Chương 14
NNPA
19/12/2013
Sáng tuần sau, Tuấn lái xe ô tô đến đón tôi.
Xe êm ơi là êm, làm tôi có cảm giác buồn ngủ.
Lúc tôi đang gật gà gật gù, Tuấn vỗ vỗ vai tôi.
- Dậy đi. Đến rồi.
Tôi mở mắt, uể oải bước xuống xe, thấy mấy anh chị trong hội học sinh đã đứng sẵn ở đấy.
Chị Hương thấy tôi liền tíu tít chạy lại rồi kéo tôi đi.
Khi tôi bước vào phòng thay đồ nữ, có mấy người nhìn tôi rồi hét loạn cả lên.
Có mấy chị lại còn chửi tôi là Dâm tặc???
Chị Hương không giúp đỡ tôi thì thôi, lại còn đứng bên cạnh nhìn tôi cười quằn quại.
- Khoan, khoan, cháu là tom boy, là con gái.
Tôi hua tay giải thích. Có vẻ họ cũng đã hiểu nên thu hồi mấy đôi mắt hình dao găm, nhưng có người vẫn nhìn tôi với ánh mắt e dè.
Tôi khốn khổ thay quần áo xong, còn ngượng chưa dám ra ngoài thì bà Hương kia đã hí hửng lôi tôi đi một mạch.
Lịch sử lại được tái diễn.
Lúc tôi bước vào, những đôi mắt cú vọ xăm xoi tôi, làm tôi tự dưng ớn lạnh.
Chị Hương thì vẫn cứ vô tư như thường, tung tăng nắm tay tôi lại gần bể.
Tuấn và mấy ông anh kia cũng đã ở đấy tự bao giờ.
Tuấn thì nhìn tôi không chớp mắt, còn mấy người kia thì che tay bụm miệng cười.
Một lúc sau, Tuấn nhìn tôi với ánh mắt “thương hại”, chẹp chẹp vài cái rồi xoa đầu tôi.
- Giờ thì tôi đã hiểu tại sao em lại không muốn đi đến những chỗ này.
Tôi ngồi trên bờ, chân hua hua dưới nước. Thật mát. He he.
Tuấn có vẻ bơi rất giỏi. Anh ta ở dưới nước cũng đã gần nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy lên bờ.
- Này, xuống đây đi.
Hắn ta ngước mặt lên nhìn tôi. Những giọt nước chảy xuống khuôn mặt tuấn tú trông thật mê người.
Tôi vì ham sắc đẹp của cái tên trước mặt mà vô thức gật đầu.
Thật sai lầm!
Hắn cầm chân tôi lôi thẳng xuống nước. Nước tràn vào họng, vào mũi tôi, làm tôi có cảm giác tột cùng khó thở.
Khi sức chịu đựng của tôi đã gần cạn kiệt, Tuấn mới kéo tôi lên.
Tôi ho sặc sụa, hớp lấy hớp để bầu không khí trong lành.
- Anh là đồ ác ma!
Tôi chỉ tay thẳng vào mặt hắn. Suýt chút nữa là tôi đi đời nhà ma rồi.
Tuấn ung dung nhìn tôi rồi quay người bơi tiếp.
Ức chế đến cực điểm, tôi vùng vằng đi lên bờ, vào phòng thay quần áo rồi bắt taxi ra về.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp với bộ dạng hết sức u ám.
Hừ. Cứ nghĩ đến chuyện hôm qua mà tôi nuốt cơm không ngon. Đáng chết!
Hết mấy tiết đầu, mặt tôi như chuẩn bị đi giết người, mấy đứa trong lớp cũng thấy sợ mà tự động tránh xa tôi mấy mét.
Đến giờ ra chơi, tôi đang định đi tìm con My để thả lỏng tâm trạng thì đã thấy chị Hương đứng trước cửa lớp tôi.
Bọn con trai trong lớp mắt sáng như đèn pha ô tô.
- Sao vậy chị?
- Hôm qua em về sớm vậy?
