Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

Chương 56: Kết cục

Từ Từ Đồ Chi

13/04/2018

Giản Ninh Xuyên đến, cậu ăn mặc đáng yêu ngọt ngào theo đúng lời Chu Phóng dặn, vốn cậu chưa tốt nghiệp, tóc mái rũ xuống trán, lại mặc thêm một cái áo bành tô mỏng, quả thực chính là dáng vẻ trẻ trung tươi mới của sinh viên.

“Thế nào, thế nào?” Mới đến cửa nhà cậu liền giống như tranh công nhào tới hỏi Chu Phóng, “Trông em có được không?”

Chu Phóng vốn chẳng hề có tâm tư nhìn kĩ, chỉ nói: “Mau vào đi.” Sau đó khóa trái cửa lại.

Tiểu Trang hẳn đã về, cậu xem video theo dõi rồi chứ? Có phải lập tức sẽ tìm lên đây không?

Mèo Tới đi ra từ trong phòng ngủ như muốn xem thử là vị khách nào tới.

Giản Ninh Xuyên mừng rỡ la lên: “Anh Phóng, anh có mèo sao?”

Cậu hào hứng nhào tới định ôm mèo lên, ai dè Mèo Tới vốn nhát gan, cũng không thích người lạ, lông trên cổ xù lên hoảng hốt chạy trốn, nhất thời phòng khách bị nó đạp loạn thành một mớ hỗn loạn rối tinh rối mù.

Chu Phóng: “…”

Trong đầu hắn trống rỗng, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên cửa chống trộm bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị gõ, cảnh tượng hỗn độn trước mắt này, hắn phải cố sức nghĩ một phút đồng hồ mới hiểu được là tình huống gì.

Mèo Tới nhảy lên ô cao nhất của giá sách đóng trên tường, Giản Ninh Xuyên bắt không được nó chỉ đành từ bỏ, chống hông đứng ở dưới nói chuyện với nó: “Cưng béo thế mà sao linh hoạt quá vậy?”

Mà Tiểu Trang chậm chạp mãi không thấy xuất hiện.

Giản Ninh Xuyên lấy một lon cola trong tủ lạnh uống vài hớp, hỏi Chu Phóng: “Chúng ta còn diễn nữa không anh?”

Chu Phóng lấy từ trong túi ra ba cái bao cao su. Giản Ninh Xuyên không khỏi giật mình: “…Không phải chứ, anh tính làm thật à? Chẳng phải bảo chỉ diễn thôi sao?”

Chu Phóng lấy một cái mở ra, đặt ở bên miệng thổi hơi vào. Giản Ninh Xuyên rất thông minh, vài giây đã hiểu, cũng xé mở một cái, không vội vã thổi mà chỉ cầm trên tay nhìn chằm chằm, đột nhiên hâm mộ nhận xét: “Anh Phóng, của bạn trai lớn như vậy sao?”

Chu Phóng: “…”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Hắn cảm giác được Chu Phóng có điểm gì là lạ, bèn hỏi: “Anh không sao chứ?”

Chu Phóng ngẩn ra mấy giây mới đáp: “Anh không sao.” Hắn xì hơi khỏi cái bao cao su kia, sau khi nó xẹp xuống thì có rất nhiều nếp nhăn, hắn lại làm y chang với cái cuối cùng để biến nó thành như vậy.

Giản Ninh Xuyên cố gắng lấy hơi thổi phồng cái bao trong tay mình. Xong xuôi mọi chuyện mà Chu Tiểu Trang vẫn chưa tới.

Chu Phóng lo lắng không yên, tim cứ đập thình thịch, ruột gan thì cồn cào.

Khoảng cách từ lúc gọi điện thoại đến giờ đã hơn một tiếng, Tiểu Trang không có khả năng còn chưa đi siêu thị về, với căn bệnh đa nghi của cậu nhất định sẽ phát hiện trong nhà có biến hóa, cậu ta không xem lại camera theo dõi sao? Thật quá vô lý!

Vậy tại sao cậu còn chưa tới?

Giản Ninh Xuyên chờ lâu quá nên mệt mỏi, tựa vào trên ghế sa lông ngủ gà ngủ gật. Chu Phóng đánh thức cậu: “Cậu lên giường ngủ đi.”

Giản Ninh Xuyên không quá tự nhiên nếu làm theo, đành bảo: “Không cần đâu, em ngủ sô pha là được rồi.”

