Chương 5
NNPA
19/12/2013
Vừa chạy, tôi vừa nghĩ đến cái cặp của mình đập tên kia lệch mặt. Cứ tưởng tượng mặt tên đó nhăn nhó thế nào, tôi gập bụng cười dữ dội.
Ngay khi bước vào lớp, tôi đã nhận được vô số những lời hỏi thăm:
- Thế nào rồi mày?
- Có bị làm sao không? Bị thương chỗ nào không?
- Tớ ổn mà! Không sao đâu.
Tôi cười hiền. Tuy mới vào lớp nhưng không ngờ tôi lại thích ứng nhanh như thế này. Cả lớp tôi ai cũng tốt bụng. ^_^
Tôi thong dong tiến về chỗ ngồi. Cái tên Duy thì vẫn nhìn tôi không nói.
- Sao thế?
Tôi mở lời trước, tay xua xua trước mặt Duy, và cậu ta cũng nhanh chóng đáp lại tôi.
- Bị phạt gì à?
- Sao biết?
- Đoán.
- Ừ, bị phạt làm osin cho hội học sinh. Nhưng hắn cứ đợi đi, ta đây sẽ không bao giờ ngoan ngoãn cho người khác sai bảo đâu. Muahaaaaaaaaaaa
- Hừm, thế mới xứng đáng là người cho Duy này theo đuổi chứ!
Anh chàng ngồi cạnh cười thân thiện với tôi.
Tôi đang cười bỗng nhiên im lặng. Theo đuổi????????? Lại chuyện gì thế???
- Này, cậu đùa tôi đấy à? Không vui tí nào đâu.
Tôi cười giả lả, trong lòng chỉ thầm mong sao cậu ta nói :”Cậu bị trúng kế rồi, tôi đùa thôi mà” hay đại loại như “Cậu đang mơ thôi”, nhưng sự thật lại quá phũ phàng khi Duy nói một tiếng:
- Ừ.
Tôi bỗng cảm thấy ngượng. Mặt tôi hình như đang đỏ dần lên vì tôi thấy nóng. Tôi lờ cậu ta đi và cắm cúi vào chiếc cặp để lấy sách ra học tiết cuối.
Cuối cùng, chuông kết thúc ngày học cũng vang lên. Tôi cất vội đống đồ bày bừa trên bàn vào và phóng như bay sang lớp bên cạnh, một phần để kể cho My nghe chuyện hôm nay, phần còn lại cũng để tránh Duy nữa. Giờ nhìn mặt Duy tôi sẽ không biết nói gì. T_T
- Êu My.
Tôi vừa sang kịp lúc con My đi ra cửa.
- Mày làm quen được ai chưa?
- Rồi mày ạ. Mày nghĩ tao là ai? Mà mày làm cái gì để bị gọi lên phòng họp hội học sinh như thế?
- Tao có làm gì đâu? Bà dạy lý lớp tao bỗng dưng dở quẻ gọi tao lên bảng, mà lại gọi tao là anh. Thế là tao nhất quyết không lên, xong bà ý xuống mách với cái thằng cha hội học sinh ý.
- Thế mày có bị làm sao không?
- Không. Nhưng bị làm osin cho cái thằng cha ý.
- Mày định thế nào?
- Không thế nào cả.
Tôi nhún vai. Con My có lẽ hiểu tôi nói gì nên nó cũng không hỏi nữa. Tính tôi, nó biết rõ quá mà!
Tôi lăng xăng vào chỗ gửi xe. Anh Huy đã đứng đợi ở đấy từ bao giờ.
- Hôm nay có chuyện gì thế?
Anh nhẹ nhàng hỏi. Anh không bao giờ to tiếng với tôi.
Tôi kể cho anh mọi chuyện, từ lúc xảy ra đến lúc kết thúc.
Nghe xong, anh chỉ cười:
- Vậy em phải cố gắng làm thôi. Anh không giúp em được rồi. Anh sẽ không nói với bố mẹ chuyện hôm nay, nhưng nếu sau này có làm sao em phải chịu trách nhiệm nhé!
Hô hô, tôi mong chờ câu này nhất. Anh Huy đúng là tâm lí mà!
Tôi leo tót lên xe, nổ máy. Anh cũng nhanh chóng leo lên yên sau.
- Khoan đã.
Tôi tắt máy. Ai vừa gọi tôi thế? Tôi ngó xung quanh, và chợt… cái tên “ quỷ dạ xoa” kia đang tiến đến phía tôi, ngày một gần.
Cả lũ con gái trong nhà xe nháo nhào như ăn phải bả. =_=’
- Tôi đã nói cậu phải làm osin cho hội học sinh sau giờ học cơ mà? Sao bây giờ lại về?
Cái tên “sao chổi” đang đứng trước đầu xe tôi và bắt bẻ.
- Này cái ông kia, ông nói là làm chứ ông nói bao giờ bắt đầu làm à? Tôi biết thế quái nào được.
- Giờ thì cậu biết rồi đấy, bắt đầu làm ngay từ hôm nay. Xuống xe!
Tôi ghét ai ra lệnh cho mình, và hắn đang khiến tôi sôi máu. Tôi nổ máy.
- Anh biến ra cho tôi. Đừng để tôi tông vào.
- Tôi không đi đâu cả. Tôi yêu cầu em xuống xe.
Hắn gằn từng tiếng với tôi.
Anh Huy thấy tình hình có vẻ căng thẳng, lên tiếng nhắc tôi:
- Thôi, em xuống đi. Anh sẽ đợi em đến lúc về.
Nói rồi, anh toan bước xuống.
- Anh ngồi yên đấy! Không đi đâu cả.
Tôi gắt. Tôi quyết không chịu thua ai. Tính lì của tôi đã ăn sâu vào trong máu. Có lẽ tôi đang được tiếp thêm máu liều chăng???
Chợt, tôi nhìn thấy Duy. Ôi, cứu tinh của tôi.
- Duy, cứu tôi với.
Cậu ta nghe tiếng tôi gọi, vội chạy tới.
Cái lũ ruồi trong nhà xe lại bắt đầu bàn tán lao xao.
- Cứu tôi với. Chặn cái tên điên kia lại.
Tôi chỉ chỉ vào cái người đang đứng chắn xe của tôi.
Duy vừa đến, không nói năng gì.
Tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ không giúp, mà nếu giúp thì sẽ ôm hoặc đẩy hắn ta ra.
Nhưng không, khác với suy nghĩ của tôi, Duy giúp, nhưng không đẩy, mà đấm thẳng vào mặt.
Tôi cứ tưởng tôi vốn bạo lực, nhưng đã có người bạo lực hơn tôi. T_T
Tôi hơi choáng, cứ chôn chân ở đấy. À không, phải nói là chôn xe. Xe vẫn nổ, nhưng tôi không chạy mà vẫn đứng yên.
- Không đi à?
Duy tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.
Tuy thương cho cái tên xấu số kia nhưng nghĩ đến những gì hắn ta đã làm với tôi thì đáng. Đáng đánh lắm!
Tôi chạy xe, nở nụ cười cảm ơn Duy, và còn kịp lè lưỡi cho cái tên “quỷ dạ xoa” đang chảy máu mồm nằm dưới đất.
Ngay khi bước vào lớp, tôi đã nhận được vô số những lời hỏi thăm:
- Thế nào rồi mày?
- Có bị làm sao không? Bị thương chỗ nào không?
- Tớ ổn mà! Không sao đâu.
Tôi cười hiền. Tuy mới vào lớp nhưng không ngờ tôi lại thích ứng nhanh như thế này. Cả lớp tôi ai cũng tốt bụng. ^_^
Tôi thong dong tiến về chỗ ngồi. Cái tên Duy thì vẫn nhìn tôi không nói.
- Sao thế?
Tôi mở lời trước, tay xua xua trước mặt Duy, và cậu ta cũng nhanh chóng đáp lại tôi.
- Bị phạt gì à?
- Sao biết?
- Đoán.
- Ừ, bị phạt làm osin cho hội học sinh. Nhưng hắn cứ đợi đi, ta đây sẽ không bao giờ ngoan ngoãn cho người khác sai bảo đâu. Muahaaaaaaaaaaa
- Hừm, thế mới xứng đáng là người cho Duy này theo đuổi chứ!
Anh chàng ngồi cạnh cười thân thiện với tôi.
Tôi đang cười bỗng nhiên im lặng. Theo đuổi????????? Lại chuyện gì thế???
- Này, cậu đùa tôi đấy à? Không vui tí nào đâu.
Tôi cười giả lả, trong lòng chỉ thầm mong sao cậu ta nói :”Cậu bị trúng kế rồi, tôi đùa thôi mà” hay đại loại như “Cậu đang mơ thôi”, nhưng sự thật lại quá phũ phàng khi Duy nói một tiếng:
- Ừ.
Tôi bỗng cảm thấy ngượng. Mặt tôi hình như đang đỏ dần lên vì tôi thấy nóng. Tôi lờ cậu ta đi và cắm cúi vào chiếc cặp để lấy sách ra học tiết cuối.
Cuối cùng, chuông kết thúc ngày học cũng vang lên. Tôi cất vội đống đồ bày bừa trên bàn vào và phóng như bay sang lớp bên cạnh, một phần để kể cho My nghe chuyện hôm nay, phần còn lại cũng để tránh Duy nữa. Giờ nhìn mặt Duy tôi sẽ không biết nói gì. T_T
- Êu My.
Tôi vừa sang kịp lúc con My đi ra cửa.
- Mày làm quen được ai chưa?
- Rồi mày ạ. Mày nghĩ tao là ai? Mà mày làm cái gì để bị gọi lên phòng họp hội học sinh như thế?
- Tao có làm gì đâu? Bà dạy lý lớp tao bỗng dưng dở quẻ gọi tao lên bảng, mà lại gọi tao là anh. Thế là tao nhất quyết không lên, xong bà ý xuống mách với cái thằng cha hội học sinh ý.
- Thế mày có bị làm sao không?
- Không. Nhưng bị làm osin cho cái thằng cha ý.
- Mày định thế nào?
- Không thế nào cả.
Tôi nhún vai. Con My có lẽ hiểu tôi nói gì nên nó cũng không hỏi nữa. Tính tôi, nó biết rõ quá mà!
Tôi lăng xăng vào chỗ gửi xe. Anh Huy đã đứng đợi ở đấy từ bao giờ.
- Hôm nay có chuyện gì thế?
Anh nhẹ nhàng hỏi. Anh không bao giờ to tiếng với tôi.
Tôi kể cho anh mọi chuyện, từ lúc xảy ra đến lúc kết thúc.
Nghe xong, anh chỉ cười:
- Vậy em phải cố gắng làm thôi. Anh không giúp em được rồi. Anh sẽ không nói với bố mẹ chuyện hôm nay, nhưng nếu sau này có làm sao em phải chịu trách nhiệm nhé!
Hô hô, tôi mong chờ câu này nhất. Anh Huy đúng là tâm lí mà!
Tôi leo tót lên xe, nổ máy. Anh cũng nhanh chóng leo lên yên sau.
- Khoan đã.
Tôi tắt máy. Ai vừa gọi tôi thế? Tôi ngó xung quanh, và chợt… cái tên “ quỷ dạ xoa” kia đang tiến đến phía tôi, ngày một gần.
Cả lũ con gái trong nhà xe nháo nhào như ăn phải bả. =_=’
- Tôi đã nói cậu phải làm osin cho hội học sinh sau giờ học cơ mà? Sao bây giờ lại về?
Cái tên “sao chổi” đang đứng trước đầu xe tôi và bắt bẻ.
- Này cái ông kia, ông nói là làm chứ ông nói bao giờ bắt đầu làm à? Tôi biết thế quái nào được.
- Giờ thì cậu biết rồi đấy, bắt đầu làm ngay từ hôm nay. Xuống xe!
Tôi ghét ai ra lệnh cho mình, và hắn đang khiến tôi sôi máu. Tôi nổ máy.
- Anh biến ra cho tôi. Đừng để tôi tông vào.
- Tôi không đi đâu cả. Tôi yêu cầu em xuống xe.
Hắn gằn từng tiếng với tôi.
Anh Huy thấy tình hình có vẻ căng thẳng, lên tiếng nhắc tôi:
- Thôi, em xuống đi. Anh sẽ đợi em đến lúc về.
Nói rồi, anh toan bước xuống.
- Anh ngồi yên đấy! Không đi đâu cả.
Tôi gắt. Tôi quyết không chịu thua ai. Tính lì của tôi đã ăn sâu vào trong máu. Có lẽ tôi đang được tiếp thêm máu liều chăng???
Chợt, tôi nhìn thấy Duy. Ôi, cứu tinh của tôi.
- Duy, cứu tôi với.
Cậu ta nghe tiếng tôi gọi, vội chạy tới.
Cái lũ ruồi trong nhà xe lại bắt đầu bàn tán lao xao.
- Cứu tôi với. Chặn cái tên điên kia lại.
Tôi chỉ chỉ vào cái người đang đứng chắn xe của tôi.
Duy vừa đến, không nói năng gì.
Tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ không giúp, mà nếu giúp thì sẽ ôm hoặc đẩy hắn ta ra.
Nhưng không, khác với suy nghĩ của tôi, Duy giúp, nhưng không đẩy, mà đấm thẳng vào mặt.
Tôi cứ tưởng tôi vốn bạo lực, nhưng đã có người bạo lực hơn tôi. T_T
Tôi hơi choáng, cứ chôn chân ở đấy. À không, phải nói là chôn xe. Xe vẫn nổ, nhưng tôi không chạy mà vẫn đứng yên.
- Không đi à?
Duy tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.
Tuy thương cho cái tên xấu số kia nhưng nghĩ đến những gì hắn ta đã làm với tôi thì đáng. Đáng đánh lắm!
Tôi chạy xe, nở nụ cười cảm ơn Duy, và còn kịp lè lưỡi cho cái tên “quỷ dạ xoa” đang chảy máu mồm nằm dưới đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.