cảm thấy một màn này vô cùng chướng mắt.

Nhưng giữa cha mẹ vốn nên thân mật như vậy, cô ở Giang Nam với ông ngoại bà ngoại, mặc dù thời gian trôi qua thanh bần, nhưng từ trước đến nay, tình cảm vợ chồng vô cùng tốt, tuổi đã cao, còn nắm tay nhau đi dạo phố mua thức ăn.

Đầu đường cuối ngõ đều nói tình cảm của ông ngoại bà ngoại vô cùng tốt, vợ chồng già cũng coi như nắm tay nhau đến bạch đầu giai lão.

Cho nên cha mẹ dính chặt vào nhau, là thế nào?

Chính là thiên kinh địa nghĩa a.

Hoắc Hàm Ngọc ôm chặt hai đầu gối của mình khóc, hình như cô đã làm sai, cô thật sự đã làm sai, cô...

Cô ý thức được cô không muốn cha mẹ quá thân cận với nhau, cô không muốn.

"A Ngọc, mở cửa!"

Cửa phía sau bị gõ vang, ngoài cửa, Hoắc Mật gõ cửa phòng Hoắc Hàm Ngọc.



Tiết Chỉ Kỳ đi theo lên tầng, trong miệng bất mãn nói: "Đứa trẻ này làm sao vậy? Đột nhiên có tính khí khi rời giường?"

"Xuống dưới!"

Hoắc Mật đứng trước cửa phòng Hoắc Hàm Ngọc, đột nhiên nghiêng đầu, trong tròng mắt đen đầy lửa giận, Tiết Chỉ Kỳ sợ hãi, chậm rãi từ tầng ba lui xuống.

Cô ta tuyệt đối không dám vi phạm mệnh lệnh của Hoắc Mật, một chữ cũng không dám.

Hoắc Mật dùng sức đẩy cửa, đẩy ra một khe hở, nhìn thấy Hoắc Hàm Ngọc mặc váy dài màu trắng bằng bông, ngồi dưới đất, cuộn mình thành một đoàn.

Hoắc Mật ngoài cửa không dám đẩy mạnh, sợ đụng thương cô.

Chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, quỳ một chân trên đất, cách một cánh cửa, thấp giọng nói với Hoắc Hàm Ngọc:

"A Ngọc, mở cửa cho cha, có lời gì thì nói với cha."

Trong cửa, Hoắc Hàm Ngọc chỉ khóc, cô không biết phải nói gì với cha, hiện tại cô rất loạn, cô không biết nên đối mặt với tâm trạng này của mình thế nào.

"A Ngọc, con để cha đi vào trước đi."

Hoắc Mật gấp, hắn nhìn thấy Hoắc Hàm Ngọc ngồi dưới đất, Bắc Cương không thể so với Giang Nam, cô cứ ngồi dưới đất như vậy, sẽ bị bệnh.



"Con... Lúc con ở Giang Nam..."

Hoắc Hàm Ngọc ôm đầu gối, hốc mắt đỏ bừng, giọng nói nho nhỏ, toàn thân lạnh đến phát run, lại cố chấp không chịu mở cửa cho Hoắc Mật, giọng nói của cô xuyên thấu qua khe hở ở cửa, truyền vào tai Hoắc Mật.

"Có một ngày trên báo đăng, cha con ở Bắc Cương đánh trận với người Nhật Bản, trận đánh đã thắng, trên báo có ảnh chụp của cha, chúng con... Nữ sinh trong trường học của chúng con đều nói cha là đại anh hùng. . . Lúc đó con rất muốn nói cho bọn họ biết, người trên báo, chính là cha của con."

Cô quay người, toàn thân phát run, tay chân lạnh buốt nhìn qua khe hở cửa, nhỏ giọng khóc ròng nói:

"Cha, con không biết con làm sao nữa, con khó chịu... Rõ ràng, là thích cha như vậy, muốn sống cùng cha, muốn nói cho tất cả mọi người biết, Hoắc Mật là cha của con, cha không chỉ là anh hùng của bọn họ, còn là cha của con, nhưng con lại rất khó chịu khi nhìn thấy cha mẹ ở cùng nhau, ôm nhau như vậy..."

"Không ở cùng nhau, cũng không ôm nhau."

Hoắc Mật cau mày, trong lòng đâu đớn, hắn đẫm máu trên sa trường, thật ra không sợ cái gì, trong cuộc đời duy nhất chỉ sợ mình chết trận, người Nhật Bản tất nhiên sẽ không bỏ qua cho con gái hắn.

Thủ nhận tra tấn phụ nữ của người Nhật Bản thế nào, Hoắc Mật đã được chứng kiến.

Cho nên những năm này, hắn không thể không nuôi dưỡng Hoắc Hàm Ngọc ở Giang Nam.

Cũng bị ép rời khỏi con gái nhiều năm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tội Yêu Lớn Nhất (Cấm Kỵ)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook