Chương 9
Hàn Băng
22/02/2018
-Yoko, có một ng muốn xin vào nhóm! - Đây chỉ là nhắn tin thôi nha, chứ
nói ra thì chị Yuki ta lại cắt xén câu ko hiểu nổi nghĩa.
-Ai vậy?
-Kuro...
-Ể?! Cậu ta mà vào nhóm thì tuyệt lắm mà, sẽ làm nổi danh lừng lẫy nhóm chúng ta.
-Vậy sao
-Chứ còn gì nữa?! Cho cậu ta vô đi!
-Nhưng...
-Rồi rồi, mày đồng ý đi!
-Ừ
----------------
Vậy là...
-Chào! Lâu ko gặp nha Yoko! - Thằng Kuro tự nhiên như ruồi chào như đúng rồi, đi vô nhà một cách tự nhiên hết mức.
-Chào Kuro! Dạo này thế nào? - Nhi vui vẻ như những ng bình thường có đứa bn đến chơi.
-Vui vẻ ha?! - Băng Băng tâm trạng bực bội vì phải mời đối thủ cạnh tranh đến nhà. Chết tiệt!
-À đâu, khoing có gì đâu~ - Nhi đổ mồ hôi hột, mặt Băng lúc tức giận nhìn đáng sợ quá đi~
-Cho tôi qua đêm đc ko? - Vừa xem tivi, vừa nói một câu với vẻ mặt tỉnh bơ là phong cách của Kuro.
-Ko! - Băng đá một cú mạnh vào ghế sofa làm cho Kuro đang ngồi ăn bánh suýt ngã xuống đất.
-Thông cảm chút chứ?! Tôi ở đây cũng là một phần thông báo mệnh lệnh của Boss mà~
-Gì?!
-Là vậy đó nên cho tôi ở nhờ nhá?! -Ánh mắt long lanh của chú lợn sắp bị giết.
-Nha Băng Băng?~ - Nhi cũng hùa theo luôn.
-... ừ!
--------)-))---------)))---)))----------------------
Chán-Leo! Dẫn xác đi đi! - Nửa đêm, Băng kéo ra ngoài cửa một cái bao lớn, bên trong là cái xác. Phong mặt tỉnh bơ, gật đầu r vác túi đi như đúng r.
Sau khi hoàn thành công việc, Băng phủi tay chân vào nhà ngủ như ko có chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau---------)-)
-Aaaaaaaaaa!!!!!!!! Kuro mất tích rồi! Làm sao đây Băng Băng? - Giọng ca vàng đỉnh cao, lảnh lót, êm ái như Chaien của Nhi làm banh nóc nhà là bắt con gà.
-Im! - Một chữ ra lệnh của Băng làm chị Nhi đang khí thế hừng hực nhua sắp đi đánh giặc cũng phải chào thua trc một đứa ngủ say.
-Xì~ Alo? Leo đấy phải ko?! Có biết Kuro ở đâu ko? - Nhi rất thông minh khi gọi cho Phong nhưng tình hình sẽ ko khả quan hơn đâu!
-Bla bla blo xàm xí....
Sau một hồi đàm phán thì Nhi đành phải tìm cách khác để tìm ra Kuro.
-Ê! Băng Băng, đi đâu đấy?
-Vệ sinh
-À ừm,... đi đi!
-Ai vậy?
-Kuro...
-Ể?! Cậu ta mà vào nhóm thì tuyệt lắm mà, sẽ làm nổi danh lừng lẫy nhóm chúng ta.
-Vậy sao
-Chứ còn gì nữa?! Cho cậu ta vô đi!
-Nhưng...
-Rồi rồi, mày đồng ý đi!
-Ừ
----------------
Vậy là...
-Chào! Lâu ko gặp nha Yoko! - Thằng Kuro tự nhiên như ruồi chào như đúng rồi, đi vô nhà một cách tự nhiên hết mức.
-Chào Kuro! Dạo này thế nào? - Nhi vui vẻ như những ng bình thường có đứa bn đến chơi.
-Vui vẻ ha?! - Băng Băng tâm trạng bực bội vì phải mời đối thủ cạnh tranh đến nhà. Chết tiệt!
-À đâu, khoing có gì đâu~ - Nhi đổ mồ hôi hột, mặt Băng lúc tức giận nhìn đáng sợ quá đi~
-Cho tôi qua đêm đc ko? - Vừa xem tivi, vừa nói một câu với vẻ mặt tỉnh bơ là phong cách của Kuro.
-Ko! - Băng đá một cú mạnh vào ghế sofa làm cho Kuro đang ngồi ăn bánh suýt ngã xuống đất.
-Thông cảm chút chứ?! Tôi ở đây cũng là một phần thông báo mệnh lệnh của Boss mà~
-Gì?!
-Là vậy đó nên cho tôi ở nhờ nhá?! -Ánh mắt long lanh của chú lợn sắp bị giết.
-Nha Băng Băng?~ - Nhi cũng hùa theo luôn.
-... ừ!
--------)-))---------)))---)))----------------------
Chán-Leo! Dẫn xác đi đi! - Nửa đêm, Băng kéo ra ngoài cửa một cái bao lớn, bên trong là cái xác. Phong mặt tỉnh bơ, gật đầu r vác túi đi như đúng r.
Sau khi hoàn thành công việc, Băng phủi tay chân vào nhà ngủ như ko có chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau---------)-)
-Aaaaaaaaaa!!!!!!!! Kuro mất tích rồi! Làm sao đây Băng Băng? - Giọng ca vàng đỉnh cao, lảnh lót, êm ái như Chaien của Nhi làm banh nóc nhà là bắt con gà.
-Im! - Một chữ ra lệnh của Băng làm chị Nhi đang khí thế hừng hực nhua sắp đi đánh giặc cũng phải chào thua trc một đứa ngủ say.
-Xì~ Alo? Leo đấy phải ko?! Có biết Kuro ở đâu ko? - Nhi rất thông minh khi gọi cho Phong nhưng tình hình sẽ ko khả quan hơn đâu!
-Bla bla blo xàm xí....
Sau một hồi đàm phán thì Nhi đành phải tìm cách khác để tìm ra Kuro.
-Ê! Băng Băng, đi đâu đấy?
-Vệ sinh
-À ừm,... đi đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.