Tokyo Revengers: Ở Mạt Thế, Ta Bâu Lấy Nam Phản Diện Không Rời!
Chương 9: Trạm xăng
Yuunko - Chan!
05/07/2024
“Haru, sao anh cứ liều lĩnh như thế? Nếu nay em không bất chấp chạy tới cùng với người của Mikey sama, thì anh định đồng quy vô tận với chúng à?”
“Mày yếu như sên, đến thì làm được gì, mau cút về, ở đây chỉ tổ vướng tay vướng chân tao thôi!”
“Anh nói cái gì! Em không vô dụng, có yếu nhưng em vẫn biết dùng súng để chiến đấu! Anh đang coi thường em đấy à?”
“Tch! Mày phiền quá đấy, sao lần đó tao lại đem mày về chứ!?”
“Anh..--..!”
...****************...
Nhà của Sanzu nằm gần công viên Kyudenmatsunoka Park, nơi này khá đông dân cư đến chơi khi còn yên bình, nhưng theo phán đoán của hắn thì chắc chắn giờ chỉ còn là đống hoang tàn, khẽ liếc mắt nhìn Machiko đang chăm chú xem cảnh vụt qua bên ô cửa kính ô tô mà khẽ mỉm cười.
Bé cưng của hắn vẫn ổn.
Tốt lắm.
“Nếu đi theo đường này, ta sẽ đến bảo tàng mỹ thuật Tokyo, lúc đó đồng nghĩa việc ta đã ra khỏi thành phố Tokyo đúng không ạ?”
Machiko không rành đường Nhật Bản, thật ra là chẳng biết nổi, nên giờ nó đang vừa xem bản đồ vừa hỏi Sanzu cho chắc ăn.
Thấy hắn gật đầu, vừa lái xe vừa khẽ đưa tay xoa xoa đầu Machiko làm nó rất vui vẻ.
Nguyên đoạn đường không có chuyện gì xảy ra hết, quái vật cũng không xồ ra, người sống thì chắc vẫn trốn chỉ có đống hoang tàn hai tuần qua sau vụ bạo động quái vật gây ra, máu me rồi cả nội tạng bên đường khiến Machiko muốn nôn.
Xem ti tỉ loại phim kinh dị, giờ tận mắt thấy đúng là khác biệt một trời một vực.
“Ừ, tầm gần tối là gặp trạm xăng, lúc đó vào đấy trú tạm nhé, em cũng cần nghỉ ngơi ăn tối, tắm rửa nữa.”
“Nhưng mà nước sẽ mau chóng hết đấy, nếu không ai vận hành nhà máy điện, điện cắt nước cũng cắt mất.”
Machiko rất lo sợ chuyện người của nhà máy điện bị quái vật giết chết vì có một số quái vật sau tiến hóa trí thông minh tăng cao, đến lúc đó chúng sẽ biết cách triệt toàn bộ đường sống của con người.
Mà cái quan trọng là, nếu điện mất, nước chắc chắn cũng sẽ mất, đến lúc đó không chỉ thiếu thức ăn mà ngay cả điện nước cũng trở thành tài nguyên khan hiếm.
Thấy Sanzu sử dụng nước phung phí làm Machiko càng bất an.
“Không sao, tao đã chuẩn bị hết, em chỉ cần hưởng thụ thôi, ngoan, nghe lời.”
Hắn xoa xoa đùi nó sau đó tiếp tục lái xe.
Sống chung mấy ngày, Machiko cũng quen với sự đụng chạm quá thể của Sanzu, dù sao họ cũng yêu nhau lại còn làm chuyện đó rồi, dù đó là Machiko Gin làm chứ khoing phải nó. Nhưng giờ nó là kẻ nhập vào thể xác cô ấy, nó cũng nên làm tròn bổn phận cô bạn gái thỏ ngọc trắng tinh khôi.
Két.
Đột ngột Sanzu dừng xe phanh gấp, làm Machiko đang ngắm đống hoang tàn lướt qua cửa kính ô tô giật mình, quay sang:
“Sao thế ạ?l
“Chúng ta bị bao vây rồi.”
