Chương 43: Ngươi không xứng
Cửu Hanh
14/09/2018
Cổ Thanh Phong vốn không định đi gặp Phi Tuyết Chân Nhân gì đấy, chỉ là
không ngờ Đàm Tư Như lại đích thân đến lần nữa nói là muốn nói về chuyện của Âu Dương Dạ.
Không biết tiểu nha đầu xảy ra chuyện gì nên Cổ Thanh Phong bèn theo Đàm Tư Như đến một khu vườn đầy tiếng chim hót hoa thơm, bước vào trong phòng khách thì thấy một nữ tử quý phái đứng trước giá sách chăm chú xem thư tịch.
“Sư phụ, hắn chính là Xích Viêm công tử Cổ Thanh Phong.”
Đàm Tư Như bẩm báo một tiếng rồi nhìn sang Cổ Thanh Phong cười nhạt, lẳng lặng lui sang một bên.
Phi Tuyết Chân Nhân không đáp lại, thậm chí còn không ngước lên nhìn Cổ Thanh Phong mà tiếp tục xem thư tịch lạnh lùng nói.
“Chuyện giữa ngươi và đồ nhi của ta ta có nghe nói qua.”
“Ta hy vọng người rời khỏi đồ nhi ta, chấm dứt mối quan hệ nhất kiến chung tình buồn cười này.”
“Người có phải người tài giỏi hiếm có không ta không biết và cũng không muốn biết, trình độ âm luật người thế nào ta không biết và cũng không quan tâm gia thế ngươi ra sao ta không hề có hứng thú.”
“Hôm nay ta gọi ngươi đến chỉ muốn ngươi hiểu rõ một sự thật, ngươi không xứng với đồ nhi ta.”
Cổ Thanh Phong không nói gì, hắn chỉ cảm thấy buồn cười bởi chuyện này ngay từ đầu đã là giả, không biết tiểu nha đầu kia gặp phải chuyện gì nên hắn chỉ im lặng lắng nghe.
“Có lẽ ngươi có chút không phục, cho rằng vì ngươi trúc cơ thất bại ta mới nói ngươi không xứng với đồ nhi ta, nếu như ngươi cho rằng như thế thì sai lầm lớn rồi, việc ta nói ngươi không xứng hoàn toàn không liên quan đến việc ngươi trúc cơ thất bại hay không, dù cho ngươi thành công ngươi vẫn không xứng với đồ nhi ta.”
“Đồ nhi ta gia thế phi phàm, là nơi ngươi không thể nào với tới và cũng không cách nào tưởng tượng được.”
“Thân phận của đồ nhi ta càng không phải ngươi có thể đèo bồng.”
“Đạo lữ tương lai của đồ nhi ta cũng phải là người tài giỏi.”
“Đừng trách ta lãnh khốc vô tình, thực tế là tàn khốc như vậy ngươi không xứng thì là không xứng.”
“Ta biết ngươi đến phái Vân Hà chẳng qua chỉ muốn mượn mối quan hệ của đồ nhi ta hy vọng Hỏa Đức trưởng lão giúp ngươi trúc cơ lần nữa.”
“Tuy nhiên ta khuyên ngươi tốt nhất nên từ bỏ ý định này, dù cho trúc cơ thất bại không phải tuyệt đối không thể trúc cơ lần nữa nhưng khả năng ấy rất thấp.”
“Đương nhiên, nếu như ngươi vẫn kiên trì ta cũng sẽ không đuổi ngươi đi, dù sao cũng là đồ nhi ta dẫn ngươi đến ta không muốn đồ nhi ta đau lòng.”
“Nhưng kể từ hôm nay, ngươi phải chấm dứt qua lại với đồ nhi ta.”
“Nhớ lấy, đây không phải thương lượng càng không phải khuyên bảo mà là cảnh cáo chỉ một lần mà thôi.”
“Nếu để ta phát hiện ngươi vẫn còn qua lại với đồ nhi ta, ta sẽ khiến ngươi hối hận đến với thế giới này.”
“Nói đến đây thôi, Tư Như tiễn hắn rời khỏi.”
Từ đầu đến cuối Phi Tuyết Chân Nhân đều không có ngẩng đầu nhìn Cổ Thanh Phong, một mực chuyên tâm xem thư tịch thái độ ngạo mạn đến tận xương tủy, ngay cả cho Cổ Thanh Phong cơ hội nói cũng không quả đúng như Phi Tuyết Chân Nhân nói, đây không phải thương lượng càng không phải khuyên bảo mà là cảnh cáo, chỉ cảnh cáo một lần.
Một lát sau, Đàm Tư Như quay trở về, hỏi: “Sư phụ, tại sao không trực tiếp đuổi hắn đi chứ?”
Trước đó ở Hồng Diệp Cốc, Đàm Tư Như đã mất hết thể diện nên một mực muốn báo thù nay ở phái Vân Hà, Cổ Thanh Phong lại được Hỏa Đức trưởng lão chống lưng, ngay cả Lý gia cũng không làm gì được nếu như Cổ Thanh Phong rời khỏi thì đến khi ấy Lý gia nhất định sẽ giết Cổ Thanh Phong, nàng ta cũng có thể báo thù rửa hận, chỉ là không ngờ sư phụ lại cho phép Cổ Thanh Phong ở lại.
“Khi nãy ta đã nói rồi, là Dạ Dạ dẫn hắn đến đây, nếu như ta đuổi hắn đi thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của Dạ Dạ, không tốt cho tu luyện.”
Phi Tuyết Chân Nhân thái độ không đổi trả lời: “Hơn nữa, trước đó Quảng Nguyên gặp rắc rối ở chỗ Hỏa Đức trưởng lão, có thể chứng tỏ người này rất quan trọng với Hỏa Đức trưởng lão ta hà tất phải vì chuyện nhỏ này mà đắc tội Hỏa Đức.”
Đàm Tư Như ‘ồ’ một tiếng, lúc này giọng nói lạnh lùng của Phi Tuyết Chân Nhân bỗng nhiên truyền lại.
“Còn một việc nữa, về sau chuyện riêng của Dạ Dạ, con đừng xen vào.”
“Việc riêng? Sư phụ trước nay con chưa từng xen vào việc riêng của sư muội.”
“Hừ!” Phi Tuyết Chân Nhân lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, ngẩng đầu với ánh mắt lạnh lùng mắng: “Con tưởng ta không biết con âm thầm nhận bao nhiêu lợi ích từ Lý Sâm sao?”
“Sư phụ!” Đàm Tư Như bị dọa tái xanh mặt lập tức quỳ xuống giải thích: “Con… cũng… chỉ vì tốt cho sư muội, hy vọng muội ấy tìm được nơi nương tựa tốt, dù gì Lý Sâm cũng là công tử Lý gia…”
Đang nói, Phi Tuyết Chân Nhân liền ngắt lời khinh thường nói: “Lý gia thì đã sao? Đừng nói là Lý Sâm, dù cho là mấy ca ca kia của hắn cũng không xứng với Dạ Dạ.”
Lý Sâm và mấy vị ca ca của hắn đều là đệ tự kiệt xuất của phái Vân Hà, trong số ấy có một người là đệ tử thân truyền, một người là thủ tịch Thập Nhị Viện, Đàm Tư Như không hiểu Âu Dương Dạ có điểm nào đáng để sư phụ coi trọng như vậy.
“Chuyện này kết thúc ở đây, ta sớm đã tìm cho Dạ Dạ một đạo lữ tốt rồi.”
“Không biết vị đạo lữ sư phụ tìm được kia là…”
“Chính là Cửu Điện thủ tịch của phải Vân Hà chúng ta, Chung Thiên Ưng!”
