Tokyo Revengers: Ở Mạt Thế, Ta Bâu Lấy Nam Phản Diện Không Rời!
Chương 37: Cầu nguyện và sứ mệnh
Yuunko - Chan!
05/07/2024
Sau đó thực sự Linh đã tìm ra bằng chứng về việc cô ta thuê người tông vào xe của gia đình nó với ý đồ giết chết họ đẩy nó vào hố sâu tuyệt vọng, đồng thời tìm lại được đoạn băng ghi hình cô ta bỏ thuốc độc vào nước đem cho Linh hòng đầu đọc hủy giọng. Công ty biết chuyện ngay lập tức thuê luật sư cho nó, vì hiện tại nó là con gà đẻ trứng vàng mới nổi không lâu của họ.
Sau gần một tuần truy lùng và xét xử, Quỳnh Anh bị phong sát, tống vào tù với tội danh mưu sát, e là không ra nổi khỏi đó.
“Mẹ, tỉnh lại đi. Con báo thù cho mẹ rồi mà…”
Linh đeo khẩu trang nắm chặt tay mẹ trên giường bệnh, nó liên tục cầu nguyện Thần Phật cứu giúp mẹ của nó, mẹ nó mới ngoài năm mươi thôi, số mệnh sao có thể tận được chứ.
“Em muốn đi đâu? Trời đang mưa rất to đấy!!”
Chị quản lý cản nó lại khi nó muốn rời khỏi bệnh viện với tài xế riêng và giấu chị, nó chỉ nhẹ nhàng gỡ tay chị ra mỉm cười an ủi.
“Em đi lễ chùa thôi, chị đừng lo mà.”
“Chị đi cùng em!”
Chị quản lý rất lo lắng, vì hơn một tuần qua vừa dính chuyện kiện tụng, vừa bị nhà báo vây kín mọi hoạt động để phỏng vấn chuyện gia đình, vừa chăm lo cho mẹ dù chị gái bảo không cần quá như vậy cứ chú tâm vào bản thân, Linh đã sớm kiệt sức đến nơi rồi.
Nếu giờ còn tiếp tục lao lực, nó sẽ gục ngã.
“Chị, bỏ ô ra đi ạ, cầm giúp em đôi guốc.”
Linh mặc quần áo rất bình thương, rất thời thượng, và dưới con mưa xối xả của ngày hè oi ả, nó đã yêu cầu bỏ ô bỏ guốc tháo toàn bộ trang sức xa hoa, đứng dưới chân núi nhìn lên trên đỉnh nơi ngôi chùa thờ phụng Phật, Thần Linh đang ngự trị.
“Linh em!!”
Chị quản lí muốn cản hay là chạy theo, nhưng nó đã ngăn lại. Nó muốn làm chuyện này một mình, chỉ xin ông trời cho mẹ nó thêm cơ hội tếu tục sống, nó ích kỉ muốn níu giữ sinh mệnh của mẹ lâu thêm chút nữa.
Tam bộ nhất bái!
Đi ba bước lạy một bước!
Thể hiện lòng thành kính, từ chân núi đến đỉnh núi.
Vừa đi, Linh vừa khóc, vừa cầu nguyện Thần Phật xin thương xót số mệnh nhỏ bé mà cho phép mẹ của nó được ở lại nhân thế lâu thêm chút nữa.
Cầu xin các vị Chư Phật Thần Linh khắp bốn phương tám hướng, hãy cứu lấy mẹ của con!
Con cầu xin các vị đừng mang mẹ của con đi sớm như thế!!
Sự tai họa của mẹ gánh chịu là do con mà ra!!
Xin các vị hãy để con gánh thay cho mẹ!
Đừng đem mẹ đi, em trai con còn bé nếu không còn mẹ thằng bé phải làm sao!
Chị gái đã lớn, con cũng đã lớn, nhưng nếu không còn mẹ chúng con phải làm sao!!
Dẫu biết chia ly cửu tuyền là chuyện sẽ xảy ra nhưng hiện tại không phải còn quá sớm sao?
Con còn chưa báo hiếu cho mẹ!
Con chỉ mới bắt đầu thành công thôi mà!
Xin các vị đừng đưa mẹ đi!!
Chỉ cần mẹ còn sống, con sẽ làm tất cả!!
“Có thật chỉ cần mẹ con còn sống, con sẽ làm tất cả không, con gái của ta?”
Một thanh âm vang vọng bên tai, Linh vẫn trong tư thế quỳ, cả người ướt sũng hai tay úp hai bên, xung quanh không gian đột nhiên trở thành một màu trắng xóa chói lòa, nó từ từ ngồi dậy ngạc nhiên và đầy hoang mang.
“Phải đúng vậy ạ! Chỉ cần cứu được mẹ, con sẽ làm tất cả!!”
Dứt câu, trước mắt nó hiện ra một luồng sáng hoàng kim ấm áp chói mắt, sau đó một vị thần ăn vận uy nghiêm, gương mặt bị che khuất bởi thứ ánh sáng mềm mại kia, tay Ngài cầm trượng dài toát ra phong thái uy áp.
“Ta không phải Phật Tổ Như Lai, không phải Ngọc Hoàng Đại Đế, không phải Thần Linh nào khác, ta là Chúa Sáng Thế, người đã tạo ra thế giới của con.”
Chúa Sáng Thế?
Thế giới của con?
“Vậy vẫn còn các thế giới khác song song tồn tại? Giống như nơi đó ạ?”
Vị Thần gật đầu, Ngài vung trượng phép, xung quanh nó hiện ra vô số màn ảnh pha lê, có cái hiện lên khung cảnh thường nhật của thế giới nào đó nơi con người có thể bay trên trời, cái khác lại là nơi con người và á nhân sống chan hòa, nơi khác lại đang chịu chiến tranh giữa các vì sao… và còn vô vàn thế giới như thế.
Đột nhiên!
Ánh mắt nó dừng lại trước màn ảnh pha lê lẫn sau các ảnh pha lê về tương lai xa xôi với công nghệ hiện đại, đó là thế giới tiểu thuyết của Sanzu Haruchiyo, trong màn ảnh đó, hắn đang chiến đấu với quái vật, khung cảnh thành phố đổ nát bị thực vật chiếm cứ nhìn mà rợn tóc gáy, Linh đưa tay bất giác chạm vào đó.
“Ta sẽ cứu mẹ của con, với một điều kiện.”
“Đó là gì ạ?”
Bỏ qua thứ tình cảm nam nữ cất sâu trong lòng, Linh nhanh chóng quay sang kính trọng mà hỏi Ngài.
“Con phải giúp ta đưa thế giới đó đến với quỹ đạo khác.”
Ngài chỉ vào thế giới mà Sanzu đang sống, nó trợn tròn mắt ngạc nhiên:
“Tại sao lại là quỹ đạo khác ạ? Con cho rằng Ngài rất dễ dàng có thể thay đổi ạ?”
“Ta không thể con gái của ta. Sinh vật sống của thế giới đó bị ma quỷ Diêm Vương can dự quá sâu, quá nhiều kẻ khác biệt xuất hiện, quyền kiểm soát của ta bị đoạt lấy nên thế giới đó mới chệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Vốn dĩ ta có thể đưa nó trở về dòng thời gian cũ, nhưng mỗi sinh linh ở đấy đã có một trí tuệ và nhận thức riêng, ta không thể can dự thay đổi nhẫn tâm được.”
Vậy hiểu đơn giản ban đầu đó là thế giới tiểu thuyết không tồn tại, nhưng sau vài chuyện trọng sinh sống lại của sinh vật nơi đó, thâm cả chuyện Machiko Gin bị đẩy ra khỏi thể xác, nó bay tới chiếm cứ nên mọi chuyện mới chệch khỏi quỹ đạo vốn có.
Tính ra…
Nó mang phần lỗi không hề nhỏ.
“Con đồng ý, chỉ cần Ngài cứu được mẹ con sẽ đem thế giới đó đến với quỹ đạo mới bằng tất cả hơi sức của mình!”
Ngài gật đầu hài lòng sau đó phẩy quyền trượng đưa các mảnh pha lê biến mất chỉ giữ lại thế giới của Sanzu Haruchiyo.
“Con sẽ đến đó với thân xác thực của mình, dòng thời gian của thế giới nơi con sống sẽ được dừng lại. Ta ban thêm cho con vũ khí phù hợp thể lực phù hợp để con sinh tồn, khi con hoàn thành sứ mệnh được giao, con sẽ trở về nơi này, mẹ con sẽ sống tiếp.”