Sanzu nói.
Ánh mắt hắn đảo xung quanh, tay siết chặt vô lăng, Machiko nắm lấy dây an toàn đang vắt qua người, cảnh giác nhìn đằng trước đằng sau và hai bên.
“Bao vây ư, quái vật phải không ạ?”
Machiko hỏi, tay nó hơi run.
Dù sao từ bé đến giờ nó sống rất yên bình, giờ đột nhiên chết rồi lại chuyển sinh đến một thế giới khác, lại còn là thế giới mạt thế đầy rẫy tai ương và quái vật nguy hiểm, cả đời nó chưa gặp chuyện xấu như vậy bao giờ, sợ cũng là lẽ thường tình.
“Đừng sợ, tao bảo vệ em.”
Machiko mím môi.
Nó cảm giác bản thần dã thực sự dựa dẫm và trở thành gánh nặng cho Sanzu...
Bàn tay nhỏ càng siết chặt dây an toàn hơn, nó muốn làm gì đó ít nhất là không trở nên vô dụng nhưng nó không biết cách...
“Có vẻ là đàn sói biến dị, chúng hay đi theo đàn chắc là trốn khỏi sở thú chạy đến đây săn mồi.”
Sanzu ngớ bên cửa kính ô tô, hình như hắn thấy gì đó, mãi sau mới kết luận kẻ thù là sói.
Một mình hắn thì không vấn đề gì, có thể nhanh chín giết cả đàn, nhưng Machiko thì khác, cơ thể bé cưng của hắn vốn yếu ớt, sức đề kháng rất kém, nếu không may bị làm sao hắn sẽ ân hận cả đời.
Một lần vụt mất tay của Machiko đã khiến hắn phát điên, nếu có cơ hội quay lại rồi mà vẫn mất đi bé cưng, thì hắn chắc chắn sẽ day dứt mãi, đến khi sang kiếp sau, hắn vẫn sẽ đem theo chấp niệm này, chưa kể nếu nó chết hắn cũng chẳng thiết sống làm gì.
Brum!
Đạp mạnh chân ga, Sanzu lao vút khỏi con phố đó, đám sói phía sau đã xồ ra đuổi theo, Machiko ngoái đầu nhìn mà đổ mồ hôi lạnh, đông phát khiếp nếu chọn chiến đấu liệu có thể thắng không?
“Đừng nhìn.”
Sanzu kéo nhẹ tay nó đẩy nó nhìn về phía trước, ngăn nó tiếp tục theo sát đàn sói phái sau đang dần bị bỏ xa. Machiko cúi đầu, nó mím chặt mỗi:
“Nếu một mình anh chắc sẽ thắng chúng dễ dàng, nhưng vì em nên anh mới phải chạy trốn như vậy...! Em quả là gánh nặng...---..”
“Em không phải gánh nặng, em là báu vật của tao.”
Ôi không
Hắn cứ như thế, nó sẽ yêu hắn mất.
Nó không thể.
Nhỡ đâu khi nó yêu hắn rồi, Machiko thật sự sẽ tìm đến, đến lúc đó nó sẽ phải trả lại mọi thứ cho cô ấy, và trở về âm phủ đầu thai như bao người...
Nó sợ lắm...
Nó không muốn phải yêu rồi lại lìa xa như thế...!
Két.
5 giờ chiều, Machiko và Sanzu đã dừng lại trước một trạm xăng, đi suốt buổi chiều, không dừng lại, Machiko chán quá nên đã được Sanzu đưa cho một cái máy nintendo để chơi giải trí, chơi một lúc đã đến nơi.
“Gin, lại đây”
Sanzu tìm được chỗ dấu xe, còn cẩn thận đặt cả thiết bị cảnh báo lên tay nắm của cửa trước phòng hờ bị trộm, hắn không muốn mất công cải tạo xe rồi bị người ta cướp mất. Còn hiện tại, hắn đang muốn bế nó xuống như khi ở nhà, bằng một tay, nhìn gầy gầy mà khỏe gớm.