Chu Phóng còn ngại ngùng hơn cả cậu: “Là anh gọi cậu đến giúp mà, cậu mau vào giường ngủ đi.”

Giản Ninh Xuyên hỏi lại: “Vậy còn anh thì sao?”

Chu Phóng lác đầu đáp: “Anh không buồn ngủ.”

Giản Ninh Xuyên đã sắp mở mắt không nổi nữa cho nên cũng không tiếp tục khách sáo, cậu gật đầu rồi đi thẳng vào trong phòng ngủ.

Chu Phóng ngồi trên thảm trải sàn trước sô pha, cứ thế ngẩn người suy nghĩ.

Hắn vốn tưởng Tiểu Trang nhất định sẽ lao lên bắt gian ngay tức khắc, giáp mặt cãi nhau một trận to, hắn chỉ cần nghiêm túc diễn vai một tên đàn ông cặn bã có một không hai trên đời, khiến Tiểu Trang giận sôi lên, giận đến điên cuồng là được.

Quan Cố chính là bởi vì quá mức tức giận nên mới bị Tiểu Trang chiếm chỗ. Có điều dường như hắn tính sai một chuyện rồi.

Quan Cố sẽ tức giận đến nỗi mất đi khống chế là bởi vì anh thương Chu Phóng.

Tiểu Trang không phải. Kỳ thật Tiểu Trang xem hắn cái gì chứ? Một món chiến lợi phẩm, một con thú cưng nhốt trong nhà?

… Liệu hắn có thắng được hay không?

Trời sáng, Giản Ninh Xuyên rời giường, đi ra khỏi phòng ngủ, cậu ngủ say tới nỗi bên mặt bị hằn nguyên vết đỏ ửng.

Chu Phóng còn ngồi trên thảm trải sàn, sắc mặt tái nhợt.

Giản Ninh Xuyên gọi khẽ: “Anh Phóng, cả đêm anh không ngủ sao?”

Chu Phóng run lên, như là bị tiếng gọi bất ngờ này làm hoảng sợ, ngơ ngác mà quay sang nhìn Giản Ninh Xuyên một lúc lâu mới nói: “Tiểu Giản?”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Hôm nay cậu có chút chuyện khác, phải về thay quần áo.

Vẻ mặt của Chu Phóng còn hơi ngây ngốc: “Làm phiền cậu rồi”

Giản Ninh Xuyên an ủi: “Anh Phóng, anh đừng tự tạo áp lực cho mình quá nhiều.”

Chu Phóng gật đầu: “Ừ, anh không có áp lực gì đâu.”

Giản Ninh Xuyên chung quy vẫn cứ cảm thấy hắn là lạ ở chỗ nào. Chu Phóng nói tiếp: “Cậu bận thì cứ đi đi.”

Giản Ninh Xuyên mặc áo khoác, lo lắng hỏi lại: “Anh thật sự không có chuyện gì chứ?”

Chu Phóng nhếch miệng cười khẽ: “Không sao, có thể có chuyện gì được.”

Giản Ninh Xuyên gật đầu yên tâm, còn không quên dặn dò: “Có việc nhớ tìm em nhé.”

Chu Phóng nhìn cậu, nói lời thật tâm: “Tiểu Giản, cám ơn cậu nhé.” Rồi vươn tay khẽ ôm cậu. Giản Ninh Xuyên bị ôm mà ngơ ngẩn chẳng hiểu làm sao.

Chu Phóng mở cửa ra, mỉm cười chào: “Cậu mau đi thôi, tạm biệt.”

Giản Ninh Xuyên không hiểu ra sao, đi ra ngoài nhưng lại chần chờ, quay đầu nói: “Anh Phóng, thật ra…”

Chu Phóng đang nghe cậu nói, đột nhiên sắc mặt đại biến, quát lớn: “Cậu làm gì thế!” Sau đó nhanh chóng đẩy Giản Ninh Xuyên ra.

Cả người Giản Ninh Xuyên bị đẩy mạnh lên tường, đầu cụng mạnh nên choáng đầu hoa mắt, khi định thần nhìn lại thì không khỏi kinh hãi.

Có một người đàn ông cậu chưa từng gặp qua đang cầm trong tay một con dao cắt hoa quả, kẻ đó đang giơ cao dao lên sắp sửa đâm cậu, lại bị Chu Phóng cố hết sức giữ tay lại.

Giản Ninh Xuyên vội rút di động ra nói: “Em báo cảnh sát!”

Chu Phóng quát to: “Tiểu Giản! Đừng!”

Giản Ninh Xuyên: “Hả???”

Người đang giằng co với Chu Phóng quay đầu qua nhìn Giản Ninh Xuyên, trong mắt đều là ác độc và thống hận.

Cậu đã đoán được người kia là ai, do dự hỏi Chu Phóng: “Thật sự không cần báo cảnh sát sao?”

Chu Phóng còn chưa nói gì, gã đàn ông kia đã trầm giọng đe dọa: “Mày gọi đi! Xem có kịp tới cứu mày không!”

Sức của người này vô cùng lớn, tránh thoát Chu Phóng, lại giơ đao muốn nhằm về phía Giản Ninh Xuyên.

Hành lang thì có rộng bao nhiêu đâu? Giản Ninh Xuyên bị dọa sợ, hét ầm lên: “Á á á á!”

Chu Phóng ôm chặt thắt lưng người nọ, quát: “Mẹ nó, cậu đừng làm loạn nữa được không!”

Người nọ trưng ra vẻ mặt âm trầm đáng sợ với Giản Ninh Xuyên nhưng giọng điệu nói chuyện với Chu Phóng lại dịu dàng đến lạ: “Anh buông ra trước đi.”

Chu Phóng liếc mắt về phía Giản Ninh Xuyên: “Tiểu Giản! Câu đi mau!”

Giản Ninh Xuyên ngơ ngẩn: “… Dạ?”

Chu Phóng quát: “Đi nhanh lên!”

Giản Ninh Xuyên vội vàng chạy thục mạng.

Nhìn thấy thang máy đi xuống, Chu Phóng mới thả tay đang ôm Chu Tiểu Trang ra, thân thể cứ như mất hết sức lực lui hai bước về sau, đặt mông ngồi trên nền nhà, bụi bặm nổi lên bốn phía, hắn khẽ ho khụ khụ hai tiếng.

Tiểu Trang xoay người, cầm theo con dao cắt hoa quả kia đối mặt với hắn, nở nụ cười vô cùng kỳ dị. Chu Phóng hoảng sợ, khuỷu tay chống đỡ nền nhà, chật vật lui về phía sau.

Tiểu Trang đi đến, đóng cửa lại.

Cửa sổ sát đất trong phòng khách tràn đầy ánh nắng ban mai, dao trong tay của cậu còn phản xạ ra ánh sáng lấp lánh, chói lòa hai mắt Chu Phóng. Hắn quay đầu đi, nhắm mắt lại rồi vội vàng mở ra.

Tiểu Trang ngồi xổm xuống trước mặt hắn, khuôn mặt ôn nhu nhìn thẳng vào mắt hắn, giơ tay lên, dùng dao nhỏ vỗ vỗ má Chu Phóng.

Hắn hoàn toàn cứng ngắc cả người.

Tiểu Trang dùng ngữ điệu vô cùng mềm mại hỏi: “Chồng ơi, tối hôm qua anh làm gì?”

Chu Phóng: “…”

Tiểu Trang lại muốn sờ nơi đó của hắn. Chu Phóng vội ngăn cản: “Cậu đừng như vậy… Tôi tắm rồi.”

Tiểu Trang đứng lên, nhìn quanh một vòng. Gối ôm trên ghế sa lông lộn xộn dường như cũng chẳng thể nhìn ra cái gì. Tiểu Trang đi qua, dùng mũi đao móc lên một cái bao cao su nằm giữa tay vịn và đệm ghế, bao có rất nhiều nếp nhăn, bên trong còn có chất lỏng trắng đục.



… Là sữa chua mà Chu Phóng đổ vào.

Tiểu Trang lại tiến vào trong phòng ngủ, Chu Phóng chậm rãi đứng lên, hắn biết Tiểu Trang sẽ lục sọt rác bên cạnh đầu giường, sẽ phát hiện một cái nữa.

Rất nhanh, Tiểu Trang đi ra, bình tĩnh hỏi: “Còn có một cái nữa đâu?”

Chu Phóng trốn tránh ánh mắt của cậu, hỏi lại: “… Cái gì cơ?”

Tiểu Trang nói: “Anh lấy ba cái, cái còn lại không dùng sao?”

Chu Phóng siết chặt lòng bàn tay, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trả lời: “Trong nhà tắm.”

Tiểu Trang nhìn về phía nhà tắm, gặng hỏi: “Dùng như thế nào?”

Chu Phóng không đáp: “…”

Tiểu Trang cong môi cười khẽ: “Tắm uyên ương à?”

Chu Phóng tiếp tục im lặng: “…”

Tiểu Trang nói: “Em bảo không được ra ngoài gặp những kẻ không đứng đắn, anh liền mang về nhà sao?”

Chu Phóng ấp úng giải thích: “Không phải… là… cậu ấy nhất định phải tới.”

Tiểu Trang thốt ra từng chữ: “Anh nói anh thích em.”

Chu Phóng xấu hổ không thôi: “Nhưng mà tôi và cậu… không được. Tôi là đàn ông, tôi có nhu cầu.”

Tiểu Trang đột nhiên vung tay, con dao sắc lẻm lao vút tới.

Chu Phóng vội vàng né tránh, dao ghim vào trên lưng ghế sô pha, tuy không quá sâu nhưng vô cùng đáng sợ.

Hắn quay đầu nhìn Tiểu Trang, kinh ngạc nói: “Cậu điên rồi à?”

Tiểu Trang cười lạnh: “Em vốn là kẻ điên, giờ anh mới biết sao?”

Mèo Tới không biết trốn sau sô pha từ bao giờ bất chợt nhảy lên trên ghế, cái đuôi thẳng tắp khẽ đung đưa, ‘meo’ một tiếng rất to.

Tiểu Trang nhìn chằm chằm nó, hai mắt đột nhiên biến hoá thành vẻ đầy ác ý.

Chu Phóng có dự cảm không tốt, trước khi cậu kịp làm ra hành động gì, hắn đã giành trước vài bước vọt tới ngăn trước mặt cậu: “Cậu muốn làm gì?”

Tiểu Trang lạnh lùng quát: “Cút ngay.”

Chu Phóng cũng nổi nóng: “Cậu đừng hòng đụng đến mèo của tôi!”

Tiểu Trang giống như nghe thấy một câu chuyện nực cười, giọng đầy châm chọc: “Mèo của anh? Nó rõ ràng là của em, nó là do em nhặt được.”

Chu Phóng: “…” Cái gì?

Tiểu Trang nói tiếp: “Là em nhặt được tặng cho anh… Nó không chỉ của một mình anh.”

Chu Phóng: “…”

Tiểu Trang đến gần hắn, lồng ngực cơ hồ dán lồng ngực, giọng nói như thì thầm: “Anh bảo muốn cho nó một cái tên thật ngầu thật đẹp trai, thế nhưng anh lúc này muốn gọi nó là Ong Bự lát sau lại muốn đặt là R2-D2; mấy giây nữa lại đổi ý, quyết định gọi nó là She-Ra. Có điều nó là mèo đực, cuối cùng sự nghiệp đặt tên đành gác lại, không biết như thế nào lại gọi thành Mèo Tới.”

(*) R2D2: Artoo-Detoo: tên nhân vật trong phim Chiến tranh giữa các vì sao. She-Ra: Nhân vật trong phim hoạt hình Princess of power.

Ánh mắt Chu Phóng càng mở càng lớn. Việc này làm sao Tiểu Trang biết được? Quan Cố trở lại rồi sao?

Người trước mặt dùng hai tay ôm mặt của hắn, ngữ khí cùng hành động cực kì thân mật: “Em không phải là cục cưng của anh sao? Tại sao không đợi em? Vì lẽ gì lại muốn lên giường với Giản Ninh Xuyên?”

Chu Phóng: “…” Không phải.

Tiểu Trang nói tiếp: “Em có thể tha thứ cho anh, chỉ cần anh cam đoan tuyệt đối không tái phạm. Được không?”

Chu Phóng nói: “Tôi cam đoan là không.”

Gương mặt tràn đầy nhu tình của Tiểu Trang thoáng chốc lạnh như băng.

Chu Phóng nói tiếp: “Tôi không muốn lừa dối cậu, ngày hôm qua tôi thấy rất tuyệt, tiểu Giản rất đáng yêu, còn ngoan ngoãn nghe lời, cậu biết tôi thích kiểu như vậy còn gì, chúng tôi không phải tình một đêm, tôi muốn chính thức yêu đương với cậu ấy.”

Tiểu Trang: “… Em thì sao?”