Nghe thấy tên Chung Thiên Ưng, Đàm Tư Như khẽ sững người nàng ta biết Chung Thiên Ưng, không chỉ là biết mà còn yêu thầm Chung Thiên Ưng, nói chính xác hơn thì rất nhiều nữ đệ tử phái Vân Hà đều sùng bái ái mộ Chung Thiên Ưng, bởi vì bất kể là gia thế tư chất hay tu vi đều khiến người khác ngưỡng mộ, quan trọng nhất là hắn ta còn là ứng viên sáng giá trong cuộc tranh đoạt chức chưởng trữ đệ tử, nếu người nào có thể kết đạo lữ với hắn ta thì sau nay có thể trở thành chưởng môn phu nhân của phái Vân Hà.
Trên đường quay về, Cổ Thanh Phong vừa dạo ngắm phong cảnh xung quanh vừa ăn Hồng Diệp quả, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi những lời nói của Phi Tuyết Chân Nhân.
Đúng vậy.
Việc này ngay từ đầu vốn đã là giả thì sao lại bị ảnh hưởng gì.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù việc này có là sự thật hắn cũng có thể hiểu.
Bất luận vị sư phụ nào cũng đều hy vọng đồ nhi mình tìm được một nơi nương tựa có gia thế tốt, tư chất tốt sở dĩ đạo lữ là chuyện cả đời người, tìm được người có gia thế tư chất tốt thì sẽ giúp ích cho tu vi của cả hai người, ngược lại nếu như tìm người có gia thế không tốt tư chất lại kém thì không những không giúp ích gì cho tu vi mà còn liên lụy cho đối phương.
Điều duy nhất kiến hắn bất lực là nha đầu Âu Dương Dạ sao không giải thích rõ chứ.
Cổ Thanh Phong suy ngẫm có nên tìm chút thời gian thích hợp để nha đầu kia giải thích rõ ràng, chứ đừng đến lúc ấy lại xảy ra hiểu lầm gì.
Trở về Linh Ẩn Viên ở hậu sơn.
Vương Đại Sơn đứng trước cửa như đang nóng lòng, khi nhìn thấy Cổ Thanh Phong hắn ta lập tức chạy lại.
“Công tử gia, người trở về rồi.”
“Sao thế?”
“Phí đại chấp sự đợi người rất lâu rồi.”
Phí đại chấp sự?
Cổ Thanh Phong tự hỏi hôm nay là ngày gì mà sao nhiều người tìm hắn đến thế, đang nghi hoặc thì một tên mập bước ra từ trong Linh Ẩn Viên.
Quả đúng là một tên mập, một tên mập mũm mĩm, mặt tròn phúng phính và còn để bím tóc nhỏ, bộ dạng cười tít mắt vừa nhìn thấy Cổ Thanh Phong tên mập này đã chạy tới, khom người khách sáo hỏi: “Có phải là Xích Viêm công tử không?”
“Ngươi là?”
“Tại hạ là Phí Khuê, Hỏa Đức trưởng lão chắc hẳn có nhắc qua với công tử rồi?”
Phí Khuê?
Nghe có chút quen thuộc.
Nghĩ kĩ thì hình như lão Hỏa Đức kia có từng nhắc qua cái tên này, nói rằng Phí Khuê là người của mình hắn ta sẽ sắp xếp tất cả mọi việc của cuộc khảo hạch.
“Ta nhớ ra rồi, Hỏa Đức đúng là có nhắc qua ngươi.”
“Hì hì, vậy thì đúng rồi, công tử gia việc của người Hỏa Đức trưởng lão đã nói với tiểu nhân, chúng ta vừa đi vừa nói nhé?”
“Ồ?”
Cổ Thanh Phong hơi nghi ngờ, hỏi: “Hỏa Đức nói gì với ngươi?”
“Cái gì cũng nói hết.”
“Cái gì cũng nói hết.” Cổ Thanh Phong khẽ kinh ngạc, không lẽ lão ta tiết lộ thân phận của hắn rồi? Liền hỏi: “Ngươi biết ta là ai sao?”
“Người không phải là Xích Viêm công tử sao?”
“Tiếp đó thì sao?”
“Tiếp đó?” Cái này khiến Phí Khuê ngẩng người, nói: “Cái gì tiếp đó, không có rồi. Trưởng lão chỉ nói người là công tử gia, bảo chúng tiểu nhân hầu hạ thôi.”
“Vậy à…”
Cổ Thanh Phong quả thật giật nảy mình, còn tưởng là Hỏa Đức đã bán đứng hắn rồi.
“Công tử gia, người xem lúc nào tiện thì chúng ta giải quyết việc cho xong nhé.”
“Ý ngươi nói là khảo hạch đúng không?”
“Đúng vậy, công tử gia Hỏa Đức trưởng lão đã nói kế hoạch chi tiết cho tiểu nhân nghe rồi, bây giờ thân phận của công tử gia là đệ tử ngoại môn, chúng ta trực tiếp tham gia nội môn khảo hạch là được.”
“Đệ tử ngoại môn? Ta trở thành để tử ngoại môn từ khi nào vậy? Không phải nói là cần thi gì sao?”
“Công tử gia, chuyện là như này, phái Vân Hà thu nhận đệ tử ngoại môn không nghiêm khắc đến thế, linh căn ưu tú thì không cần thi, linh căn bình thường mới phải tham gia khảo hạch, nếu như thi không qua được thì có chút mối quan hệ, đưa chút lợi ích cũng trở thành đệ tử ngoại môn… cho nên sau khi trưởng lão giao việc này cho tiểu nhân thì ba ngày trước tiểu nhân đã sắp xếp ổn thỏa cho người rồi.”
“Thì ra là vậy… Xem ra tiền lúc nào cũng có tác dụng!”
Nghĩ lại năm xưa hắn thông qua được khảo hạch nhập môn, kết quả chỉ vì linh căn tệ thì đã bị cự tuyệt, năm ấy tuy cũng nhờ vả mối quan hệ đi cửa sau, nhưng quan trọng nhất là Cổ Thanh Phong là cô nhi thì làm sao có cửa sau để đi, làm sao có tiền để đút lót?
Đang cảm thán thì bỗng nhiên Cổ Thanh Phong sực ý thức được một việc sai sai.
“Ngươi nói gì, ba ngày trước ngươi đã sắp xếp ổn thỏa hết cho ta?”
“Đúng vậy! Ba ngày trước sau khi Hỏa Đức trưởng lão giao phó, tiểu nhân đã sắp xếp ổn thỏa hết cho người, người sớm đã là đệ tử ngoại môn của phái Vân Hà.”
Ba ngày trước?
Cổ Thanh Phong nghĩ kĩ lại thì hôm qua hắn mới đồng ý giúp đỡ mà Hỏa Đức ba ngày trước đã bắt tay thực hiện kế hoạch rồi.
Hay nói cách khác, lão đã sớm đoán định hắn sẽ đồng ý.
Khốn kiếp!
Lão Hỏa Đức thật nham hiểm!
“Công tử gia, sao thế?” Phí Khuê một mực khom người nói chuyện với giọng đầy khách khí, thận trọng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Không, sắp xếp ổn thỏa rồi là tốt nếu như đã là đệ tử ngoại môn, ta nhớ Hỏa Đức nói là phải tranh cái gì Thập Nhị Viện thủ tịch?”
“Công tử gia, trước giờ Ngoại Môn Thập Nhị Viện thủ tịch đều do nội môn đệ tử đảm nhận, cho nên muốn trở thành thủ tịch của Ngoại Môn Thập Nhị Viện thì trước hết phải là nội môn đệ tử.”
“Vậy à… Được, vậy ngươi nói một chút về khảo hạch của nội môn xem.”
“Khảo hạch nội môn phái Vân Hà chúng ta tương đối nghiêm khắc, mỗi vị ngoại môn đệ tử muốn trở thành nội môn đệ tử đều phải thông qua cửa ải do năm vị trưởng lão Nhân Đức, Tử Hoành, Phi Tuyết đích thân canh giữ.
Không biết tiểu nha đầu xảy ra chuyện gì nên Cổ Thanh Phong bèn theo Đàm Tư Như đến một khu vườn đầy tiếng chim hót hoa thơm, bước vào trong phòng khách thì thấy một nữ tử quý phái đứng trước giá sách chăm chú xem thư tịch.
“Sư phụ, hắn chính là Xích Viêm công tử Cổ Thanh Phong.”
Đàm Tư Như bẩm báo một tiếng rồi nhìn sang Cổ Thanh Phong cười nhạt, lẳng lặng lui sang một bên.
Phi Tuyết Chân Nhân không đáp lại, thậm chí còn không ngước lên nhìn Cổ Thanh Phong mà tiếp tục xem thư tịch lạnh lùng nói.
“Chuyện giữa ngươi và đồ nhi của ta ta có nghe nói qua.”
“Ta hy vọng người rời khỏi đồ nhi ta, chấm dứt mối quan hệ nhất kiến chung tình buồn cười này.”
“Người có phải người tài giỏi hiếm có không ta không biết và cũng không muốn biết, trình độ âm luật người thế nào ta không biết và cũng không quan tâm gia thế ngươi ra sao ta không hề có hứng thú.”
“Hôm nay ta gọi ngươi đến chỉ muốn ngươi hiểu rõ một sự thật, ngươi không xứng với đồ nhi ta.”
Cổ Thanh Phong không nói gì, hắn chỉ cảm thấy buồn cười bởi chuyện này ngay từ đầu đã là giả, không biết tiểu nha đầu kia gặp phải chuyện gì nên hắn chỉ im lặng lắng nghe.
“Có lẽ ngươi có chút không phục, cho rằng vì ngươi trúc cơ thất bại ta mới nói ngươi không xứng với đồ nhi ta, nếu như ngươi cho rằng như thế thì sai lầm lớn rồi, việc ta nói ngươi không xứng hoàn toàn không liên quan đến việc ngươi trúc cơ thất bại hay không, dù cho ngươi thành công ngươi vẫn không xứng với đồ nhi ta.”
“Đồ nhi ta gia thế phi phàm, là nơi ngươi không thể nào với tới và cũng không cách nào tưởng tượng được.”
“Thân phận của đồ nhi ta càng không phải ngươi có thể đèo bồng.”
“Đạo lữ tương lai của đồ nhi ta cũng phải là người tài giỏi.”
“Đừng trách ta lãnh khốc vô tình, thực tế là tàn khốc như vậy ngươi không xứng thì là không xứng.”
“Ta biết ngươi đến phái Vân Hà chẳng qua chỉ muốn mượn mối quan hệ của đồ nhi ta hy vọng Hỏa Đức trưởng lão giúp ngươi trúc cơ lần nữa.”
“Tuy nhiên ta khuyên ngươi tốt nhất nên từ bỏ ý định này, dù cho trúc cơ thất bại không phải tuyệt đối không thể trúc cơ lần nữa nhưng khả năng ấy rất thấp.”
“Đương nhiên, nếu như ngươi vẫn kiên trì ta cũng sẽ không đuổi ngươi đi, dù sao cũng là đồ nhi ta dẫn ngươi đến ta không muốn đồ nhi ta đau lòng.”
“Nhưng kể từ hôm nay, ngươi phải chấm dứt qua lại với đồ nhi ta.”
“Nhớ lấy, đây không phải thương lượng càng không phải khuyên bảo mà là cảnh cáo chỉ một lần mà thôi.”
“Nếu để ta phát hiện ngươi vẫn còn qua lại với đồ nhi ta, ta sẽ khiến ngươi hối hận đến với thế giới này.”
“Nói đến đây thôi, Tư Như tiễn hắn rời khỏi.”