“Nhưng mà...em lớn rồi...em muốn..---..”
“Gin.”
Hắn gọi tên nó.
Hơi gằn giọng.
Machiko nổi da gà, một tay cầm nintendo tay còn tháo dây an toàn rồi vươn tay ra để hắn bế lên bằng một tay, còn cẩn thận lấy váy dài che chân để tránh hở đồ nhỏ bên trong, chuẩn bị xong xuôi Sanzu vác một ba lô cỡ vừa bên trong giấu vào món thức ăn bình thường và hai chai nước khoáng để che mắt.
Bên trong trạm xăng đã có một tốp người gần chục người trú trong đó, chắc họ cũng chạy khỏi thành phố đến các quận lân cận tìm đồ ăn, vì trong thành phố không những nhiều quái vật mà dân cư cũng nhiều, đồ ăn sớm bị kẻ mạnh vơ vét hết rồi. Không thì bị người đến trước chiếm mất, với lại vài ngày trước họ xem trên truyền hình có tin chính phủ đang lập căn cứ ỏe Saitama nên họ đã rời nhà đến đó cho an toàn.
“Có ai trong đó không? Hãy mở cửa chúng tôi muốn trú nhờ đêm nay.”
Sanzu tỏ vẻ tử tế, chứ hắn chả thích thú chuyện xin xỏ này lắm, bình thường hắn sẽ cứ thế xông vào, nhưng giờ có Machiko nên hắn phải kiềm lại, tránh tổn thương nó nhiều nhất có thể.
Cạch
“Hai vị cũng là dân chạy nạn từ thành phố sao, mời vào mời vào.”
Một tên đàn ông đon đả mở cửa, có lẽ do mới xảy ra chuyện nên họ vẫn muốn giúp đỡ đồng loại?
Hoặc không.
Có ý đồ xấu.
“Cảm ơn ạ.”
Machiko cảm ơn lễ phép, âm giọng nhỏ nhẹ ngọt ngào như mật khiến tên đàn ông đứng người.
Sanzu nhíu mày.
Quả nhiên, bé cưng của hắn có sức hút gì đó khiến người khác say mê...
“Mày yếu như sên, đến thì làm được gì, mau cút về, ở đây chỉ tổ vướng tay vướng chân tao thôi!”
“Anh nói cái gì! Em không vô dụng, có yếu nhưng em vẫn biết dùng súng để chiến đấu! Anh đang coi thường em đấy à?”
“Tch! Mày phiền quá đấy, sao lần đó tao lại đem mày về chứ!?”
“Anh..--..!”
...****************...
Nhà của Sanzu nằm gần công viên Kyudenmatsunoka Park, nơi này khá đông dân cư đến chơi khi còn yên bình, nhưng theo phán đoán của hắn thì chắc chắn giờ chỉ còn là đống hoang tàn, khẽ liếc mắt nhìn Machiko đang chăm chú xem cảnh vụt qua bên ô cửa kính ô tô mà khẽ mỉm cười.
Bé cưng của hắn vẫn ổn.
Tốt lắm.
“Nếu đi theo đường này, ta sẽ đến bảo tàng mỹ thuật Tokyo, lúc đó đồng nghĩa việc ta đã ra khỏi thành phố Tokyo đúng không ạ?”
Machiko không rành đường Nhật Bản, thật ra là chẳng biết nổi, nên giờ nó đang vừa xem bản đồ vừa hỏi Sanzu cho chắc ăn.
Thấy hắn gật đầu, vừa lái xe vừa khẽ đưa tay xoa xoa đầu Machiko làm nó rất vui vẻ.
Nguyên đoạn đường không có chuyện gì xảy ra hết, quái vật cũng không xồ ra, người sống thì chắc vẫn trốn chỉ có đống hoang tàn hai tuần qua sau vụ bạo động quái vật gây ra, máu me rồi cả nội tạng bên đường khiến Machiko muốn nôn.
Xem ti tỉ loại phim kinh dị, giờ tận mắt thấy đúng là khác biệt một trời một vực.
“Ừ, tầm gần tối là gặp trạm xăng, lúc đó vào đấy trú tạm nhé, em cũng cần nghỉ ngơi ăn tối, tắm rửa nữa.”
“Nhưng mà nước sẽ mau chóng hết đấy, nếu không ai vận hành nhà máy điện, điện cắt nước cũng cắt mất.”
Machiko rất lo sợ chuyện người của nhà máy điện bị quái vật giết chết vì có một số quái vật sau tiến hóa trí thông minh tăng cao, đến lúc đó chúng sẽ biết cách triệt toàn bộ đường sống của con người.
Mà cái quan trọng là, nếu điện mất, nước chắc chắn cũng sẽ mất, đến lúc đó không chỉ thiếu thức ăn mà ngay cả điện nước cũng trở thành tài nguyên khan hiếm.
Thấy Sanzu sử dụng nước phung phí làm Machiko càng bất an.
“Không sao, tao đã chuẩn bị hết, em chỉ cần hưởng thụ thôi, ngoan, nghe lời.”
Hắn xoa xoa đùi nó sau đó tiếp tục lái xe.
Sống chung mấy ngày, Machiko cũng quen với sự đụng chạm quá thể của Sanzu, dù sao họ cũng yêu nhau lại còn làm chuyện đó rồi, dù đó là Machiko Gin làm chứ khoing phải nó. Nhưng giờ nó là kẻ nhập vào thể xác cô ấy, nó cũng nên làm tròn bổn phận cô bạn gái thỏ ngọc trắng tinh khôi.
Két.
Đột ngột Sanzu dừng xe phanh gấp, làm Machiko đang ngắm đống hoang tàn lướt qua cửa kính ô tô giật mình, quay sang:
“Sao thế ạ?l
“Chúng ta bị bao vây rồi.”
Sanzu nói.
Ánh mắt hắn đảo xung quanh, tay siết chặt vô lăng, Machiko nắm lấy dây an toàn đang vắt qua người, cảnh giác nhìn đằng trước đằng sau và hai bên.
“Bao vây ư, quái vật phải không ạ?”
Machiko hỏi, tay nó hơi run.
Dù sao từ bé đến giờ nó sống rất yên bình, giờ đột nhiên chết rồi lại chuyển sinh đến một thế giới khác, lại còn là thế giới mạt thế đầy rẫy tai ương và quái vật nguy hiểm, cả đời nó chưa gặp chuyện xấu như vậy bao giờ, sợ cũng là lẽ thường tình.
“Đừng sợ, tao bảo vệ em.”
Machiko mím môi.
Nó cảm giác bản thần dã thực sự dựa dẫm và trở thành gánh nặng cho Sanzu...
Bàn tay nhỏ càng siết chặt dây an toàn hơn, nó muốn làm gì đó ít nhất là không trở nên vô dụng nhưng nó không biết cách...
“Có vẻ là đàn sói biến dị, chúng hay đi theo đàn chắc là trốn khỏi sở thú chạy đến đây săn mồi.”
Sanzu ngớ bên cửa kính ô tô, hình như hắn thấy gì đó, mãi sau mới kết luận kẻ thù là sói.
Một mình hắn thì không vấn đề gì, có thể nhanh chín giết cả đàn, nhưng Machiko thì khác, cơ thể bé cưng của hắn vốn yếu ớt, sức đề kháng rất kém, nếu không may bị làm sao hắn sẽ ân hận cả đời.
Một lần vụt mất tay của Machiko đã khiến hắn phát điên, nếu có cơ hội quay lại rồi mà vẫn mất đi bé cưng, thì hắn chắc chắn sẽ day dứt mãi, đến khi sang kiếp sau, hắn vẫn sẽ đem theo chấp niệm này, chưa kể nếu nó chết hắn cũng chẳng thiết sống làm gì.
Brum!