“Cậu không phải Quan Cố.” Chu Phóng vạch trần cậu ta, “Dù cậu đọc hết toàn bộ nhật kí của anh ấy, biết giữa chúng tôi từng có những kỉ niệm gì thì cậu cũng chẳng thể biến thành anh ấy. Huống chi dù cho cậu là anh ấy, cậu quên rồi sao? Khi tôi và Quan Cố bên nhau, chẳng phải còn thích luôn cả cậu sao? Đây chính là bản tính của tôi rồi, tôi không chung thủy, tôi phong lưu đa tình, tôi là loại người ăn trong bát còn muốn nhìn trong nồi.”

Tiểu Trang buông hai bàn tay đang ôm mặt hắn xuống, lui về phía sau hai bước.

Chu Phóng đỏ mắt, thống khổ nói: “Tôi chẳng muốn như vậy, nhưng tôi nhịn không được, tôi vừa gặp tiểu Giản liền thấy thích, giống như trước kia cậu nhắn tin weixin dụ dỗ tôi ấy, biết rõ cậu khác Quan Cố thế nhưng tôi nhịn không được… Tôi chính là người như thế, tôi cũng không muốn đâu.”

Hắn lải nhải, thản nhiên vạch trần bản thân là một tên lăng nhăng cặn bã — Chu Tiểu Trang, cậu yêu sai người rồi.

Sắc mặt Tiểu Trang tái nhợt, ánh mắt tràn ngập dao động, một bàn tay đặt lên trên ngực trái, nắm chặt lấy lớp áo mỏng manh, dần dần giống như khó lòng hít thở, thở dốc từng tiếng từng tiếng, đứng không thẳng nữa mà phải khom lưng xuống, tay còn lại chống gối, giống như bệnh hen suyễn, cũng cũng giống như bệnh tim tái phát.

Chu Phóng: “…”

Hắn từng thấy qua tình cảnh này rồi, chính là trước khi Quan Cố biến mất.

Hắn sắp thành công rồi sao???

Vài phút sau, Tiểu Trang bình ổn trở lại. Chu Phóng không dám nói gì, lại càng không dám chạm vào cậu, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào cậu.

Cậu chậm rãi đứng thẳng dậy nhìn Chu Phóng, hai mắt vô cùng tỉnh táo.

Chu Phóng vội hỏi: “… Cậu là ai?”

Đối phương không đáp mà hỏi lại: “Anh đang chờ ai?”

Chu Phóng: “…”

“Anh làm nhiều chuyện như vậy…” Người nọ nói tiếp, “Hóa ra là vì muốn giết tôi sao?”

Chu Phóng: “!”

…Thất bại trong gang tấc.

Hắn ngã ngồi trên ghế sa lông, gương mặt mất đi huyết sắc, ngay cả thở dài tuyệt vọng cũng chẳng còn sức nữa.

Tiểu Trang thương hại mà nhìn hắn: “Thiếu chút nữa thì anh thành công rồi, tôi suýt tin lời anh.”

Chu Phóng không hề tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi: “Vì sao?”

Tiểu Trang cười nói: “Anh nghe tôi đọc thuộc những câu trong nhật kí mà Quan Cố viết thì muốn khóc, anh thương hắn, anh không phải loại người như anh nói.”

Mặt Chu Phóng trắng bệch, cười buồn bã: “Tôi hy vọng mình là kẻ như vậy.”

Cơ hội như thế chỉ có một lần, sẽ không còn nữa. Hắn sớm nên biết, đồ vô dụng như hắn sẽ cứu không nổi Quan Cố.

Cứu không được.

“Tôi nhận thua.” Hắn suy sụp nói.

Tiểu Trang cười tươi, nói: “Sớm như vậy thì tốt rồi.”

Chu Phóng nói tiếp: “Về sau cậu phải đối xử với Mèo Tới tốt hơn một chút.”

Tiểu Trang gật đầu ngay: “Đương nhiên.”

Giọng Chu Phóng vô cùng bình tĩnh: “Ba mẹ Quan Cố cậu cũng phải chăm sóc chu toàn.”

Tiểu Trang đáp ứng không hề suy nghĩ: “Được.”

Chu Phóng vẫn giữ giọng bình thản: “Cậu không làm được công việc của Quan Cố thì từ chức đi, muốn tiếp tục viết báo hay làm gì khác đều được. Tuy rằng tôi cũng chẳng có bản lĩnh gì nhưng mà tôi có tiền, số tiền trong tài đủ chi trả cho cuộc sống của ba mẹ Quan Cố trong tương lai, chỉ cần cậu đừng tiêu xài quá phung phí.”