Từ đầu đến cuối Phi Tuyết Chân Nhân đều không có ngẩng đầu nhìn Cổ Thanh Phong, một mực chuyên tâm xem thư tịch thái độ ngạo mạn đến tận xương tủy, ngay cả cho Cổ Thanh Phong cơ hội nói cũng không quả đúng như Phi Tuyết Chân Nhân nói, đây không phải thương lượng càng không phải khuyên bảo mà là cảnh cáo, chỉ cảnh cáo một lần.
Một lát sau, Đàm Tư Như quay trở về, hỏi: “Sư phụ, tại sao không trực tiếp đuổi hắn đi chứ?”
Trước đó ở Hồng Diệp Cốc, Đàm Tư Như đã mất hết thể diện nên một mực muốn báo thù nay ở phái Vân Hà, Cổ Thanh Phong lại được Hỏa Đức trưởng lão chống lưng, ngay cả Lý gia cũng không làm gì được nếu như Cổ Thanh Phong rời khỏi thì đến khi ấy Lý gia nhất định sẽ giết Cổ Thanh Phong, nàng ta cũng có thể báo thù rửa hận, chỉ là không ngờ sư phụ lại cho phép Cổ Thanh Phong ở lại.
“Khi nãy ta đã nói rồi, là Dạ Dạ dẫn hắn đến đây, nếu như ta đuổi hắn đi thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của Dạ Dạ, không tốt cho tu luyện.”
Phi Tuyết Chân Nhân thái độ không đổi trả lời: “Hơn nữa, trước đó Quảng Nguyên gặp rắc rối ở chỗ Hỏa Đức trưởng lão, có thể chứng tỏ người này rất quan trọng với Hỏa Đức trưởng lão ta hà tất phải vì chuyện nhỏ này mà đắc tội Hỏa Đức.”
Đàm Tư Như ‘ồ’ một tiếng, lúc này giọng nói lạnh lùng của Phi Tuyết Chân Nhân bỗng nhiên truyền lại.
“Còn một việc nữa, về sau chuyện riêng của Dạ Dạ, con đừng xen vào.”
“Việc riêng? Sư phụ trước nay con chưa từng xen vào việc riêng của sư muội.”
“Hừ!” Phi Tuyết Chân Nhân lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, ngẩng đầu với ánh mắt lạnh lùng mắng: “Con tưởng ta không biết con âm thầm nhận bao nhiêu lợi ích từ Lý Sâm sao?”
“Sư phụ!” Đàm Tư Như bị dọa tái xanh mặt lập tức quỳ xuống giải thích: “Con… cũng… chỉ vì tốt cho sư muội, hy vọng muội ấy tìm được nơi nương tựa tốt, dù gì Lý Sâm cũng là công tử Lý gia…”
Đang nói, Phi Tuyết Chân Nhân liền ngắt lời khinh thường nói: “Lý gia thì đã sao? Đừng nói là Lý Sâm, dù cho là mấy ca ca kia của hắn cũng không xứng với Dạ Dạ.”
Lý Sâm và mấy vị ca ca của hắn đều là đệ tự kiệt xuất của phái Vân Hà, trong số ấy có một người là đệ tử thân truyền, một người là thủ tịch Thập Nhị Viện, Đàm Tư Như không hiểu Âu Dương Dạ có điểm nào đáng để sư phụ coi trọng như vậy.
“Chuyện này kết thúc ở đây, ta sớm đã tìm cho Dạ Dạ một đạo lữ tốt rồi.”
“Không biết vị đạo lữ sư phụ tìm được kia là…”
“Chính là Cửu Điện thủ tịch của phải Vân Hà chúng ta, Chung Thiên Ưng!”
Nghe thấy tên Chung Thiên Ưng, Đàm Tư Như khẽ sững người nàng ta biết Chung Thiên Ưng, không chỉ là biết mà còn yêu thầm Chung Thiên Ưng, nói chính xác hơn thì rất nhiều nữ đệ tử phái Vân Hà đều sùng bái ái mộ Chung Thiên Ưng, bởi vì bất kể là gia thế tư chất hay tu vi đều khiến người khác ngưỡng mộ, quan trọng nhất là hắn ta còn là ứng viên sáng giá trong cuộc tranh đoạt chức chưởng trữ đệ tử, nếu người nào có thể kết đạo lữ với hắn ta thì sau nay có thể trở thành chưởng môn phu nhân của phái Vân Hà.
Trên đường quay về, Cổ Thanh Phong vừa dạo ngắm phong cảnh xung quanh vừa ăn Hồng Diệp quả, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi những lời nói của Phi Tuyết Chân Nhân.
Đúng vậy.
Việc này ngay từ đầu vốn đã là giả thì sao lại bị ảnh hưởng gì.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù việc này có là sự thật hắn cũng có thể hiểu.
Bất luận vị sư phụ nào cũng đều hy vọng đồ nhi mình tìm được một nơi nương tựa có gia thế tốt, tư chất tốt sở dĩ đạo lữ là chuyện cả đời người, tìm được người có gia thế tư chất tốt thì sẽ giúp ích cho tu vi của cả hai người, ngược lại nếu như tìm người có gia thế không tốt tư chất lại kém thì không những không giúp ích gì cho tu vi mà còn liên lụy cho đối phương.
Điều duy nhất kiến hắn bất lực là nha đầu Âu Dương Dạ sao không giải thích rõ chứ.
Cổ Thanh Phong suy ngẫm có nên tìm chút thời gian thích hợp để nha đầu kia giải thích rõ ràng, chứ đừng đến lúc ấy lại xảy ra hiểu lầm gì.
Trở về Linh Ẩn Viên ở hậu sơn.
Vương Đại Sơn đứng trước cửa như đang nóng lòng, khi nhìn thấy Cổ Thanh Phong hắn ta lập tức chạy lại.
“Công tử gia, người trở về rồi.”
“Sao thế?”
“Phí đại chấp sự đợi người rất lâu rồi.”
Phí đại chấp sự?
Cổ Thanh Phong tự hỏi hôm nay là ngày gì mà sao nhiều người tìm hắn đến thế, đang nghi hoặc thì một tên mập bước ra từ trong Linh Ẩn Viên.
Quả đúng là một tên mập, một tên mập mũm mĩm, mặt tròn phúng phính và còn để bím tóc nhỏ, bộ dạng cười tít mắt vừa nhìn thấy Cổ Thanh Phong tên mập này đã chạy tới, khom người khách sáo hỏi: “Có phải là Xích Viêm công tử không?”
“Ngươi là?”
“Tại hạ là Phí Khuê, Hỏa Đức trưởng lão chắc hẳn có nhắc qua với công tử rồi?”
Phí Khuê?
Nghe có chút quen thuộc.
Nghĩ kĩ thì hình như lão Hỏa Đức kia có từng nhắc qua cái tên này, nói rằng Phí Khuê là người của mình hắn ta sẽ sắp xếp tất cả mọi việc của cuộc khảo hạch.
“Ta nhớ ra rồi, Hỏa Đức đúng là có nhắc qua ngươi.”
“Hì hì, vậy thì đúng rồi, công tử gia việc của người Hỏa Đức trưởng lão đã nói với tiểu nhân, chúng ta vừa đi vừa nói nhé?”
“Ồ?”
Cổ Thanh Phong hơi nghi ngờ, hỏi: “Hỏa Đức nói gì với ngươi?”
“Cái gì cũng nói hết.”
“Cái gì cũng nói hết.” Cổ Thanh Phong khẽ kinh ngạc, không lẽ lão ta tiết lộ thân phận của hắn rồi? Liền hỏi: “Ngươi biết ta là ai sao?”
“Người không phải là Xích Viêm công tử sao?”
“Tiếp đó thì sao?”
“Tiếp đó?” Cái này khiến Phí Khuê ngẩng người, nói: “Cái gì tiếp đó, không có rồi. Trưởng lão chỉ nói người là công tử gia, bảo chúng tiểu nhân hầu hạ thôi.”
“Vậy à…”
Cổ Thanh Phong quả thật giật nảy mình, còn tưởng là Hỏa Đức đã bán đứng hắn rồi.
“Công tử gia, người xem lúc nào tiện thì chúng ta giải quyết việc cho xong nhé.”
“Ý ngươi nói là khảo hạch đúng không?”
“Đúng vậy, công tử gia Hỏa Đức trưởng lão đã nói kế hoạch chi tiết cho tiểu nhân nghe rồi, bây giờ thân phận của công tử gia là đệ tử ngoại môn, chúng ta trực tiếp tham gia nội môn khảo hạch là được.”
“Đệ tử ngoại môn? Ta trở thành để tử ngoại môn từ khi nào vậy? Không phải nói là cần thi gì sao?”
“Công tử gia, chuyện là như này, phái Vân Hà thu nhận đệ tử ngoại môn không nghiêm khắc đến thế, linh căn ưu tú thì không cần thi, linh căn bình thường mới phải tham gia khảo hạch, nếu như thi không qua được thì có chút mối quan hệ, đưa chút lợi ích cũng trở thành đệ tử ngoại môn… cho nên sau khi trưởng lão giao việc này cho tiểu nhân thì ba ngày trước tiểu nhân đã sắp xếp ổn thỏa cho người rồi.”
“Thì ra là vậy… Xem ra tiền lúc nào cũng có tác dụng!”
Nghĩ lại năm xưa hắn thông qua được khảo hạch nhập môn, kết quả chỉ vì linh căn tệ thì đã bị cự tuyệt, năm ấy tuy cũng nhờ vả mối quan hệ đi cửa sau, nhưng quan trọng nhất là Cổ Thanh Phong là cô nhi thì làm sao có cửa sau để đi, làm sao có tiền để đút lót?
Đang cảm thán thì bỗng nhiên Cổ Thanh Phong sực ý thức được một việc sai sai.
“Ngươi nói gì, ba ngày trước ngươi đã sắp xếp ổn thỏa hết cho ta?”
“Đúng vậy! Ba ngày trước sau khi Hỏa Đức trưởng lão giao phó, tiểu nhân đã sắp xếp ổn thỏa hết cho người, người sớm đã là đệ tử ngoại môn của phái Vân Hà.”
Ba ngày trước?
Cổ Thanh Phong nghĩ kĩ lại thì hôm qua hắn mới đồng ý giúp đỡ mà Hỏa Đức ba ngày trước đã bắt tay thực hiện kế hoạch rồi.
Hay nói cách khác, lão đã sớm đoán định hắn sẽ đồng ý.
Khốn kiếp!
Lão Hỏa Đức thật nham hiểm!
“Công tử gia, sao thế?” Phí Khuê một mực khom người nói chuyện với giọng đầy khách khí, thận trọng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Không, sắp xếp ổn thỏa rồi là tốt nếu như đã là đệ tử ngoại môn, ta nhớ Hỏa Đức nói là phải tranh cái gì Thập Nhị Viện thủ tịch?”
“Công tử gia, trước giờ Ngoại Môn Thập Nhị Viện thủ tịch đều do nội môn đệ tử đảm nhận, cho nên muốn trở thành thủ tịch của Ngoại Môn Thập Nhị Viện thì trước hết phải là nội môn đệ tử.”
“Vậy à… Được, vậy ngươi nói một chút về khảo hạch của nội môn xem.”
“Khảo hạch nội môn phái Vân Hà chúng ta tương đối nghiêm khắc, mỗi vị ngoại môn đệ tử muốn trở thành nội môn đệ tử đều phải thông qua cửa ải do năm vị trưởng lão Nhân Đức, Tử Hoành, Phi Tuyết đích thân canh giữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.