Chương 11
NNPA
19/12/2013
Tôi shock đến mức độ không nói nên lời.
Cậu ta vẫn cứ giữ nguyên tư thế ấy, cũng không có ý định sẽ buông tôi ra.
Má ơi, con phải làm gì đây?
Tuy chỉ hôn trán, nhưng tôi cứ có cảm giác ngượng ngượng thế nào ấy.
Tôi lấy hết sức đẩy cậu ta ra và vội quay mặt đi.
- Sao thế?
Duy hỏi, sao cậu ta có thể thản nhiên như ruồi thế chứ.
Tôi vẫn im lặng không trả lời, tôi không biết phải nói gì, chả lẽ tôi lại quát vào mặt cậu ta rằng: Vì nụ hôn ấy.
Đạp vịt một lúc, chúng tôi đi lên bờ, rồi cậu ta cũng đèo tôi về.
Trời cũng đã nhá nhem tối, và chiếc xe máy của Duy đã “an tọa” trước cửa nhà tôi.
Tôi trả lại Duy chiếc mũ bảo hiểm. Trước khi vào nhà, tôi còn nói một câu, đủ để cho cậu ta nghe thấy:
- Lần sau đừng có những hành động như thế. Tôi không thích đâu.
Nói rồi, tôi quay bước đi.
Đặt đôi giày ngay ngắn, tôi bước vào phòng khách, và đập thẳng vào mắt tôi là hình ảnh bố mẹ đang nhìn tôi cười hiền hậu. Tôi thấy sống lưng lành lạnh. =.=’
- Mọi người làm sao thế?
- Chẹp chẹp, con gái của chúng ta đã lớn rồi.
Lớn? Tôi lớn từ lâu rồi mà! Mẹ càng nói làm tôi càng chẳng hiểu gì cả.
- Mẹ nói thế là sao?
- Con có bạn trai từ bao giờ sao không cho bố mẹ biết?
Nghe xong câu hỏi của mẹ, tai tôi suýt rớt ra ngoài.
- Mẹ nói cái gì đấy?
- Không phải thế à? Thế ai vừa đưa con về?
- Bạn cùng lớp của con thôi.
- Một nam một nữ đi chơi với nhau, không phải là đi hẹn hò hả?
Tôi bỗng sững người. Ừ nhỉ, mẹ nói cũng có phần đúng. Mà thôi, chỉ là đi chơi bình thường thôi, trong chúng tôi có ai nghĩ lung tung như mẹ đâu?
- Mẹ cứ nói đùa, con không có.
Nói rồi, tôi phi ngay lên phòng.
Tối ấy, tôi không tài nào ngủ được. Tôi nhớ đến nụ hôn trên trán, và tự hỏi mình câu nói trước lúc về có phải phũ phàng quá hay không.
Tôi suy nghĩ hồi lâu, thật là tôi quý Duy, nhưng có lẽ chưa đủ để cho chúng tôi đi trên mức tình bạn. Và hành động của Duy đã khiến tôi không có đủ dũng khí để đối diện với cậu ta nữa.
Nhớ đến câu nói tuyên bố sẽ theo đuổi tôi của Duy, tôi chợt thở dài, không biết tôi có sức hấp dẫn gì với cậu ta nhỉ?
Tôi cứ nghĩ ngợi miên man, đến gần sáng, tôi mới chìm vào trong giấc ngủ.
Sáng hôm sau, mắt tôi thâm quầng như mắt gấu trúc, trông đến là thảm hại. Mặt tôi lờ đờ như không có sức sống. Tôi lết cái thân xuống nhà, chỉ nhấp một ngụm sữa rồi đi học.
Tôi bước vào lớp, Duy vẫn chưa thấy đến. Lần đầu tiên tôi thấy cậu ta đến muộn.
Mà thôi, tôi cũng chẳng muốn suy nghĩ gì thêm cho mệt óc. Việc tôi cần làm duy nhất bây giờ là ngủ.
Vứt cái cặp xộc xệch vào chiếc ghế bên cạnh, tôi úp mặt xuống bàn và bắt đầu ngủ li bì.
- Dậy đi nhóc.
- Câm mồm, nếu không muốn ăn đập thì để yên cho tao ngủ.
Tôi vẫn cứ nhắm mắt và gào lên. Tôi muốn ngủ, muốn ngủ, đừng hòng gọi được tôi. >_<
Người kia đã không nói gì nữa, nhưng tôi cứ có cảm giác người ấy đang vuốt tóc tôi rất dịu dàng.
Khoan, không phải là cảm giác, tên kia đang vuốt tóc tôi thật.
Tôi gạt tay hắn ra và bật dậy:
- Mày muốn gì?
Nói hết câu, tôi nghệt mặt.
Tôi vừa quát thẳng vào mặt thầy Minh. Ôi, ông thầy xấu số của tôi. T_T
Cậu ta vẫn cứ giữ nguyên tư thế ấy, cũng không có ý định sẽ buông tôi ra.
Má ơi, con phải làm gì đây?
Tuy chỉ hôn trán, nhưng tôi cứ có cảm giác ngượng ngượng thế nào ấy.
Tôi lấy hết sức đẩy cậu ta ra và vội quay mặt đi.
- Sao thế?
Duy hỏi, sao cậu ta có thể thản nhiên như ruồi thế chứ.
Tôi vẫn im lặng không trả lời, tôi không biết phải nói gì, chả lẽ tôi lại quát vào mặt cậu ta rằng: Vì nụ hôn ấy.
Đạp vịt một lúc, chúng tôi đi lên bờ, rồi cậu ta cũng đèo tôi về.
Trời cũng đã nhá nhem tối, và chiếc xe máy của Duy đã “an tọa” trước cửa nhà tôi.
Tôi trả lại Duy chiếc mũ bảo hiểm. Trước khi vào nhà, tôi còn nói một câu, đủ để cho cậu ta nghe thấy:
- Lần sau đừng có những hành động như thế. Tôi không thích đâu.
Nói rồi, tôi quay bước đi.
Đặt đôi giày ngay ngắn, tôi bước vào phòng khách, và đập thẳng vào mắt tôi là hình ảnh bố mẹ đang nhìn tôi cười hiền hậu. Tôi thấy sống lưng lành lạnh. =.=’
- Mọi người làm sao thế?
- Chẹp chẹp, con gái của chúng ta đã lớn rồi.
Lớn? Tôi lớn từ lâu rồi mà! Mẹ càng nói làm tôi càng chẳng hiểu gì cả.
- Mẹ nói thế là sao?
- Con có bạn trai từ bao giờ sao không cho bố mẹ biết?
Nghe xong câu hỏi của mẹ, tai tôi suýt rớt ra ngoài.
- Mẹ nói cái gì đấy?
- Không phải thế à? Thế ai vừa đưa con về?
- Bạn cùng lớp của con thôi.
- Một nam một nữ đi chơi với nhau, không phải là đi hẹn hò hả?
Tôi bỗng sững người. Ừ nhỉ, mẹ nói cũng có phần đúng. Mà thôi, chỉ là đi chơi bình thường thôi, trong chúng tôi có ai nghĩ lung tung như mẹ đâu?
- Mẹ cứ nói đùa, con không có.
Nói rồi, tôi phi ngay lên phòng.
Tối ấy, tôi không tài nào ngủ được. Tôi nhớ đến nụ hôn trên trán, và tự hỏi mình câu nói trước lúc về có phải phũ phàng quá hay không.
Tôi suy nghĩ hồi lâu, thật là tôi quý Duy, nhưng có lẽ chưa đủ để cho chúng tôi đi trên mức tình bạn. Và hành động của Duy đã khiến tôi không có đủ dũng khí để đối diện với cậu ta nữa.
Nhớ đến câu nói tuyên bố sẽ theo đuổi tôi của Duy, tôi chợt thở dài, không biết tôi có sức hấp dẫn gì với cậu ta nhỉ?
Tôi cứ nghĩ ngợi miên man, đến gần sáng, tôi mới chìm vào trong giấc ngủ.
Sáng hôm sau, mắt tôi thâm quầng như mắt gấu trúc, trông đến là thảm hại. Mặt tôi lờ đờ như không có sức sống. Tôi lết cái thân xuống nhà, chỉ nhấp một ngụm sữa rồi đi học.
Tôi bước vào lớp, Duy vẫn chưa thấy đến. Lần đầu tiên tôi thấy cậu ta đến muộn.
Mà thôi, tôi cũng chẳng muốn suy nghĩ gì thêm cho mệt óc. Việc tôi cần làm duy nhất bây giờ là ngủ.
Vứt cái cặp xộc xệch vào chiếc ghế bên cạnh, tôi úp mặt xuống bàn và bắt đầu ngủ li bì.
- Dậy đi nhóc.
- Câm mồm, nếu không muốn ăn đập thì để yên cho tao ngủ.
Tôi vẫn cứ nhắm mắt và gào lên. Tôi muốn ngủ, muốn ngủ, đừng hòng gọi được tôi. >_<
Người kia đã không nói gì nữa, nhưng tôi cứ có cảm giác người ấy đang vuốt tóc tôi rất dịu dàng.
Khoan, không phải là cảm giác, tên kia đang vuốt tóc tôi thật.
Tôi gạt tay hắn ra và bật dậy:
- Mày muốn gì?
Nói hết câu, tôi nghệt mặt.
Tôi vừa quát thẳng vào mặt thầy Minh. Ôi, ông thầy xấu số của tôi. T_T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.