Chị Hương ngước đôi mắt to tròn lên nhìn tôi, trông thật đáng yêu!
Chắc hôm qua chị không nhìn thấy tôi hục hặc với Tuấn.
- Không có gì đâu chị.
Tôi cười xòa.
- À, đúng rồi. Chiều nay chúng ta làm công tác về đoàn. Cuối giờ em ở lại nhé!
Thật buồn. Làm thư kí hay làm osin cũng có gì khác nhau đâu? Đều phải làm việc tăng ca. Mệt!
Hết tiết, tôi lại phải vác xác đi làm không lương.
Suốt quãng thời gian ngồi trong phòng, tôi chỉ cắm cúi viết và viết, tên Tuấn thì ngồi xem và xem, tuyệt nhiên im lặng.
Đến khi ra về, chị Hương không có xe nên định đi bộ, ai dè mấy ông anh trong hội vác cái xe đạp ra lấy lòng người đẹp. Họ xí xớn cười nói đi trước mà để lại một mình tôi ở phía sau.
À quên, không phải nói là một mình tôi, mà còn có một tảng băng di động cũng đang đi bên cạnh.
Tôi cứ lững thững đi bộ, định ra bến xe bus rồi về nhà.
Sáng nay vẫn như thường lệ tôi đèo anh đi học, vì tôi có việc ở lại nên anh phải chạy xe máy về nhà nấu cơm, nên thành ra lúc đi thì hai, lúc về thì một.
Trời thì nóng chứ có mát dịu gì cho cam, thế mà cái xe bus chết tiệt kia mãi không thấy bóng dáng. Tôi sắp bốc hỏa lên rồi.
- Lên xe không?
Nghe giọng nói quen thuộc, tôi vuốt mấy sợi tóc lòa xòa dính trên mặt, ngầng đầu lên, thấy Tuấn đang ngồi trong ô tô, hạ cửa kính xuống.
Đáng ra tôi còn giận anh ta vụ hôm qua ở bể bơi, nhưng do quá mệt và nóng bức, tôi nhảy tót lên xe ngồi.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Xe êm ơi là êm, làm tôi có cảm giác buồn ngủ.
Lúc tôi đang gật gà gật gù, Tuấn vỗ vỗ vai tôi.
- Dậy đi. Đến rồi.
Tôi mở mắt, uể oải bước xuống xe, thấy mấy anh chị trong hội học sinh đã đứng sẵn ở đấy.
Chị Hương thấy tôi liền tíu tít chạy lại rồi kéo tôi đi.
Khi tôi bước vào phòng thay đồ nữ, có mấy người nhìn tôi rồi hét loạn cả lên.
Có mấy chị lại còn chửi tôi là Dâm tặc???
Chị Hương không giúp đỡ tôi thì thôi, lại còn đứng bên cạnh nhìn tôi cười quằn quại.
- Khoan, khoan, cháu là tom boy, là con gái.
Tôi hua tay giải thích. Có vẻ họ cũng đã hiểu nên thu hồi mấy đôi mắt hình dao găm, nhưng có người vẫn nhìn tôi với ánh mắt e dè.
Tôi khốn khổ thay quần áo xong, còn ngượng chưa dám ra ngoài thì bà Hương kia đã hí hửng lôi tôi đi một mạch.
Lịch sử lại được tái diễn.
Lúc tôi bước vào, những đôi mắt cú vọ xăm xoi tôi, làm tôi tự dưng ớn lạnh.
Chị Hương thì vẫn cứ vô tư như thường, tung tăng nắm tay tôi lại gần bể.
Tuấn và mấy ông anh kia cũng đã ở đấy tự bao giờ.
Tuấn thì nhìn tôi không chớp mắt, còn mấy người kia thì che tay bụm miệng cười.
Một lúc sau, Tuấn nhìn tôi với ánh mắt “thương hại”, chẹp chẹp vài cái rồi xoa đầu tôi.
- Giờ thì tôi đã hiểu tại sao em lại không muốn đi đến những chỗ này.
Tôi ngồi trên bờ, chân hua hua dưới nước. Thật mát. He he.
Tuấn có vẻ bơi rất giỏi. Anh ta ở dưới nước cũng đã gần nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy lên bờ.
- Này, xuống đây đi.
Hắn ta ngước mặt lên nhìn tôi. Những giọt nước chảy xuống khuôn mặt tuấn tú trông thật mê người.
Tôi vì ham sắc đẹp của cái tên trước mặt mà vô thức gật đầu.
Thật sai lầm!
Hắn cầm chân tôi lôi thẳng xuống nước. Nước tràn vào họng, vào mũi tôi, làm tôi có cảm giác tột cùng khó thở.
Khi sức chịu đựng của tôi đã gần cạn kiệt, Tuấn mới kéo tôi lên.
Tôi ho sặc sụa, hớp lấy hớp để bầu không khí trong lành.
- Anh là đồ ác ma!
Tôi chỉ tay thẳng vào mặt hắn. Suýt chút nữa là tôi đi đời nhà ma rồi.
Tuấn ung dung nhìn tôi rồi quay người bơi tiếp.
Ức chế đến cực điểm, tôi vùng vằng đi lên bờ, vào phòng thay quần áo rồi bắt taxi ra về.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp với bộ dạng hết sức u ám.
Hừ. Cứ nghĩ đến chuyện hôm qua mà tôi nuốt cơm không ngon. Đáng chết!
Hết mấy tiết đầu, mặt tôi như chuẩn bị đi giết người, mấy đứa trong lớp cũng thấy sợ mà tự động tránh xa tôi mấy mét.
Đến giờ ra chơi, tôi đang định đi tìm con My để thả lỏng tâm trạng thì đã thấy chị Hương đứng trước cửa lớp tôi.
Bọn con trai trong lớp mắt sáng như đèn pha ô tô.
- Sao vậy chị?
- Hôm qua em về sớm vậy?
Chị Hương ngước đôi mắt to tròn lên nhìn tôi, trông thật đáng yêu!
Chắc hôm qua chị không nhìn thấy tôi hục hặc với Tuấn.
- Không có gì đâu chị.
Tôi cười xòa.
- À, đúng rồi. Chiều nay chúng ta làm công tác về đoàn. Cuối giờ em ở lại nhé!
Thật buồn. Làm thư kí hay làm osin cũng có gì khác nhau đâu? Đều phải làm việc tăng ca. Mệt!
Hết tiết, tôi lại phải vác xác đi làm không lương.
Suốt quãng thời gian ngồi trong phòng, tôi chỉ cắm cúi viết và viết, tên Tuấn thì ngồi xem và xem, tuyệt nhiên im lặng.
Đến khi ra về, chị Hương không có xe nên định đi bộ, ai dè mấy ông anh trong hội vác cái xe đạp ra lấy lòng người đẹp. Họ xí xớn cười nói đi trước mà để lại một mình tôi ở phía sau.
À quên, không phải nói là một mình tôi, mà còn có một tảng băng di động cũng đang đi bên cạnh.
Tôi cứ lững thững đi bộ, định ra bến xe bus rồi về nhà.
Sáng nay vẫn như thường lệ tôi đèo anh đi học, vì tôi có việc ở lại nên anh phải chạy xe máy về nhà nấu cơm, nên thành ra lúc đi thì hai, lúc về thì một.
Trời thì nóng chứ có mát dịu gì cho cam, thế mà cái xe bus chết tiệt kia mãi không thấy bóng dáng. Tôi sắp bốc hỏa lên rồi.
- Lên xe không?
Nghe giọng nói quen thuộc, tôi vuốt mấy sợi tóc lòa xòa dính trên mặt, ngầng đầu lên, thấy Tuấn đang ngồi trong ô tô, hạ cửa kính xuống.
Đáng ra tôi còn giận anh ta vụ hôm qua ở bể bơi, nhưng do quá mệt và nóng bức, tôi nhảy tót lên xe ngồi.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.