[Tống Anh Mỹ] Let's Go, Pikachu!
Chương 7: Haunter
Thanh Dực
09/12/2021
Lance một lần nữa cầm túi đựng sandwich đứng trước Stark Tower, mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
Đã thế rằng sẽ không bao giờ quay lại mà...
Từ quầy tiếp tân thông báo số lên tầng trên, Lance quen thuộc đường cũ đi vào thang máy, sau đó đứng trong thang máy nhìn túi sandwich mà ngây ngốc...
Thời này mấy người giàu đều bắt trend ăn sandwich sao? Ăn một lần chưa đã nên muốn lần hai?
"Ngài Lance. Đã đến nơi rồi." Jarvis ấm áp nhẹ nhàng nhắc nhở Lance vãn còn phát ngốc.
"Ah... Cảm ơn!" Lance gật gật đầu, cầm theo sandwich bước ra ngoài.
Không ngoài dự đoán, phòng khách chả có lấy một bóng người, Lance tay cầm túi sandwich ngại ngùng đứng trước thang máy.
"Mong cậu đợi một chút, tôi sẽ đi thông cáo."Jarvis nói với Lance.
" Được, phiền anh!"
"Không cần khách khí!"
Lance vẫn đứng ơi đó chờ đợi, đổi túi sandwich sang tay còn lại, tiếp tục ngây người.
Bánh mì hôm qua rất được yêu thích, lúc Lance lấy về nhà, lập tức đều bị các Pokémon chia nhau ra ăn, xem ra cả nhà đều là rất thích.
Nghĩ đến đây, Lance không nhịn được có chút mỉm cười. Ngày hôm qua, Khâu Bảo vì muốn ăn thêm một chút bánh mì, mà lăn lộn làm nũng bán manh với cậu. Ha ha ha, đúng là rất lâu rồi không thấy điệu bộ này của Khâu Bảo! Quá đáng yêu đi!
"Tinh!" Âm thanh quen thuộc lại vang lên trong đầu Lance, cả người cậu lập tức cứng đờ, đây là sắp xuất hiện Pokémon mới sao?
Nhưng mà...
Lance nhìn túi sandwich trong tay: "Làm thế nào bây giờ? Vẫn chưa có ai quay lại cả?" Lance nhìn về phía hành lang bên kia phòng khách, vẫn không có ai đi ra cả.
Thời gian cưỡng chế xuất hiện Pokémon là 10 phút, cần phải rời đi nơi này! Lance không thể không trở nên có chút bối rối, may sao lúc này, cậu cũng nhìn thấy bóng dáng ngài Stark từ bên kia đi đến.
Trên tay Tony còn bao bởi cánh tay sắt của bộ đồ chiến đấu, xem ra là đang sửa chữa thứ này đi.
"Thưa ngài, sandwich của ngài!" Lance muốn nhanh chóng rời đi ngay, cậu biết rằng người này chắc chắn sẽ không đưa tay nhận đồ, vì thế muốn đem sandwich đặt lên bàn.
"Ừ, đặt ơi chỗ đó đi!" Tony đưa đôi mắt màu caramel liếc nhìn Lance một cái: "Đúng rồi, cậu tên là gì thế?"
"Lance, tôi tên là Lance, thưa ngài." Lance đặt sandwich xuống liền muốn rời đi.
"Tốt, Lance, giúp tôi lấy ra một cái sandwich, cậu cũng thấy rồi đó, tay tôi hiện tại không thể làm!" Tony giơ cánh tay có máy móc lên, vẻ mặt vô tới chớp chớp mắt.
"...Vâng..."
Lance căn cứ theo tinh thần luôn thích giúp đỡ mọi người mà lấy từ trong túi một cái sandwich, sau đó đi hạ đặt sang một bên.
"Ah! Đúng rồi, câu biết chiên trứng chứ?" Tony nhanh chóng gỡ cánh tay máy ra, sau đó lại hỏi Lance.
"Vâng, thưa ngài!" Lance khó hiểu nhưng vẫn thành thật trả lời.
"Thế thì tốt quá!" Tony vui sướng nhướng mày, vỗ tay nói: "Cậu giúp tôi chiên một chút trứng, tôi thấy là sandwich này thêm trứng vào sẽ không tồi đâu!Ah! Tôi từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì đâu!" Tony ủy khuất xoá xoá bụng mình.
Lance:"..." Cậu muốn rút lại lời nói lúc nãy có được không?
"Cái này...tôi..." Lance vừa định nói là mình có một chút việc gấp phải làm, nhưng Tony lại hoàn toàn không cho cậu cơ hội nói chuyện, không biết nghĩ đến cái gì mà vội vã chạy vào phòng thí nghiệm.
" Giúp tôi chiên hai cái, trả cậu gấp đôi!" Tony vừa mới có ý tưởng mới, muốn đi thực nghiệm ngay chút.
"Khoan... thưa ngài, đợi đã!" Lance trơ mắt nhìn bóng lưng rời đi của Tony, ngay cả ngăn cản cũng không được.
Lance:"..." Bây giờ làm thế nào đây? Đi không được mà ở lại cũng không xong...
"Ngài Lance, trứng gà lẻ trong tủ lạnh, làm phiền ngài rồi." Jarvis cất tiếng như nhắc nhở Lance - trơ người không biết phải làm thế nào.
"...Được." Lance câm nín thở dài một hơi, quyết phải tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng làm xong trứng gà rồi đặt lên đĩa.
Vừa định rời khỏi, trong đầu lại phát một tiếng "Tinh!"
Cả người Lance cứng đờ, tiếng tinh này rốt cuộc là muốn làm cái gì?
"Này... Cho tôi hỏi một chút, tôi có thể đi nhờ toilet được không? Rất gấp!" Lance trán đổ mồ hôi hột mà hỏi Jarvis.
"Đương nhiên rồi!" Javris hướng dẫn vị trí toilét cho Lance.
Vừa vào trong toilét, Lance liền triệu hồi ra giao diện, chỉ thấy màn hình đã hoàn toàn biến thành dòng chữ 'Thời gian cưỡng chế giải phóng Pokémon còn dư 1 phút nhoa~~~'
Lance:"..."Thì ra là nhắc nhở chỉ còn 1 phút đếm ngược, bây giờ có muốn rời đi ngay cũng không còn kịp nữa rồi, Lance không muôn đang đi trên đường đột nhiên xuất hiện Pokemon từ trên trời rơi xuống đâu.
"Lần này là Pokémon nào đây?" Ánh mắt Lance tràn ngập tò mò nhìn tấm card phát sáng. Tấm card là bức ảnh của một Pokémon có cơ thể màu tìm đen, còn có hai móng vuốt nhô ra không liền thân lơ lửng, đôi mắt to trắng bệch lại rất hợp với cái miệng lớn, điệu bộ cười lớn tà ác nhưng lại có chút đáng yêu ngoài ý muốn.
"Haunter!" Lance to mắt nhìn tấm card. Haunter là Pokémon u linh và độc, thuộc dạng Pokémon không trọng (lơ lửng).
Nhìn đồng hồ đếm ngược còn vài giây, Lance duỗi tay chạm nhẹ tấm card.
Tấm card biến thành Pokeball rồi rơi xuống đất.
"Suuu~toooo~!"Haunter giơ giơ hai bộ móng lơ lửng về phía Lance.
"Haunter, mi có thể..."Lance đang muốn yêu cầu Haunter nấp vào những chỗ tối mà đi theo cậu. Haunter có thể ẩn nấp ở những chỗ tối, còn có thể xuyên tường hoặc bất kì vật thể nào, chính vì thế nên mới có lời đồn là Haunter là cư dân của dị thứ nguyên.
"Suuu~too!" Không đợi Lance nói xong, Haunter đột nhiên bay lên. Khuôn miệng rộng nở nụ cười lớn, sau đó liền nhanh chóng xuyên qua vách tường WC.
Lance: "..." Không được Haunter!!! Nơi này không thể chạy loạn được đâu aaaaaaa!
Lance lập tức mở toang cửa đuổi theo, nhìn thấy bóng dáng Haunter sắp biến mất ở đoạn rẽ của bức tường.
"Không được!" Lance lập tức chạy tới muốn túm lấy đuôi Haunter mà kéo ra.
Nhưng mà Haunter thì túm không được mà Lance lại vô tình nhào lên người Tony.
"Ôi!" Tony theo bản năng ôm lấy Lance đang nhào người đến, nhìn cậu thanh niên tóc đen chôn đầu trong lòng ngực mình, Tony không khỏi nhướng mày mà cất lời trêu ghẹo: "Wow! Tuy rằng tôi biết bản thân có mị lực lớn khó ai có thể cưỡng lại. Nhưng tôi vẫn là một người đàn ông..."
Tony dùng một ngón tay chọt vào trán Lance, đẩy cậu từ lồng ngực hắn ra ngoài.
Lance nghi hoặc a một tiếng, duỗi tay xoa xoa cái trán bị Tony chọt vào, không rõ là Tony đang nói cái gì, điều cần thiết bây giờ là không biết Haunter đã chạy đi đâu!!!
Thái dương Lance đổ mồ hôi hột, vội quay lại nhìn khúc ngoặt của vách tường, Haunter đã không còn chút tung tích nào.
Tony còn tường là Lance vì câu nói đùa của mình mà nổi giận, bĩu môi, Tony rất rộng lượng mà vòng tay khoác lên vai Lance, kéo người cậu hướng ra phòng khách.
"Hầy! Thôi nào, tôi chỉ là đùa một chút thôi, nhìn dáng vẻ của cậu cứ như là trẻ vị thành niên ấy, tôi cũng sẽ không có hứng thú đối với một tên nhóc quỷ đâu! Không đúng! Phải nói là ông đây chỉ có hứng thú với nữ nhân!" Tony nhướng mày, vỗ vỗ an ủi Lance.
"A?" Lance bỗng nhiên bị Tony vòng lấy cổ, lúc này vẫn không có phản ứng lại, nói thật cậu hiện tại vẫn không hiểu nổi ý Tony là như thế nào, trong đầu chỉ toàn là Haunter mà thôi!
Hai người vốn không có cùng một tần số!
Tony buông Lance ra, cầm lấy một cái sandwich kẹp trứng ăn vào: "Vị cùng không tệ lắm!"
Tony ăn đầy một mồm to, đột nhiên cảm thấy cái gáy của mình lành lạnh, giống như có cái gì đang ở đằng sau.
Tony cầm sandwich xoay người nhìn thoáng qua một hồi, cũng không phát hiện được thứ gì.
Lance trong lúc Tony quay người thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này mém nữa là cậu đã la to lên rồi, Haunter thế mà vừa xuất hiện sau lưng Tony, còn thổi hơi đằng sau cổ hắn, mà ngay khi Tony vừa xoay người, Haunter đã nhanh chóng tàng hình đi mất rồi.
"Tôi... tôi..." Lance mặt đầy ngượng nghịu, muốn nói cái gì nhưng lại thôi, lí do cần đi toilét lúc nãy dùng rồi, giờ thì nên lấy cớ gì đây? Vẫn là không thể đi WC mãi được!
"Cậu yên tâm, tôi sẽ bảo ông chủ thưởng thêm cho cậu!" Tony vừa ăn bánh vừa nói chuyện với Lance.
"Không! Không phải thế!" Lance vội vàng xua tay: " A, đúng rồi! Tôi muốn... Tôi muốn hỏi là có thể xin chữ kí của ngài..." Lance trong cái khó lại ló cái khôn.
"Ký tên? Cậu không phải là fan của Cap sao? Đổi thần tượng nhanh thế sao?" Tony giải quyết xong một cái sandwich, đang chuyển sang cái thứ hai, vừa cho thêm trứng vào trong sandwich, vừa trêu chọc Lance.
"A...ha ha, tôi đột nhiên cảm thấy Iron Man cũng rất ngầu!" Lance dối lòng đưa ngón tay cái hướng về Tony, lúc cậu nói dối, mặt sẽ đỏ ửng lên.
Tony nhìn mặt Lance đã đỏ bừng mà nhướng mày, bộ dáng thẹn thùng' cũng rất đáng yêu!
Câu nói này làm tâm tình của Tony tốt lên một chút: "Xem ra ánh mắt cậu cũng không tồi đâu! Đợi ở đó!" Tony vừa ăn sandwich, vừa chạy đi lấy đồ.
Để Lance ở một mình trong phòng khách, Lance vội vàng nhỏ giọng gọi: "Haunter! Haunter... Mau đi ra đây!"
Nghe được tiếng gọi của Lance, Haunter từ sàn nhà trước mặt Lance chui lên.
Lance có chút vui vẻ, nhưng ngay sau đó Haunter liền làm một cái mặt quỷ với Lance: "Su~to!"
Cơ thể nó lại một lần nữa biến mất, Lance nhào tới chụp, "Rầm!" Cả người đều nằm xẹp trên đất.
"Wow!... Cậu không cần phải kích động mà hành lễ lớn ới tôi như thế đi!" Tony ôm một chồng ảnh chụp Iron Man đi ra, ngạc nhiên nhìn Lance đang nằm sấp trên sàn.
"Ôi..." Lance xoa xoa cái trán, từ mặt sàn ngồi lên, ngay sau đó hai tay đều bị dúi vào cả đống ảnh chụp.
"Được rồi! Bé Lance, cậu có thề trở về làm việc tiếp rồi!" Tony xua xua tay, thể hiện rõ ý tứ rằng cậu có thể rời đi được rồi.
Trong lòng ngực ôm đầy ảnh chụp có chữ ký của Iron Man, Lance bất đắc dĩ thở dài, mặt hiện rõ 'Lưu luyến không thôi' mà rời đi, xem ra chỉ có thể cầu trời rằng Haunter sẽ không bị phát hiện mà thôi.
Đành phải chờ một thời gian hợp lý, đón Haunter về nhà! Người luôn thu phục được những Pokemon đáng yêu ngoan ngoãn như Lance, khi gặp phải một Pokemon chuyên đùa dai còn có sở thích chạy loạn khắp nơi như Haunter; cậu cảm thấy đặc biệt buồn rầu cùng bất lực.
Chờ cho đến khi Lance hoàn toàn rời đi, Tony lập tức trở nên nghiêm túc, anh búng tay một cái: "Jarvis! Lúc tôi vừa rời đi đã xảy ra chuyện gì?"
Lance ngụy trang trước mặt Tony thật là một điểm cũng không đạt nổi, Tony đã sớm nhận ra những biểu hiện không bình thường' của Lance; cho nên lúc vốn có thể trực tiếp ký tên tại chỗ, Tony liền lấy cớ đi vào phòng lấy ảnh, ngay lúc đó thì ra lệnh cho Jarvis ghi hình.
Lance cũng hoàn toàn không biết được, mọi cử chỉ hành vi động tác của cậu đều được một siêu máy tính trí năng AI thu lại toàn bộ...Chỉ có thể nói là cậu chẳng biết gì về Jarvis cả.
"Sir, Đây là đoạn CCTV lúc nãy của ngài Lance và... một sinh vật kỳ quái." Cơ sở dữ liệu của Jarvis không có thông tin.
Video vừa được bật lên, đây là những hành động của Lance đã làm ngay sau khi anh rời đi.
"Đây là cái gì?!" Tony mặt đầy kinh ngạc chỉ vào đoạn sàn nhà đột nhiên chui ra Haunter: "Ác ma sao?!"
"Dựa theo tiếng gọi của ngài Lance lúc đó, sinh vật kỳ quái này có tên là Haunter." Jarvis phân tích những lời lúc nãy Lance nói.
"Haunter?!" Tony nhíu mày vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ bĩu môi: "Cái tên gì kì thế!"
"Khoan đã! Nõ sẽ không phải là còn ở chỗ này chứ!" Khoé miệng Tony cứng đờ mặt đầy ghét bỏ giờ thêm sự đề phòng mà nhìn xung quanh.
"Tôi cho là đúng thế, sir!"
Chính vì thế mà khi các Avengers khác quay trở lại, liền nhìn thấy Tony đang đeo một cánh tay của chiến y, mặt tràn đầy sự phòng bị mà quan sát xung quanh...
Đã thế rằng sẽ không bao giờ quay lại mà...
Từ quầy tiếp tân thông báo số lên tầng trên, Lance quen thuộc đường cũ đi vào thang máy, sau đó đứng trong thang máy nhìn túi sandwich mà ngây ngốc...
Thời này mấy người giàu đều bắt trend ăn sandwich sao? Ăn một lần chưa đã nên muốn lần hai?
"Ngài Lance. Đã đến nơi rồi." Jarvis ấm áp nhẹ nhàng nhắc nhở Lance vãn còn phát ngốc.
"Ah... Cảm ơn!" Lance gật gật đầu, cầm theo sandwich bước ra ngoài.
Không ngoài dự đoán, phòng khách chả có lấy một bóng người, Lance tay cầm túi sandwich ngại ngùng đứng trước thang máy.
"Mong cậu đợi một chút, tôi sẽ đi thông cáo."Jarvis nói với Lance.
" Được, phiền anh!"
"Không cần khách khí!"
Lance vẫn đứng ơi đó chờ đợi, đổi túi sandwich sang tay còn lại, tiếp tục ngây người.
Bánh mì hôm qua rất được yêu thích, lúc Lance lấy về nhà, lập tức đều bị các Pokémon chia nhau ra ăn, xem ra cả nhà đều là rất thích.
Nghĩ đến đây, Lance không nhịn được có chút mỉm cười. Ngày hôm qua, Khâu Bảo vì muốn ăn thêm một chút bánh mì, mà lăn lộn làm nũng bán manh với cậu. Ha ha ha, đúng là rất lâu rồi không thấy điệu bộ này của Khâu Bảo! Quá đáng yêu đi!
"Tinh!" Âm thanh quen thuộc lại vang lên trong đầu Lance, cả người cậu lập tức cứng đờ, đây là sắp xuất hiện Pokémon mới sao?
Nhưng mà...
Lance nhìn túi sandwich trong tay: "Làm thế nào bây giờ? Vẫn chưa có ai quay lại cả?" Lance nhìn về phía hành lang bên kia phòng khách, vẫn không có ai đi ra cả.
Thời gian cưỡng chế xuất hiện Pokémon là 10 phút, cần phải rời đi nơi này! Lance không thể không trở nên có chút bối rối, may sao lúc này, cậu cũng nhìn thấy bóng dáng ngài Stark từ bên kia đi đến.
Trên tay Tony còn bao bởi cánh tay sắt của bộ đồ chiến đấu, xem ra là đang sửa chữa thứ này đi.
"Thưa ngài, sandwich của ngài!" Lance muốn nhanh chóng rời đi ngay, cậu biết rằng người này chắc chắn sẽ không đưa tay nhận đồ, vì thế muốn đem sandwich đặt lên bàn.
"Ừ, đặt ơi chỗ đó đi!" Tony đưa đôi mắt màu caramel liếc nhìn Lance một cái: "Đúng rồi, cậu tên là gì thế?"
"Lance, tôi tên là Lance, thưa ngài." Lance đặt sandwich xuống liền muốn rời đi.
"Tốt, Lance, giúp tôi lấy ra một cái sandwich, cậu cũng thấy rồi đó, tay tôi hiện tại không thể làm!" Tony giơ cánh tay có máy móc lên, vẻ mặt vô tới chớp chớp mắt.
"...Vâng..."
Lance căn cứ theo tinh thần luôn thích giúp đỡ mọi người mà lấy từ trong túi một cái sandwich, sau đó đi hạ đặt sang một bên.
"Ah! Đúng rồi, câu biết chiên trứng chứ?" Tony nhanh chóng gỡ cánh tay máy ra, sau đó lại hỏi Lance.
"Vâng, thưa ngài!" Lance khó hiểu nhưng vẫn thành thật trả lời.
"Thế thì tốt quá!" Tony vui sướng nhướng mày, vỗ tay nói: "Cậu giúp tôi chiên một chút trứng, tôi thấy là sandwich này thêm trứng vào sẽ không tồi đâu!Ah! Tôi từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì đâu!" Tony ủy khuất xoá xoá bụng mình.
Lance:"..." Cậu muốn rút lại lời nói lúc nãy có được không?
"Cái này...tôi..." Lance vừa định nói là mình có một chút việc gấp phải làm, nhưng Tony lại hoàn toàn không cho cậu cơ hội nói chuyện, không biết nghĩ đến cái gì mà vội vã chạy vào phòng thí nghiệm.
" Giúp tôi chiên hai cái, trả cậu gấp đôi!" Tony vừa mới có ý tưởng mới, muốn đi thực nghiệm ngay chút.
"Khoan... thưa ngài, đợi đã!" Lance trơ mắt nhìn bóng lưng rời đi của Tony, ngay cả ngăn cản cũng không được.
Lance:"..." Bây giờ làm thế nào đây? Đi không được mà ở lại cũng không xong...
"Ngài Lance, trứng gà lẻ trong tủ lạnh, làm phiền ngài rồi." Jarvis cất tiếng như nhắc nhở Lance - trơ người không biết phải làm thế nào.
"...Được." Lance câm nín thở dài một hơi, quyết phải tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng làm xong trứng gà rồi đặt lên đĩa.
Vừa định rời khỏi, trong đầu lại phát một tiếng "Tinh!"
Cả người Lance cứng đờ, tiếng tinh này rốt cuộc là muốn làm cái gì?
"Này... Cho tôi hỏi một chút, tôi có thể đi nhờ toilet được không? Rất gấp!" Lance trán đổ mồ hôi hột mà hỏi Jarvis.
"Đương nhiên rồi!" Javris hướng dẫn vị trí toilét cho Lance.
Vừa vào trong toilét, Lance liền triệu hồi ra giao diện, chỉ thấy màn hình đã hoàn toàn biến thành dòng chữ 'Thời gian cưỡng chế giải phóng Pokémon còn dư 1 phút nhoa~~~'
Lance:"..."Thì ra là nhắc nhở chỉ còn 1 phút đếm ngược, bây giờ có muốn rời đi ngay cũng không còn kịp nữa rồi, Lance không muôn đang đi trên đường đột nhiên xuất hiện Pokemon từ trên trời rơi xuống đâu.
"Lần này là Pokémon nào đây?" Ánh mắt Lance tràn ngập tò mò nhìn tấm card phát sáng. Tấm card là bức ảnh của một Pokémon có cơ thể màu tìm đen, còn có hai móng vuốt nhô ra không liền thân lơ lửng, đôi mắt to trắng bệch lại rất hợp với cái miệng lớn, điệu bộ cười lớn tà ác nhưng lại có chút đáng yêu ngoài ý muốn.
"Haunter!" Lance to mắt nhìn tấm card. Haunter là Pokémon u linh và độc, thuộc dạng Pokémon không trọng (lơ lửng).
Nhìn đồng hồ đếm ngược còn vài giây, Lance duỗi tay chạm nhẹ tấm card.
Tấm card biến thành Pokeball rồi rơi xuống đất.
"Suuu~toooo~!"Haunter giơ giơ hai bộ móng lơ lửng về phía Lance.
"Haunter, mi có thể..."Lance đang muốn yêu cầu Haunter nấp vào những chỗ tối mà đi theo cậu. Haunter có thể ẩn nấp ở những chỗ tối, còn có thể xuyên tường hoặc bất kì vật thể nào, chính vì thế nên mới có lời đồn là Haunter là cư dân của dị thứ nguyên.
"Suuu~too!" Không đợi Lance nói xong, Haunter đột nhiên bay lên. Khuôn miệng rộng nở nụ cười lớn, sau đó liền nhanh chóng xuyên qua vách tường WC.
Lance: "..." Không được Haunter!!! Nơi này không thể chạy loạn được đâu aaaaaaa!
Lance lập tức mở toang cửa đuổi theo, nhìn thấy bóng dáng Haunter sắp biến mất ở đoạn rẽ của bức tường.
"Không được!" Lance lập tức chạy tới muốn túm lấy đuôi Haunter mà kéo ra.
Nhưng mà Haunter thì túm không được mà Lance lại vô tình nhào lên người Tony.
"Ôi!" Tony theo bản năng ôm lấy Lance đang nhào người đến, nhìn cậu thanh niên tóc đen chôn đầu trong lòng ngực mình, Tony không khỏi nhướng mày mà cất lời trêu ghẹo: "Wow! Tuy rằng tôi biết bản thân có mị lực lớn khó ai có thể cưỡng lại. Nhưng tôi vẫn là một người đàn ông..."
Tony dùng một ngón tay chọt vào trán Lance, đẩy cậu từ lồng ngực hắn ra ngoài.
Lance nghi hoặc a một tiếng, duỗi tay xoa xoa cái trán bị Tony chọt vào, không rõ là Tony đang nói cái gì, điều cần thiết bây giờ là không biết Haunter đã chạy đi đâu!!!
Thái dương Lance đổ mồ hôi hột, vội quay lại nhìn khúc ngoặt của vách tường, Haunter đã không còn chút tung tích nào.
Tony còn tường là Lance vì câu nói đùa của mình mà nổi giận, bĩu môi, Tony rất rộng lượng mà vòng tay khoác lên vai Lance, kéo người cậu hướng ra phòng khách.
"Hầy! Thôi nào, tôi chỉ là đùa một chút thôi, nhìn dáng vẻ của cậu cứ như là trẻ vị thành niên ấy, tôi cũng sẽ không có hứng thú đối với một tên nhóc quỷ đâu! Không đúng! Phải nói là ông đây chỉ có hứng thú với nữ nhân!" Tony nhướng mày, vỗ vỗ an ủi Lance.
"A?" Lance bỗng nhiên bị Tony vòng lấy cổ, lúc này vẫn không có phản ứng lại, nói thật cậu hiện tại vẫn không hiểu nổi ý Tony là như thế nào, trong đầu chỉ toàn là Haunter mà thôi!
Hai người vốn không có cùng một tần số!
Tony buông Lance ra, cầm lấy một cái sandwich kẹp trứng ăn vào: "Vị cùng không tệ lắm!"
Tony ăn đầy một mồm to, đột nhiên cảm thấy cái gáy của mình lành lạnh, giống như có cái gì đang ở đằng sau.
Tony cầm sandwich xoay người nhìn thoáng qua một hồi, cũng không phát hiện được thứ gì.
Lance trong lúc Tony quay người thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này mém nữa là cậu đã la to lên rồi, Haunter thế mà vừa xuất hiện sau lưng Tony, còn thổi hơi đằng sau cổ hắn, mà ngay khi Tony vừa xoay người, Haunter đã nhanh chóng tàng hình đi mất rồi.
"Tôi... tôi..." Lance mặt đầy ngượng nghịu, muốn nói cái gì nhưng lại thôi, lí do cần đi toilét lúc nãy dùng rồi, giờ thì nên lấy cớ gì đây? Vẫn là không thể đi WC mãi được!
"Cậu yên tâm, tôi sẽ bảo ông chủ thưởng thêm cho cậu!" Tony vừa ăn bánh vừa nói chuyện với Lance.
"Không! Không phải thế!" Lance vội vàng xua tay: " A, đúng rồi! Tôi muốn... Tôi muốn hỏi là có thể xin chữ kí của ngài..." Lance trong cái khó lại ló cái khôn.
"Ký tên? Cậu không phải là fan của Cap sao? Đổi thần tượng nhanh thế sao?" Tony giải quyết xong một cái sandwich, đang chuyển sang cái thứ hai, vừa cho thêm trứng vào trong sandwich, vừa trêu chọc Lance.
"A...ha ha, tôi đột nhiên cảm thấy Iron Man cũng rất ngầu!" Lance dối lòng đưa ngón tay cái hướng về Tony, lúc cậu nói dối, mặt sẽ đỏ ửng lên.
Tony nhìn mặt Lance đã đỏ bừng mà nhướng mày, bộ dáng thẹn thùng' cũng rất đáng yêu!
Câu nói này làm tâm tình của Tony tốt lên một chút: "Xem ra ánh mắt cậu cũng không tồi đâu! Đợi ở đó!" Tony vừa ăn sandwich, vừa chạy đi lấy đồ.
Để Lance ở một mình trong phòng khách, Lance vội vàng nhỏ giọng gọi: "Haunter! Haunter... Mau đi ra đây!"
Nghe được tiếng gọi của Lance, Haunter từ sàn nhà trước mặt Lance chui lên.
Lance có chút vui vẻ, nhưng ngay sau đó Haunter liền làm một cái mặt quỷ với Lance: "Su~to!"
Cơ thể nó lại một lần nữa biến mất, Lance nhào tới chụp, "Rầm!" Cả người đều nằm xẹp trên đất.
"Wow!... Cậu không cần phải kích động mà hành lễ lớn ới tôi như thế đi!" Tony ôm một chồng ảnh chụp Iron Man đi ra, ngạc nhiên nhìn Lance đang nằm sấp trên sàn.
"Ôi..." Lance xoa xoa cái trán, từ mặt sàn ngồi lên, ngay sau đó hai tay đều bị dúi vào cả đống ảnh chụp.
"Được rồi! Bé Lance, cậu có thề trở về làm việc tiếp rồi!" Tony xua xua tay, thể hiện rõ ý tứ rằng cậu có thể rời đi được rồi.
Trong lòng ngực ôm đầy ảnh chụp có chữ ký của Iron Man, Lance bất đắc dĩ thở dài, mặt hiện rõ 'Lưu luyến không thôi' mà rời đi, xem ra chỉ có thể cầu trời rằng Haunter sẽ không bị phát hiện mà thôi.
Đành phải chờ một thời gian hợp lý, đón Haunter về nhà! Người luôn thu phục được những Pokemon đáng yêu ngoan ngoãn như Lance, khi gặp phải một Pokemon chuyên đùa dai còn có sở thích chạy loạn khắp nơi như Haunter; cậu cảm thấy đặc biệt buồn rầu cùng bất lực.
Chờ cho đến khi Lance hoàn toàn rời đi, Tony lập tức trở nên nghiêm túc, anh búng tay một cái: "Jarvis! Lúc tôi vừa rời đi đã xảy ra chuyện gì?"
Lance ngụy trang trước mặt Tony thật là một điểm cũng không đạt nổi, Tony đã sớm nhận ra những biểu hiện không bình thường' của Lance; cho nên lúc vốn có thể trực tiếp ký tên tại chỗ, Tony liền lấy cớ đi vào phòng lấy ảnh, ngay lúc đó thì ra lệnh cho Jarvis ghi hình.
Lance cũng hoàn toàn không biết được, mọi cử chỉ hành vi động tác của cậu đều được một siêu máy tính trí năng AI thu lại toàn bộ...Chỉ có thể nói là cậu chẳng biết gì về Jarvis cả.
"Sir, Đây là đoạn CCTV lúc nãy của ngài Lance và... một sinh vật kỳ quái." Cơ sở dữ liệu của Jarvis không có thông tin.
Video vừa được bật lên, đây là những hành động của Lance đã làm ngay sau khi anh rời đi.
"Đây là cái gì?!" Tony mặt đầy kinh ngạc chỉ vào đoạn sàn nhà đột nhiên chui ra Haunter: "Ác ma sao?!"
"Dựa theo tiếng gọi của ngài Lance lúc đó, sinh vật kỳ quái này có tên là Haunter." Jarvis phân tích những lời lúc nãy Lance nói.
"Haunter?!" Tony nhíu mày vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ bĩu môi: "Cái tên gì kì thế!"
"Khoan đã! Nõ sẽ không phải là còn ở chỗ này chứ!" Khoé miệng Tony cứng đờ mặt đầy ghét bỏ giờ thêm sự đề phòng mà nhìn xung quanh.
"Tôi cho là đúng thế, sir!"
Chính vì thế mà khi các Avengers khác quay trở lại, liền nhìn thấy Tony đang đeo một cánh tay của chiến y, mặt tràn đầy sự phòng bị mà quan sát xung quanh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.