Tiểu Trang cười lớn: “Em rất dễ nuôi mà.”

Chu Phóng vươn tay rút dao đang cắm trên ghế số pha ra.Tiểu Trang vội bảo: “Để em thu dọn cho.”

Chu Phóng xoay mũi dao nhắm ngay bụng của mình, xua tay. Tiểu Trang hoảng hốt: “…Anh định làm gì?”

Chu Phóng mỉm cười nhẹ nhõm nhìn cậu: “Tôi nói thật với cậu vậy, đêm qua tôi chờ cậu tới bắt gian, nhưng cậu mãi chẳng xuất hiện, tôi liền dự cảm rằng mình thất bại rồi, mình là đồ vô dụng.”

Tiểu Trang: “…”

Chu Phóng nói tiếp: “Buổi sáng khi tiễn tiểu Giản đi, tôi đã nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ giao nhà của Quan Cố cho cậu, ba mẹ cho cậu, mèo cũng cho cậu luôn. Tất cả đều có thể cho cậu thế nhưng tôi không thể đem người yêu của anh ấy cho cậu được. Tôi muốn theo anh ấy.”

Tiểu Trang giận dữ: “Anh dám?”

Chu Phóng lại cười to: “Chuyện đã tới nước này tôi còn gì mà không dám?”

Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng nhắm thẳng, hoàn toàn không hề có nửa giây do dự, lưỡi dao sắc bén chui vào trong bụng, máu tươi đỏ sẫm phun đầy trên cán dao lộ ra bên ngoài cùng với bàn tay vẫn cố sức nắm chặt dao của hắn. Hắn hét thảm một tiếng, đau quá, sao lại đau quá vậy!



Hai mắt Tiểu Trang như sắp nứt ra, muốn nhào tới ngăn cản hắn tự sát.

Chu Phóng làm bộ muốn rút đao, Tiểu Trang vội dừng bước, quát: “Anh đừng lộn xộn!”

Chu Phóng đau đến mức môi run rẩy, hắn không khỏi bi ai mà nghĩ hình như hắn đâm lệch rồi, không tổn thương tới nơi nguy hiểm thì phải, có lẽ lại phải đâm thêm một nhát nữa mới chết được, sớm biết thế này thì hắn nhảy lầu cho rồi, có thể chết nhanh hơn một chút.

Vẻ mặt Tiểu Trang so với hắn còn đau đớn hơn, ngũ quan cơ hồ vặn vẹo: “Tôi muốn giết anh…”

Chu Phóng cười khó nhọc phun từng chữ: “Ha ha… Không phiền cậu phải ra tay.” Hắn nắm chặt cán dao muốn rút ra ngoài, đau đến nỗi phải lớn tiếng kêu thảm thiết… Mẹ nó, chẳng giống với tưởng tượng gì cả, không oanh liệt oai phong tẹo nào.

Tiểu Trang lại khóc lớn lên, mặt mũi dữ tợn, vừa khóc vừa quát: “Con mẹ nó, anh dám động vào dao lần nữa xem! Tôi sẽ giết mèo của anh, bắt nó lột da rút gân! Anh dám cử động một cái thử xem!”

Chu Phóng thở khó nhọc: “Cậu buông tha cho tôi đi.”

Tiểu Trang bước nhanh lại đây, Chu Phóng lập tức rút dao ra, máu phun kháp nơi, vẩy lên quần áo của cả hai người, trên ghế sa lông cũng là một đống hỗn độn.

Hắn đau muốn ngất đi, tay run run rẩy rẩy mà giơ lên, định đâm mình thêm một nhát nữa. Tiểu Trang cuống quýt chộp dao lại, hai mắt đẫm lệ mông lung, đầy mặt hoảng hốt kinh sợ.

Chu Phóng gằn từng chữ: “Cút…đi…”

Hắn quả thực không đâm tới chỗ hiểm nhưng ngoại trừ đau đớn thì mất máu quá nhiều cũng làm cho hắn choáng váng, hắn tựa vào lưng ghế sô pha, không còn sức lực cử động nữa, có thể cảm giác được máu trong thân thể đang ào ào ùa ra.

Hắn nghĩ không đâm trúng chỗ hiểm cũng chẳng sao, máu chảy nhiều thì sẽ chết thôi.

Tiểu Trang ở bên nhìn hắn một lúc lâu, sắc mặt dần dần lạnh lẽo bình tĩnh, nói: “Tại sao?”

