Chương 20
NNPA
19/12/2013
Tuấn nói với khuôn mặt hết sức bình tĩnh, và tôi nhận ra câu nói ấy đang nhắc nhở tôi phải làm tròn vai trò của mình.
Tôi nhìn anh Huy, rồi quay sang nhìn Duy cũng đang đứng ở đó. Hai khuôn mặt đều đang toát lên vẻ đau lòng.
Tôi nhắm chặt mắt, úp đầu vào ngực Tuấn như cố tình không thấy cái cảnh đầy đau lòng này.
Lời nói của tôi yếu ớt, nhẹ như gió thoảng.
- Em muốn đi đâu đó.
- Ừ, anh sẽ đưa em đi.
Nói rồi, anh toan bế tôi lên. Vòm ngực anh rắn chắc, ấm áp, làm tôi có cảm giác mình được che chở.
- Anh định đưa Băng đi đâu?
Duy chặn đường tôi và Tuấn.
Còn anh vẫn đứng im đó, đôi mắt vô hồn.
- Về nhà tôi.
Không đợi ai kịp phản ứng, Tuấn đưa tôi đi thẳng.
Nước mắt tôi lại dâng trào.
Tuấn đưa tôi xuống nhà, rồi đặt tôi vào ghế trước của ô tô.
Anh lái xe một mạch.
Thi thoảng, anh quay sang nhìn tôi.
Thấy tôi nghiêng đầu về phía cửa xe, ánh mắt anh thoáng có một tia đau lòng.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một ngôi nhà khá xa hoa, lộng lẫy.
Nhà của My?
Sao lại đến đây?
Khi tôi còn đang ngẩn ngơ với đống thắc mắc, Tuấn đã xuống xe, rồi mờ cửa cho tôi.
Không đợi tôi đứng dậy, tay anh đã choàng sau người và bế tôi lên.
Một chị giúp việc thấy vậy liền mở cửa.
Tôi cảm thấy quá kì lạ, và dường như choáng khi thấy My chạy đến và gọi:
- Anh!
Không hề gọi tôi, mà gọi Tuấn.
Anh? Họ thân nhau lắm sao? Thân đến mức có thể vào nhà nhau một cách dễ dàng, và có thể gọi nhau thân mật như vậy?
My chạy đến, thấy tôi rồi cũng thoáng sững sờ như bắt quả tang người yêu đang ngoại tình.
Và tôi đã nghĩ đến cảnh con My sẽ chạy đến, tát vào mặt tôi một cái và nói: “Tuấn, anh là đồ tồi!”
Cái viễn cảnh tôi tưởng tượng ra có lẽ đang đến thật, My chạy về phía tôi.
Tôi nhắm mắt đón nhận cái tát trời giáng.
Nhưng không, không có gì động vào người tôi cả.
- Sao mày nhắm mắt làm gì?
Con My hỏi khi thấy cái vẻ mặt nhăn nhúm khổ sở của tôi.
- Mày không giận à?
Tôi nuốt nước bọt “Ực” một cái. Mắt lấm lét nhìn sang Tuấn nhưng thấy anh vẫn bình thường.
- Sao tao phải giận?
- Vì người yêu mày bế tao.
Con My mắt trợn lên, còn Tuấn thì ngạc nhiên tới mức độ buông tay làm tôi rơi xuống đất.
Tôi ngã “Oạch” một cái, còn người thì như rã rời. Tên ác độc!
- Mày bị điên à?
My không nói chuyện tử tế nữa mà mắng sa sả vào mặt tôi.
- Tuấn không phải người yêu tao, mà là anh tao. Anh tao, nghe rõ chưa hả con này?
Tôi nhìn anh Huy, rồi quay sang nhìn Duy cũng đang đứng ở đó. Hai khuôn mặt đều đang toát lên vẻ đau lòng.
Tôi nhắm chặt mắt, úp đầu vào ngực Tuấn như cố tình không thấy cái cảnh đầy đau lòng này.
Lời nói của tôi yếu ớt, nhẹ như gió thoảng.
- Em muốn đi đâu đó.
- Ừ, anh sẽ đưa em đi.
Nói rồi, anh toan bế tôi lên. Vòm ngực anh rắn chắc, ấm áp, làm tôi có cảm giác mình được che chở.
- Anh định đưa Băng đi đâu?
Duy chặn đường tôi và Tuấn.
Còn anh vẫn đứng im đó, đôi mắt vô hồn.
- Về nhà tôi.
Không đợi ai kịp phản ứng, Tuấn đưa tôi đi thẳng.
Nước mắt tôi lại dâng trào.
Tuấn đưa tôi xuống nhà, rồi đặt tôi vào ghế trước của ô tô.
Anh lái xe một mạch.
Thi thoảng, anh quay sang nhìn tôi.
Thấy tôi nghiêng đầu về phía cửa xe, ánh mắt anh thoáng có một tia đau lòng.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một ngôi nhà khá xa hoa, lộng lẫy.
Nhà của My?
Sao lại đến đây?
Khi tôi còn đang ngẩn ngơ với đống thắc mắc, Tuấn đã xuống xe, rồi mờ cửa cho tôi.
Không đợi tôi đứng dậy, tay anh đã choàng sau người và bế tôi lên.
Một chị giúp việc thấy vậy liền mở cửa.
Tôi cảm thấy quá kì lạ, và dường như choáng khi thấy My chạy đến và gọi:
- Anh!
Không hề gọi tôi, mà gọi Tuấn.
Anh? Họ thân nhau lắm sao? Thân đến mức có thể vào nhà nhau một cách dễ dàng, và có thể gọi nhau thân mật như vậy?
My chạy đến, thấy tôi rồi cũng thoáng sững sờ như bắt quả tang người yêu đang ngoại tình.
Và tôi đã nghĩ đến cảnh con My sẽ chạy đến, tát vào mặt tôi một cái và nói: “Tuấn, anh là đồ tồi!”
Cái viễn cảnh tôi tưởng tượng ra có lẽ đang đến thật, My chạy về phía tôi.
Tôi nhắm mắt đón nhận cái tát trời giáng.
Nhưng không, không có gì động vào người tôi cả.
- Sao mày nhắm mắt làm gì?
Con My hỏi khi thấy cái vẻ mặt nhăn nhúm khổ sở của tôi.
- Mày không giận à?
Tôi nuốt nước bọt “Ực” một cái. Mắt lấm lét nhìn sang Tuấn nhưng thấy anh vẫn bình thường.
- Sao tao phải giận?
- Vì người yêu mày bế tao.
Con My mắt trợn lên, còn Tuấn thì ngạc nhiên tới mức độ buông tay làm tôi rơi xuống đất.
Tôi ngã “Oạch” một cái, còn người thì như rã rời. Tên ác độc!
- Mày bị điên à?
My không nói chuyện tử tế nữa mà mắng sa sả vào mặt tôi.
- Tuấn không phải người yêu tao, mà là anh tao. Anh tao, nghe rõ chưa hả con này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.