Đạp mạnh chân ga, Sanzu lao vút khỏi con phố đó, đám sói phía sau đã xồ ra đuổi theo, Machiko ngoái đầu nhìn mà đổ mồ hôi lạnh, đông phát khiếp nếu chọn chiến đấu liệu có thể thắng không?
“Đừng nhìn.”
Sanzu kéo nhẹ tay nó đẩy nó nhìn về phía trước, ngăn nó tiếp tục theo sát đàn sói phái sau đang dần bị bỏ xa. Machiko cúi đầu, nó mím chặt mỗi:
“Nếu một mình anh chắc sẽ thắng chúng dễ dàng, nhưng vì em nên anh mới phải chạy trốn như vậy...! Em quả là gánh nặng...---..”
“Em không phải gánh nặng, em là báu vật của tao.”
Ôi không
Hắn cứ như thế, nó sẽ yêu hắn mất.
Nó không thể.
Nhỡ đâu khi nó yêu hắn rồi, Machiko thật sự sẽ tìm đến, đến lúc đó nó sẽ phải trả lại mọi thứ cho cô ấy, và trở về âm phủ đầu thai như bao người...
Nó sợ lắm...
Nó không muốn phải yêu rồi lại lìa xa như thế...!
Két.
5 giờ chiều, Machiko và Sanzu đã dừng lại trước một trạm xăng, đi suốt buổi chiều, không dừng lại, Machiko chán quá nên đã được Sanzu đưa cho một cái máy nintendo để chơi giải trí, chơi một lúc đã đến nơi.
“Gin, lại đây”
Sanzu tìm được chỗ dấu xe, còn cẩn thận đặt cả thiết bị cảnh báo lên tay nắm của cửa trước phòng hờ bị trộm, hắn không muốn mất công cải tạo xe rồi bị người ta cướp mất. Còn hiện tại, hắn đang muốn bế nó xuống như khi ở nhà, bằng một tay, nhìn gầy gầy mà khỏe gớm.
“Nhưng mà...em lớn rồi...em muốn..---..”
“Gin.”
Hắn gọi tên nó.
Hơi gằn giọng.
Machiko nổi da gà, một tay cầm nintendo tay còn tháo dây an toàn rồi vươn tay ra để hắn bế lên bằng một tay, còn cẩn thận lấy váy dài che chân để tránh hở đồ nhỏ bên trong, chuẩn bị xong xuôi Sanzu vác một ba lô cỡ vừa bên trong giấu vào món thức ăn bình thường và hai chai nước khoáng để che mắt.
Bên trong trạm xăng đã có một tốp người gần chục người trú trong đó, chắc họ cũng chạy khỏi thành phố đến các quận lân cận tìm đồ ăn, vì trong thành phố không những nhiều quái vật mà dân cư cũng nhiều, đồ ăn sớm bị kẻ mạnh vơ vét hết rồi. Không thì bị người đến trước chiếm mất, với lại vài ngày trước họ xem trên truyền hình có tin chính phủ đang lập căn cứ ỏe Saitama nên họ đã rời nhà đến đó cho an toàn.
“Có ai trong đó không? Hãy mở cửa chúng tôi muốn trú nhờ đêm nay.”
Sanzu tỏ vẻ tử tế, chứ hắn chả thích thú chuyện xin xỏ này lắm, bình thường hắn sẽ cứ thế xông vào, nhưng giờ có Machiko nên hắn phải kiềm lại, tránh tổn thương nó nhiều nhất có thể.
Cạch
“Hai vị cũng là dân chạy nạn từ thành phố sao, mời vào mời vào.”
Một tên đàn ông đon đả mở cửa, có lẽ do mới xảy ra chuyện nên họ vẫn muốn giúp đỡ đồng loại?
Hoặc không.
Có ý đồ xấu.
“Cảm ơn ạ.”
Machiko cảm ơn lễ phép, âm giọng nhỏ nhẹ ngọt ngào như mật khiến tên đàn ông đứng người.
Sanzu nhíu mày.
Quả nhiên, bé cưng của hắn có sức hút gì đó khiến người khác say mê...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.