Chu Phóng: “…”

Mắt Tiểu Trang đẫm lệ nóng, cất tiếng hỏi: “Tại sao anh tình nguyện làm như vậy cũng không chịu cho em cơ hội?”

Chu Phóng đối với người tràn ngập hận thù trước mặt, không trả lời mà hỏi lại: “Cậu có biết tôi nhớ Quan Cố nhiều thế nào không?”

Tiểu Trang: “…”

Chu Phóng nhắm chặt mắt, nhẹ giọng: “Tôi lừa cậu thôi, tôi vốn dĩ không thích nam sinh đáng yêu hay làm nũng, cho tới bây giờ tôi đều không hề thích cậu, nếu không phải suy nghĩ vì ba mẹ Quan Cố, tôi nhất định sẽ giết cậu trước rồi mới tự sát.”

Tiểu Trang cắn răng không nói, một lúc lâu sau mới hỏi: “Anh thích đàn ông tinh anh thuần thục sao? Em có thể học.”

Chu Phóng cười khẽ: “Đã là lúc nào rồi mà cậu còn… Dẫu có tinh anh, thuần thục nhiều hơn nữa tôi cũng chỉ thích Quan Cố thôi.”

Tiểu Trang cố chấp nói: “Em có gì không giống hắn? Anh thích hắn thế nào, em đều có thể học, anh nhìn em đi, nhìn em đi!” Cậu nắm mặt Chu Phóng kéo về phía mình, “Chẳng phải em chính là hắn sao?

Chu Phóng cười khẽ: “Cậu không phải.”

Tiểu Trang lại rơi lệ, hai mắt đỏ bừng, nhỏ giọng bày tỏ: “Em yêu anh.”

Chu Phóng đã hoàn toàn không còn sợ hãi gì nữa: “Thế nhưng tôi hận cậu.”

Sắc mặt Tiểu Trang biến đổi, cuối cùng dùng mu bàn tay gạt đi nước mắt, cắn răng nói: “Được.”

Tay phải cậu cầm dao, nâng tay trái lên. Chu Phóng kinh hãi hét: “Cậu muốn làm gì?”

Hắn vươn tay muốn cản, nhưng chẳng thể ngăn được. Tiểu Trang cắt cổ tay, trong phút chốc máu lại chảy ròng, cậu cắt đến động mạch rồi.

“Cùng chết thôi.” Cậu nói khẽ.

Chu Phóng trợn tròn mắt, mắng: “Cậu bị thần kinh sao.”

Tiểu Trang dường như hoàn toàn không sợ đau, mặt không đổi sắc nói: “Em sẽ không từ bỏ anh, dù thành quỷ cũng muốn quấn lấy anh.”

Chu Phóng: “…”

Hắn suy nghĩ mấy giây rồi giãy giụa cố đứng lên. Tiểu Trang ngạc nhiên hỏi: “Anh làm gì?”

Chu Phóng quát lớn: “Điện thoại đâu? Tôi muốn gọi cấp cứu, điện thoại của tôi đâu?”

Tiểu Trang kéo Chu Phóng ngồi yên, bởi vì mất quá nhiều máu mà hắn choáng váng đầu óc chẳng còn sức lực, bị cậu ấn xuống mà không thể cử động được nữa.

Tiểu Trang tựa vào vai hắn, thân mật dùng mặt cọ cọ hắn, tay trái rũ xuống một bên, máu từ tay cậu cứ thế chảy xuống sàn nhà.

Chu Phóng cảm giác mình sắp mất đi ý thức rồi.

Hắn nghe thấy Tiểu Trang hỏi: “Nếu em còn là Tiểu Trang không thể nói, anh sẽ yêu em chứ?”

Nhưng hắn không xác định có phải mình thật sự nghe được câu ấy, hay chỉ là ảo giác.

Hắn không muốn biết.

Hắn cảm thấy Quan Cố sẽ chờ hắn ở cuối sinh mệnh này.

Cả đời này Chu Phong sống vô ưu vô tư, nước chảy bèo trôi được chăng hay chớ, chỉ có một chuyện này hắn rốt cuộc có thể kiên trì.



Khi mở to mắt lần nữa bốn phía đều là một màu trắng toát, xung quanh đậm mùi thuốc sát trùng..

Đậu… Không chết sao?

“Phóng Phóng?” Một người phụ nữ trung niên ngồi trước giường bệnh cầm lấy tay hắn, cảm giác được hắn có động tĩnh, lập tức khẩn trương đứng dậy la lớn, “Con tỉnh rồi sao? Bác sĩ, mau đến xem! Hình như nó tỉnh rồi!”

