Chương 45: Vết Thương Nghiêm Trọng Nhất
Đại Bao Tử
31/01/2024
Hoắc Mật nhìn tay của Hoắc Hàm Ngọc, bàn tay trắng nõn mềm mại bây giờ sưng đỏ lên như móng heo, còn có thể nhìn thấy vết bỏng sắp đóng vảy, rốt cuộc lúc đó cô bưng tách trà nóng đến mức nào chứ?
Ai đưa cho cô tách trà nóng như vậy? Cô bị bỏng như thế này, Tiết Chỉ Kỳ là mẹ mà lại không phát hiện ra sao?
Hơn nữa, nhìn phản ứng này của Hoắc Hàm Ngọc thì Hoắc Mật cảm thấy không phải cô không đau, mà là đang cố gắng chịu đau. A Ngọc của hắn mới chỉ là một đứa trẻ, thế mà bị bỏng thành thế này cũng không kêu lấy một tiếng. Đây không phải tính cách khi cô mới tới Bắc Cương, mà là sự nhẫn nại trong suốt quá trình trưởng thành.
Chắc chắn là hồi nhỏ bị thương hay là ấm ức gì đều tự mình chịu đựng chứ không dám nói với bất cứ ai, không thể nói với ai, cũng không tìm được người để nói.
Hoắc Mật ôm chặt con gái trong lòng, đau lòng hỏi:
“Tại sao không nói cho cha? Đêm qua cha trở về, tay bị bỏng thế này, sao lại không nói cho cha biết?”
“Ồ.”
Lúc này Hoắc Hàm Ngọc mới chậm rãi tỉnh táo, cô nhìn tay mình một chút, rồi lại nhìn Hoắc Mật:
“Cũng không phải vết thương nghiêm trọng gì, mấy ngày nữa là ổn thôi ạ.”
“Đối với con mà nói, thế nào mới gọi là vết thương nghiêm trọng?”
Nghe con gái nói như vậy, Hoắc Mật sửng sốt. Hắn ôm Hoắc Hàm Ngọc chặt hơn, nắm lấy bàn tay bị bỏng của cô, nhẹ nhàng thổi thổi, rồi lại hỏi tiếp.
“À không, có lẽ cha nên hỏi là, từ nhỏ đến lớn, những lúc không có cha bên cạnh, vết thương nghiêm trọng nhất mà con phải chịu là gì?”
“Vết thương nghiêm trọng nhất?”
Hoắc Hàm Ngọc suy nghĩ một chút rồi trả lời:
“Có một lần trong chương trình đại hội thể thao, phần thi nhảy ngựa gỗ. Giáo viên quên không lót đệm xuống dưới nên con ngã từ trên ngựa gỗ xuống, đầu gối đập xuống đất.
Nghĩ lại chuyện đó, Hoắc Hàm Ngọc vẫn không nhịn được mà nhíu mày. Lần đó cô thực sự rất đau, cả tháng phải đi khập khiễng.
Sau đó, cô nghe thấy Hoắc Mật lạnh lùng hỏi:
“Vậy Tiết Chỉ Kỳ thì sao? Khi con bị ngã từ trên ngựa gỗ xuống, cô ta có phản ứng thế nào? Có đi hỏi tội giáo viên kia không?”
“Không ạ.”
Hoắc Hàm Ngọc ngây thơ ngẩng đầu lên, nhìn sườn mặt của Hoắc Mật, đỏ mặt nói:
“Cha, mặc dù con hơi đau một chút, nhưng cũng không phải chuyện gì to tát cả, không cần làm phiền giáo viên.”
“Cha hỏi con câu nữa, con gái, lúc đó con có nói chuyện đó cho Tiết Chỉ Kỳ không?”
“Con có nói, nhưng mẹ bảo không rách da không chảy máu, không phải chuyện gì to tát cả.”
Bởi vì mẹ nói không phải chuyện gì to tát, thế nên từ nhỏ đến lớn, Hoắc Hàm Ngọc có làm sao mà chỉ cần không rách da không chảy máu thì với Tiết Chỉ Kỳ cũng đều không phải chuyện gì to tát.
Ngày đó Hoắc Hàm Ngọc ngã từ trên ngựa gỗ xuống, đau đến mức không đi lại được, phải nhờ bạn học đỡ về nhà. Nhưng Tiết Chỉ Kỳ lại chỉ chăm chú chơi đánh mạt chược, không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.
Hoắc Hàm Ngọc nói cô đau chân, bị ngã từ trên ngựa gỗ xuống, Tiết Chỉ Kỳ cũng chỉ “ừ” một tiếng rồi lập tức bắt cô đi làm bài tập về nhà.
Hoắc Hàm Ngọc cũng không ngạc nhiên với phản ứng này của Tiết Chỉ Kỳ. Trong mắt Tiết Chỉ Kỳ, chỉ cần Hoắc Hàm Ngọc học hành giỏi giang là được. Cô ta chỉ cần thế để báo cáo với Hoắc Mật, chứng minh mình nuôi dạy con gái rất tốt, không mất mặt con gái nhà họ Hoắc.
Còn chuyện nội tâm Hoắc Hàm Ngọc như thế nào thì nói thật là Tiết Chỉ Kỳ không quan tâm.
Cô ta chỉ quan tâm một chuyện duy nhất, bao giờ cô ta mới chính thức được làm quân trưởng phu nhân.
Ai đưa cho cô tách trà nóng như vậy? Cô bị bỏng như thế này, Tiết Chỉ Kỳ là mẹ mà lại không phát hiện ra sao?
Hơn nữa, nhìn phản ứng này của Hoắc Hàm Ngọc thì Hoắc Mật cảm thấy không phải cô không đau, mà là đang cố gắng chịu đau. A Ngọc của hắn mới chỉ là một đứa trẻ, thế mà bị bỏng thành thế này cũng không kêu lấy một tiếng. Đây không phải tính cách khi cô mới tới Bắc Cương, mà là sự nhẫn nại trong suốt quá trình trưởng thành.
Chắc chắn là hồi nhỏ bị thương hay là ấm ức gì đều tự mình chịu đựng chứ không dám nói với bất cứ ai, không thể nói với ai, cũng không tìm được người để nói.
Hoắc Mật ôm chặt con gái trong lòng, đau lòng hỏi:
“Tại sao không nói cho cha? Đêm qua cha trở về, tay bị bỏng thế này, sao lại không nói cho cha biết?”
“Ồ.”
Lúc này Hoắc Hàm Ngọc mới chậm rãi tỉnh táo, cô nhìn tay mình một chút, rồi lại nhìn Hoắc Mật:
“Cũng không phải vết thương nghiêm trọng gì, mấy ngày nữa là ổn thôi ạ.”
“Đối với con mà nói, thế nào mới gọi là vết thương nghiêm trọng?”
Nghe con gái nói như vậy, Hoắc Mật sửng sốt. Hắn ôm Hoắc Hàm Ngọc chặt hơn, nắm lấy bàn tay bị bỏng của cô, nhẹ nhàng thổi thổi, rồi lại hỏi tiếp.
“À không, có lẽ cha nên hỏi là, từ nhỏ đến lớn, những lúc không có cha bên cạnh, vết thương nghiêm trọng nhất mà con phải chịu là gì?”
“Vết thương nghiêm trọng nhất?”
Hoắc Hàm Ngọc suy nghĩ một chút rồi trả lời:
“Có một lần trong chương trình đại hội thể thao, phần thi nhảy ngựa gỗ. Giáo viên quên không lót đệm xuống dưới nên con ngã từ trên ngựa gỗ xuống, đầu gối đập xuống đất.
Nghĩ lại chuyện đó, Hoắc Hàm Ngọc vẫn không nhịn được mà nhíu mày. Lần đó cô thực sự rất đau, cả tháng phải đi khập khiễng.
Sau đó, cô nghe thấy Hoắc Mật lạnh lùng hỏi:
“Vậy Tiết Chỉ Kỳ thì sao? Khi con bị ngã từ trên ngựa gỗ xuống, cô ta có phản ứng thế nào? Có đi hỏi tội giáo viên kia không?”
“Không ạ.”
Hoắc Hàm Ngọc ngây thơ ngẩng đầu lên, nhìn sườn mặt của Hoắc Mật, đỏ mặt nói:
“Cha, mặc dù con hơi đau một chút, nhưng cũng không phải chuyện gì to tát cả, không cần làm phiền giáo viên.”
“Cha hỏi con câu nữa, con gái, lúc đó con có nói chuyện đó cho Tiết Chỉ Kỳ không?”
“Con có nói, nhưng mẹ bảo không rách da không chảy máu, không phải chuyện gì to tát cả.”
Bởi vì mẹ nói không phải chuyện gì to tát, thế nên từ nhỏ đến lớn, Hoắc Hàm Ngọc có làm sao mà chỉ cần không rách da không chảy máu thì với Tiết Chỉ Kỳ cũng đều không phải chuyện gì to tát.
Ngày đó Hoắc Hàm Ngọc ngã từ trên ngựa gỗ xuống, đau đến mức không đi lại được, phải nhờ bạn học đỡ về nhà. Nhưng Tiết Chỉ Kỳ lại chỉ chăm chú chơi đánh mạt chược, không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.
Hoắc Hàm Ngọc nói cô đau chân, bị ngã từ trên ngựa gỗ xuống, Tiết Chỉ Kỳ cũng chỉ “ừ” một tiếng rồi lập tức bắt cô đi làm bài tập về nhà.
Hoắc Hàm Ngọc cũng không ngạc nhiên với phản ứng này của Tiết Chỉ Kỳ. Trong mắt Tiết Chỉ Kỳ, chỉ cần Hoắc Hàm Ngọc học hành giỏi giang là được. Cô ta chỉ cần thế để báo cáo với Hoắc Mật, chứng minh mình nuôi dạy con gái rất tốt, không mất mặt con gái nhà họ Hoắc.
Còn chuyện nội tâm Hoắc Hàm Ngọc như thế nào thì nói thật là Tiết Chỉ Kỳ không quan tâm.
Cô ta chỉ quan tâm một chuyện duy nhất, bao giờ cô ta mới chính thức được làm quân trưởng phu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.