Linh chắp tay thành khẩn cúi đầu tỏ lòng biết ơn vô hạn, tức thì một luồng sáng xuất hiện, xung quanh vang lên tiếng máy móc đinh tai cọ vào nhau, tiếng bánh răng và tiếng đồng hồ tích tắc vang lên, Linh bị nuốt trọn và biến mất khỏi không gian trắng phau đó.
“Chúc con may mắn, con gái của ta.”
Sau gần một tuần truy lùng và xét xử, Quỳnh Anh bị phong sát, tống vào tù với tội danh mưu sát, e là không ra nổi khỏi đó.
“Mẹ, tỉnh lại đi. Con báo thù cho mẹ rồi mà…”
Linh đeo khẩu trang nắm chặt tay mẹ trên giường bệnh, nó liên tục cầu nguyện Thần Phật cứu giúp mẹ của nó, mẹ nó mới ngoài năm mươi thôi, số mệnh sao có thể tận được chứ.
“Em muốn đi đâu? Trời đang mưa rất to đấy!!”
Chị quản lý cản nó lại khi nó muốn rời khỏi bệnh viện với tài xế riêng và giấu chị, nó chỉ nhẹ nhàng gỡ tay chị ra mỉm cười an ủi.
“Em đi lễ chùa thôi, chị đừng lo mà.”
“Chị đi cùng em!”
Chị quản lý rất lo lắng, vì hơn một tuần qua vừa dính chuyện kiện tụng, vừa bị nhà báo vây kín mọi hoạt động để phỏng vấn chuyện gia đình, vừa chăm lo cho mẹ dù chị gái bảo không cần quá như vậy cứ chú tâm vào bản thân, Linh đã sớm kiệt sức đến nơi rồi.
Nếu giờ còn tiếp tục lao lực, nó sẽ gục ngã.
“Chị, bỏ ô ra đi ạ, cầm giúp em đôi guốc.”
Linh mặc quần áo rất bình thương, rất thời thượng, và dưới con mưa xối xả của ngày hè oi ả, nó đã yêu cầu bỏ ô bỏ guốc tháo toàn bộ trang sức xa hoa, đứng dưới chân núi nhìn lên trên đỉnh nơi ngôi chùa thờ phụng Phật, Thần Linh đang ngự trị.
“Linh em!!”
Chị quản lí muốn cản hay là chạy theo, nhưng nó đã ngăn lại. Nó muốn làm chuyện này một mình, chỉ xin ông trời cho mẹ nó thêm cơ hội tếu tục sống, nó ích kỉ muốn níu giữ sinh mệnh của mẹ lâu thêm chút nữa.
Tam bộ nhất bái!
Đi ba bước lạy một bước!
Thể hiện lòng thành kính, từ chân núi đến đỉnh núi.
Vừa đi, Linh vừa khóc, vừa cầu nguyện Thần Phật xin thương xót số mệnh nhỏ bé mà cho phép mẹ của nó được ở lại nhân thế lâu thêm chút nữa.
Cầu xin các vị Chư Phật Thần Linh khắp bốn phương tám hướng, hãy cứu lấy mẹ của con!
Con cầu xin các vị đừng mang mẹ của con đi sớm như thế!!
Sự tai họa của mẹ gánh chịu là do con mà ra!!
Xin các vị hãy để con gánh thay cho mẹ!
Đừng đem mẹ đi, em trai con còn bé nếu không còn mẹ thằng bé phải làm sao!
Chị gái đã lớn, con cũng đã lớn, nhưng nếu không còn mẹ chúng con phải làm sao!!
Dẫu biết chia ly cửu tuyền là chuyện sẽ xảy ra nhưng hiện tại không phải còn quá sớm sao?
Con còn chưa báo hiếu cho mẹ!
Con chỉ mới bắt đầu thành công thôi mà!
Xin các vị đừng đưa mẹ đi!!
Chỉ cần mẹ còn sống, con sẽ làm tất cả!!
“Có thật chỉ cần mẹ con còn sống, con sẽ làm tất cả không, con gái của ta?”
Một thanh âm vang vọng bên tai, Linh vẫn trong tư thế quỳ, cả người ướt sũng hai tay úp hai bên, xung quanh không gian đột nhiên trở thành một màu trắng xóa chói lòa, nó từ từ ngồi dậy ngạc nhiên và đầy hoang mang.
“Phải đúng vậy ạ! Chỉ cần cứu được mẹ, con sẽ làm tất cả!!”
Dứt câu, trước mắt nó hiện ra một luồng sáng hoàng kim ấm áp chói mắt, sau đó một vị thần ăn vận uy nghiêm, gương mặt bị che khuất bởi thứ ánh sáng mềm mại kia, tay Ngài cầm trượng dài toát ra phong thái uy áp.
“Ta không phải Phật Tổ Như Lai, không phải Ngọc Hoàng Đại Đế, không phải Thần Linh nào khác, ta là Chúa Sáng Thế, người đã tạo ra thế giới của con.”
Chúa Sáng Thế?
Thế giới của con?
“Vậy vẫn còn các thế giới khác song song tồn tại? Giống như nơi đó ạ?”
Vị Thần gật đầu, Ngài vung trượng phép, xung quanh nó hiện ra vô số màn ảnh pha lê, có cái hiện lên khung cảnh thường nhật của thế giới nào đó nơi con người có thể bay trên trời, cái khác lại là nơi con người và á nhân sống chan hòa, nơi khác lại đang chịu chiến tranh giữa các vì sao… và còn vô vàn thế giới như thế.
Đột nhiên!
Ánh mắt nó dừng lại trước màn ảnh pha lê lẫn sau các ảnh pha lê về tương lai xa xôi với công nghệ hiện đại, đó là thế giới tiểu thuyết của Sanzu Haruchiyo, trong màn ảnh đó, hắn đang chiến đấu với quái vật, khung cảnh thành phố đổ nát bị thực vật chiếm cứ nhìn mà rợn tóc gáy, Linh đưa tay bất giác chạm vào đó.
“Ta sẽ cứu mẹ của con, với một điều kiện.”
“Đó là gì ạ?”
Bỏ qua thứ tình cảm nam nữ cất sâu trong lòng, Linh nhanh chóng quay sang kính trọng mà hỏi Ngài.
“Con phải giúp ta đưa thế giới đó đến với quỹ đạo khác.”
Ngài chỉ vào thế giới mà Sanzu đang sống, nó trợn tròn mắt ngạc nhiên:
“Tại sao lại là quỹ đạo khác ạ? Con cho rằng Ngài rất dễ dàng có thể thay đổi ạ?”
“Ta không thể con gái của ta. Sinh vật sống của thế giới đó bị ma quỷ Diêm Vương can dự quá sâu, quá nhiều kẻ khác biệt xuất hiện, quyền kiểm soát của ta bị đoạt lấy nên thế giới đó mới chệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Vốn dĩ ta có thể đưa nó trở về dòng thời gian cũ, nhưng mỗi sinh linh ở đấy đã có một trí tuệ và nhận thức riêng, ta không thể can dự thay đổi nhẫn tâm được.”
Vậy hiểu đơn giản ban đầu đó là thế giới tiểu thuyết không tồn tại, nhưng sau vài chuyện trọng sinh sống lại của sinh vật nơi đó, thâm cả chuyện Machiko Gin bị đẩy ra khỏi thể xác, nó bay tới chiếm cứ nên mọi chuyện mới chệch khỏi quỹ đạo vốn có.
Tính ra…
Nó mang phần lỗi không hề nhỏ.
“Con đồng ý, chỉ cần Ngài cứu được mẹ con sẽ đem thế giới đó đến với quỹ đạo mới bằng tất cả hơi sức của mình!”
Ngài gật đầu hài lòng sau đó phẩy quyền trượng đưa các mảnh pha lê biến mất chỉ giữ lại thế giới của Sanzu Haruchiyo.
“Con sẽ đến đó với thân xác thực của mình, dòng thời gian của thế giới nơi con sống sẽ được dừng lại. Ta ban thêm cho con vũ khí phù hợp thể lực phù hợp để con sinh tồn, khi con hoàn thành sứ mệnh được giao, con sẽ trở về nơi này, mẹ con sẽ sống tiếp.”
Linh chắp tay thành khẩn cúi đầu tỏ lòng biết ơn vô hạn, tức thì một luồng sáng xuất hiện, xung quanh vang lên tiếng máy móc đinh tai cọ vào nhau, tiếng bánh răng và tiếng đồng hồ tích tắc vang lên, Linh bị nuốt trọn và biến mất khỏi không gian trắng phau đó.
“Chúc con may mắn, con gái của ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.