Chu Phóng: “… Mẹ?”

Bác sĩ đến kiểm tra xong xuôi, nói là không có vấn đề gì nữa, chỉ cần nằm trên giường nghỉ ngơi là đủ.

Mẹ lại nắm tay Chu Phóng khóc lớn một hồi. Chu Phóng đứt quãng nghe hiểu được, là Giản Ninh Xuyên dẫn người tới cứu hai kẻ tự tử là hắn và Quan Cố.

Hắn vội hỏi: “Quan Cố thì sao? Anh ấy đâu rồi?”

Mẹ hắn lau nước mắt trả lời: “Nó tỉnh từ trước rồi, ở phòng bên cạnh.”

Bất kể như thế nào, Chu Phóng vẫn nhẹ nhõm thở ra, nói: “Mẹ đưa con qua thăm đi.”

Mẹ và ý tá đỡ hắn lên xe lăn, đẩy hắn đi qua phòng sát bên.

Trong phòng bệnh cách vách không có người khác, chỉ có một mình người bệnh, trên cổ tay trái quấn băng vải thật dày, đang tựa vào đầu giường đọc một quyển sách.

Chu Phóng bảo mẹ trở về trước, một mình ở lại nói chuyện. Người trên giường nhìn hắn, hắn cũng nhìn đối phương.

Một lát sau, hắn nói thật chậm rãi: “Dù cậu vẫn là Tiểu Trang không thể nói chuyện thì tôi cũng sẽ không yêu cậu. Không quan trọng ở chỗ tôi thích kiểu người thế nào, quan trọng là tôi chỉ yêu Quan Cố. Anh ấy thế nào đều được, chỉ cần là Quan Cố tôi sẽ yêu. Tôi chỉ thương anh ấy, người khác đều không được.”

Đối phương: “…”

Chu Phóng nói tiếp: “Tôi sẽ không gặp lại cậu nữa, lần này tôi nói là sự thật. Cậu hẳn cũng hiểu rồi, tôi chẳng còn sợ gì nữa.”

Hắn cố sức mà muốn đẩy xe lăn ra ngoài, lần đầu tiên ngồi không quá quen, cố gắng lắm mà vẫn xoay vòng quanh tại chỗ.

Người trên giường bệnh cười một tiếng.

Chu Phóng bực bội: “…Cậu cười cái gì?”

Người bệnh kia nói: “Cười em là đồ thiểu năng trí tuệ.”

Người nọ xuống giường, dùng tay phải vẫn nguyên vẹn đẩy xe lăn, giúp Chu Phóng chuyển đến phương hướng chính xác.

Chu Phóng nghẹn khuất: “Được rồi, cậu cút đi.”

Người bệnh đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt ngập tràn tình ý.

Chu Phóng ngẩn ngơ: “…”

Người bệnh nói: “Anh là cục cưng của em.”

Chu Phóng giận dữ: “Cút đi! Lại giả vờ!”

Hắn muốn đi, người bệnh giữ lấy tay vịn xe lăn khiến hắn đi không được.

Chu Phóng nâng một bàn tay vỗ nhẹ vào đầu người đối diện, mắng: “Con mẹ nó cậu mau ránh ra cho tôi, không thì tôi sẽ đâm cậu thêm một dao nữa..”

Hắn cố sức lắc lư nhích xe lăn sang bên rồi tiến về hướng cửa. Đúng lúc này, phía sau vang lên một câu nhẹ nhàng: “Bóng đêm ở Hoành Điếm đẹp thật đấy.”

Chu Phóng mãnh liệt quay đầu lại.

Người nọ chậm rãi đứng dậy, mỉm cười dịu dàng đối diện với hắn, dưới hàng mi dày rậm là một đôi mắt quá đỗi quen thuộc.

Ánh nắng nhè nhẹ xuyên thấu qua cửa sổ vui vẻ nhảy nhót tràn vào phòng, mà trái tim trong lòng của hắn rốt cuộc cũng bừng sáng.

Hoàn

Bonus:

Đêm đó, Diêu Bối Bối thuận lợi sinh một bé trai bụ bẫm khỏe mạnh nặng 3,3kg.

Trên cổ tay trái của bé trai còn có một cái bớt nho nhỏ giống như vết đệm chân mèo, đáng yêu vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook