Tom Boy Anh Yêu Em

Chương 17

NNPA

19/12/2013

Tôi khẽ mở mắt, và điều đầu tiên tôi nhận ra là hình ảnh căn phòng thân quen của mình.

Quái lạ, tôi tưởng tôi còn đang ở bar chứ? Làm thế nào mà giờ tôi lại đang ở phòng mình rồi? Kì thật!

Tôi ngồi dậy, đầu óc tôi vẫn còn hơi choáng váng, nhưng cũng đã đỡ hơn.

Một chiếc khăn trắng ẩm ướt khẽ sượt qua mặt, rồi rơi xuống người tôi.

Tôi đưa tay lên sờ vào trán, hình như bị sốt thì phải. Mặc dù nó cũng đã đỡ hơn nhưng vẫn còn hơi nóng nóng.

Tôi lục lại trí nhớ, cố tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng tất cả chỉ là con số không vì tôi không biết gì cả.

Cùng lúc đó, có người gõ cửa phòng tôi.

- Mời vào.

Tôi lên tiếng.

Cánh cửa được mở ra. Là anh trai tôi.

Anh đang cầm một chậu nước. Thấy tôi tỉnh dậy, anh khẽ cười:

- Em tỉnh rồi à?

- Sao em lại ở đây?

- Em bị ngất nên Duy với Tuấn đưa em về. Hai thằng vẫn còn đang ở dưới nhà đấy!

- Em không muốn gặp. Anh bảo họ đi về đi.

- Chúng nó đang ngủ. Tí nữa chúng nó tỉnh anh sẽ nói. Cả đêm hai thằng trông em không chịu về. Đến lúc em đỡ mới chịu xuống dưới nhà chợp mắt.

Hửm? Chăm sóc tôi à? Bọn hắn cũng tốt quá nhỉ? Tôi bỗng thấy biết ơn.

Nhưng rồi, nhớ lại những gì hai tên ấy làm trong bar, tôi cũng nhanh chóng gạt phăng

những ý nghĩ ấy ra khỏi đầu.

Anh Huy xuống nhà, lấy cho tôi bát cháo còn nóng hôi hổi.



- Ăn đi em. Anh vừa nấu đấy!

Anh nhẹ nhàng lấy cái gối đặt sau lưng cho tôi tựa, rồi múc chiếc muỗng vào bát, đưa lên trước mặt tôi. Tôi cũng ngoan ngoãn há miệng cho anh đút.

Có lẽ do quá đói nên tôi cứ thế ăn lia lịa, mặc dù mồm cảm thấy đắng ngắt.

Tô cháo chẳng mấy chốc cũng được vét sạch sành sanh.

Đặt cái bát xuống bàn bên cạnh, anh đỡ tôi nằm xuống, rồi lấy chiếc khăn trắng nhúng vào nước, đắp lên trán tôi.

- Bố mẹ đâu rồi anh?

- À, bố mẹ đi làm rồi em à.

- Anh không đi học à?

- Không, ở lại với nhóc ngốc. Anh đi lấy ai chăm sóc em đây?

- Ừm, vậy em ngủ bao nhiêu lâu rồi?

- Hai ngày rồi.

Anh cười, rồi khẽ hôn nhẹ lên mái tóc tôi.

- Nghỉ ngơi em nhé!

Nói rồi, anh bê chậu nước đi và khép cửa phòng lại.

Tôi vắt tay lên trán.

Có lẽ do ngủ quá lâu nên tôi không thể nào ngủ thêm được nữa.

Tôi choàng dậy, bật cái đèn ngủ.

Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, tôi lôi cái lap ra.

Vào facebook cũng không có gì mới, tôi toan tắt đi.

“Mày đỡ chưa?”

Còn ai ngoài con My quý hóa của tôi nữa.



Nhớ lại vụ nó bỏ tôi một mình với hai con hổ kia, tôi tức khí chửi nó:

“Bố mày, mày còn nhớ đến cái mặt tao nữa à? Sao mày không biến luôn đi cho tao nhờ.”

Nói xong, tôi thấy mình có vẻ hơi quá đáng, nhưng ai bảo nó làm tôi tức cơ.

“Tao xin lỗi”

“Xin xỏ cái gì? Tao không có lỗi để mày xin nhé!”

“Thôi, tao biết lỗi tao rồi.”

“Sao mày bỏ rơi tao?”

Tôi đợi nó một lúc, vẫn không thấy nó nói gì.

Nó chơi đểu tôi đấy hả?

“Mày lăn ra đây mau lên. Mày trốn đâu rồi hả con kia?”

“Đây đây, tao vừa có việc.”

Sao lại có việc vào đúng cái giờ phút quan trọng không biết nữa.

“Mày giải thích đi.”

“Giải thích gì?”

Ơ con kia, mày giả ngu đấy à?

“Cái vụ mày bỏ rơi tao ý! Mà sao lại có ông Tuấn với Duy ở đấy hết là thế nào?”

“À ừm thì…”

“Nói, không thì cái tình bạn bốn năm của chúng ta chấm dứt ngay tại đây.”

“Thôi được rồi, do tao cố tình bỏ lại mày. Do tao báo địa điểm cho Duy và Tuấn đến, được chưa?”

Tôi run run, thế là thế nào? Sao con My lại đầu têu ra chuyện này?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tom Boy Anh Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook